Lư Hạc Hi đưa Đổng San San cùng Trương Bồng trở lại ký túc xá, đồng thời nhắc nhở Đổng San San: “Sáng mai có tiết của giáo sư Trần đấy, cậu đừng đến muộn nhé.”
Đổng San San đối chiếu thời khóa biểu chuyên ngành tài chính trong đầu, ngượng ngùng nói: “Sáng mai chuyên ngành của chúng tôi cũng có lớp.”
Lư Hạc Hi hiểu ý: “Vậy thì trưa mai đi ăn cơm chúng nhé? Tôi đưa vở ghi chép cho cậu mượn.”
Đổng San San đồng ý.
Lư Hạc Hi đi rồi, Trương Bồng và Đổng San San cùng nhau đi lên lầu, giữa chừng cô ấy dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cô: “Hai cậu định khi nào thì phá vỡ bức tường giấy này? Tớ nóng lòng quá rồi đấy.”
Đổng San San bật cười: “Tớ không biết Lư Hạc Hi nghĩ thế nào. Nhưng ít ra thì tớ không thích cậu ấy, không khuyến khích cậu ghép đôi bọn tớ, ngại lắm.”
Trương Bồng nhăn mặt, kêu lên một tiếng: “Thật sự không có một chút cơ hội nào sao!”
Tất nhiên là không có cơ hội rồi, ít nhất là trong mười năm tới cô không thuộc về chính cô, cô mang trên mình gánh nặng và xiềng xích khổng lồ mang tên ‘tám trăm triệu’, sẽ không có thời gian và tâm trí để yêu đương, đến tư cách cô còn chẳng có.
Mặc dù suy nghĩ như vậy sẽ khiến cô sống rất gò bó, nhưng cô vốn là người như vậy.
Cô lắc đầu, nói với Trương Bồng: “Không có.”
—
Trận chung kết cuộc thi tranh biện diễn ra vào tháng 3, hiện tại chỉ còn lại hai đội, cần phải phân định đội vô địch trong ngày hôm nay.
Hội trường chật kín người, Đổng San San ngồi chính giữa hàng thứ ba, đội của Lư Hạc Hi đã vào chung kết, Lưu Thụy Nhã cũng đến.
Cô ta có mang theo một ít kẹo, muốn chia cho cô: “Đây là kẹo mềm vị hoa quả, hơi chua, cậu nếm thử xem, ăn ngon lắm.”
Đổng San San rất tự nhiên từ chối: “Dạo này răng tôi không tốt, có thể là sắp mọc răng khôn rồi.” Cô đẩy kẹo về lại, “Cảm ơn.” Cô thậm chí còn không gọi tên cô ta.Lưu Thụy Nhã không để ý: “Vậy thì thôi.” Cô ta thu kẹo lại, chuyển sang nói chuyện với cô về tình trạng của Lư Hạc Hi, “Hạc Hi trông rất thoải mái, tôi nghĩ chắc là cậu ấy sẽ thắng đấy.” Đôi mắt cô ta sáng long lanh, trong hoàn cảnh này không hề để bụng chuyện Lư Hạc Hi thích Đổng San San, cô ta cảm thấy mình đã thể hiện rất tốt, đối mặt với tình địch cũng rất hào phóng.
Cô ta cảm thấy Đổng San San cũng nên như vậy, mặc dù hai người có thể là đối thủ nhưng cũng có thể là bạn bè, cô ta thích những người bạn có “thực lực”, càng nhiều càng tốt.
Đổng San San nhìn lên màn hình lớn một lúc, đợi đọc xong đề bài mới nói chuyện với cô ta: “Ừ, tôi cũng hy vọng cậu ấy thắng.”
Phản ứng của cô luôn chậm nửa nhịp, Lưu Thụy Nhã trước đây đã từng nhận ra. Cô ta cười cười, ngồi thẳng người dậy, không còn hứng thú trò chuyện với Đổng San San nữa.
Đề bài tranh biện hôm nay là: Trong thế giới ngày nay, hợp tác cao hơn cạnh tranh hay cạnh tranh cao hơn hợp tác?
Lư Hạc Hi phản đối: Cạnh tranh cao hơn hợp tác.
Phản đối thì cần phải đưa góc nhìn của khán giả lên tầm thế giới mới dễ đánh gục, nếu không sẽ dễ bị bên ủng hộ chiếm ưu thế.
Lư Hạc Hi là người tranh biện thứ tư, trong phần tranh biện tự do, cậu điềm tĩnh nhưng không thiếu tính công kích, bắt bẻ chính xác và phản ứng nhanh, trong phần kết luận đã liên tiếp hồi tưởng lại quan điểm của mình, tiến hành bác bỏ lập luận cốt lõi của bên ủng hộ.
Trong suốt quá trình, cậu luôn giữ thái độ chuyên nghiệp và sắc bén, khiến người khác khó có thể đột phá phòng thủ, đồng thời còn bị khí thế uy hiếp.
Khác hẳn với hình ảnh dễ gần thường ngày.
Đội do cậu dẫn dắt không chỉ giành chiến thắng mà cậu còn đạt được danh hiệu Người biện luận xuất sắc nhất.
