Lương Lữ tới sân bay trước nửa tiếng, bạn thân nhiều năm không gặp rốt cuộc cũng trở về, tâm tình cực kỳ hưng phấn. Thế nhưng trong lòng ẩn ẩn nổi lên một chút lo lắng, không biết sau khi Giang Ức Quân biết suy nghĩ của Lăng Khiêm Hi sẽ làm gì. Người bạn thân của cô cũng không phải không yêu Lăng Khiêm Hi, chỉ là sợ ánh mắt người đời, áp lực gia đình và người đàn ông kia theo đuổi, mới lựa chọn buông tay đoạn tình cảm khó khăn này. Nếu thật sự không yêu, cậu ấy cũng không ngầm quan tâm Lăng Khiêm Hi như vậy.
Tiếng gầm rú to lớn qua đi, máy bay vững vàng hạ xuống thành phố H. Giang Ức Quân đeo balo trên lưng, xách vali, theo dòng người đi xuống. Người trong phi trường khá đông đúc, thế nhưng đôi mắt sắc sảo của cô lập tức trông thấy Lương Lữ, áo thun màu hồng thật nổi bật.
"Tiểu Lữ!!"
"Quân Quân!!"
Hai người vừa thấy mặt liền chạy tới ôm chặt.
"Quân Quân cậu ngày càng xinh đẹp, có vẻ thành thục lên rất nhiều a!"
Giang Ức Quân nghiêng người nhìn, sự mất mác trong mắt không khó phát hiện, "Khiêm Khiêm không tới cùng cậu sao?"
"Em ấy... Em ấy bận việc ở công ty, không thể bỏ đi được." Lương Lữ tùy tiện lấy cớ, "Đi về nhà tớ trước, mẹ tớ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu!" Vừa nói đi, liền thay Giang Ức Quân cầm lấy vali.
"Được rồi, tớ không yếu ớt đến vậy đâu." Giang Ức Quân đập tay Lương Lữ, cười nói.
Nhìn nụ cười trên mặt Giang Ức Quân, trong lòng Lương Lữ an tâm không ít. Dường như thương tổn trong cuộc hôn nhân của cô ấy đã qua đi.
=====
"Cám ơn bác gái! Đồ ăn bác làm vẫn ngon như xưa." Giang Ức Quân nịnh nọt nói.
Lương mẹ gắp đồ ăn vào bát cô, "Quân Quân, cuối cùng đã về, cũng tốt a. Tiểu Lữ lúc nào cũng lải nhải nhắc cháu, tình cảm con bé dành cho mẹ nó còn không bằng đối với cháu."
"Mẹ, xem mẹ lại nói gì kìa."
Di động Giang Ức Quân vang lên, vừa lấy ra thấy, là mẹ cô.
"Alo, mẹ, con đã về, đang ở nhà Tiểu Lữ ăn cơm, vâng. Đừng lo lắng, lát nữa con sẽ về." Cô treo điện thoại, đứng dậy cúi chào nói, "Bác gái, Tiểu Lữ, ba mẹ cháu vẫn đang chờ ở nhà, cháu phải đi về trước! Cám ơn hai người nhiệt tình tiếp đãi."
"Quân Quân..." Lương Lữ giữ chặt tay cô, "Cậu theo tớ vào phòng, có chút chuyện cần nói với cậu."
"Căn phòng không tệ nha." Giang Ức Quân đứng bên trong phòng ngủ Lương Lữ nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở tủ đầu giường, tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung, "Cậu còn giữ tấm hình này? Aizz, đáng tiếc Peter kia đã bị xé..." Nhắc tới người đàn ông kia cảm xúc Giang Ức Quân hạ xuống rõ rệt.
Lương Lữ kéo tay cô ngồi xuống giường, dò hỏi, "Cậu còn nhớ Peter?"
"Không có, tớ còn không có con với hắn." Quả thật, cô và Peter không tồn tại tình cảm thật sự, cô không thích nam, chỉ dùng hắn làm bức bình phong mà thôi. Nếu hắn muốn tìm người phụ nữ khác, đối với Giang Ức Quân chính là giải thoát.
