Tấn công
Hang động rất yên tĩnh; mặt trời vẫn còn chưa mọc. Trong quảng trường chính, những chiếc gương vẫn phản chiếu một màu xám nhờ của bình minh đang lên.
Vài bộ quần áo ít ỏi của tôi vẫn còn ở trong hầm của Jamie và Jared. Tôi lẻn vào, mừng vì biết được giờ Jared đang ở đâu.
Jamie vẫn đang ngủ rất say, cuộn tròn thành một quả bóng ở góc trên của cái nệm. Nó thường không ngủ co rụt như thế, nhưng giờ nó có lý do để làm vậy. Ian đang duỗi hết người ngang qua phần đệm còn lại, chân và tay anh phải thò ra ngoài rìa, ở cả bốn góc giường.
Vì lý do gì đó, với tôi chuyện này rất buồn cười. Tôi phải tọng nắm đấm vào miệng mới giữ lại được tiếng cười khi nhanh chóng vồ lấy cái áo sơ mi màu đất cũ và cái quần sooc của tôi. Tôi đi vội vào trong hành lang, vẫn còn cố nén những tiếng cười khúc khích.
Cô thảnh thơi quá nhỉ, Melanie bảo tôi. Cô cần ngủ một chút.
Tôi sẽ ngủ sau. Khi… tôi không thể kết thúc ý nghĩ ấy. Nó làm tôi phải nghiêm túc lại ngay lập tức, và mọi thứ lại im lặng một lần nữa.
Tôi vẫn còn chạy khi hướng về phòng tắm. Tôi tin Doc, nhưng… Có lẽ anh sẽ thay đổi ý kiến. Có lẽ Jared sẽ chống lại điều mà tôi muốn. Tôi không thể ở đây cả ngày.
Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng gì đó đằng sau mình khi đi tới cái ngã rẽ như vòi bạch tuộc nơi mọi đường hầm dẫn tới các phòng ngủ gặp nhau. Tôi nhìn lại, nhưng không thấy ai trong cái hang mờ tối hết. Mọi người đã bắt đầu trở dậy. Một chút nữa sẽ tới giờ ăn sáng và một ngày làm việc khác. Nếu họ đã xong việc với đám gốc ngô, sẽ cần phải cuốc đất trên cánh đồng phía tây. Có lẽ tôi sẽ có thời gian để giúp… sau này…
Tôi đi theo con đường quen thuộc tới chỗ hai dòng sông ngầm, tâm trí tôi để vào hàng triệu địa điểm khác. Dường như tôi không thể tập trung vào một cái gì cụ thể. Mỗi lần tôi cố tập trung vào một vấn đề - Walter, Jared, bữa sáng, việc nhà, tắm táp – thì lại có một ý nghĩ khác kéo đầu tôi đi vài giây. Melanie nói đúng; tôi cần ngủ. Cô ấy cũng trì trệ như vậy. Những ý nghĩ của cô ấy đều xoay quanh Jared, nhưng cô ấy cũng không thể nào làm rõ được bất kì ý nghĩ nào trong đầu.
Tôi đã quen thuộc với phòng tắm. Bóng tối hoàn toàn của nó không còn làm phiền tôi nữa. Có quá nhiều chỗ tối đen ở dưới này. Nửa thời gian ban ngày của tôi là sống trong bóng tối. Và tôi đã tới đây quá nhiều lần rồi. Chưa bao giờ có bất kì thứ gì tiềm ẩn dưới mặt nước, chờ để kéo tôi xuống đáy.
Mặc dù vậy tôi biết tôi không có thời gian để trầm mình. Những người khác sẽ thức dậy sớm thôi, và vài người thích bắt đầu một ngày của họ trong trạng thái sạch sẽ. Tôi có việc phải làm, tắm trước, rồi giặt quần áo. Tôi vò chiếc áo thun của mình thật mạnh, ước rằng tôi có thể loại bỏ hai đêm ác mộng vừa qua ra khỏi ký ức của mình.