Mãi đến khi ban giám khảo trao danh hiệu này cho Lư Hạc Hi, cậu mới thả lỏng biểu cảm lạnh lùng cứng nhắc quá mức, nở một nụ cười vừa phải, trở lại dáng vẻ ôn hòa như ngày thường, cúi chào thầy cô và những người bên dưới.
Cho dù là khi thi đấu hay sau khi thi đấu, một Lư Hạc Hi sắc bén và dịu dàng đều rất thu hút.
Đổng San San nhẹ nhàng vỗ tay chúc mừng cậu, Lưu Thụy Nhã không chỉ vỗ tay mà còn giơ ngón tay cái về phía cậu, mắt nhìn cậu chằm chằm.
—
Khán giả lần lượt rời đi, Lư Hạc Hi đi tới trò chuyện với họ vài câu, những người trong đội cũng quen biết Đổng San San, mời cả cô đi dự tiệc ăn mừng.
Mặc dù không mấy quen biết Lưu Thụy Nhã nhưng vẫn lịch sự mời cô ta.
Lưu Thụy Nhã đồng ý ngay lập tức, còn Đổng San San thì do dự mãi, cô vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, bèn lấy cớ phải về làm bài thuyết trình gấp.
Lư Hạc Hi nhìn cô, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không miễn cưỡng.
Lưu Thụy Nhã thì nhìn Lư Hạc Hi, khẽ nhíu mày.
Trên đường đến nhà hàng, cô ta và Lư Hạc Hi đi chung một xe, cô ta ngồi vào chỗ, không chút ngại ngùng nói thẳng: “Hạc Hi, tôi thấy San San không thích cậu.” Cô ta hít một hơi thật sâu, thẳng thắn hỏi: “Tôi có thể thích cậu không?”
Lư Hạc Hi ngẩn người: “Tôi…” Cậu nhất thời không biết phải đối phó thế nào, thực ra cũng không thân thiết với Lưu Thụy Nhã lắm, nhận được lời tỏ tình này thì có chút bất ngờ, chỉ đành nói vòng vo: “Tôi thấy mình hình như chưa hiểu rõ về cậu lắm.”
Đáy mắt Lưu Thụy Nhã ánh lên ý cười: “Không sao, tôi cũng thích làm bạn với cậu.” Cô ta tinh nghịch chớp mắt với Lưu Hạc Hi, “Làm bạn với Hạc Hi tôi cũng không hề thiệt thòi.”
Cô ta luôn tươi cười rạng rỡ, không thấy ngại ngùng khi bày tỏ lòng mình với người mình thích.
Việc vừa rồi cô ta nói thích cậu giống hệt như đang chia sẻ với cậu một bí mật của “bạn bè” vậy, sẽ không khiến người từ chối mình bối rối và lúng túng.
Bản thân Lư Hạc Hi là người chu đáo, đương nhiên có thể nhìn thấu những cách làm thông minh không nói nên lời này. So với những phản ứng đỏ mặt khó xử sau khi bị cậu từ chối, kiểu đối thoại tương đối chín chắn này cũng khiến cậu thoải mái hơn nhiều.
Cậu chỉ gật đầu, đáp lại một tiếng “Ừm”.
—
Đổng San San về nhà, suy đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định gọi điện cho Tưởng Trang Hà.
Cô không thường xuyên gọi điện cho anh, lúc này đã tám giờ tối. Tưởng Trang Hà trong lòng thấy lạ, nhanh chóng bắt máy.
Nhưng lại nghe bên kia do dự nói với anh: “Anh Tưởng, dạo này em có quen một cô gái tên là Rhea.”
Rhea?
“Cô ấy có tên tiếng Trung là Lưu Thụy Nhã.”
Mối quan hệ xã giao của cô với Lưu Thụy Nhã hiện giờ chồng chéo nghiêm trọng, nếu Lư Hạc Hi chấp nhận cô ta, vậy thì bọn họ sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn.
Lưu Thụy Nhã? Con gái cưng của Lưu Thục Hòa.
Trong đầu Tưởng Trang Hà hiện lên hai khuôn mặt, anh lạnh lùng nhìn những ngọn đèn lấp lánh và bóng người qua lại gần đó, không nghe ra chút cảm xúc nào trong giọng nói của mình, chỉ nói hai chữ với người bên kia đầu dây: “Sao thế?”
Đổng San San lắc đầu, ngay cả khi gọi điện thoại dáng vẻ cũng ngoan ngoãn: “Không có gì, em chỉ nói với anh một tiếng thôi.”
Cô rất thông minh, Tưởng Trang Hà nghĩ.
Cô chắc chắn biết điều gì nên làm và không nên làm.
“Anh biết rồi.” Giọng anh dịu đi đôi chút, “Còn gì nữa không?”
Anh nghe thấy tiếng cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Không còn gì nữa ạ.”
Giống như chim nhạn từ ngàn dặm xa xôi bay về, chỉ lượn một vòng trên đầu anh, để anh có thể nghe thấy tiếng kêu to của nó, chỉ vậy thôi.
Lúc này Tưởng Trang Hà mới mỉm cười, đi được vài bước thì hoàn toàn ẩn mình vào bóng tối tĩnh lặng, đứng dựa vào tường rồi thờ ơ tiết lộ: “Mẹ cô ta là người mà nhà họ Tưởng ghét nhất.” Anh chầm chậm hạ giọng, “Em hiểu không?”