Ép buộc
Một tuần nữa trôi qua, có lẽ là hai – có vẻ như chẳng ích gì khi tính thời gian ở nơi này, nơi nó có rất ít tầm quan trọng – và mọi thứ chỉ càng lạ lùng hơn với tôi.
Tôi làm việc với con người mỗi ngày, nhưng không phải lúc nào cũng với Jeb. Vài ngày Ian làm cùng tôi, vài ngày là Doc, và vài ngày chỉ có Jamie. Tôi nhổ cỏ dại trên các cánh đồng, nhào bánh mỳ, và chùi rửa các kệ bếp. Tôi lấy nước, nấu súp hành, giặt quần áo ở rìa phía xa của bể tắm, và đốt cháy da tay để làm cái loại xà phòng như a xít đó. Tất cả mọi người đều phải làm việc, và vì tôi không được quyền ở đây, tôi cố gắng làm việc chăm chỉ bằng hai lần người khác. Tôi không thể kiếm được một vị trí, tôi biết thế, nhưng tôi cố hết sức có thể làm cho sự hiện diện của tôi bớt là một gánh nặng.
Tôi đã biết được một chút về những con người ở quanh tôi, phần lớn chỉ bằng việc lắng nghe họ. Ít nhất, tôi biết tên của họ. Người phụ nữ có nước da caramel tên Lily, và cô ấy tới từ Philadelphia. Cô ấy chẳng hề có một chút hài hước nào và hòa thuận với tất cả mọi người bởi vì cô ấy không bao giờ nhắng lên. Cậu trai trẻ có mái tóc đen bóng, tên Wes, nhìn cô ấy rất nhiều, nhưng dường như cô ấy không bao giờ chú ý chuyện đó. Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi, và đã trốn thoát khỏi Eureka, Montana. Người mẹ có đôi mắt ngái ngủ là Lucina, hai đứa con trai tên Isaiah và Freedom (Tự do) – Freedom được sinh ra ngay ở trong hang, do Doc đỡ. Tôi không gặp ba người đó nhiều lắm; có vẻ như người mẹ cố giữ bọn trẻ cách xa khỏi tôi càng nhiều càng tốt trong cái nơi chật hẹp này. Người đàn ông hói đầu, má đỏ hồng là chồng của bà Trudy; tên ông ta là Geoffrey. Họ thường đi cùng một người đàn ông lớn tuổi khác, tên Heath, vốn là bạn thân của ông Geoffrey từ thưở bé; ba người họ đã cùng nhau trốn thoát khỏi cuộc chiếm đóng. Người đàn ông xanh xao có mái tóc trắng là Walter. Ông ấy bệnh, nhưng Doc không biết ông bị làm sao – chẳng có cách nào tìm ra được cả, khi không có cả phòng thí nghiệm lẫn phòng xét nghiệm, và thậm chí nếu Doc có thể chuẩn đoán đúng đi nữa, anh ta cũng không có thuốc gì để chữa trị cả. Khi các biểu hiện bệnh phát triển, Doc bắt đầu nghĩ nó là một dạng của bệnh ung thư. Điều này khiến tôi đau đớn – phải đứng nhìn ai đó thực sự đang chết vì một thứ bệnh chữa được quá dễ dàng. Walter rất dễ bị mệt nhưng luôn luôn vui vẻ. Người phụ nữ tóc vàng-trắng – đôi mắt lại có màu đen tương phản – đã mang nước cho mọi người vào ngày đầu tiên trên cánh đồng tên là Heidi. Travis, John, Stanley, Reid, Carol, Violetta, Ruth, Ann… Ít nhất tôi biết tất cả những cái tên. Có ba mươi lăm con người ở nơi này, với sáu người tham gia vào chuyến đi trộm, bao gồm cả Jared. Giờ có hai mươi chín người ở lại trong hang, và một sinh vật ngoài hành tinh gần như không được chào đón.
Tôi cũng biết nhiều hơn về những người hàng xóm của mình.
