Đường tắt
“Mel à?” anh lại hỏi lần nữa, niềm hi vọng mà anh không hề muốn có nhen nhóm trong giọng anh.
Hơi thở của tôi tắc nghẹn trong một cơn thổn thức khác, một phản ứng sau khi bị sốc.
“Em biết đó là cho em mà, Mel. Em biết thế mà. Không phải cho cô – nó. Em biết là không phải anh hôn nó mà.”
Tiếng khóc tiếp theo của tôi lớn hơn, là một tiếng rên rỉ. Tại sao tôi không thể dừng lại chứ? Tôi cố nhịn thở.
“Nếu em vẫn còn ở đó, Mel à…” Anh dừng lời.
Melanie ghét chữ “nếu.” Một tiếng nức nở bật ra khỏi phổi tôi, và tôi phải hít hà không khí.
“Anh yêu em,” Jared nói. “Cho dù em không có ở đó, cho dù em không thể nghe anh nói. Anh yêu em.”
Tôi nín thở lần nữa, cắn chặt môi đến bật máu. Cơn đau thể xác làm tôi sao lãng đúng như tôi muốn.
Ở bên ngoài hố rất yên lặng, rồi đến bên trong cũng vậy, khi tôi trở nên xanh xao. Tôi lắng nghe một cách căng thẳng, chỉ tập trung vào những gì tôi có thể nghe thấy. Tôi không suy nghĩ. Chẳng có âm thanh nào cả.
Tôi vặn vẹo vào một tư thế không thể tin nổi. Đầu tôi chúi xuống thấp, mặt bên phải áp vào sàn đá, hai vai tì vào thành hộp nhăn nhúm, bên vai phải cao hơn vai trái. Hông thì nhô lên, bắp chân bên trái ấn vào trần hang. Vật lộn với mấy cái hộp làm tôi thâm tím – tôi có thể cảm nhận thấy từng vết hình thành. Tôi biết tôi sẽ phải tìm cách nào đó để giải thích cho Ian và Jamie rằng tự tôi đã gây ra chuyện này cho mình, nhưng làm thế nào đây? Tôi sẽ phải nói gì đây? Làm sao tôi có thể kể với họ rằng Jared đã thử hôn tôi, giống như truyền luồng điện qua một con chuột bạch để xem phản ứng của nó?
Và tôi còn có thể giữ vị trí này bao lâu nữa? Tôi không muốn gây ra bất kì tiếng động nào, nhưng tôi có cảm giác như sống lưng mình sắp sửa gãy trong một phút nữa. Mỗi giây trôi qua cơn đau lại càng khó chịu hơn. Tôi sẽ không thể cam chịu trong im lặng lâu hơn được nữa. Một tiếng thút thít đã dâng lên đến cổ họng tôi rồi.
Melanie không có gì để nói với tôi. Cô ấy đang im lặng vượt qua niềm vui và sự giận dữ của chính mình. Jared đã nói chuyện với cô ấy, cuối cùng đã nhận ra sự tồn tại của cô ấy. Anh đã nói rằng anh yêu cô ấy. Nhưng anh đã hôn tôi. Cô ấy đang cố thuyết phục chính mình rằng chẳng có lý do gì để bị tổn thương vì chuyện này cả, cố tin vào tất cả những lý do vững chắc tại sao chuyện này không có ý nghĩa gì hết. Cố gắng, nhưng vẫn chưa thành công. Tôi có thể nghe thấy tất cả những điều này, nhưng nó đang hướng về nội tâm. Cô ấy không phải đang nói chuyện với tôi – theo nghĩa vụn vặt, tầm thường nhất của cụm từ này. Tôi đang bị làm mặt lạnh.
Tôi cảm thấy nỗi giận dữ không quen thuộc hướng về cô ấy. Không như lúc đầu, khi tôi sợ cô ấy và ước ao cô ấy biến mất khỏi đầu óc tôi. Không, giờ tôi cảm thấy chính mình bị phản bội. Làm sao cô ấy có thể tức giận với tôi vì chuyện vừa xảy ra được? Có lý nào lại thế? Làm sao mà tôi lại có lỗi trong việc phải lòng ai đó bởi những kí ức cô ấy đã nhồi vào tôi và rồi bị cái cơ thể vô nguyên tắc này áp đảo? Tôi lo cô ấy chịu khổ, vậy mà nỗi đau của tôi lại chẳng là gì với cô ấy. Cô ấy thích thú với nó. Con người độc ác đó.
