"Quả quả, tỉnh tỉnh, em nóng lắm rồi." Hạ Quân Thần vỗ vỗ lên mặt Quả Quả.
"Không, không sao.... Chỉ là hơi nặng đầu..." Quả Quả mếu máo, cảm thấy cả người vô lực, vô cùng chóng mặt.
Lăng Khiêm Hi đóng máy tính, nhìn Hạ Quân Thần lục lọi dưới ngăn tủ, không khỏi kỳ lạ, "Làm gì vậy?"
"Có thuốc hạ sốt không? Quả Quả sốt rồi." Tay Hạ Quân Thần không ngừng việc, tiếp tục quay cuồng tìm kiếm. Rốt cuộc cũng tìm được một lọ thuốc hạ sốt trong đống thuốc lớn, "Tìm thấy rồi!", nàng xoay người cầm lấy ly nước đi sang căn phòng bên cạnh.
"Chờ đã." Lăng Khiêm Hi kéo tay nàng, "Thuốc này Quả Quả uống được chứ? Liều lượng của trẻ em có giống với chúng ta?"
"Em không rõ lắm..." Hạ Quần Thần nhíu mày, nàng chưa từng chăm trẻ con, trong đầu không định được.
"Uống thuốc tốt nhất là không nên uống bậy, em để cho chị, chị gọi cho Hạo Nhiên mua thuốc hạ sốt cho trẻ em mang đến là được." Lăng Khiêm Hi cầm lấy điện thoại, gọi vào dãy số của Thẩm Hạo Nhiên, nhưng gọi mãi không ai nghe máy. Cô ném điện thoại lên giường, nói "Cái tên không chuyên nghiệp, hôm nào trừ sạch tiền lương của hắn ta. Hay là để chị gọi cho Aken." Lăng Khiêm Hi nói xong lại lướt danh bạ tìm số điện thoại.
"Đừng, Aken không nói được tiếng Trung, chị còn gọi anh ta đi mua thuốc? Em lo là đợi đến lát nữa đầu Quả Quả sẽ nóng đến hỏng mất. Thế này đi, chị ở nhà chăm sóc con bé, dùng khăn đắp cho con bé, một lát em sẽ về." Hạ Quần Thần vừa nói vừa lấy áo phông và quần jean mặc vào, gấp gáp mở cửa đi ra ngoài.
"Em đi đâu?"
"Gần đây không phải có cửa hàng tiện lợi h sao? Không xa, em đi một lát rồi về." Vừa dứt lời thì không còn thấy tăm hơi đâu. Lăng Khiêm Hi nhìn qua cửa sổ dõi theo bóng người vầy yếu trong màn mưa, nhẹ lắc đầu. Dưa ngốc này vẫn luôn trước sau như một, đối nhân lúc nào cũng xuất phát từ tấm lòng!
Nhưng còn Quả Quả này cũng rất kỳ lạ, lai lịch bất minh, còn trực tiếp mua giường từng bước tiến dần vào đây. Hỏi tình huống trong nhà của con bé thì lúc nào cũng tránh né, không phải một câu phớt lờ thì cũng hai câu ba chữ cho qua làm cho trọng tâm câu chuyện lệch đi.
Đứa nhỏ này chắc chắn không tầm thường!
Lăng Khiêm Hi vắt khăn rồi đắp lên trán Quả Quả, ngồi ở mép giường, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó. Sự xuất hiện của Hạ Cẩn Du giống như một vở kịch, lại còn lấy lý do là Quả Quả lạc đường. Con bé lúc trước đã nói thời gian cũng chỉ có một tuần, mà ngày hôm nay chính là ngày hết hạn. Thế nhưng con bé hình như không có ý trở về với mẹ mình như đã nói. Hơn nữa, còn cả cuộc điện thoại thông báo khó hiểu lần đó, hiện tại trong đầu Lăng Khiêm Hi như có một vòng dây đang quấn quanh, không tìm ra được bất kỳ manh mối. Chỉ có một chuyện duy nhất rõ ràng đó là, có lẽ là Quả Quả cố tình tiếp cận mình. Nhưng vì lý do gì? Là bị người khác lợi dụng? Cô thế nào cũng không muốn tin một đứa nhỏ đáng yêu như thế lại là gián điệp được kẻ thù sắp xếp ở bên cạnh mình.