Ian và Kyle chia sẻ căn hầm có hai cánh cửa thực sự dựa ở bên ngoài lối vào trên hành lang. Ian đã bắt đầu ngủ chung với Wes ở một hành lang khác để phản đối sự hiện diện của tôi ở đây, nhưng anh ta đã chuyển trở lại chỉ sau hai đêm. Căn hầm gần bên còn lại cũng bị trống một khoảng thời gian. Jeb bảo với tôi những người ở đó sợ tôi, điều này khiến tôi buồn cười. Liệu hai mươi chín con rắn chuông có sợ một con chuột đồng đơn độc hay không?
Giờ Paige đã trở lại, ở kế bên, trong căn hầm cô ấy chia sẻ với người đồng hành của mình, Andy. Cô ấy rất nhớ thương anh ta. Lily ở cùng với Heidi trong căn đầu tiên, với tấm màn hoa; Heath ở trong căn thứ hai, với tấm bảng dán băng dính; và Trudy và Geoffrey ở trong căn thứ ba, với tấm mền kẻ sọc. Reid và Violetta cách căn của tôi một căn hầm, sự riêng tư của họ được bảo vệ bằng một tấm thảm phương đông bạc màu và sơ chỉ.
Căn hầm thứ tư trong hành lang này thuộc về Doc và Sharon, và căn thứ năm thuộc về Maggie, nhưng không ai trong số ba người họ trở về cả.
Doc và Sharon là một cặp, và Maggie, trong những giờ phút hài hước dí dỏm hiếm hoi của bà, đã trêu Sharon là chị ta phải cần tới ngày tận thế của loài người mới tìm được người đàn ông hoàn hảo: mọi bà mẹ đều mong con gái mình lấy được một bác sĩ.
Sharon không phải là cô gái tôi từng nhìn thấy trong kí ức của Melanie. Có phải trong suốt những năm dài sống một mình với bà Maggie khắc khổ chị ta đã biến thành một bản sao sống động hơn của mẹ mình? Mặc dù mối quan hệ của chị ta với Doc còn mới hơn cả tôi đối với thế giới này, chị ta không hề tỏ ra mềm mỏng một chút nào dưới tác động của tình yêu mới này.
Tôi biết độ dài của mối quan hệ ấy là nhờ Jamie – Sharon và Maggie không bao giờ quên khi tôi ở cùng một phòng với họ, và câu chuyện của họ luôn cảnh giác. Họ vẫn là những người phản đối mạnh mẽ nhất, những người duy nhất vẫn còn mang theo mối ác cảm nhiệt tâm trong việc coi như không có tôi.
Tôi đã hỏi Jamie làm thế nào mà Sharon và Maggie tới được đây. Có phải họ đã tự mình tìm ra bác Jeb, trước cả Jared và Jamie không? Dường như nó hiểu câu hỏi thực sự: liệu có phải nỗ lực cuối cùng của Melanie đi tìm họ là hoàn toàn vô nghĩa hay không?
Jamie nói với tôi rằng không phải. Khi Jared cho nó xem lời nhắn cuối cùng của Melanie, giải thích rằng cô ấy đã ra đi – thằng bé phải mất một lúc mới có thể nói lại được sau từ đó, và tôi có thể nhìn thấy trên mặt nó khoảng khắc ấy đã gây cho họ những chuyện gì – họ đã tự mình đi kiếm Sharon. Maggie đã chĩa một thanh gươm cổ trước mặt Jared trong khi anh cố gắng giải thích; đó là một pha rất gay go.
Chẳng bao lâu Maggie và Jared đã cùng nhau khám phá ra điều bí ẩn của Jeb. Cả bốn người bọn họ đã tới được hang động này trước khi tôi chuyển từ Chicago tới San Diego.
