Nghĩ đến lời Hà Ỷ Nguyệt, Tưởng Tri Hà sững người, rủ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Tưởng Tri Hà nhìn mấy giây rồi nói: “Cậu thấy rồi à?”
“Hả? Chị dâu cũ của em ấy ạ?” Từ Khác mạnh dạn nói: “Em nhìn thấy rồi, quả thực chị ấy rất xinh đẹp.”
“Cậu đoán xem bảy năm qua cô ấy đã sống như thế nào.”
“Cũng khá tốt, thoạt nhìn giống như người đẹp thành phố, haha.” Từ Khác vô thức nói đùa, muốn Tưởng Tri Hà bình thường chút, anh họ như thế này khiến anh ta hơi sợ: “Nếu sống không tốt thì chẳng phải anh sẽ đau lòng sao?”
Tưởng Tri Hà chậm rãi siết chặt tay lại, gân xanh trên mu bàn tay trắng nhợt hơi nổi lên.
Anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng có vẻ cô ấy sống rất tốt, khi cười vẫn xinh, cũng biết đùa với đồng nghiệp mới, cuối tuần ra ngoài ăn cơm với bạn bè, cười cười nói nói…”
Giọng Tưởng Tri Hà dần dần khàn đi.
Có một khoảnh khắc như run rẩy.
“Cô ấy sống tốt đến mức anh suýt hận cô ấy.”
Như thể mọi ánh mắt hay từng cử chỉ của cô đều đang nói với anh rằng cô vẫn có thể sống tốt trong bảy năm không có anh, thậm chí cả đời này thiếu anh thì cô vẫn có thể sống tốt.
Hóa ra anh là người duy nhất trở thành một cái xác không hồn sau khi cô rời đi.
Tưởng Tri Hà giơ tay lên che mặt.
Trong bóng râm không có ánh mắt trời, anh tự giễu.“… Lái xe đi.”
Chiếc xe lao lên đoạn đường ra trong im lặng.
Từ Khác nơm nớp lo sợ nhìn dự báo thời tiết hiển thị trên xe: “Dự báo buổi tối sẽ mưa, hay là em đổi tuyến đường đưa anh về nhà nhé?”
“Ừ.” Người đàn ông thì thầm, như thể đang vô cùng mệt mỏi: “Bảo người ta đưa máy tính và tài liệu làm việc về nhà cho anh là được.”
“Vâng.”
–
Công nghệ kỹ thuật Helena, văn phòng thư ký tổng giám đốc.
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý hành chính vội vàng đi đến văn phòng. Một lúc sau, anh ấy mang theo túi laptop và xấp văn kiện bước nhanh khỏi tầng lầu, đi thẳng vào thang máy.
Vừa khéo gặp ngay một vị phó tổng giám đốc của công ty.
“Tiểu Liêu, đi đâu mà vội vã vậy?”
“Phó tổng giám đốc Quách.” Trợ lý Liêu chỉ vào đồ vật trong tay anh ấy: “Tôi đến nhà sếp Du để giao máy tính cho anh ấy.”
“Hả? Chẳng phải mới đầu giờ chiều ư? Hôm nay sếp Du không đến công ty à? Không giống tính nết cuồng công việc của anh ấy lắm…”
Phó tổng giám đốc Quách chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Sắp mưa sao?”
“Dự báo sẽ có mưa.” Trợ lý Liêu cười khổ.
Phó tổng giám đốc Quách cũng lắc đầu cười: “Sếp Du của các cậu đúng là kỳ lạ. Tôi từng nghe nói tới sợ độ cao, sợ tối nhưng sợ mưa thì lần đầu mới gặp. May mà ở Bắc Thành đấy, chứ nếu đổi lại là phương Nam thì vị tổng giám đốc điều hành như anh ấy chỉ có thể ở nhà làm việc thôi.”
Trợ lý Liêu ngượng ngùng: “Thật ra cũng không phải là sợ hãi.”
“Cứ gặp đêm mưa là không ra khỏi cửa, thế này mà cũng không tính là sợ à?”