Hai bàn tay tôi rát bỏng sau khi giặt xong, những vết khô nẻ trên các khớp ngón tay của tôi là tệ nhất. Tôi ngâm chúng trong nước, nhưng chẳng cải thiện được gì đáng kể. Tôi thở dài và trèo ra khỏi bể để mặc quần áo.
Tôi để đống quần áo khô của mình trên những phiến đá ở góc đằng sau. Tôi vô tình đá phải một cục đá, đủ mạnh để làm đau bàn chân trần của tôi, và nó rơi lộc cộc rất to trong căn phòng, nẩy lại bức tường và rơi xuống cái bể với một tiếng tõm và ục. Âm thanh ấy làm tôi nhảy lên, mặc dù nó chẳng to tát gì nếu so với dòng suối nước nóng ở phòng ngoài.
Tôi chỉ vừa mới xỏ chân vào đôi giày ten-nít lôi thôi thì thời gian của tôi đã hết.
“Cốc, cốc,” một giọng nói quen thuộc vọng lại từ lối vào tối om. “Chào buổi sáng, Ian,” tôi nói. “Tôi vừa mới xong. Anh ngủ ngon không?”
“Ian vẫn còn đang ngủ,” giọng của Ian trả lời. “Ta chắc là chuyện đó không kéo dài mãi mãi, vì thế tốt hơn hết là chúng ta làm cho xong chuyện này đi.”
Từng mảnh băng vụn ghim cứng các khớp xương của tôi tại chỗ. Tôi không thể di chuyển. Tôi không thể thở được.
Tôi đã từng chú ý chuyện này trước đây, nhưng rồi lại quên mất trong những tuần lễ dài Kyle vắng mặt; Ian và anh trai anh không chỉ trông rất giống nhau, mà – khi Kyle nói bằng âm lượng bình thường, chuyện vốn rất hiếm khi xảy ra – thì họ còn gần như là có cùng giọng nói nữa.
Không còn không khí. Tôi bị kẹt trong cái hố đen này với Kyle chặn ở lối vào. Không có lối thoát nào hết.
Im lặng đi! Melanie la lên trong đầu tôi.
Tôi có thể làm việc đó. Chẳng có chút không khí nào để mà gào thét cả.
Lắng nghe đi!
Tôi làm như được bảo, cố tập trung bất chấp nỗi sợ đang đâm xuyên qua đầu tôi như hàng triệu mảnh băng.
Tôi không thể nghe thấy bất cứ cái gì. Kyle đang chờ một phản ứng chăng? Liệu anh ta có đang lướt qua căn phòng trong im lặng không? Tôi lắng nghe kĩ hơn, nhưng dòng sông che lấp hết mọi tiếng động.
Nhanh lên, tóm lấy một cục đá! Melanie ra lệnh.
Tại sao?
Tôi thấy chính mình đập một cục đá cứng vào đầu Kyle.
Tôi không thể làm thế được!
Vậy thì chúng ta sẽ chết! cô ấy gào vào đầu tôi. Tôi có thể làm thế! Hãy để tôi!
Phải có cách nào khác chứ, tôi rên lên, nhưng tôi buộc hai đầu gối cứng đờ của mình gập xuống. Bàn tay tôi tìm tòi trong bóng tối và vớ được một cục đá to, lởm chởm và đầy một nắm tay đá cuội.
Chiến đấu hay là chạy.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi cố mở trói cho Melanie, để cô ấy thoát ra. Tôi không thể tìm được cánh cửa – hai bàn tay tôi vẫn là của tôi, nắm chặt một cách bất lực quanh những vật mà tôi sẽ không bao giờ biến chúng thành vũ khí.
Một tiếng động. Một tiếng nước nhỏ xíu khi cái gì đó trôi xuống làm cho nước trong bể trào vào phòng vệ sinh. Chỉ cách tôi vài yard.
Đưa cho tôi tay của tôi!
