Sắc mặt Lâm Nhã Tịnh vừa trắng lại vừa xanh.
Từ lần trước bị Âu Dương Dạ Trạch bắt đi đến nơi này, cô thật sự bị ám ảnh.
Cô không muốn đi lại những nơi như thế một chút nào cả!
Ngược lại với vẻ mặt ảo não của Lâm Nhã Tịnh, Đường Thiên Y vô cùng hào hứng: "Đi thôi, chúng ta tới nơi rồi!"
Lâm Nhã Tịnh bất an vô thức ôm lấy dây đai an toàn cài trên ngực, chậm chạp không chịu phối hợp cử động: "Thiên Y, sao lại đưa chị đến chỗ này?
Nơi này chúng ta không nên đến đâu, chúng ta nên đi về thì hơn"
Cập nhật sớm nhất tại.
Đường Thiên Y vừa bước một chân ra ngoài, nghe giọng nói rầu rĩ kia, lại bừng bừng phấn chấn mà quay về xe, động tác vô cùng nhanh gọn túm Lâm Nhã Tịnh đi ra.
Lâm Nhã Tịnh tuy không muốn nhưng là bị cái lưỡi không xương của Đường Thiên Y, cùng đôi mắt ngây thơ thề thốt chỉ đi vào xem một chút, tuyệt đối không ở lâu! Lâm Nhã Tịnh lại bị lừa đi một lần nữa.
Không gian bên trong được bày trí không được sang trọng như lần trước, đông đúc người hơn nhưng ánh đèn vẫn tối tăm, cô và Đường Thiên Y đi ngang qua, ai cũng đưa mắt nhìn các cô, điều này mang đến cho cô một cảm giác rất bất an.
Đường Thiên Y dắt cô đến một chỗ ngồi trong góc khuất.
Quả thật, nếu như không nhìn kỹ, thì sẽ không thấy chỗ này.
Đường Thiên Y vỗ vỗ cánh tay cứng ngắc của Lâm Nhã Tịnh, nở nụ cười như mặt trời chói lọi: "Chị thả lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy đâu, chỗ này vô cùng khuất tầm nhìn, không ai để ý cả, rất an toàn"
Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu, nhưng thân thể vẫn là không có dấu hiệu sẽ thả lỏng, nét mặt hơi méo: "Em muốn cho chị xem cái gì vậy?"
"Chị nhìn ở kia kìa" - Đường Thiên Y cười đến phấn khởi, đưa tay chỉ về một hướng khá xa, nơi đó có một cặp đôi mà cô gái đang dán cả thân thể mình lên người đàn ông...!
Mặt của Lâm Nhã Tịnh lập tức nóng lên, ánh mắt theo bản năng né tránh.
"Thiên Y, chị cảm thấy chúng ta không nên làm đến thế này đâu, có lẽ chị nấu cho anh ấy một bữa tối là được rồi..."
Đường Thiên Y lại không có biểu hiện gì, không dừng lại mục đích, còn rất vô tư phân tích: "Chị à, bữa tối là nhất định phải cần, mà việc này cũng rất quan trọng, em thấy chị vẫn là không nên học động tác này, tuy rất cơ thế cô ta rất mềm dẻo nhưng là tư thế kia thật sự quá thô tục, không thích hợp với chị, hay là nhìn theo cặp kia đi"
Lâm Nhã Tịnh lại một lần nữa nhìn theo hướng mà Đường Thiên Y chỉ, ở đó cô gái mặc một bộ đồ ôm sát màu đen vô cùng huyền bí, đang dạng hai chân ngồi trên đùi người đàn ông, ngón tay đang nhẹ nhàng mân mê đôi môi....!
"Bùm một cái, mặt Lâm Nhã Tịnh lập tức đỏ như quả cà chua, bỏ mặc ngoài tai những gì mà Đường Thiên Y luyên thuyên nói.
Bây giờ cô mới biết được tại sao hôm đó Âu Dương Dạ Trạch muốn cô lấy lòng anh, sau khi cô làm mọi cách, vẫn là không gợi lên được hứng thú trong anh...!
Đường Thiên Y nói một hồi, nhìn nét mặt Lâm Nhã Tịnh, tắc lưỡi một cái, "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", đành thở dài một hơi: "Thôi, chị uống gì không? Em đi lấy cho chị"
"Ừm...lấy cho chị nước suối là được"
"Làm sao vô trong này lại uống nước suối chứ, phí tiền lầm, em gọi cho chị ly cocktail"
Lâm Nhã Tịnh cũng không nhớ cocktail là nước gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Để chị đi chung với em - Lâm Nhã Tịnh chuẩn bị đứng dậy lại bị Đường Thiên Y ấn vai xuống, khiến cho cô ngồi lại vị trí cũ.
"Chị cứ ngồi ở đây học tập thêm đi, để mình em đi là được rồi, nếu không chị đi lạc, em lại không tìm được là em chết chắc đó"
Với vẻ mặt kiên quyết kia, Lâm Nhã Tịnh lặng im nhìn Đường Thiên Y bỏ đi, trong góc cũng chỉ còn có một mình cô.