Lăng Khiêm Hi nhíu mày, cười cười tự giễu. Lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, chỉ dựa vào việc Quả Quả ở đây không chịu đi mà đã không nói lý, hoài nghi con bé. Có lẽ gia đình đứa nhỏ này không được hạnh phúc, mà Tiểu Quân lại là một đại tiểu hài ôn nhu đáng yêu ngốc nghếch, hai người họ sống cùng với nhau không phải rất hòa hợp sao? Có thể con bé chỉ đang tham luyến cái ấm áp ở nơi này thôi.
"Thuốc đến đây." Hạ Quân Thần phất phất tay nhanh chóng đi đến.
Lăng Khiêm Hi hồi phục tinh thần nhìn đến, thiếu chút nữa đã bị nàng làm hết hồn, hai ống quần xắn lên một ống thì cao một ống thì thấp, dáng vẻ đặt biệt giống với phong cách ăn mặc hipster đang lưu hành
"Nhìn chị có gì đó là lạ?" Hạ Quân Thần dùng bàn tay lành lạnh sờ sờ mặt Lăng Khiêm Hi, sau đó dời đi, ôn nhu dỗ, "Quả Quả, em dậy một chút uống thuốc ha."
Đem thuốc cho Quả Quả uống rồi sau đó đắp chăn lại cho cô bé, hai người mới trở về phòng mình.Tiếng nước ào ào dừng lại, Hạ Quân Thần thay một độ đồ ngủ rộng rãi, ngáp dài từ trong bước ra, đi thẳng đến giường lớn. Chóp mũi ngửi thấy một hương thơm sảng khoái, nàng mở mở mắt nhìn thấy Lăng Khiêm Hi nằm nghiêng, một tay chống đầu, tóc dài rơi trên mặt giường, đang tập trung đánh giá nàng.
"Sao vậy? Có phải bị tinh thần không sợ hãi của em làm cho cảm động rồi không?" Hạ Quân Thần chớp chớp đôi mắt to, đưa tay ôm lấy eo thon của Lăng Khiêm Hi.
Lăng Khiêm Hi khẽ cười yếu ớt, gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu, "Tại sao Quả Quả lại bị sốt?" Với khí trời như thế, không hề bình thường.
"Ah, hình như buổi chiều con bé đi ra ngoài, nói là đi mua kẹo ăn." Hạ Quân Thần xoa xoa cái cổ nhức mỏi, hỏi, "Sao thế?"
"Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi, ngủ đi." Lăng Khiêm Hi kéo chăn đắp cho hai người, đưa tay ấn đèn đầu giường.
Chuông gió cạnh giường theo gió nhẹ nhàng đung đưa, phát ra ân thanh đinh đang dễ nghe. Hạ Quân Thần trở mình, cánh tay theo quán tình đưa qua, nơi nguyên vốn thuộc về Lăng Khiêm Hi từ lâu đã trống trải.
Hạ Quân Thân lười biến duỗi eo, kéo kéo người ngồi dậy ở giữa giường. Bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ, nắng sáng chiếu lên gương mặt tinh xảo của nàng.
Đến khi nàng rửa mặt xong bước xuống lầu thì nhìn thấy Quả Quả đang đứng trước màn hình, học theo người ở bên trong, động tác vụng về vặn vẹo theo bài tập thể dục.
"Đã bớt nóng chưa?" Hạ Quân Thần giơ tay đặt lên trán Quả Quả rồi ám thử tay lên trán mình so sánh. Đột nhiên Quả Quả gập người °, cúc cung với nàng, nói "Cảm ơn chị đã không màn mưa gió ra ngoài mua thuốc cho em, đại ân đại đức này của chị, em suốt đời khó quên."
"Được rồi, tiểu đồ ngốc, còn suốt đời khó quên! Răng của em còn chưa còn thay đó được chưa? Không lâu nữa răng của em sẽ rụng."
"Hả? Ý nghĩa của thành ngữ này là như vậy?" Nàng rõ ràng là đang lừa con nít!
"Ah... Cứ xem là vậy đi." Trên trán Hạ Quân nổi lên mấy cái hắc tuyến, đứa nhóc này còn ở đây thảo luận vấn đề văn học với nàng?
=>RinZly: Giải thích xíu ở đây: Câu suốt đời khó quên là: 没齿难忘 (Thành ngữ)
- Từ 齿 /chǐ/: có nghĩa là răng. ( nghĩa khác là tuổi tác)
- Câu trên có nghĩa là nhớ ơn ân nhân cho đến khi chết đi / lòng biết ân vô tận.
