Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

chương 32: chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau khi trải qua chuyện của đời trước, Phù Niệm Niệm vẫn còn có chút lo lắng Nhiễm Chính sẽ bị đuổi ra khỏi kinh.

Nhưng mà trừ việc triều chính cấp bách khiến Nhiễm Chính càng ngày càng bận rộn lục ở bên ngoài, thì hết thảy giống như cũng không có tiến triển giống như đời trước, thậm chí cuối cùng bị gạt ra khỏi kinh cùng với Thái tử thế mà biến thành Đông xưởng Bùi Anh Trác.

Phù Niệm Niệm có chút không rõ tình huống, nhưng những chuyện này vốn cũng không phải là chuyện mà nàng có thể nhúng tay, cho nên cũng chỉ là một mực đứng ngoài quan sát.

Ai ngờ mọi chuyện xảy ra rốt cuộc lại khác hoàn toàn hướng đi của đời trước.

Ngày hôm đó Nhiễm Chính mới vừa hạ triều hồi phủ cùng Nhiễm Thung, ngay cả trà đều chưa kịp uống, trong cung liền có người tới truyền, gọi hai người một lần nữa tiến cung.

Phù Niệm Niệm vội vàng cùng Mạt Lỵ giúp Nhiễm Chính bộ quan phục vừa mới bỏ ra mặc lại.

"Chuyện này là sao?" Phù Niệm Niệm có chút không hiểu, trước mắt Thái tử đã rời kinh, triều chính cũng không có chuyện lớn gì, chẳng biết tại sao lại đột nhiên có tình huống này.

Nhiễm Chính giống như là nhìn thấu tâm tư Phù Niệm Niệm, hắn thừa dịp lúc Phù Niệm Niệm giúp hắn chỉnh lại cổ áo ở bên tai nàng nhẹ nói, "Thánh thể Hoàng Thượng không được tốt."

Lông mày Phù Niệm Niệm càng nhíu chặt, Thuận Trinh Hoàng đế vô cùng tốt tề xạ, thân thể còn cường tráng.

Đời trước Phù Niệm Niệm ở Nhiễm phủ chờ hai năm, đều chưa hề nghe nói qua đương kim Thánh thượng có bệnh tật gì nặng, nhưng hôm nay không biết là như thế nào, Thái tử mới rời kinh, Hoàng Thượng lại đột nhiên bị bệnh, thời gian không khỏi quá mức trùng hợp.

"Nếu tối nay ta không hồi phủ, trong vòng ba ngày ngươi không có chuyện quan trọng thì tốt nhất đừng đi ra ngoài." Nhiễm Chính lại nói thêm.

Phù Niệm Niệm hơi nghi hoặc nhìn qua Nhiễm Chính, lại chỉ thấy hắn đối với mình cười cười, tiếp nhận ô sa trong tay Phù Niệm Niệm, sải bước đi ra cửa.

Lời này của hắn là có ý gì? Phù Niệm Niệm suy nghĩ mãi cũng không ra, thế nhưng thẳng đến đêm, hai người được mời tiến cung cũng không có truyền bất cứ tin tức gì hồi phủ.

Qua một ngày nữa, vẫn không có tin tức gì.

Lòng người trong phủ lập tức bàng hoàng.

Theo lý thuyết hai người bất quá là tiến cung vì bệnh của Thánh thượng, không có lý nào hai ngày hai đêm vẫn chưa hồi phủ, huống chi coi như thật là không thể phân thân, cũng không mức không có một chút tin tức gì truyền về.

Phù Niệm Niệm đối với cục diện này trăm mối vẫn không có cách giải, hạ nhân chợt đưa đến một phong thư, nói là có người đưa tới cho Phù Niệm Niệm.

Nàng mở ra nhìn nội dung bên trong một chút, bên trong viết mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp.

Bạch Trà đứng ở một bên phát hiện thần sắc Phù Niệm Niệm bỗng nhiên thay đổi, ngay sau đó nàng liền không màng chuyện gì xông ra ngoài cửa.

Người đưa tin đã sớm rời đi, nàng mất mác đứng ở cổng, nửa ngày sau, Phù Niệm Niệm mới nói với Bạch Trà, "Ta phải đi ra ngoài một chuyến."

"Thế nhưng hôm qua lúc thiếu phó rời đi.." Bạch Trà rất là nghi hoặc.

"Ta không thể để ý tới nhiều như vậy được." Phù Niệm Niệm đem thư đưa cho Bạch Trà xen, "Bọn hắn biết mẹ ta đến tột cùng là chết thế nào, còn có Nhuyễn Nguyễn, hắn nói Nhuyễn Nguyễn là mẹ ta cùng người khác.."