Khi Jamie và tôi nói về Melanie, chúng tôi không còn khó khăn như trước. Cô ấy luôn là một phần trong những cuộc nói chuyện này – an ủi nỗi đau của nó, an ủi sự lúng túng của tôi – mặc dù cô ấy có rất ít để nói. Cô ấy gần như không nói chuyện với tôi nữa, và khi nói thì nó bị ngắt quãng; đôi khi tôi không chắc liệu tôi có nghe thấy cô ấy không hay chỉ là ý tưởng của mình tôi rằng có thể cô ấy nghĩ thế này thế kia. Nhưng cô ấy luôn nỗ lực vì Jamie. Khi tôi nghe thấy cô ấy, thì luôn luôn là lúc ở cùng với nó. Khi cô ấy không nói chuyện, cả hai chúng tôi đều cảm thấy cô ấy ở đó.
“Tại sao bây giờ chị Melanie lại trở nên im lặng thế?” Jamie hỏi tôi một buổi tối muộn. Lần này, nó không tra hỏi tôi về Nhện và những Kẻ Nếm Lửa nữa. Cả hai chúng tôi đều mệt – đó là một ngày dài thu hoạch cà rốt. Chỗ hõm thắt lưng của tôi như bị xoắn lại.
“Cô ấy gặp khó khăn trong việc nói chuyện. Cô ấy phải nỗ lực hơn chị và em rất nhiều. Cô ấy không có việc gì cần thiết phải nói đến mức ấy.”
“Chị ấy làm gì suốt khoảng thời gian này?”
“Cô ấy lắng nghe, chị nghĩ vậy. Chị đoán là chị cũng không biết.”
“Giờ chị có thể nghe thấy chị ấy không?”
“Không.”
Tôi ngáp, và nó im lặng. Tôi tưởng nó đã ngủ. Tôi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
“Chị có nghĩ chị ấy sẽ ra đi không? Thực sự ra đi ấy?” Jamie đột ngột thì thầm. Giọng của nó nấn ná ở từ cuối cùng.
Tôi không phải là một kẻ nói dối, và tôi không nghĩ là tôi có thể nói dối với Jamie cho dù tôi có là kẻ nói dối đi nữa. Tôi cố không nghĩ về những cảm tình tôi dành cho nó. Bởi vì có ý nghĩa gì khi tình yêu lớn nhất tôi từng cảm nhận được trong chín kiếp sống của tôi, cảm giác gia đình thực sự đầu tiên, bản năng làm mẹ của tôi, lại là dành cho một dạng sống khác? Tôi gạt bỏ ý nghĩ ấy đi.
“Chị không biết,” tôi nói với nó. Và rồi, bởi vì điều đó là sự thật, tôi nói thêm, “chị hi vọng là không.”
“Chị có muốn chị ấy thích chị thích em không? Chị có từng ghét chị ấy, như chị ấy đã ghét chị không?”
“Nó khác với việc chị thích em. Và chị chưa bao giờ từng ghét cô ấy, thậm chí ngay từ lúc đầu. Chị sợ cô ấy, và chị tức giận bởi vì cô ấy làm chị không thể giống như những người khác. Nhưng chị luôn luôn, luôn luôn ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, và Melanie là người mạnh mẽ nhất mà chị từng biết.”
Jamie cười. “Chị đã sợ chị ấy ư?”
“Em không nghĩ chị gái em có thể trở nên rất đáng sợ à? Nhớ lại cái lần em leo quá cao trên hẻm núi đi, và khi em về nhà trễ cô ấy đã “nổi cơn tam bành”, theo lời của Jared?”
Nó cười khúc khích trước kỉ niệm đó. Tôi hài lòng, vì đã làm nó sao lãng khỏi câu hỏi đau đớn kia.
Tôi sẵn sàng làm mọi cách có thể để giữ yên bình trong mối quan hệ mới mẻ của tôi với những con người này. Tôi đã tưởng là tôi sẵn lòng làm mọi chuyện, bất kể nó mệt mỏi hay bẩn thỉu thế nào, nhưng hóa ra là tôi đã nghĩ sai. “Vậy là ta đang nghĩ,” Jeb nói với tôi vào một ngày, có lẽ là khoảng hai tuần sau khi mọi người đã ‘dịu xuống.’” Tôi bắt đầu ghét những từ này của Jeb.
“Có nhớ ta đã nói cháu có thể dạy dỗ một chút ở chỗ này không?”