- Nhưng câu thành ngữ dịch theo câu theo chữ (nghĩa trực tiếp) sẽ là "không quên sau khi răng rụng". Nên ở đây có lẽ Hạ Quân Thần hiểu theo nghĩa trực tiếp của câu thành ngữ. Mà Quả Quả lại gần đến tuổi rụng răng sữa để thay răng.
"Tiểu Quân, gần đây chị đều ở nhà hả?" Quả Quả toe toét cười, kéo kéo góc áo ngủ của Hạ Quân Thần.
"Có thể thời gian ở nhà với em sẽ không còn nhiều." Chuyện vi phạm hợp đồng đã xong, từ sự kiện ở thang máy lần trước, sau một khoảng nghỉ ngơi và dưỡng sức, sự nghiệp của nàng nên bắt đầu lại lần nữa rồi. Hạ Quân Thần chỉ chỉ vào màn hình TV, "Em tập thể dục?"
"Cũng không phải, chị chưa từng nghe bài hát hát thế này sao?" Quả Quả bắt đầu lấy thế, vừa hát vừa múa, "Trái ba vòng phải ba vòng, lắc lắc cái đầu, lắc lắc cái mông, chúng ta cùng tập thế dục.... Tập thể dục cho cơ thể chúng ta khỏe mạnh, sẽ không còn dễ sốt như vậy."
"Được rồi, em cứ tiếp tục." Hạ Quân Thần nhún vai, đi vào phòng bếp, "Lát nữa vào ăn sáng."
"Chị đi công viên giải trí với em đi được không? Tiện thể chụp cùng vài tấm ảnh làm kỷ niệm." Quả Quả lên tiếng hỏi. Tuy biết rõ bản thân không lâu nữa sẽ phải đi, nhưng cô bé đã bắt đầu thấy luyến tiếc, luyến tiếc sự yêu thương của tỷ tỷ và mẹ.
"Đương nhiên là được, còn phải chụp ảnh lưu niệm nữa à?" Khóe miệng Hạ Quân Thần khẽ cong, đôi mắt là hình trăng non, dáng vẻ ôn nhu tươi cười tràn đầy cưng chìu, "Mẹ em đi công tác về rồi? Không sao, chỉ cần Quả Quả nhớ thì về sau nhà này lúc nào cũng chào đón em."
"Ừm..." Quả Quả gật đầu, nhất thời không biết nói gì cho phải. Một câu đơn giản mà lại ấm áp như một dòng nước ấm chảy thẳng đến tâm can của cô bé.
Đứa bé thiên chân vô tà, nhưng từ nhỏ lại chỉ có hai bàn tay trắng. Cho dù tự biết bản thân bị lợi dụng cuốn vào một cuộc đấu đá, nhưng không phải chỉ một câu không muốn thì có thể thoát ra được.
Cô bé đã từng cùng với Lương Lữ đi đến trước mộ của Thần Ý cúng bái, cũng từng nhìn thấy Giang Ức Quân vừa khóc vừa cười, trong miệng vừa la hét cái tên Lăng Khiên Hi vừa lôi kéo Lương Lữ. Oán hận trong lòng Lương Lữ, hoặc ít hoặc nhiều cô bé cũng hiểu được.
Chỉ trách tạo hóa trêu ngươi.
"Oa hô ——" Đột ngột bị thay đổi, chiếc phao hơi xuôi theo dòng chảy lúc êm đềm lúc chảy xiết đi xuống. Quả Quả ngồi trong lòng Hạ Quân Thần, nhìn chiếc phao hơi đi qua vòng xoáy thật mạnh một cách tự nhiên.
Từ đệm nhún đi xuống, Quả Quả kíƈɦ ŧɦíƈɦ hô to.
"Tiểu Quân, chúng ta đi qua bên kia đi? Chơi xạ kích thắng thú bông, em muốn cái con McDull lớn nhất kia!" Quả Quả kéo Hạ Quân Thần đến quầy xạ kích.
"Hay là thôi đi, mình chơi cái đó được không? Gấp thú?" Đứa nhỏ này đúng là hăng máu.
Quả Quả mặc kệ, mân mê cái miệng nhỏ, trả lời, "Không được!"
Cuối cùng, Hạ Quân Thần cạn lời khi ôm một đống thú bông đi ra khỏi công viên giải trí. Nhìn cây súng lục trẻ em trong tay Quả Quả bắn không trượt phát nào, nàng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không thể nói nên lời. Tiểu gia hỏa này sớm muộn gì cũng trở thành Maya. Còn có thể sánh ngang hàng (PS: Vị nữ tướng trẻ tuổi nhất của lục quân Iraq, mạnh mẽ quyết đoán.)!