Mẫu thân qua đời vẫn luôn là một tâm bệnh của Phù Niệm Niệm, nàng chưa bao giờ tin là mẫu thân ngoài ý muốn rơi xuống nước, nhất định có một người, ít nhất là một người ở sau lưng đẩy mẹ nàng, nếu không, những người thả rùa thả cá kia đều êm đẹp, vì cái gì mẹ nàng chỉ là đi ngang qua liền sẽ trùng hợp như vậy rơi vào trong ao?

Nếu như mẹ nàng không chết, nếu như nàng cũng có thể có nương, có phải những năm này chí ít liền sẽ không bị mặc người ức hiếp như vậy hay không? Huống chi còn liên lụy đến thân thế Nhuyễn Nguyễn, Phù Niệm Niệm thực sự không coi nhẹ không.

Người đưa tin người tới ai, Phù Niệm Niệm cũng không có quan tâm, dù sao cũng là người Anh quốc công phủ, nếu không phải là Dĩnh vương phủ, Đàm Thi Vận chết tất nhiên bọn hắn cũng không thoát khỏi quan hệ.

Cho dù là chỉ có một chút khả năng, nàng cũng không thể buông tha.

Phù Niệm Niệm dựa theo yêu cầu trong thư, mang theo một ít đồ cẩn thân đi đến nơi được hẹn.

Bóng đêm đã phủ xuống, nơi này không có một bóng người.

Gió lạnh buốt thổi vào mặt, Phù Niệm Niệm kéo chặt áo choàng lại, nàng rất sợ lạnh, cảm thấy mình có chút chịu không nổi cái lạnh này.

"Niệm Niệm, ngươi thực sự tới." Chu Ninh Trạo chậm rãi từ trong nơi hẻo lánh đi ra, "Không ngờ Biểu ca ta lại bị ngươi hại thảm."

Phù Niệm Niệm xuyên qua màn sương mù mịt quan sát, một mặt vô tội nhìn Chu Ninh Trạo, "Biểu ca nói lời này là có ý gì? Huynh có phải đã giúp ta tra ra được nguyên nhân mẹ ta cái chết rồi hãy không?"

Nàng bổ nhào qua kéo cánh tay Chu Ninh Trạo, "Biểu ca, ngươi mau nói cho ta biết có được hay không? Mẹ ta đến tột cùng là bị ai hại chết?"

"A.." Chu Ninh Trạo cúi đầu nhìn Phù Niệm Niệm một cái, "Lừa ngươi ngươi còn tưởng là thật a?"

"Biểu ca nói gì vậy? Biểu ca không phải nói muốn lấy ta sao?" Phù Niệm Niệm nhíu mày, vô thức hướng bên người Chu Ninh Trạo co lại, "Nơi này lạnh quá."

"Lạnh?" Chu Ninh Trạo trừng mắt lạnh lùng nhìn, "Bảo ngươi hạ độc Nhiễm Chính, ngươi lại hết lần này đến lần khác để cho người điều tra ra, còn liên tiếp liên lụy Anh quốc công phủ các ngươi, lão quốc công làm sao lại sinh ra người ngu xuẩn như ngươi vậy? Ngươi nói ngươi đẹp mắt như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác đầu óc lại không dài ra vậy?"

"Biểu ca..

Ta.." Phù Niệm Niệm mím môi, "Lần sau ta nhất định có thể.."

"Không có lần sau." Chu Ninh Trạo đem Phù Niệm Niệm đẩy đến sát vách phòng, "Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng không thể ở lại trong kinh thành chờ chết."

Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng nhíu mày, Chu Ninh Trạo nói trong cung xảy ra chuyện, đây là ý gì?

Chu Ninh Trạo lại cũng không muốn chờ đợi lâu, "Ngươi ngu ngốc, Nhiễm Chính so với ngươi còn ngu ngốc hơn, biết rõ ràng ngươi là loại nữ nhân không đứng đắn, thế mà còn đem ngươi giữ ở bên người."

Hắn vừa nói liền đưa tay cởi bỏ một sợi dây trên áo choàng Phù Niệm Niệm, làm bộ muốn đem nàng đẩy ngã.

Phù Niệm Niệm lanh tay lẹ mắt chợt lách người, "Ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Ta tốn bao phen công phu như thế, kết quả nếu là còn ăn không được, thì làm sao mà cam lòng." Chu Ninh Trạo nhe răng cười, ngay sau đó hắn âm dương quái khí nói: "Nhiễm Chính xong đời rồi, không biết Tô Huyên còn muốn loại người như ngươi hay không."