Những giọt nước mắt, yếu đuối hơn những giọt nước mắt khác rất nhiều, chảy tràn xuống má tôi trong câm lặng. Sự độc ác của cô ấy sục sôi trong đầu tôi.
Đột nhiên, cơn đau trên cái lưng thâm tím và bị vặn vẹo của tôi quá mức chịu đựng. Giống như giọt nước làm tràn ly.
“Aaaa,” tôi rên rẩm, đẩy vào đá và hộp khi tôi duỗi thẳng lưng ra.
Tôi không còn quan tâm đến tiếng động nữa, tôi chỉ muốn ra ngoài. Tôi thề với chính mình là sẽ không bao giờ bước qua ngưỡng cửa của cái lỗ đáng nguyền rủa này nữa – thà chết còn hơn. Thực sự như vậy.
Bò ra ngoài còn khó hơn cả chui vào. Tôi ngọ nguậy và vặn vẹo xung quanh cho đến khi tôi cảm thấy như là mình đang làm mọi chuyện tệ hơn, tự dồn mình vào tư thế như cái quẩy xoắn. Tôi lại bắt đầu rên rẩm, như một đứa trẻ, sợ rằng sẽ không bao giờ thoát ra được.
Melanie thở dài. Móc chân vào viền cái miệng hố rồi tự kéo mình ra ngoài, cô ấy gợi ý.
Tôi lờ cô ấy đi, vật lộn để ép bụng vào một góc đặc biệt. Nó chọc vào dưới xương sườn tôi.
Đừng có nhỏ nhen như thế, cô ấy càu nhàu. Cô mà nói thế thì rất là buồn cười đấy.
Tôi biết. Cô ấy rụt rè, rồi đầu hàng. Okay, tôi xin lỗi. Nghe này, tôi là con người mà. Đôi khi thật khó để tỏ ra công bằng. Chúng tôi không phải lúc nào cũng nghĩ đúng, làm đúng. Sự tức giận vẫn còn đó, nhưng cô ấy đang cố tha thứ và quên đi việc tôi vừa mới tiến tới với tình yêu của đời cô ấy – ít nhất đó là cách mà cô ấy nghĩ về chuyện đó.
Tôi móc bàn chân vào cái miệng hố và kéo. Đầu gối tôi đập xuống sàn, và tôi dùng điểm tựa đó để nâng xương sườn của mình ra khỏi cái góc. Lúc đó việc thò cái chân còn lại ra và kéo đã dễ dàng hơn. Cuối cùng, tay tôi cũng chạm được sàn và tôi đẩy mình ra, như khai hỏa, rớt xuống mặt chiếu xanh sẫm. Tôi nằm ở đó một lát, úp mặt xuống, hít thở. Tôi chắc là tới lúc này thì Jared đã bỏ đi từ lâu rồi, nhưng tôi không xác minh chuyện đó ngay lập tức. Tôi chỉ hít vào thở ra cho đến khi cảm thấy đã sẵn sàng để ngẩng đầu lên.
Tôi đang ở một mình. Tôi cố bám lấy sự nhẹ nhõm ấy và quên đi nỗi buồn do nó đem lại. Ở một mình thì tốt hơn. Bớt tủi nhục hơn.
Tôi cuộn tròn trên chiếu, dúi mặt xuống lớp vải ẩm mốc. Tôi không buồn ngủ, nhưng mệt mỏi. Sức nặng đau đớn từ sự khước từ của Jared nặng đến nỗi làm tôi kiệt sức. Tôi nhắm mắt lại và cố nghĩ về những thứ không làm đôi mắt nhức nhối của tôi đầy nước mắt lần nữa. Bất kì cái gì không phải là cái nhìn thất kinh trên mặt Jared khi anh bị tống ra xa khỏi tôi…
Jamie giờ đang làm gì? Nó có biết tôi đang ở đây không, hay nó đang đi tìm tôi? Ian có ngủ lâu không, trông anh rất kiệt sức. Kyle có sớm thức dậy hay không? Liệu anh ta có đi tìm tôi không? Jeb đang ở đâu? Tôi đã không trông thấy ông suốt cả ngày nay. Liệu Doc có thực sự chuốc cho mình say mèm không? Nghe có vẻ không giống anh ta chút nào…
Tôi từ từ tỉnh dậy, bị cái dạ dày sôi ùng ục đánh thức. Tôi nằm yên lặng vài phút, cố định hướng cho bản thân. Bây giờ là ngày hay đêm? Tôi đã ngủ ở đây một mình bao lâu rồi?