Câu trả lời của tôi cụt ngủn. “Có.”
“Chà, cháu nghĩ sao?”
Tôi không cần phải nghĩ. “Không.”
Lời khước từ của tôi khiến một cảm xúc tội lỗi không ngờ trào lên. Tôi chưa bao giờ từ chối một Sứ mệnh trước đó. Nó giống như làm một việc ích kỷ. Mặc dù, rõ ràng là chuyện này không giống. Các linh thể sẽ không bao giờ yêu cầu tôi làm điều gì đó mang tính tự sát như thế này.
Ông nhíu mày với tôi, kéo hai hàng lông mày hình sâu bướm lại gần nhau. “Tại sao không?”
“Làm sao bác lại nghĩ là Sharon thích thế chứ?” tôi hỏi bằng một giọng điềm tĩnh. Đó chỉ là một ví dụ, nhưng có lẽ là ví dụ thuyết phục nhất.
Ông gật đầu, vẫn còn nhăn nhó, thừa nhận luận điểm của tôi.
“Nó là vì lợi ích lớn lao hơn,” ông lầu bầu.
Tôi khụt khịt. “Lợi ích lớn lao hơn ư? Chẳng phải bắn cháu là vì lợi ích lớn lao hơn à?”
“Wanda, đó là thiển cận,” ông nói, tranh luận với tôi như thể câu trả lời của tôi là một nỗ lực thuyết phục nghiêm túc. “Cái chúng ta có ở đây là một cơ hội học tập rất không bình thường. Thật lãng phí khi bỏ qua nó.”
“Cháu thực sự không nghĩ có bất kì người nào muốn học gì từ cháu. Cháu không phiền nói chuyện với bác hay Jamie –“
“Không quan trọng chuyện họ muốn gì,” Jeb khăng khăng. “Mà là cái gì tốt cho họ. Giống như sô cô la với hoa lơ xanh vậy. Cần phải biết nhiều hơn về vũ trụ - chưa nói đến những kẻ thống trị mới trên hành tinh này.”
“Làm thế nào việc đó lại giúp họ được, hả Jeb? Bác có nghĩ cháu biết gì đó có thể hủy diệt loài linh thể không? Đảo ngược tình thế? Bác Jeb, mọi chuyện đã xong rồi.”“Vẫn chưa xong khi chúng ta vẫn còn ở đây,” ông bảo tôi, mỉm cười, vì thế tôi biết là ông lại đang trêu tôi. “Ta không mong đợi cháu biến thành kẻ phản bội và cho chúng ta loại siêu vũ khí nào đó. Ta chỉ nghĩ chúng ta nên biết nhiều hơn về thế giới mà chúng ta đang sống.”
Tôi nhăn mặt trước từ kẻ phản bội. “Dù cháu có muốn cũng không thể đưa cho bác một vũ khí được, Jeb. Chúng cháu không có một điểm yếu chết người nào đó, kiểu như gót chân A sin. Không có kẻ thù tự nhiên nào ngoài vũ trụ có thể tới để trợ giúp cho loài người các bác, không có loại vi rút nào có thể kéo chúng cháu ra và để yên cho con người ở lại. Cháu xin lỗi.”
“Đừng lo lắng.” Ông nắm tay lại và đùa giỡn đập nó vào cánh tay tôi. “Mặc dù vậy cháu có thể bị ngạc nhiên đấy. Ta đã bảo cháu ở đây khá là buồn tẻ. Mọi người có thể muốn nghe chuyện của cháu nhiều hơn cháu tưởng.”
Tôi biết Jeb sẽ không để yên chuyện này. Liệu Jeb có khả năng chấp nhận thất bại không nhỉ? Tôi nghi ngờ chuyện đó.
Trong giờ ăn tôi thường ngồi với Jeb và Jamie, nếu nó không ở trong lớp hay bận việc đâu đó khác. Ian luôn luôn ngồi ngay gần, mặc dù không thực sự ngồi cùng chúng tôi. Tôi không thể hoàn toàn chấp nhận ý tưởng anh ta tự phong mình làm vệ sĩ cho tôi. Dường như nó quá tốt để là sự thật và bởi, theo triết lý của con người, thì rõ ràng là sai trái.