Phù Niệm Niệm cũng không nghĩ tới Chu Ninh Trạo sẽ chó cùng rứt giậu, nàng dứt khoát sờ chủy thủ bên hông rút ra, "Ngươi đừng tới đây."

Chu Ninh Trạo híp híp mắt, "Nha, không ngờ con thỏ nhỏ của chúng ta còn biết cắn người đấy? Ngươi dám đả thương ta sao?"

"Trong cung đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Phù Niệm Niệm thay đổi thần sắc khúm núm trước đó, nghiêm nghị chất vấn.

Chu Ninh Trạo lơ đễnh, vẫn đi về hướng Phù Niệm Niệm, "Tô Huyên liên kết với cấm quân trong cung mưu phản, giúp đỡ Thái Thượng Hoàng trở lại vị trí cũ, trước mắt các trọng thần đều bị giam trong cung, bọn hắn đều là tâm phúc hiện nay của Thánh thượng, Thái Thượng Hoàng, a không, hiện tại đã là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao?"

Phù Niệm Niệm nhìn Chu Ninh Trạo bước dần về phía mình, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên, "Ngươi đừng tới đây."

Thanh âm của nàng đều giống như tiếng chim hoàng anh, cho dù là uy hiếp người, Chu Ninh Trạo cũng cảm thấy nghe không ra một tia nguy hiểm.

Hắn chậm rãi đưa tay, làm bộ muốn chạm vào eo Phù Niệm Niệm.

Phía dưới bộ y phục này tuyệt đối là một thân thể xinh ngọt mềm mại.

Mặc dù đã là canh ba ban đêm, Chu Ninh Trạo lại cảm thấy trong người có khí nóng không ngừng dâng lên, hắn liếm môi một cái, lộ ra một nụ cười âm hiểm với Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nàng không chút do dự vùng chủy thủ về hướng Chu Ninh Trạo, Chu Ninh Trạo tránh không kịp, trên mu bàn tay liền lập tức phun ra một vết máu.

Chu Ninh Trạo không nghĩ tới Phù Niệm Niệm thật dám động đao, sau khi kinh ngạc lập tức tức giận: "Tiểu tiện nhân, ngươi điên rồi?"

Phù Niệm Niệm thở phì phò, nàng không nói gì, nhưng cũng không bỏ đao trong tay xuống.

Chu Ninh Trạo một tay bắt lấy tay nàng cầm đao, lắc liên tiếp trên mặt đất, Phù Niệm Niệm liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thoát được cánh tay Chu Ninh Trạo, dưới tình thế cấp bách nàng dùng sức hướng phía Chu Ninh Trạo đạp một cước.

Nhân cơ hội này, Phù Niệm Niệm liền vội vàng đứng dậy chạy ra phía ngoài.

Trong tay nàng cẩn thận nắm chủy thủ của mình, một khắc cũng không dám buông lỏng, trước mắt đã cấm đi lại ban đêm, chỉ cần có thể làm quan binh tuần thành chú ý, vậy thì có thể được cứu.

Thế nhưng đi ra ngoài chưa được hai bước, Chu Ninh Trạo liền đuổi theo.

Gió lạnh tạt vào như đao, Phù Niệm Niệm rất sợ, nhưng nàng chỉ muốn trốn.

Vì cái gì lại không gặp được quan bình tuần thành? Vì cái gì lại không có người để cầu cứu? Phù Niệm Niệm càng lo lắng, cả người càng khó tránh khỏi hoang mang, đúng lúc này, Chu Ninh Trạo đuổi tới kéo Phù Niệm Niệm lại, phẫn nộ đem Phù Niệm Niệm đẩy ngã xuống đất, nhào về phía nàng.

Trên đời này còn chưa có người nào dám phản kháng hắn, thậm chí là đối với thân Vương thế tử hắn động đao.

Phù Niệm Niệm nhu nhu nhược nhược thế mà là người đầu tiên, Chu Ninh Trạo đã bị lửa giận che lấp thần trí, hắn đã không còn nghĩ tới thương hương tiếc ngọc, so với lột y phục Phù Niệm Niệm, thì hiện tại hắn càng muốn trực tiếp bóp chết nàng.

Cổ họng nơi yếu nhất của một người, chỉ cần cầm đao nhẹ nhàng vạch một cái, cho dù ai đều sẽ lập tức mất mạng.

Hoặc là chỉ cần ngăn chặn không khí tức lưu thông, bất kỳ vật sống gì đều sẽ bị nín chết.