Mặc dù vậy không thể lờ đi cái dạ dày của tôi lâu được, và tôi bò trên hai đầu gối. Chắc hẳn tôi đã phải ngủ một lúc lâu thì mới đói thế này – có khi đã bỏ lỡ một hoặc là hai bữa ăn.
Tôi cân nhắc việc ăn gì đó từ đống lương thực trong cái hố - sau cùng thì, tôi cũng đã làm thiệt hại gần như mọi thứ rồi, có lẽ còn làm hỏng hết một ít thứ. Nhưng cái ý nghĩ lấy thêm chỉ càng làm tôi thấy tội lỗi hơn. Tôi sẽ đi lượm lặt ít ổ bánh mỳ từ bếp vậy.
Tôi cảm thấy hơi tổn thương, trên hết tất cả những nỗi đau khác, vì tôi đã ở đây lâu đến thế mà không ai tới tìm tôi – thật là một thái độ rỗng tuếch; tại sao ai đó lại phải quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra cho tôi? – vì thế tôi rất mừng và ít nhiều khuây khỏa khi tìm thấy Jamie đang ngồi ở cửa vào vườn lớn, quay lưng lại với thế giới con người ở đằng sau lưng nó, rõ ràng là đang đợi tôi.
Đôi mắt tôi sáng lên, và mắt nó cũng vậy. Nó lồm cồm đứng lên, niềm vui quét qua khắp gương mặt.
“Chị ổn hả,” nó nói; tôi ước gì nó đã đúng. Nó bắt đầu nói huyên thuyên. “Ý em là, em không nghĩ anh Jared nói dối, nhưng anh ấy nói anh ấy nghĩ chị muốn ở một mình, và Jeb nói em không thể đi kiếm chị và rằng em phải ngồi ngay đây để bác ấy có thể nhìn thấy là em không lẻn tới đó, nhưng cho dù em không nghĩ chị bị đau hay gì, cũng thật khó mà không đi để xem cho chắc được, chị biết không?”
“Chị ổn,” tôi bảo nó. Nhưng tôi giơ tay ra, tìm kiếm sự an ủi. Nó vòng tay quanh eo tôi và tôi kinh ngạc khi thấy đầu nó có thể đặt trên vai tôi cả khi nó đang đứng.
“Mắt chị đỏ quá,” nó thì thầm. “Anh ấy đã không phải với chị hả?”
“Không.” Sau cùng thì, con người không cố tình ác nghiệt với lũ chuột thí nghiệm – họ chỉ cố gắng lấy thông tin mà thôi.
“Bất kể chị đã nói gì với anh ấy, em nghĩ giờ anh ấy đã tin tụi em rồi. Ý em là, về Mel ấy. Chị ấy thấy sao?”
“Cô ấy rất mừng về chuyện đó.”
Nó gật đầu, hài lòng. “Còn chị?”
Tôi do dự, tìm kiếm một phản ứng thực tế. “Nói sự thật với chị dễ dàng hơn là nó dối để che đậy nó.”
Lời đánh trống lảng của tôi có vẻ như đã trả lời câu hỏi đủ để làm hài lòng nó.
Bên cạnh nó, ánh sáng trong khu vườn màu đỏ và đang nhạt dần. Mặt trời đã lặn trên sa mạc.
“Chị đói,” tôi nói với nó, và tách khỏi cái ôm của chúng tôi.
“Em biết thế mà. Em có để dành cho chị ít đồ ngon.”
Tôi thở dài. “Bánh mỳ là được rồi.”
“Thôi đi mà, chị Wanda. Ian nói chị quá là tự hi sinh lợi ích bản thân rồi đó.”
Tôi làm mặt hề.
“Em nghĩ anh ấy nói đúng,” Jamie lẩm bẩm. “Thậm chí cả khi tất cả chúng em muốn chị ở đây, chị cũng không thực sự hòa nhập đến chừng nào mà chị tự quyết định.”
“Chị không bao giờ hòa nhập được. Và không ai thực sự muốn chị ở đây cả, Jamie à.”
“Em muốn.”
Tôi không tranh cãi với nó, nhưng nó đã sai. Không phải là nói dối, bởi vì nó tin vào những gì nó đang nói. Nhưng người nó thực sự muốn là Melanie. Nó đã không hề tách bạch chúng tôi theo cách nó nên làm. Trudy và Heidi đang nướng bánh mỳ trong bếp và chia nhau một quả táo xanh bóng, ngon lành. Họ lần lượt cắn mỗi người một miếng.