"Rốt cuộc cũng đợi được Lăng tổng, tối nay có thể vui lòng nhận lời đến khách sạn của tôi một chuyến chứ?" Triệu Lương Huân ỷ lại vào sự sắc lạnh của chiếc Aston Martin kia của hắn, soái khí vẫy vẫy tay với Lăng Khiêm Hi, đôi mắt cười như không cười, con ngươi đen láy tà mị lưu chuyển đối diện với cô, nhẹ đưa tình ý.
Cách đó không xa trên chiếc Alto, một gã đàn ông trung niên nở một nụ cười âm lãnh trên đôi môi tái nhợt. Chỉ cần thành công khiến cho ả đàn bà kia thành phế nhân, gã ta có thể không lo không nghĩ bình yên rời khỏi thế giới này. Mà cô, chỉ cần tiến thêm vài bước thì gã ta sẽ có dư cơ hội để thực hiện.
Lăng Khiêm Hi đánh giá Triệu Lương Huân, quay sang nói với Tiểu Lưu đi theo bên cạnh, "Báo cáo tài vụ của quý cậu chỉnh sửa đến đâu rồi? Bây giờ tôi muốn xem." Thật đúng là âm hồn bất tán, đem anh ta ghép thành một đôi với Hạ Cẩn Du, nồi nào úp vung đó hẳn là một cặp đôi hoàn hảo.
"Hả? Bây... bây giờ?" Không phải chứ! Trong lòng Tiểu Lưu thầm mắng năm nay vận số sao lại xui xẻo tới vậy. Chẳng qua vừa lúc tan làm đi xuống bãi đỗ xe, lại tới gần chỗ lão tổng, bây giờ thì thế nào? Cô ấy muốn tăng ca?
"Đúng, chính là hiện giờ." Lăng Khiêm Hi quay lại đi về phía tòa nhà. Tiểu Lưu không dám oán hận nửa câu chỉ có thể đi theo sát ở sau lưng.
"Rốt cuộc gần đây cô chơi mãi có trò gì? Chuyện báo thù tới đâu rồi? Cô làm không được thì nói một tiếng tôi tự mình ra tay!" Tiếng nói hồn hậu trầm thấp của lão nhân không che giấu được sự nôn nóng.
Quả Quả dừng bước, trốn ở góc cầu thang nghe lén. Nỗi băn khoăn và khúc mắt trong lòng cô bé càng ngày càng lớn, rốt cuộc chuyện mà Lương Lữ phái mình làm có tác hại đến mức nào? Cô bé biết rất rõ trong lòng không muốn làm hại đến Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần!
"Đừng nóng vội, bà hãy nghe tôi nói. Tôi đã phái Quả Quả mang cái lọ chứa thủy ngân đặt trong phòng Lăng Khiêm Hi, hiện tại có lẽ cô ta đã hít vào không ít, ha ha! Độc tính của thủy ngân là một loại độc mãn tính, đợi đến khi cô ta phát hiện ra chỉ sợ là không còn cách nào để chuyển mình."
"Độc mãn tính?" Lão giả lại lên tiếng và cũng tràn đầy bất mãn.
"Sợ chậm? Buổi tối bà ở lại chỗ tôi ăn tối đi, nhìn xem kênh tin tức. Tôi cũng đã nghĩ xong tiêu đề cho nó, đó là xảy ra tai nạn giao thông, tổng tài sống chết chưa rõ, cổ đông Lăng thị đang thầm phân tranh chia quyền lợi. Tôi tìm một tên chốt cầm giáo, một gã đàn ông mắc phải bệnh nan y sắp lìa đời, vô cùng đáng thương, nói là vì chữa bệnh mà phải bán hết gia sản trong nhà. Tôi đồng ý với gã đó chỉ cần khiến cho Lăng Khiêm Hi bán thân bất toại, thì vạn sẽ là của gã, tới khi đó gã có thể an tâm mà đi về thế giới cực lạc..." Một tiếng cười cực khoái và kiêu ngạo của Lương Lữ, thậm chí còn có chút bệnh hoạn và điên rồ.
Quả Quả trong lòng run lên, thiếu chút nữa chân đứng không vững, không ngờ lại đụng đến cái bình hoa trên một cái bàn thấp ở bên cạnh, chiếc bình đảo vài vòng sau đó [phanh] một tiếng rơi xuống mặt sàn.
"Ai?!"