Vài ngày sau khi tôi từ chối yêu cầu của Jeb muốn tôi dậy cho con người “vì lợi ích của chính họ,” Doc tới ngồi bên cạnh tôi trong giờ ăn tối.
Sharon vẫn ở nguyên chỗ của chị ta, góc xa nhất so với chỗ ngồi thường này của tôi. Hôm nay chị ta ngồi một mình, không có bà mẹ. Chị ta không hề quay mặt để nhìn Doc đi về phía tôi. Mái tóc óng ả được búi thành một búi cao, nên tôi có thể nhìn thấy cổ của chị ta cứng đơ, và vai cong lên, căng thẳng và khó chịu. Việc đó khiến tôi muốn rời đi ngay lập tức, trước khi Doc có thể nói bất kể điều gì đó anh ta định nói với tôi, để cho tôi không bị coi là thông đồng với anh ta.
Nhưng Jamie đang ở với tôi, và nó nắm bàn tay tôi khi nhìn thấy cái nhìn hoảng sợ quen thuộc trên mắt tôi. Nó đang phát triển một khả năng kì lạ để cảm nhận được khi nào tôi trở nên khó ở. Tôi thở dài và ở nguyên chỗ của mình. Có lẽ việc tôi biến thành một kiểu nô lệ trước những mong muốn của cậu bé này còn làm phiền tôi nhiều hơn thế.
“Mọi chuyện thế nào?” Doc hỏi bằng giọng bình thường, trượt xuống chỗ cạnh tôi bên kệ bếp.
Ian, cách chúng tôi vài feet, quay người để trông như là anh ta cũng tham gia vào nhóm này.
Tôi nhún vai.
“Hôm nay bọn em nấu súp đấy,” Jamie tuyên bố. “Mắt em vẫn còn cay.”
Doc giơ đôi tay đỏ ửng lên. “Xà phòng.”
Jamie cười. “Anh thắng.”
Doc giả vờ gập bụng cúi chào, rồi quay sang tôi. “Wanda, tôi có một câu hỏi cho cô…” Anh ta để cho từ cuối kéo dài.
Tôi nhướn một lông mày lên. “À, tôi đang tự hỏi… Trong số tất cả những hành tinh khác nhau mà cô đã quen thuộc, loài nào về mặt cơ thể gần gũi nhất với loài người?”
Tôi nhăn mặt. “Tại sao?”
“Chỉ là sự tò mò vô hại muôn thưở về mặt sinh học thôi mà. Tôi đoán tôi đang nghĩ về những Người hàn gắn của cô… Họ lấy đâu ra những kiến thức để chữa lành, chứ không phải chỉ là chữa trị các triệu chứng, như cô đã nói?” Doc đang nói to hơn mức cần thiết, giọng nói nhẹ nhàng của anh ta vang xa hơn bình thường. Vài người nhìn lên – Trudy và Geoffrey, Lily, Walter…
Tôi khép chặt tay quanh người, cố chiếm vị trí nhỏ hơn. “Đó là hai câu hỏi khác nhau,” tôi lẩm bẩm.
Doc mỉm cười và ra dấu về phía tôi bảo tiếp tục.
Jamie siết chặt tay tôi.
Tôi thở dài. “Loài Gấu trên Hành tinh Mù sương, có lẽ vậy.”
“Nơi có những con quái vật móng vuốt?” Jamie thì thầm.
Tôi gật đầu.
“Chúng giống thế nào?” Doc giục.
Tôi đảo mắt, cảm thấy hơi hướng của Jeb trong chuyện này, nhưng vẫn tiếp tục. “Họ gần với loài động vật có vú ở rất nhiều điểm. Lông, máu nóng. Máu của họ không giống hệt như máu các bạn, nhưng nó làm cùng một công việc thiết yếu như nhau. Họ có những cảm xúc tương tự, cùng một nhu cầu tương tác xã hội và sáng tạo ra các vật thể -“
“Sáng tạo?” Doc cúi về phía trước, thích thú – hay giả vờ thích thú. “Làm sao lại như thế?”