“Thật mừng khi thấy cô, Wanda,” Trudy nói chân thành, lấy tay che miệng khi nói vì bà vẫn đang nhai miếng táo cuối của mình. Heidi gật đầu chào, răng chị đang cắn ngập vào miếng táo. Jamie huých tôi, cố không lộ liễu quá – chỉ ra rằng mọi người muốn có tôi. Nó không hề nghĩ đến chuyện đó chỉ là lịch sự xã giao.
“Bác có dành phần bữa tối cho chị ấy không ạ?” nó háo hức hỏi.
“Có,” Trudy nói. Bà cúi xuống bên cạnh cái lò và trở lên với một khay kim loại trên tay. Trên cái khay là một miếng thịt đỏ hơi lớn. Miệng tôi bắt đầu chảy nước, thậm chí cả khi tôi từ chối khẩu phần được chia.
“Nhiều quá.”
“Chúng ta phải ăn tất cả chỗ thức ăn dễ hỏng trong ngày đầu tiên,” Jamie khuyến khích tôi. “Tất cả mọi người phải ăn đến vỡ bụng thì thôi – đó là truyền thống.”
“Cô cần protein,” Trudy nói thêm. “Chúng ta đã ăn trong hang quá lâu. Tôi ngạc nhiên là không ai bị ốm đấy.”
Tôi ăn chỗ protein của mình trong khi Jamie nhìn với đôi mắt cú vọ mỗi một miếng từ cái khay lên tới miệng tôi. Tôi ăn tất cả chỗ đó cho nó vừa lòng, mặc dù dạ dày tôi phát đau vì ăn quá nhiều.
Căn bếp bắt đầu đầy người trở lại khi tôi ăn xong. Vài người cầm táo trên tay – tất cả đều phải ăn chung với một ai đó. Những đôi mắt tò mò ngắm nghía khuôn mặt bầm dập của tôi.
“Sao giờ tất cả mọi người lại ra đây?” tôi lầm rầm với Jamie. Bên ngoài trời tối rồi, giờ ăn tối đã qua từ rất lâu.
Jamie đờ đẫn nhìn vào tôi một giây. “Để nghe chị giảng.” Giọng nó thêm vào cái ý tất nhiên là thế rồi.
“Em đùa à?”
“Em đã bảo chị là chẳng có gì thay đổi cả mà.”
Tôi nhìn đăm đăm quanh căn phòng hẹp. Nó không chật kín. Tối nay không có Doc, và không có ai trong số những người vừa trở về, có nghĩa là không có cả Paige nữa. Không có Jeb, không có Ian, không có Walter. Một vài người nữa vắng mặt: Travis, Carol, Ruth Ann. Nhưng nhiều hơn tôi tưởng, nếu tôi có từng nghĩ bất kì ai sẽ cân nhắc việc theo đuổi lịch trình hàng ngày sau một ngày khác thường đến như thế.
“Chúng ta có thể trở lại với Cá heo, chỗ chúng ta đã dừng lại không?” Wes hỏi, cắt ngang cuộc đánh giá căn phòng của tôi. Tôi có thể thấy rằng cậu ta đã vượt lên chính mình để bắt đầu câu chuyện như thế, chứ không phải chỉ vì cậu ta cực kì quan tâm tới mối quan hệ thân tộc trên một hành tinh khác.
Tất cả mọi người nhìn vào tôi chờ đợi. Rõ ràng, cuộc sống đã không thay đổi nhiều như tôi tưởng.
Tôi lấy cái khay bánh mỳ từ tay Heidi và quay người để đưa nó vào trong lò nướng đá. Tôi bắt đầu nói khi quay lưng lại.
“Vậy là… à,… ừm… cặp, à, cặp ông bà thứ ba… Họ thường phục vụ cộng đồng, theo cách của họ. Trên Trái Đất, họ sẽ là những trụ cột trong gia đình, những người rời nhà và kiếm sống. Phần lớn là những nông dân. Họ trồng một giống cây để thu hoạch nhựa cây…”
Và cuộc sống lại tiếp diễn.
Jamie cố gắng thuyết phục tôi không ngủ ở hành lang nhà kho nữa, nhưng nỗ lực của nó chỉ là nửa vời. Chẳng còn nơi nào khác cho tôi. Nhưng vẫn cứng đầu như mọi khi, nó khăng khăng đòi ở chung với tôi. Tôi nghĩ Jared không thích thế, nhưng vì tôi không gặp anh vào đêm đó cũng như ngày hôm sau, tôi không thể kiểm nghiệm giả thiết của mình.