Chu Ninh Trạo chỉ cần một tay liền có thể bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm đỏ mắt, một tay của nàng bị Chu Ninh Trạo ấn xuống, vô cùng đau đớn, chủy thủ dường như không còn tác dụng.

Trong lúc bối rối nàng bỗng phát hiện bên người có tảng đá, Phù Niệm Niệm cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra, nàng chỉ lo giơ tảng đá hướng trán Chu Ninh Trạo hung hăng đập tới.

Hết thảy phát sinh đều cực kì bất ngờ, động tác Chu Ninh Trạo dừng lại, chậm rãi ngã xuống một bên, thế nhưng hắn lại đưa tay bắt lấy tay áo Phù Niệm Niệm, làm sao cũng không chịu buông ra.

Phù Niệm Niệm co lại, cả người giật nảy mình, thế nhưng Chu Ninh Trạo tóm chặt như vậy, mắt thấy lại muốn hướng nhào về phía mình, Phù Niệm Niệm cảm thấy tim muốn vọt đến cổ họng.

"Ta làm thịt ngươi.." Nửa trên gương mặt của Chu Ninh Trạo đều là máu, ở dưới ánh trăng mờ tối nhìn qua thực sự dọa người, hắn hung tợn nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Chu Ninh Trạo còn chưa nói xong, trong khủng hoảng Phù Niệm Niệm tựa hồ là theo bản năng cầm tảng đá lên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại đập loạn một trận, thật lâu thật lâu sau, Phù Niệm Niệm mới mở mắt ra vụng trộm dò xét.

Trên mặt đất Chu Ninh nằm sấp Trạo đã máu thịt be bét, khó phân biệt tướng mạo.

Giết người, nàng giết người.

Nàng còn không kịp phản ứng từ trong khủng hoảng giết người, đành phải ngây ngốc ngồi ở một bên thở.

Trong đầu Phù Niệm Niệm trống rỗng, Chu Ninh Trạo là thân Vương thế tử, nàng lại giết hắn, Phù Niệm Niệm run run rẩy rẩy ngồi ở bên cạnh thi thể, không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì lạnh.

Phù Niệm Niệm ép buộc mình tỉnh táo lại, nàng biết đợi ở đây sớm muộn cũng sẽ bị người phát hiện.

Nàng nhất định phải chạy, nhất định phải rời khỏi địa phương kinh khủng này.

Nàng không dám xem thì thể Chu Ninh Trạo, nhưng trong nội tâm nàng cũng không ngừng nghĩ đến, nếu như mình bị bóp chết, có phải cũng có bộ dáng đáng sợ như vậy hay không?

Phù Niệm Niệm lắc đầu, liền vội vàng đứng lên chạy về Nhiễm phủ.

Trong góc tối lúc này mới truyền đến tiếng người nhỏ giọng nói, thanh âm kia trầm thấp hỗn độn, nghe phảng phất so cái này trong đêm hàn phong càng thêm đâm người, "Bệ hạ tự viết không tại dĩnh vương trên thân, vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này, đi thi thể bên trên đem đồ vật tìm ra."

"Vậy Dĩnh vương bên kia.." Thuộc hạ thấp giọng xin chỉ thị.

"Thế tử là Dĩnh vương phái đi tìm Thái tử, coi như ngày sau tìm không thấy, vậy không phải hắn nên tìm Thái tử đòi người sao?" Tô Huyên trong mắt tràn đầy mỉa mai, "Ta còn có chút chuyện khác, các ngươi đem cái này dọn dẹp sạch sẽ đi."

"Vâng." Bọn thuộc hạ vội vàng lĩnh mệnh, mà thân ảnh Tô Huyên sớm đã biến mất ở trước mắt bọn hắn.

Có lẽ là bởi vì hàn phong thấu xương, Phù Niệm Niệm rất nhanh liền tỉnh táo lại, không biết thế nào, nàng luôn cảm thấy có người đi theo chính mình.

Cũng không thể là Chu Ninh Trạo âm hồn bất tán, nàng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cưỡng chế ý nghĩ này, tăng nhanh bước chân của mình.

Còn chưa đi được bao xa, Phù Niệm Niệm liền bị người một đường kéo vào ngõ nhỏ mờ tối, người kia còn bụm miệng nàng lại, toàn thân Phù Niệm Niệm cứng đờ nghĩ thầm lần này xong.

Quan binh tuần tra ban đêm san sát nối tiếp nhau từ nơi không xa trên đường đi ngang qua, bên tai Phù Niệm Niệm truyền đến thanh âm thật thấp: "Không muốn bị người khác phát hiện, thì đừng lên tiếng.".

Truyện Chữ Hay