Tôi nhìn vào Jamie. “Em biết mà. Sao em không kể cho Doc nhỉ?”
“Em có thể nói sai.”
“Không đâu.”
Nó nhìn vào Doc, người đang gật đầu.
“À, xem nào, họ có những bàn tay tuyệt vời.” Jamie gần như ngay lập tức háo hức. “Kiểu như khớp xương đôi vậy – họ có thể gập tay lại cả hai phía.” Nó duỗi những ngón tay của chính mình ra, như thể cố bẻ chúng ra đằng sau. “Một mặt thì mềm, như lòng bàn tay của em, nhưng mặt kia thì giống như lưỡi dao! Họ cắt băng – điêu khắc băng đá. Họ tạo ra những thành phố đầy những tòa lâu đài băng không bao giờ tan chảy! Nó rất đẹp, phải không chị Wanda?” Nó quay lại tôi để chờ xác nhận.
Tôi gật đầu. “Họ nhìn thấy một dải quang phổ khác – băng đá đầy những sắc cầu vồng. Những thành phố của họ là trung tâm niềm tự hào của họ. Họ luôn cố làm cho chúng đẹp hơn. Tôi biết một Gấu mà chúng tôi gọi là … chà, tương tự như là Người Thợ Dệt Tỏa Sáng, nhưng trong ngôn ngữ đó thì nghe nó hay hơn, bởi cái cách mà băng đá dường như biết được anh ấy muốn gì và tự định hình nó theo những giấc mơ của anh ấy. Tôi đã gặp anh ấy một lần và nhìn thấy những sáng tạo của anh ấy. Đó là một trong những kí ức đẹp nhất của tôi.”
“Họ nằm mơ ư?” Ian khẽ hỏi.
Tôi cười nhăn nhó. “Không sống động như giấc mơ của con người.”
“Làm sao mà những Người hàn gắn của cô có được kiến thức về sinh lý học của những giống loài mới? Họ tới hành tinh này trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng. Tôi đã quan sát từ đầu – quan sát những bệnh nhân giai đoạn cuối bước ra khỏi bệnh viện hoàn toàn lành lặn…” Một cái nhăn hình chữ V để lại nếp trên vầng trán hẹp của Doc. Anh ta ghét những kẻ đột nhập, như tất cả mọi người, nhưng không như những người khác, anh ta còn ghen tị với họ nữa.
Tôi không muốn trả lời. Vào lúc này tất cả mọi người đã đang lắng nghe chúng tôi, và điều này không phải là những câu chuyện cổ tích thú vị về Gấu điêu khắc băng nữa. Đây là câu chuyện về sự thất bại của họ.
Doc chờ, nhăn nhó.
“Họ… họ lấy các mẫu vật,” tôi lẩm bẩm.
Ian cười hiểu biết. “Những cuộc bắt cóc của người ngoài hành tinh.”
Tôi lờ anh ta đi.
Doc mím môi lại. “Giải thích đi.”
Sự im lặng trong căn phòng gợi cho tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi ở đây.
“Loài của cô bắt đầu ở đâu?” Doc hỏi. “Cô có nhớ không? Ý tôi là, như một giống loài, cô có biết sự tiến hóa của mình như thế nào không?”
“Hành tinh Gốc,” tôi trả lời, gật đầu. “Chúng tôi vẫn còn sống ở đó. Đó là nơi tôi… sinh ra.”
“Như thế là rất đặc biệt,” Jamie nói thêm. “Rất hiếm gặp được người tới từ Hành tinh Gốc, phải không? Phần lớn linh thể cố gắng ở lại đó, phải không Wanda?” Nó không chờ câu trả lời của tôi. Tôi bắt đầu hối hận vì đã trả lời những câu hỏi của nó mỗi đêm quá cặn kẽ. “Vì thế khi có ai đó đi tiếp, họ gần như trở thành… một thần tượng? Hay là thành viên của một gia đình hoàng gia vậy.”