Tôi lại thấy kì cục một lần nữa, khi tiếp tục làm những công việc hàng ngày của mình, khi sáu người đi trộm đã trở về - cũng giống như khi Jeb mới ép buộc tôi gia nhập vào cộng đồng vậy. Những cái nhìn ác ý, sự im lặng giận dữ. Mặc dù vậy với họ khó khăn hơn là với tôi – tôi đã quen rồi. Còn họ, hoàn toàn không quan với cách những người khác đối xử với tôi. Chẳng hạn, khi tôi giúp thu hoạch ngô, và Lily cám ơn tôi bằng một nụ cười vì đã mang rổ không tới, đôi mắt Andy lồi ra khỏi tròng trước sự trao đổi đó. Hay khi tôi chờ đến lượt tắm cùng với Trudy và Heidi, và Heidi bắt đầu nghịch tóc tôi. Độ này nó đang dài ra, lúc nào cũng xòe ngang mắt tôi, và tôi đang định cắt tóc tiếp. Heidi đang cố tìm kiểu cho tôi, gạt mớ tóc sang bên này bên kia. Brandt và Aaron – Aaron là người già nhất đi cùng chuyến trộm, một người mà tôi không hề nhớ đã từng nhìn thấy hay không – đi ra và thấy chúng tôi ở đó, Trudy đang cười vì cái hình dạng kinh khủng Heidi đang cố tạo trên đỉnh đầu tôi, và cả hai người đó đều tái xanh và lẳng lặng đi qua chúng tôi.
Tất nhiên, những chuyện nhỏ nhặt như thế không là gì hết. Bây giờ Kyle lang thang khắp trong hang, và mặc dù anh ta rõ ràng đã được lệnh để cho tôi yên, khuôn mặt anh ta thể hiện rành rành là anh ta ghê tởm lệnh cấm đó. Tôi luôn luôn đi cùng người khác khi đi ngang anh ta, và tôi tự hỏi đó có phải là lý do duy nhất khiến anh ta không làm gì khác ngoài việc lườm tôi và vô thức gồng ngón tay lên thành một bộ vuốt. Việc này mang trở lại mọi nỗi kinh hoàng tôi đã cảm nhận tuần đầu tiên ở đây, và tôi chắc đã chịu thua nó – bắt đầu trốn tránh lần nữa, tránh xa những khu vực chung – vào đêm thứ hai lại có thứ quan trọng hơn cả những cái liếc hằn học của Kyle thu hút sự chú ý của tôi.
Căn bếp lại đông kín – tôi không chắc bao nhiêu người quan tâm tới những câu chuyện của tôi và bao nhiêu người quan tâm tới chỗ sô cô la mà Jeb đang phân phát. Tôi từ chối phần của mình, giải thích với một Jamie cáu kỉnh rằng tôi không thể nói và nhai cùng một lúc; tôi vẫn nghi là nó sẽ dành một miếng cho tôi, bướng bỉnh như mọi khi. Ian đã trở lại chỗ ngồi nóng bỏng thường lệ của anh bên cạnh ngọn lửa, và Andy cũng ở đó – mắt cảnh giác – bên cạnh Paige. Không có ai trong đội đi trộm tham dự nữa, tất nhiên bao gồm cả Jared. Doc không có ở đó, và tôi tự hỏi liệu có phải anh ta vẫn say hay có lẽ là đang mê mệt hay không. Và một lần nữa, Walter lại vắng mặt.
Geoffrey, chồng bà Trudy, hỏi tôi lần đầu tiên trong tối hôm đó. Mặc dù cố không thể hiện ra, tôi rất mừng vì có vẻ như ông đã gia nhập vào những con người chấp nhận tôi. Nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi của ông tử tế được, một việc thật là tệ. Những câu hỏi của ông cũng giống với của Doc.
“Tôi không thực sự biết gì về Hàn gắn,” tôi thừa nhận. Tôi chưa bao giờ tới gặp một Người hàn gắn từ sau khi… từ sau lần đầu tiên tôi tới đây. Tôi đã không bị ốm. Tất cả những gì tôi biết là họ sẽ không chọn một hành tinh nếu chúng tôi không thể duy trì cơ thể vật chủ một cách hoàn hảo. Không có gì là không thể chữa lành, từ một vết cắt đơn giản, một cái xương gãy, cho đến một căn bệnh. Giờ đây tuổi già là thứ duy nhất gây ra cái chết. Thậm chí những cơ thể con người khỏe mạnh cũng chỉ duy trì được đến thế. Và có cả những vụ tai nạn nữa, tôi đoán vậy, mặc dù những chuyện như thế không thường xảy ra với các linh thể. Chúng tôi rất cẩn trọng.”