Phó tổng giám đốc Quách mỉm cười bước vào thang máy:
“Xem ra sau này tôi và lão Nghê phải thắp nén hương, không phải cầu thuận lợi mà cầu trời sẩm tối đừng có mưa…”
Cửa thang máy đóng lại.
Bên ngoài vách kính trong suốt, những hạt mưa bụi tạt vào kính, bị gió thổi dần lộn xộn và chi chít.
…..
Thứ Hai, Đồng San San vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm nhận được bầu không khí hưng phấn khó đè nén của tầng lầu.
“Chị Vanny!” Thực tập sinh trẻ tuổi gần như nhảy tới trước mặt cô, hưng phấn tới hai mắt sáng rực: “Chị đã nghe nói chưa? Helena thật sự đồng ý cho chúng ta hợp tác phiên dịch trong hội nghị thượng đỉnh.”
Lúc gặp Tưởng Tri Hà là vào hôm thứ Bảy, Đồng San San đã có dự cảm.
Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Thật sao? Tốt quá rồi.”
Khổng Kỳ Duệ đang trò chuyện sôi nổi thì nghe thấy tiếng bước chân của hai người, anh ta nhanh chóng quay lưng ghế lại, nói: “Tổ trưởng, chẳng biết ai trâu bò tới vậy, đúng là mánh khoé thông thiên.”
“Hửm?”
Đồng San San hơi khựng lại, ngước mắt cười: “Không phải chúng ta thắng bằng sức mình sao?”
“Sáng nay trong giới dịch thuật đã bàn tán rất nhiều. Có người ở Thiên Truyền nói là có tin tức xác thực, lần này dự án hợp tác phiên dịch của Helena đã quyết làm với họ, kết quả có người tìm quản lý cấp cao của Helena nên chúng ta mới có cơ hội, cuối cùng vị sếp lớn kia đã tự đổi bên hợp tác.”
Đồng San San treo túi xách lên, ngồi vào ghế: “Ừm, nói không chừng quản lý cấp cao cua họ có tuệ nhãn biết nhìn vàng.”
“Ha ha ha, mặc dù chúng ta cũng không tệ, nhưng thành lập chưa lâu nên không thể sánh với công ty lâu năm uy tín như Thiên Truyền được. Nếu thật sự muốn so sánh thì ta vẫn có khuyết điểm về khí thế.”
“Quả thực, tôi nghĩ lần này ta có thể thắng được hơi mơ hồ.”
“Nhưng nếu chúng ta có quan hệ dính líu cả tới quản lý cấp cao của Helena thì sao bây giờ mới…”
“Cái này mấy người không biết rồi, công lao của việc này là nhờ tổ trưởng Khương của chúng tôi.”
Tổ 2 vốn đang thì thầm to nhỏ gì đó, cuối cùng có người cũng không giữ được bình tĩnh nữa, vênh váo quay sang nói.
Từ trước tới nay, Khổng Kỳ Duệ luôn không hợp với tổ 2, nhắc tới Khương Sam tổ trưởng tổ 2, lúc khách sáo thì sẽ gọi tổ trưởng Khương Nhị bằng giọng điệu quái gở, lúc đập bàn sẽ gọi thẳng là Khương Nhị.
Bây giờ, thấy tổ 2 muốn chiếm công, anh ta chẳng thèm nhấc mông ra khỏi ghế, “hừ” một tiếng: “Chém, chém gió nữa đi. Tôi thấy bản lĩnh của tổ 2 chẳng ra sao nhưng lại học được thói khoác lác của tổ trưởng Khương Nhị, tổ chúng tôi đúng là thúc ngựa cũng không đuổi kịp.”
“Ha ha ha ha... “
Tiếng cười của tổ 1 khiến người của tổ 2 rất tức giận: “Cứ cười đi! Đợi dự án này rơi vào tay tổ 2 chúng tôi, để tôi xem mấy người còn cười được không!”
Thấy đối phương tự tin, mấy người trong nhóm nháy mắt với nhau, hiển nhiên có chút khinh thường.
Trong cuộc “trưng cầu dân ý” cuối cùng bằng ánh mắt, Khổng Kỳ Duệ đã tiên phong đi tới chỗ tổ trưởng.