Tôi có thể cảm thấy má mình nóng lên.
“Đó là một hành tinh mát lạnh,” Jamie tiếp tục. “Có rất nhiều mây, với nhiều tầng lớp màu sắc khác nhau. Đó là hành tinh duy nhất các linh thể có thể sống bên ngoài một vật chủ trong thời gian dài. Những vật chủ trên Hành tinh Gốc cũng rất đẹp, với những cái cánh mềm và rất nhiều xúc tu và những đôi mắt lớn màu bạc.”
Doc đang chúi người về phía trước với khuôn mặt đặt trên bàn tay. “Họ có nhớ mối quan hệ vật chủ-kí sinh được hình thành như thế nào không? Công cuộc chiếm đóng bắt đầu như thế nào?”
Jamie nhìn vào tôi, nhún vai.
“Chúng tôi đã luôn luôn sống theo cách đó,” tôi chậm rãi trả lời, vẫn còn miễn cưỡng. “Ít nhất là kể từ khi chúng tôi đủ thông minh để nhận biết chính mình. Chúng tôi được khám phá bởi những loài khác – loài Chim kền kền, ở đây chúng tôi gọi họ như vậy, mặc dù đó là vì tính cách của họ nhiều hơn là vì hình dáng bên ngoài. Họ… không tốt. Rồi chúng tôi phát hiện ra rằng chúng tôi có thể gắn chặt với họ cũng như chúng tôi đã gắn chặt với vật chủ gốc của mình. Một khi đã kiểm soát được họ, chúng tôi tận dụng các công nghệ của họ. Đầu tiên chúng tôi chiếm hành tinh của họ, rồi theo chân họ tới Hành tinh Rồng và Thế giới Mùa hè – những hành tinh đẹp đẽ mà ở đó Chim kền kền cũng đã không tốt. Chúng tôi bắt đầu chinh phục; vật chủ của chúng tôi tái sản sinh quá chậm so với chúng tôi, và vòng đời của họ quá ngắn. Chúng tôi bắt đầu khám phá xa hơn trong vũ trụ…”
Tôi ngập ngừng, nhận biết được rất nhiều đôi mắt trên mặt mình. Chỉ có Sharon là vẫn tiếp tục nhìn đi xa.
“Cô nói về nó gần như là cô đã ở đó vậy,” Ian khẽ ghi nhận. “Những chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”“Sau thời kì khủng long sinh sống ở đây nhưng trước khi có loài người. Tôi không ở đó, nhưng tôi nhớ một chút trong những gì mà mẹ của mẹ của mẹ tôi nhớ về nó.”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Ian hỏi, cúi người về phía tôi, đôi mắt xanh sáng của anh ta nhìn xoáy vào tôi.
“Tôi không biết tính theo năm Trái Đất.”
“Ước lượng thôi?” anh ta khăng khăng.
“Vài ngàn năm, có lẽ vậy.” Tôi nhún vai. “Tôi mất phương hướng trong khoảng thời gian sống trong bình siêu lạnh.”
Ian lùi lại, sững sờ.
“Oa, già thật,” Jamie thở hắt ra.
“Nhưng trong khía cạnh thực tế, chị còn trẻ hơn em,” tôi lẩm bẩm với nó. “Chưa tới một năm tuổi. Lúc nào chị cũng cảm thấy như trẻ con.”
Đôi môi Jamie khẽ nhếch lên ở khóe miệng. Nó thích cái ý tưởng trưởng thành hơn tôi.
“Quy trình lão hóa của loài của cô là thế nào?” Doc hỏi. “Vòng đời tự nhiên ấy?”
“Chúng tôi không có vòng đời tự nhiên,” tôi nói với anh ta. “Chừng nào mà chúng tôi còn có những vật chủ khỏe mạnh, chúng tôi có thể sống mãi mãi.”