“Những con người có vũ trang không chỉ là một tai nạn,” ai đó lẩm bẩm. Tôi đang di chuyển đống bánh mỳ nóng; tôi không nhìn thấy ai đang nói, và tôi không nhận ra giọng nói.
“Vâng, đúng như vậy,” tôi thản nhiên đồng ý.
“Vậy là cô cũng không biết họ dùng cái gì để chữa bệnh?” Geoffrey nhấn mạnh. “Trong tủ thuốc của họ có gì?”
Tôi lắc đầu. “Tôi xin lỗi, tôi không biết. Đó không phải là thứ tôi quan tâm đến, khi tôi có cơ hội tiếp cận thông tin. Tôi e là tôi đã coi nhẹ cái đó. Sức khỏe tốt chỉ đơn giản là một chuyện đương nhiên phải có trong tất cả những hành tinh tôi đã sống.”
Hai má đỏ bừng của Geoffrey thậm chí còn đỏ hơn bình thường. Ông nhìn xuống, một nét giận dữ hiện trên miệng ông. Tôi đã nói điều gì xúc phạm đến ông chăng?
Heath, người đang ngồi cạnh Geoffrey, vỗ vào tay ông. Có một sự im lặng đầy ẩn ý trong căn phòng.
“À – về Chim kền kền…” Ian nói – lời nói có vẻ là một sự thay đổi đề tài miễn cưỡng, cố tình. “Tôi không biết có phải tôi đã bỏ sót phần đó lúc nào đấy hay không, nhưng tôi không nhớ cô có từng giải thích về sự “không tốt” của họ…?”
Đó không phải là thứ gì đó mà tôi đã giải thích, nhưng tôi chắc chắn rằng anh không hứng thú đến thế - đây chỉ là câu hỏi đầu tiên mà anh có thể nghĩ ra đuợc mà thôi.
Lớp học không chính thức của tôi kết thúc sớm hơn thường lệ. Những câu hỏi đều rất nhỏ, phần lớn trong số chúng là do Jamie hay Ian hỏi. Những câu hỏi của Geoffrey vẫn làm mọi người lấn cấn.
“Chà, mai chúng ta sẽ phải dậy sớm đây, phải đốn gốc cây…” Jeb lẩm bẩm sau một khoảng khắc im lặng kì cục nữa, làm cho câu nói đó như một sự giải tán. Mọi người đứng dậy và vươn vai, nói giọng rì rầm chỉ hơi khác thường một chút.
“Tôi đã nói gì?” tôi thì thầm với Ian. “Không có gì. Họ chỉ đang băn khoăn về chuyện bất tử.” Anh thở dài.
Trí não con người của tôi thực hiện một cú nhảy vọt trong nhận thức mà họ gọi là dự cảm.
“Walter đang ở đâu?” tôi hỏi, vẫn còn thì thầm.
Ian lại thở dài. “Bác ấy ở trong cánh phía nam. Bác ấy… không khoẻ.”
“Tại sao không ai nói với tôi hết?”
“Gần đây mọi chuyện đều… khó khăn với cô, vì thế…”
Tôi lắc đầu sốt ruột trước sự cân nhắc đó. “Có chuyện gì với bác ấy?”
Jamie giờ đang ở cạnh tôi; nó nắm tay tôi.
“Vài chiếc xương của bác Walter bị gãy, chúng quá mong manh,” nó nói bằng giọng khàn khàn. “Doc chắc đó là do bệnh ung thư – giai đoạn cuối, anh ấy đã nói vậy.”
“Chắc là bác Walt đã giữ bí mật về những cơn đau lâu lắm rồi,” Ian buồn bã nói thêm. Tôi nhăn mặt. “Và không thể làm gì được nữa sao? Không làm được gì hết à?”
Ian lắc đầu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào tôi. “Không phải cho chúng tôi. Cho dù chúng tôi không bị chết tắc ở đây, cũng chẳng còn giúp gì đuợc cho bác ấy nữa. Chúng tôi chưa bao giờ chữa được bệnh đó.”Tôi cắn môi trước lời gợi ý mà tôi muốn đưa ra. Tất nhiên chẳng còn làm gì cho bác Walter được nữa. Bất kì ai trong số những con người này thà chết dần chết mòn trong đau đớn còn hơn đổi trí não họ để lấy thuốc chữa lành cho cơ thể. Giờ tôi có thể hiểu được chuyện đó rồi.