Có lẽ trời vẫn chưa tối hẳn, nên khách đến đây tuy đông nhưng vẫn chưa náo nhiệt lắm.
Đợi một lúc, Lâm Nhã Tịnh không thấy Đường Thiên Y quay lại, buồn chán mà lơ đãng liếc qua cặp đôi kia.
Người con gái bây giờ đã cởi được một nửa chiếc áo...!
Lâm Nhã Tịnh lập tức nhìn sang hướng khác, nhưng một lát sau lại thật tò mò, không biết tiếp theo cô gái sẽ làm cái gì, không nhịn được lại liếc qua thêm một lần.
Không nghĩ đến lần này cô đang chăm chú nhìn người con gái, vô ý một cái liền chạm đến ánh mắt của người đàn ông cũng đang nhìn cô.
Lâm Nhã Tịnh giật mình thảng thốt, chột dạ mà cúi đầu xuống.
Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra bên ngoài, giống như cô vừa bị bắt gian tại trận vậy.
Bởi vì sự cố này, cô cũng không dám đưa mắt lung tung, một mực chăm chăm nhìn xuống bàn một lúc sau, Đường Thiên Y vẫn chưa quay lại, cô có chút lo lắng muốn đi tìm.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một ly nước, nhưng người mang đến lại không phải là Đường Thiên Y, mà là một người đàn ông da ngăm đen, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, vài cúc áo trước ngực bị mở bụng ra, khắp người đều toàn là hình xăm.
Lâm Nhã Tịnh mang theo tính cảnh giác: "Xin lỗi, chúng ta không quen nhau, anh đi nhầm bàn rồi"
Người đàn ông không đợi cô đồng ý đã tự động ngồi xuống bên cạnh cô: "Không nhầm, cô chính là cô gái nhìn tôi chăm chăm lúc nãy"
"Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi cũng không cố ý, nơi này có bạn tôi cùng ngồi, anh ở đây không tiện lắm" - Mùi hương nước hoa nồng nặc với mùi rượu trộn lại với nhau truyền đến mũi cô, Lâm Nhã Tịnh khó chịu nhích sang một bên, ý đồ cách xa hắn một chút.
Người đàn ông bật cười thành tiếng, lại nhích gần về phía cô: "Cô gái, thích chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Anh đây thích em rồi đấy"
Lâm Nhã Tịnh không muốn dây dưa với những loại người thế này, lập tức đứng dậy, muốn đi tìm Đường Thiên Y.
Một bước vừa bước, cánh tay lại bị người đàn ông kéo lại.
.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
"Em yêu, em muốn đi đâu vậy, anh đây thua em rồi, một đêm giá bao nhiêu, hôm nay anh bao em - Người đàn ông mở miệng cười cợt nhả.
Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, gạt tay hắn ra, lạnh giọng nói: "Mong anh tự trọng!"
Người đàn ông lần này có vẻ không được kiên nhẫn nữa, dùng sức mạnh bạo kéo cô ngồi trong lòng mình.
Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ hét lên một tiếng, bàn tay dơ bẩn của hắn luôn qua hai cánh tay cô, đặt lên bụng, ý đồ muốn sờ đi lên.
"Thế nào, có phải muốn anh chiều chuộng em hay không?"
Cô hốt hoảng, không suy nghĩ nhiều cầm lấy chiếc ly thủy tinh ở trên bàn, liều mình dùng hết sức xoay người đập ngay trên đầu hẳn.
Người đàn ông không ngờ đến Lâm Nhã Tịnh thoạt nhìn bề ngoài yếu ớt lại có thể hùng hổ chống trả đến mức này, ngồi im hưởng trọn một cú đánh đến đau đớn.
Lợi dụng hai tay hắn buông lỏng cô mà ôm lấy đầu mình, Lâm Nhã Tịnh lập tức thừa cơ chạy thoát.
Người đàn ông tức giận, chửi thề một tiếng, sau đó hét lớn: "Mau bắt con nhỏ đó lại!"
Lâm Nhã Tịnh nhìn lại đằng sau mình, quả nhiên có thêm - người đàn ông khác đang đi về hướng cô, ai nấy vẻ mặt đều hung dữ.
Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ muốn rời khỏi đây, nhưng chợt nhớ đến Đường Thiên Y vân không biết đang ở đầu, trong lòng vô cùng lo lắng, lớn tiếng tìm kiếm: "Thiên Y, Đường Thiên Y"
Nhưng tiếng nhạc của hộp đêm quá lớn, cô không nghe thấy tiếng của Đường Thiên Y đáp lại, trong lòng càng trở nên sốt ruột, không biết có phải người đàn ông vừa nấy âm thầm giở trò gì sau lưng hay không!
Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh đập vỡ đồ đạc đến chói tai.
Tiếng nhạc trong phòng cũng theo đó mà dừng lại..