Tôi không biết phải làm sao! Lấy đi!
Tôi bắt đầu lánh đi, tới gần bức tường, hướng về lối ra. Melanie chiến đấu để tìm đường ra khỏi đầu tôi, nhưng cô ấy cũng không thể tìm được cánh cửa từ bên phía tường của mình.
Một âm thanh khác. Không xa dòng suối lắm. Một tiếng thở, ở ngay lối vào. Tôi đông cứng tại chỗ.
Hắn ta đâu?
Tôi không biết!
Một lần nữa, tôi không thể nghe được gì ngoài tiếng dòng sông. Kyle có đi một mình không? Có ai đó đang chờ bên ngoài cánh cửa để bắt tôi khi anh ta lùa tôi ra khỏi bể không? Giờ Kyle đã ở gần đến mức nào rồi?
Tôi cảm thấy lông trên hai cánh tay và chân dựng đứng cả lên. Có một kiểu áp lực nào đó trong không khí, như thể tôi có thể cảm nhận được những chuyển động im lặng của anh ta. Cánh cửa. Tôi nửa quay người, lùi lại đường tôi đã tới đây, tránh xa khỏi nơi tôi nghe thấy tiếng thở.
Anh ta không thể chờ mãi. Từ những điều ít ỏi anh ta đã nói với tôi, anh ta đang vội. Ai đó có thể đến bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy vận may đang nghiêng về phía anh ta. Có ít người muốn chuốc lấy phiền phức để ngăn cản anh ta hơn là những người có thể nghĩ chuyện này là vì một lợi ích lớn lao hơn. Và trong số những người chấp nhận phiền phức thì số người có cơ hội làm được chuyện đó lại càng ít hơn. Chỉ có Jeb và khẩu súng của ông mới tạo nên sự khác biệt. Ít nhất có Jared khoẻ bằng Kyle, nhưng Kyle lại có động cơ hơn. Giờ đây có thể Jared sẽ không chiến đấu với anh ta nữa.
Một tiếng động khác. Đó có phải là tiếng bước chân ở cửa không? Hay chỉ là sự tưởng tượng của tôi? Cuộc đối đầu trong im lặng này sẽ còn kéo dài bao lâu? Tôi không thể đoán được nhiều giây hay nhiều phút dài đã trôi qua.
Hãy sẵn sàng. Melanie biết sẽ chẳng còn kéo dài được thêm chút thời gian nào nữa. Cô ấy muốn tôi nắm chặt cục đá hơn.
Nhưng tôi sẽ cố thử chạy trốn trước. Tôi sẽ không thể chiến đấu hiệu quả được, cho dù tôi có ép mình cố đi nữa. Kyle có lẽ nặng gấp hai lần tôi, và anh ta có tầm tay dài hơn nhiều.
Tôi giơ tay cầm đống đá cuội lên và nhắm về phía lối cửa sau của nhà vệ sinh. Có lẽ tôi có thể khiến anh ta nghĩ tôi đang chạy trốn và hi vọng được cứu. Tôi ném nắm đá và chạy khỏi đó khi chúng va vào bức tường đá lộc cộc.
Lại có tiếng thở nơi cửa, âm thanh của những bước chạy hướng tới điểm nghi binh của tôi. Tôi bám vào tường im lặng hết sức có thể.
Lỡ chúng có hai tên thì sao? Tôi không biết.
Tôi đã gần ra tới lối ra. Nếu tôi có thể tới được đường hầm, tôi nghĩ tôi có thể vượt trước anh ta. Tôi nhẹ hơn và nhanh hơn…
Tôi nghe thấy tiếng bước chân, lần này rất rõ ràng, ngắt quãng dòng suối ở cuối căn phòng. Tôi bước nhanh hơn.
Một tiếng soạp lớn xé toạc cuộc đối đầu căng thẳng. Nước bắn lên da tôi, khiến tôi ướt nhẹp. Nó bắn vào bức tường trong từng đợt sóng ẩm ướt.