“Bác ấy cứ hỏi cô suốt,” Ian nói tiếp. “À, đôi khi bác ấy gọi tên cô; thật khó mà nói được bác ấy muốn nói gì – Doc liên tục chuốc rượu bác ấy để giúp ngăn bớt cơn đau.”
“Doc cũng cảm thấy rất tồi tệ khi phải chuốc rượu chính mình,” Jamie nói thêm. “Không đúng lúc chút nào cả.”
“Tôi có thể gặp bác ấy không?” tôi hỏi. “Hay thế sẽ làm mọi người không vui?”
Ian nhíu mày và khụt khịt. “Như thế chẳng phải giống vài người nào đó sao, nhảy cẫng lên vì những chuyện thế này?”
Anh lắc đầu. “Dù thế ai mà thèm quan tâm nào? Nếu đó là mong ước cuối cùng của bác Walt…”
“Phải,” tôi đồng ý. Từ cuối cùng làm mắt tôi cay cay. “Nếu bác Walter muốn gặp mặt tôi, thì tôi đoán chuyện bất kì ai khác nghĩ gì, hay liệu họ có tức giận không đều không quan trọng.”
“Đừng lo về chuyện đó – tôi sẽ không để cho bất kì ai quấy nhiễu cô.” Đôi môi trắng bệch của Ian mím lại thành một đường mỏng dính.
Tôi cảm thấy sốt ruột, giống như tôi muốn nhìn vào một chiếc đồng hồ. Thời gian đã không còn có ý nghĩa nhiều với tôi nữa, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy sức nặng của một cái hạn chót. “Tối nay có quá muộn để đi thăm không? Có làm phiền bác ấy không?”
“Bác ấy không ngủ vào những giờ thông thường. Chúng ta có thể đi xem xem.”
Tôi bắt đầu bước đi ngay, kéo theo cả Jamie bởi vì nó vẫn còn nắm tay tôi. Cảm giác của thời gian đang trôi, của những kết thúc và chung cuộc, kéo tôi về phía trước. Mặc dù vậy với những sải chân dài, Ian nhanh chóng bắt kịp.
Trong căn hầm vườn ngập ánh trăng, chúng tôi đi ngang qua mọi người, phần lớn trong số họ không chú ý gì đến chúng tôi. Tôi xuất hiện bên cạnh Jamie và Ian quá thường xuyên đến nỗi không gây ra bất kì sự tò mò nào, mặc dù chúng tôi đang không hướng về những đường hầm thường lệ.
Ngoại lệ duy nhất là Kyle. Anh ta đông cứng giữa chừng khi thấy em trai anh ta đi bên cạnh tôi. Đôi mắt nhanh chóng lướt xuống bàn tay Jamie trong tay tôi, và rồi đôi môi anh ta cong lên thành một điệu bộ gầm ghè.
Ian bành vai ra khi nhìn thấy điệu bộ của anh trai – đôi môi anh cũng cong lên y hệt như môi Kyle – và anh cố tình nắm lấy tay kia của tôi. Kyle phát ra một âm thanh như thể anh ta sắp phát bệnh và quay lưng lại với chúng tôi.
Khi chúng tôi đã ở trong bóng tôi của đường hầm dài phía nam, tôi cố rụt bàn tay đó lại. Ian nắm lấy nó còn chặt hơn.
“Tôi ước gì anh đã không làm anh ta giận dữ hơn nữa,” tôi lẩm bẩm.
“Kyle sai rồi. Cư xử sai trái dường như đã thành một thói quen của anh ấy. Anh ấy cần nhiều thời gian hơn người khác để vượt qua chuyện này, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta cần phải châm chước cho anh ấy.”
“Anh ta làm tôi sợ,” tôi thì thầm thừa nhận. “Tôi không muốn anh ta có thêm lý do để ghét tôi.”
Ian và Jamie cùng siết hai bàn tay tôi một lúc. Họ đồng thanh nói.
“Đừng sợ,” Jamie nói.
“Jeb đã nêu bật ý kiến của bác ấy rất rõ ràng,” Ian nói.
“Ý anh là gì?” tôi hỏi Ian.