"Vậy... Cậu còn thích Lăng Khiêm Hi đúng không?" Lương Lữ hơi do dự, sau khi hỏi xong vấn đề này cô không biết phải nói với Giang Ức Quân sự thật về Lăng Khiêm Hi như thế nào.
"Tình cảm tớ đối với em ấy chưa từng thay đổi." Giang Ức Quân nghiêm túc nói.
"Nhưng mà..."
"Tiểu Lữ, cậu sao vậy? Kêu tớ vào phòng định nói gì? Khiêm Khiêm có chuyện gì sao?" Giang Ức Quân nhớ tới việc Lăng Khiêm Hi không đi đón cô, Lăng Khiêm Hi cũng thay cả số điện thoại, tạm thời cô không có cách nào liên lạc được, "Hay là em ấy bị bệnh?"
Giang Ức Quân tuyệt đối không nghi ngờ tình yêu Lăng Khiêm Hi dành cho mình, cô tin rằng Khiêm Khiêm sẽ không bao giờ thay đổi.
Lương Lữ lắc lắc đầu, thở dài nói, "Hôm qua tớ gặp Lăng Khiêm Hi, em ấy nói không muốn nhắc lại quá khứ."
Không muốn nhắc lại quá khứ? Nụ cười trên mặt Giang Ức Quân nháy mắt cứng đơ, dùng lực siết chặt tay Lương Lữ, "Có ý gì?"
"Tớ nghĩ... hình như em ấy không còn yêu cậu..."
"Tớ không tin!" Giang Ức Quân thả lỏng tay Lương Lữ, bối rối đứng lên, bả vai cô lung lay, "Tiểu Lữ, cậu nói đùa với tớ đúng không?"
Lương Lữ lập tức nói không nên lời. Vào thời điểm Giang Ức Quân thương tổn Lăng Khiêm Hi cũng nên nghĩ đến sẽ có một ngày này. Sớm biết có hôm nay thì làm gì có lúc trước? Năm năm! Quá nhiều chuyện đã vật đổi sao dời. Mặc dù tình cảm sâu sắc nhưng lại phản bội và bỏ đi không từ biệt... Khi đó cô không hề tán thành việc Giang Ức Quân xuất ngoại, nhưng thấy Giang Ức Quân kiên định quyết tâm như thế, cô cũng không còn ý kiến, phải thay cậu ấy che dấu tung tích. Xem bộ dạng bây giờ của cậu ấy, giống như yêu Lăng Khiêm Hi, yêu rất nhiều a! Chuyện này... Sẽ có thể trở lại sao?
"Quân Quân!..."
Đột nhiên Giang Ức Quân mở cửa chạy đi, thấy cảm xúc cô ấy không ổn định, Lương Lữ cũng theo sau đi ra ngoài.
=====
"Tiểu Quân, đưa tụi chị đi tham quan nhà Lăng tổng được không?" Sau khi Dương Phàm và Dư Uyển Nhu biết được tin giật gân này, luôn muốn đi nhìn xem nhà của hai người. Vừa tới giờ về, liền giữ Hạ Quân Thần lại.
"Không ổn lắm..."
"Có gì không ổn? Không xem chúng ta là chị em đúng không?"
Lạy, lần sau đổi điều kiện uy hiếp khác được không? Lần nào nàng cũng phải mang tội lớn trọng sắc khinh hữu trên lưng.
Đại khái là mê gái bỏ bạn =)))
"Em gọi hỏi một chút." Hạ Quân Thần không nói gì, lấy di động ra, đúng là người hiền lành luôn bị bắt nạt, "Khiêm Khiêm, Tiểu Nhu và A Phàm có thể đến nhà chúng ta chơi không?