Hắn ta đang chạy ngang qua bể! Chạy đi!
Tôi do dự chỉ một giây quá dài. Những ngón tay to lớn túm lấy bắp chân, cổ chân tôi. Tôi cưỡng lại cú giật, tiến lên phía trước. Tôi lảo đảo, và quán tính của cú ngã sấp mặt xuống sàn của tôi làm ngón tay anh ta sượt đi. Anh ta tóm được giầy của tôi. Tôi đá nó ra, để mặc nó trong tay anh ta.
Tôi chìm xuống, nhưng anh ta cũng xuống luôn. Việc đó cho tôi đủ thời gian để lồm cồm bò lên trước, cào xước đầu gối tôi trên mặt sàn thô nhám.
Kyle gầm ghè, và bàn tay anh ta tóm lấy gót chân trần của tôi. Chẳng có gì để nắm được nên tôi lại trượt thoát lần nữa. Tôi đẩy mình tới trước, kéo chân lên trong khi đầu vẫn chúc xuống, mỗi một giây đều có nguy cơ bị ngã lần nữa bởi vì gần như là cơ thể tôi đang di chuyển song song với mặt sàn. Chỉ nhờ vào ý chí mà tôi giữ được thăng bằng cho cơ thể.
Không có người nào khác. Không ai tóm lấy tôi ở cửa ra căn phòng ngoài. Tôi lao về phía trước, niềm hi vọng và adrenaline trào dâng trong huyết mạch của tôi. Tôi lao hết tốc lực vào căn phòng có hai con sông, ý nghĩ duy nhất là vươn tới đường hầm. Tôi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Kyle ngay sau nhưng không gần lắm. Mỗi bước tôi lại đạp mạnh hơn xuống mặt sàn, ném mình vươn lên trước anh ta.
Cơn đau xuyên qua chân tôi, làm nó khuỵu xuống.
Nổi lên trên tiếng róc rách của dòng sông, tôi nghe thấy hai hòn đá nặng va vào mặt sàn và lăn đi – hòn đá tôi đang cầm và hòn anh ta ném để hạ tôi. Chân tôi khuỵu xuống, làm tôi ngã sấp xuống sàn, và trong cùng một giây đồng hồ đó anh ta đã ở trên người tôi.
Trọng lượng của anh ta nghiến đầu tôi vào đá trong một cú đập ù tai và đè tôi nằm dẹp lép trên sàn. Không cách nào ngóc lên được.
Hét đi!
Không khí thoát ra khỏi tôi trong một âm thanh chói tai làm tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên. Tiếng thét không thành lời của tôi còn hơn cả hi vọng – chắc chắn ai đó sẽ nghe thấy nó. Xin hãy để người nào đó chính là bác Jeb. Xin hãy để bác ấy mang theo khẩu súng.
“Ư…!” Kyle phản đối. Bàn tay anh ta đủ lớn để che gần hết mặt tôi. Lòng bàn tay ấn vào miệng tôi, cắt ngang tiếng thét của tôi.
Rồi anh ta xoay người, và cử động đó làm tôi ngạc nhiên đến nỗi không có thời gian để thử tìm cách tận dụng nó. Anh ta nhanh chóng kéo tôi lại, xoay người tôi bên dưới người anh ta. Tôi chóng mặt và bối rối, đầu tôi vẫn còn quay mòng mòng, nhưng tôi hiểu ra ngay khi mặt tôi chạm vào mặt nước.
Bàn tay anh ta khoá lấy gáy tôi, ép mặt tôi vào trong dòng nước lạnh chảy vào trong bể tắm. Quá trễ để tôi lấy hơi. Tôi đã bị uống một miệng đầy nước.
Cơ thể tôi hoảng loạn khi nước chạm vào phổi. Nó quẫy đạp mạnh hơn anh ta đã trông đợi.