“Nếu Kyle không thể chấp nhận những luật lệ của bác Jeb, thì anh ấy không còn đuợc chào đón ở đây nữa.”
“Nhưng thế là sai. Kyle thuộc về nơi này.”
Ian gầm gừ. “Anh ấy ở lại… vì thế anh ấy sẽ phải học cách thương lượng.” Trong suốt chuyến đi dài chúng tôi không nói chuyện nữa. Tôi cảm thấy tội lỗi – dường như nó là một cảm xúc thường trực khi sống ở đây. Tội lỗi và sợ hãi và trái tim tan vỡ. Tại sao tôi lại tới đây chứ?
Bởi vì mặc dù rất kì quặc, nhưng cô vẫn thuộc về nơi này, Melanie thì thầm. Cô ấy cảm nhận được rất rõ hơi ấm từ bàn tay Ian và Jamie, đang siết quanh và đan vào tay tôi. Ở nơi nào cô có được thứ này nữa chứ?
Không có nơi nào cả, tôi thừa nhận, chỉ càng thấy buồn hơn. Nhưng điều đó không làm tôi thuộc về nơi này. Không như cách cô thuộc về nó.
Chúng ta là một cặp không thể tách rời, Wanda à.
Cứ như là tôi cần được nhắc cho nhớ ấy…
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe thấy cô ấy rõ ràng đến thế. Trong hai ngày gần đây cô ấy đã rất im lặng, chờ đợi, bồn chồn, hi vọng lại được nhìn thấy Jared lần nữa. Tất nhiên, tôi cũng chộn rộn trong đầu cùng một ý nghĩ ấy.
Có lẽ anh ấy ở cùng bác Walter. Có lẽ đó là nơi anh ấy đang ở, Melanie khấp khởi nghĩ.
Đó không phải là lý do tại sao chúng ta đang đến thăm bác Walter.
Không. Tất nhiên là không rồi. Giọng của cô ấy có vẻ hối lỗi, nhưng tôi nhận ra với cô ấy bác Walter không có nhiều ý nghĩa như với tôi. Đương nhiên, cô ấy buồn vì ông đang chết, nhưng cô ấy đã chấp nhận kết cục đó ngay từ đầu. Mặt khác, tôi không thể nào ép mình chấp nhận nó, kể cả bây giờ. Bác Walter là bạn tôi, không phải bạn cô ấy. Tôi là người mà ông luôn bảo vệ.
Một trong những ngọn đèn xanh mờ chào đón chúng tôi khi chúng tôi tới chỗ bệnh viện. (Giờ tôi đã biết những cái đèn đó là đèn sạc năng lượng mặt trời, được để ở những góc đầy nắng trong ngày để sạc điện.) Tất cả chúng tôi đều cùng lúc di chuyển nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn mà không cần phải bàn trước.
Tôi ghét căn phòng này. Trong bóng tối, với những cái bóng do mấy ngọn đèn yếu ớt tạo ra, nó có vẻ gớm guốc. Có những mùi mới – căn phòng nồng nặc mùi phân huỷ chậm và mùi cồn hắc và gắt.
Hai chiếc cáng đã có người. Chân Doc vắt lên thành của một chiếc; tôi nhận ra tiếng ngáy nhẹ của anh ta. Trên chiếc còn lại, trông có vẻ tàn tạ và chẳng ra hình thù gì, bác Walter nhìn chúng tôi lại gần.
“Bác có muốn tiếp khách không, Walt?” Ian thì thầm khi đôi mắt Walter nhấp nháy về phía anh.
“Ư…” Walter rên rỉ. Đôi môi của ông trễ xuống trên khuôn mặt mệt mỏi, và nước da nhá lên ẩm ướt trong ánh sáng yếu.
“Bác có cần gì không?” tôi lẩm bẩm. Tôi rút hai bàn tay ra – chúng run rẩy bất lực trên không giữa tôi và bác Walter.
Đôi mắt hơi đảo của ông tìm kiếm trong bóng tối. Tôi bước lại gần hơn.
“Có điều gì chúng cháu làm cho bác được không? Bất kì điều gì?”
Đôi mắt ông đảo qua lại cho đến khi chúng tìm thấy mặt tôi. Đột nhiên, chúng tập trung xuyên qua cả cơn say và nỗi đau.
“Rút cuộc,” ông thở hắt ra. Hơi thở khò khè và rít lên. “Tôi biết là bà sẽ đến nếu tôi cố chờ mà. Ôi, Gladys, tôi có nhiều việc muốn nói với bà lắm.”