"Quả dưa ngốc, đó cũng là nhà của em, em tự quyết định đi." Lăng Khiêm Hi cười khẽ, lật một trang tạp chí. Nhìn đồng hồ, cô bé này lại ra trễ. Cô phải tìm thời cơ giáo huấn lại Tiểu Dư và Tiểu Dương, thời gian làm việc không tính, tam tầm còn chiếm lấy vợ cô, đáng giận!
"Vậy em và bọn họ ngồi xe buýt về."
"Chị gọi A Ken đưa bọn họ đi, em ra đây cho chị." Lăng Khiêm Hi nói xong bấm tắt điện thoại, không cho ý kiến. Mặc như vậy chen xe buýt? Nàng dám sao?!
=====
"Uống cái gì?" Hạ Quân Thần mời hai người ngồi xuống, liền lôi Lăng Khiêm Hi qua một bên. Sếp ở đây, các cô có thể đòi hỏi sao?
"Cái gì cũng được nha." Dương Phàm nói.
Cầm đồ ăn mua về để lên kệ bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon nước, nhìn Lăng Khiêm Hi hỏi, "Chị tiếp bọn họ em nấu cơm, hay em tiếp bọn họ chị nấu cơm?"
Cô nấu cơm cho người khác ăn? Buồn cười! Cô chỉ biết nấu cho một mình quả dưa ngốc này ăn thôi. Lăng Khiêm Hi đoạt lấy nước ngọt trong tay Hạ Quân Thần, khuôn mặt tươi cười nhìn nàng, "Đương nhiên em làm!"
"Ở đây chỉ có Coca, được không?" Lăng Khiêm Hi đem nước ngọt để trước mặt hai người. Hai người này đang ngồi lải nhải thảo luận đề tài nhà Lăng tổng trang hoàng xa hoa thì dừng lại.
"Tất nhiên là được." Các cô dám ý kiến sao? Nhưng Lăng tổng này ngày thường như tảng băng lớn, tại sao bây giờ thay đổi nhiều như vậy? Ngày đó ở bệnh viện thấy cách cô đối xử với Hạ Quân Thần cảm thấy rất kỳ lạ.
"Cứ tự nhiên, xem như nhà chính mình." Bạn của Hạ Quân Thần, cô vẫn nên cấp mặt mũi. Lăng Khiêm Hi lấy điều khiển mở TV, xoa xoa cái cổ đau nhức, dựa vào sô pha, thuận miệng nói, "Sau tan tầm hai người thích bắt Tiểu Quân lại đến vậy sao?"
Gì? Bắt? Là bắt giữ hả? Mồ hôi lạnh trên trán hai cô nhỏ giọt, Lăng tổng là đang dò hỏi lúc tan tầm hai cô làm ầm ĩ gì với Tiểu Quân sao?
"Tụi em nào dám a? Thay đồ đồng phục cũng mất chút thời gian." Dư Uyển Nhu chột dạ nói.
"À, không có việc gì nên đúng giờ ra về." Có bà chủ nào lương thiện như cô không bóc lột sức lao động của nhân viên đây? Bất quá cô bé Hạ Quân Thần này rất dễ bắt nạt, cô không thể không che chở nàng một chút.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Bưng một nồi đồ ăn, Hạ Quân Thần đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra.
"Quả dưa ngốc, sao? Sợ chị tiếp đãi bạn bè em không chu đáo?" Giọng Lăng Khiêm Hi có chút chua, người gì vậy? Mình ở đây dạy dỗ nhân viên không được khi dễ vợ mình, nàng thì hay rồi, còn chạy tới kiểm tra! Hình tượng của mình trong lòng cô bé này là người rất thích bắt nạt người khác sao?
"Không phải, đương nhiên không phải! Hạ Quân Thần gãi gãi đầu, bị nhìn thấu! Khiêm Khiêm thật là lợi hại. "Em chỉ tới hỏi khẩu vị của hai người A Phàm thích nhạt hay như thế nào?"
"Cứ nấu theo kiểu hai người thích đi." Đến nhà của tổng giám đốc ăn cơm, người nấu cơm lúc này là vợ tổng giám đốc, các cô đâu dám yêu cầu gì?