Tay chân tôi đều gập lên và quơ cào mọi hướng, và cái siết trên gáy tôi trượt đi. Anh ta cố nắm chắc hơn, và một bản năng nào đó của tôi khiến tôi nâng mình lên chỗ anh ta thay vì tránh ra xa, như anh ta đã mong đợi. Tôi chỉ nâng người lên gần anh ta được nửa foot, nhưng như thế cũng đủ để cằm tôi ra khỏi được mặt nước, và đủ để miệng tôi phì được ít nước ra và kéo được một hơi thở.
Anh ta vật lộn để ấn tôi vào trong dòng suối, nhưng tôi quằn quại và uốn éo dưới người anh ta để cho chính sức nặng của anh ta lại ngăn cản mục đích của anh ta. Tôi vẫn còn đang phản ứng với nước trong phổi, ho và co thắt không kiểm soát được.
“Đủ rồi!” Kyle gầm lên.
Anh ta nhấc mình lên khỏi tôi, và tôi cố kéo mình tránh xa anh ta.
“Không, mi không được!” anh ta nhổ từng lời qua kẽ răng.
Thế là hết, và tôi biết điều đó.
Có cái gì đó không đúng với cái chân bị thương của tôi. Tôi thấy tê dại, và không thể ra lệnh cho nó làm điều tôi muốn. Tôi chỉ có thể đẩy thân hình của mình trên mặt sàn với hai cánh tay và một bên chân lành lặn. Tôi đang ho dữ dội đến nỗi cả việc đó cũng không làm tốt được. Không thể hét lại được.
Kyle nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đứng lên khỏi sàn. Trọng lượng của tôi khiến chân tôi oằn xuống, và tôi lảo đảo lao vào anh ta.
Anh ta nắm cả hai cổ tay tôi bằng một tay và vòng cánh tay còn lại quanh eo tôi. Anh ta nhấc tôi lên khỏi mặt sàn và kẹp vào một bên người, như một bao bột mỳ kì quặc. Tôi vặn vẹo, cái chân lành của tôi đá vào khoảng không.
“Hãy kết thúc chuyện này đi.”
Anh ta nhảy qua dòng suối nhỏ với một cú bật và mang tôi tới cái hố gần nhất. Hơi nước từ dòng suối nước nóng vã vào mặt tôi.
Anh ta sẽ ném tôi vào trong cái hố tối đen, nóng rẫy đó và để mặc cho dòng nước sôi kéo tôi xuống lòng đất khi nó luộc chín tôi.
“Không, không!” tôi hét lên, giọng tôi quá khàn và thấp để vang được xa.
Tôi điên cuồng quằn quại. Đầu gối va phải một trong những cột đá măng, và tôi móc bàn chân quanh nó, cố kéo mình ra khỏi cú kẹp của anh ta. Anh ta kéo tôi ra với một tiếng gừ điên tiết.
Ít nhất việc đó cũng nới lỏng tay anh ta đủ để tôi có thể cử động thêm. Lúc nãy nó đã có hiệu quả, nên tôi lại cố thử lần nữa. Thay vì cố kéo mình ra, tôi vặn người vào trong và quấn chân quanh eo anh ta, khoá cái mắt cá chân lành vào chân què, cố lờ đi cơn đau để tôi có thể tóm chặt được chỗ đó.
“Tránh xa tao ra, đồ -“ Anh ta cố gạt tôi xuống, và tôi kéo được một cổ tay ra. Tôi vòng cánh tay đó qua cổ anh ta và tóm chặt lấy bộ tóc dầy. Nếu tôi phải đi xuống dòng sông đen tối đó, thì cả anh ta cũng vậy.
Kyle rít lên không nhìn vào chân tôi đủ lâu để đấm và mạng sườn tôi.
Tôi hự lên trong đau đớn nhưng lại thọc cả bàn tay kia vào trong tóc anh ta.