Một tiếng rì rầm thấp – giận dữ chăng? Sợ hãi? Ghê tởm? Tôi không thể nói được – lan ra khắp hang động. Tôi thấy rằng câu trả lời của mình là không khôn ngoan; tôi hiểu những lời đó có nghĩa gì với họ.
“Thích nhỉ.” Tiếng nói nhỏ, giận dữ xuất phát từ phía Sharon, nhưng chị ta không hề quay người.
Jamie nắm lấy bàn tay tôi, một lần nữa nhìn thấy mong muốn bỏ chạy của tôi. Lần này tôi nhẹ nhàng kéo bàn tay ra khỏi tay nó.
“Tôi không đói nữa,” tôi thì thầm, mặc dù bánh mỳ của tôi vẫn gần như nguyên vẹn chưa ai động vào. Tôi nhảy xuống, và bám sát vào tường, chạy trốn.
Jamie đi ngay đằng sau tôi. Nó bắt kịp tôi ở chỗ vườn lớn và đưa cho tôi phần còn lại của chiếc bánh mỳ.
“Nó thực sự rất thú vị, thật đấy,” nó bảo tôi. “Em không nghĩ có ai đó quá buồn đâu.”
“Jeb đã khiến Doc làm việc này, phải không?”
“Chị kể chuyện rất giỏi. Một khi mọi người biết điều đó, họ sẽ muốn nghe. Cũng như em và Jeb vậy.”
“Thế nếu chị không muốn kể cho họ thì sao?”
Jamie nhăn mày. “Chà, thế thì em đoán là chị…không nên. Nhưng có vẻ như chị không phiền kể chuyện cho em mà.”
“Chuyện đó khác. Em thích chị.” Đáng lẽ tôi đã nói, Em không muốn giết chị, nhưng những lời đó sẽ làm nó buồn.
“Một khi mọi người biết chị, họ sẽ đều thích chị thôi. Ian và Doc đã thích chị rồi đó.”
“Ian và Doc không thích chị, Jamie à. Họ chỉ cực kì tò mò thôi.”
“Có mà.”
“AAA,” tôi rên lên. Lúc này chúng tôi đã về đến phòng mình. Tôi gạt tấm màn sang một bên và lao mình lên cái chiếu. Jamie ngồi xuống bớt mạnh bạo hơn tôi bên cạnh tôi và vòng cánh tay quanh đầu gối.
“Đừng tức giận,” nó xin. “Bác Jeb có ý tốt mà.”
Tôi lại rên lần nữa.
“Sẽ không tệ đến thế đâu.”
“Doc sẽ tiếp tục làm thế này mỗi lần chị đi vào trong bếp, đúng không?” Jamie ngượng ngùng gật đầu. “Hoặc là anh Ian. Hoặc là bác Jeb.”
“Hoặc là em.”
“Tất cả bọn em đều muốn biết.”
Tôi thở dài và nằm sấp xuống. “Lúc nào bác Jeb cũng phải làm theo ý mình vậy hả?”
Jamie nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Hầu hết là thế, vâng.”
Tôi cắn một miếng bánh mỳ lớn. Khi tôi đã nhai xong, tôi nói, “chị nghĩ chị sẽ ăn ở trong đây từ nay về sau.”
“Ian sẽ hỏi chị vào ngày mai khi chị làm cỏ cho đám rau chân vịt. Bác Jeb không sai anh ấy – mà là anh ấy muốn thế.”
“Chà, tuyệt làm sao nhỉ.”
“Chị khá giỏi châm biếm đấy. Em tưởng kí sinh trùng – ý em là các linh thể - không thích kiểu hài hước tiêu cực. Chỉ những thứ vui vẻ thôi.”
“Ở đây họ học hỏi khá nhanh, nhóc.”
Jamie cười rồi nắm tay tôi. “Chị không ghét sống ở đây, phải không? Chị không buồn khổ đúng không?”
Đôi mắt to màu sô cô la của nó đang lo nghĩ.
Tôi đặt bàn tay nó lên mặt mình. “Chị ổn,” tôi bảo nó, và trong giây phút ấy, đó hoàn toàn là sự thật.