Chiếc mặt nạ vững chắc nhất mà Tưởng Trang Hà từng thấy trong đời chính là chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của Lưu Thục Hòa, nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không thể tìm ra được một kẽ hở.
Vì Lưu Thục Hòa đã đeo mặt nạ đối diện với anh, nên anh sẽ cùng bà ấy diễn nốt vở kịch cuối cùng, coi như là sự thành toàn cuối cùng của người con trai này.
“Được.” Anh vô cảm nói, “Dạo này bố để mắt đến con rất chặt, ngày đó con không ra tiễn mẹ nữa.”
Bàn tay anh dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm, không vạch trần hành vi vô liêm sỉ của Lưu Thục Hòa khi dùng con trai ruột để làm giao dịch, chỉ là từ nay về sau Lưu Thục Hòa sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với anh nữa.
Lưu Thục Hòa gật đầu tao nhã, hứa với anh: “Trang Hà, mẹ nhất định sẽ quay lại thăm con.”
……
Câu chuyện kể đến đây thì đột ngột dừng lại.
Đổng San San thận trọng hỏi: “Vậy… bà ấy đã quay lại chưa?”
Nghe cô lên tiếng, ánh mắt vốn đang rời rạc của Tưởng Trang Hà đột nhiên nhanh chóng ngưng tụ lại, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Đổng San San không hiểu ra sao, nắm chặt tấm chăn trong tay, bị anh nhìn chằm chằm như thế làm cả người không được thoải mái.“Từng quay lại rồi.” Ánh mắt hờ hững đó lại tan ra, dời đi nhìn sang nơi khác.
Ba năm trước Lưu Thục Hòa từng quay lại, vừa mở miệng đã đòi tám trăm triệu, gấp ba lần so với số tiền năm đó.
Tiếp đó là Đổng Quốc Phú dẫn Đổng San San đến, run rẩy cầu xin một tỷ.
Ai cũng đến đến đòi tiền, hành vi chẳng khác gì nhau, Tưởng Trang Hà thấy rất thú vị.
Tuy nhiên, Đổng San San hoàn toàn không biết về sự trùng hợp về mặt thời gian, cũng không có ai cố ý nhắc đến.
“Ồ.”
Đổng San San cảm thấy không nên hỏi tiếp nữa.
“Em hơi buồn ngủ rồi.” Cô nhẹ nhàng làm nũng, lại nghiêng người ôm lấy eo anh, bộ đồ ở nhà trên người anh vừa mềm mại lại tỏa ra mùi hương đặc biệt, Đổng San San áp má vào đó.
“Triệu Tùng nói, hình như là có tin tức về bố em.” Tưởng Trang Hà đột nhiên lên tiếng.
Động tác cọ xát của Đổng San San khựng lại, biểu cảm mềm mại ngây thơ cũng tan biến, cô khẳng định: “Vậy nên hôm nay anh Tưởng mới kể chuyện này cho em nghe sao?”
Tưởng Trang Hà nhìn cô không nói gì.
Đổng San San lắc đầu, lại tinh nghịch nói: “Em không phải anh Tưởng, không ngốc như vậy đâu.”
Cô nói: “Em đã nói từ lâu rồi, em không muốn gặp ông ta nữa.”
Tưởng Trang Hà: “Nếu người tìm đến em không phải Đổng Quốc Phú mà là người thân khác của em thì sao?”
Người thân khác, là mẹ cô sao?
Đổng San San không biết, cô do dự nói: “Họ đã làm ra chuyện như vậy, hẳn là không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt em nữa đâu nhỉ?”
Trẻ tuổi luôn ngây thơ.
Tưởng Trang Hà không hề ghen tị: “Bất kể họ có mặt mũi hay không, một khi tìm đến em, em phải báo cho anh ngay.” Biểu cảm của anh lạnh lùng, không biết vì lý do gì mà lại dặn dò như vậy.
Chắc không phải vì sợ cô bị bắt cóc, bắt anh phải trả tiền chuộc đấy chứ? Cô và Tưởng Trang Hà chẳng có quan hệ gì, cô chỉ là một bình hoa của anh mà thôi.
Nếu cô bị bắt cóc, Tưởng Trang Hà có trả tiền để chuộc cô về không? Sẽ trả bao nhiêu?
Đổng San San càng tò mò điều này hơn, ngược lại không quan tâm đến việc nhà họ Đổng có tìm đến cô hay không.
Cô ngồi thẳng dậy trong lòng anh, suy nghĩ lan man: “Biết đâu trong ba năm này em cũng có thêm một đứa em trai hoặc em gái thì sao.” Cô không hề né tránh thân phận của mình, “Dù sao em cũng là đứa con gái đã bị bán đi, cũng chẳng có giá trị gì.”
Cô nghiêm túc nói xong, Tưởng Trang Hà gật đầu phụ họa: “Một đứa con gái bé nhỏ thực sự không có giá trị gì cả.”
Tự mình nói mình không có giá trị thì được, nhưng người khác nói thì chẳng khác nào đang bị hạ thấp, đặc biệt người nói còn là Tưởng Trang Hà.
Có phải anh thực sự chỉ coi cô như một thứ rẻ tiền chỉ để thỏa mãn như cầu sinh lý không? Cô rõ ràng có giá trị 800 triệu cơ mà.
Cô không phục, cũng hơi tức giận, chu môi không nói gì muốn đứng dậy khỏi người anh, Tưởng Trang Hà lại vươn tay ấn cô xuống, chậm rãi nói: “Nhưng đứa con gái nhỏ bé đó sẽ lớn lên, tương lai sẽ thế nào thì ai mà biết được?”
Đổng San San dừng lại.
Một lần nữa cô nghe anh nói tiếp: “Không giống như anh, thừa kế một gia sản khổng lồ rồi thuận buồm xuôi gió đến tuổi này, cuộc đời chẳng có gì thú vị.”
Anh nói ra câu này với giọng điệu vừa cảm thán vừa buồn bã, nhưng Đổng San San vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cô nghi ngờ quay lại nhìn anh, đôi mày nhíu chặt.