Anh ta quấn cả hai cánh tay quanh tôi, như thể chúng đang ôm ấp thay vì khoá lại để giết chóc. Rồi anh ta tóm cả hai bên eo tôi và dùng hết sức bình sinh kéo tôi ra.
Tóc anh ta bắt đầu bị tay tôi giật đứt, nhưng anh ta chỉ gầm gừ và kéo mạnh hơn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy rất gần, có vẻ như ngay bên dưới tôi. Hơi nước bốc lên thành một đám mây dày đặc, và trong vòng một phút tôi chỉ nhìn thấy mỗi mặt Kyle, nhăn nhó vì tức giận đến nỗi biến thành thứ gì đó trông như quỷ và không chút xót thương.
Tôi cảm thấy cái chân què của mình tuột xuống. Tôi cố kéo mình lại gần anh ta hơn, nhưng sức mạnh bạo tàn của anh ta đang chiến thắng nỗi tuyệt vọng của tôi. Chỉ một phút nữa là anh ta kéo được tôi ra, và tôi sẽ phải rơi vào dòng nước đang sôi ùng ục và biến mất.
Jared! Jamie! Ý nghĩ ấy, nỗi đau đớn ấy, thuộc về cả Melanie và tôi. Họ sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra cho tôi. Ian. Jeb. Doc. Walter. Không có lời từ biệt nào hết.
Kyle đột ngột nhảy vào không khí và tiếp đất với một tiếng thịch. Lực nảy của cú nhảy đã có tác dụng như anh t among muốn: chân tôi lỏng ra.
Nhưng trước khi anh ta có thể lợi dụng tình thế, một kết quả khác xuất hiện.
Tiếng rạn vỡ điếc cả tai. Tôi tưởng toàn bộ cái hang bị sụp xuống. Sàn nhà rung chuyển bên dưới chúng tôi.
Kyle hít vào và nhảy ngược lại, mang theo cả tôi – hai bàn tay vẫn khoá chặt trong tóc anh ta – đi cùng. Phiến đá dưới chân anh ta bắt đầu tách ra, với nhiều tiếng rạn và nứt hơn.
Trọng lượng của cả hai chúng cộng lại đã làm vỡ cái miệng hố giòn. Khi Kyle lảo đảo, đá nứt ra theo sau từng bước chân anh ta. Nó còn nứt nhanh hơn cả bước chân anh ta.
Một mảng sàn biến mất dưới gót chân Kyle, và anh ta bị sụp xuống. Sức nặng của tôi đẩy mạnh anh ta ra sau, và đầu anh ta đập vào một cột đá. Hai cánh tay anh ta rớt khỏi người tôi, lủng lẳng.
Tiếng nứt vỡ của mặt sàn ổn định lại thành một chuỗi tiếng cọt kẹt liên tục. Tôi có thể cảm nhận được mặt đất chùng chình dưới cơ thể Kyle. Tôi đang ở trên ngực anh ta. Chân chúng tôi lơ lửng trên khoảng không, dòng suối vỡ ra thành hàng triệu giọt nước bắn lên da chúng tôi.
“Kyle?”
Không có tiếng trả lời.
Tôi sợ phải di chuyển.
Cô phải tách khỏi người hắn ta. Hai người là quá nặng. Cẩn thận – dùng cái cột. Kéo mình ra khỏi cái hố đi.
Khóc thút thít vì sợ, quá hoảng loạn để tự mình suy nghĩ, tôi làm như Melanie ra lệnh. Tôi thả những ngón tay mình ra khỏi túm tóc Kyle và lẩy bẩy trèo ra khỏi cơ thể bất tỉnh của anh ta, sử dụng cái cột như là một cái neo để kéo mình lên phía trước. Mặt đất đủ vững chãi, nhưng sàn nhà vẫn tiếp tục kêu lên bên dưới chúng tôi.
Tôi kéo mình qua khỏi cây cột và trèo lên được mặt đất phía trên nó. Mặt đất vững chãi dưới tay và đầu gối của tôi, nhưng tôi vẫn bò ra xa, về phía cửa hầm an toàn.
Có một tiếng cách khác, và tôi liếc trở lại. Một trong hai chân của Kyle rơi xuống sâu hơn khi một tảng đá bị trôi xuống. Lần này tôi nghe thấy tiếng nước khi tảng đá gặp dòng sông bên dưới. Mặt đất rùng mình trước sức nặng của anh ta.
Anh ta sẽ rơi mất, tôi nhận ra.
Tốt, Melanie cắm cảu.
Nhưng…!
Nếu hắn ta rơi, hắn sẽ không thể giết chúng ta, Wanda à. Nếu hắn ta rơi, thì cứ để hắn rơi.
Tôi không thể cứ…
Có, cô có thể. Đi đi. Cô không muốn sống à?
Tôi có. Tôi muốn sống.
Kyle có thể biến mất. Và nếu anh ta biến mất, có cơ may là không còn ai muốn làm hại tôi nữa. Ít nhất trong số những con người ở đây. Vẫn còn phải tính tới Người truy tìm, nhưng có lẽ một ngày nào đó cô ta sẽ từ bỏ, và rồi tôi có thể ở lại đây mãi mãi với những con người tôi yêu thương…
Chân tôi đau, cơn đau thay thế cho sự tê dại. Dòng chất lỏng âm ấm nhỏ xuống từ môi tôi. Tôi nếm nó mà không kịp suy nghĩ và nhận ra đó chính là máu của tôi.
Đi đi, Wanderer. Tôi muốn sống. Tôi cũng muốn có một lựa chọn.
Tôi có thể cảm nhận những cơn rung động từ chỗ tôi đang đứng. Một mảng sàn khác ùm xuống sông. Cơ thể Kyle nhô lên, và anh ta trượt thêm một inch về phía cái hố.
Hãy để hắn đi.
Melanie biết nhiều hơn tôi về những chuyện cô ấy đang nói. Đây là thế giới của cô ấy. Luật lệ của cô ấy.
Tôi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của người đàn ông sắp chết – người đàn ông đã muốn tôi chết. Trong lúc bất tỉnh, khuôn mặt Kyle không còn là của một con thú vật tức giận nữa. Nó thư giãn, gần như thanh thản. Sự giống nhau với em trai anh ta rất rõ ràng.
Không! Melanie phản đối.
Tôi bò trở lại với anh ta trên hai bàn tay và hai đầu gối – rất chậm, cẩn trọng cảm nhận mặt đất trước mỗi inch tôi di chuyển. Tôi quá sợ không dám đi quá cây cột, vì thế tôi móc cái chân lành của mình vào đó, lại dùng nó làm cái neo, và vươn người về phía trước để thọc bàn tay tôi dưới cánh tay Kyle và đặt trên ngực anh ta.
Tôi kéo mạnh đến nỗi gần như giật cánh tay mình ra khỏi khớp bả vai mà anh ta không hề xê dịch. Tôi nghe thấy một âm thanh như tiếng dòng cát chảy trong một chiếc đồng hồ cát khi mặt sàn tiếp tục vụn ra thành từng mảng nhỏ.
Tôi lại kéo, nhưng kết quả duy nhất là tiếng cát chảy lại càng tăng tốc. Nâng người anh ta lên càng làm cho mặt sàn vỡ nhanh hơn.
Ngay khi tôi nghĩ về chuyện đó, một tảng đá lớn lăn xuống sông, và trạng thái thăng bằng tạm thời của Kyle bị phá vỡ. Anh ta bắt đầu rơi.
“Không!” Tôi hét lên, tiếng thét lại bật ra khỏi cổ họng tôi. Tôi nằm dẹp xuống dọc cái cột và cố ghim chặt anh ta ở bên kia, khoá tay tôi quanh bờ ngực rộng của anh ta. Hai cánh tay tôi phát đau.
“Cứu tôi với!” Tôi la lên. “Ai đó! Cứu với!”