Đầu Hạ Quân Thần đã được quấn băng, nàng nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói là bị thương đầu nên muốn giữ lại quan sát vài ngày.
"Khiêm Khiêm, em xin lỗi, hại chị cãi nhau với ba mẹ chị..." Hạ Quân Thần cúi đầu, yếu ớt nói.
"Đồ ngốc, sao lại xin lỗi?" Lăng Khiêm Hi đau lòng muốn chết, vốn định xoa đầu Hạ Quân Thần tay lại dừng ở không trung, hạ xuống vuốt hai má tái nhợt của nàng, ôn nhu nói, "Sao lại chắn trước người chị làm gì?" Tiện đà lại giả vờ tức giận nói, "Quả dưa ngốc, chị cảnh cáo em, đối với chị em rất quan trọng, em mà có xảy ra chuyện gì chị sẽ đi theo em. Phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?"
Hạ Quân Thần choáng váng, sao Lăng Khiêm Hi lại nói ra lời như thế? Nàng thật sự quan trọng đến vậy? Một dòng nước ấm tràn vào lòng nàng, nhẹ mím môi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Em không sao, chị yên tâm."
Lăng Khiêm Hi nhìn giờ trên di động, đã hơn giờ sáng.
"Bây giờ chị đi mua đồ ăn cho em, ngoan ngoãn nằm đây, ăn xong chị đưa em ra ngoài đi dạo." Lăng Khiêm Hi đứng lên buông tay Hạ Quân Thần.
"Tối qua chị ở đây canh em cả đêm phải không?" Nhìn thấy quần áo cô vẫn như cũ, Hạ Quân Thần càng khẳng định chắc chắn suy đoán của mình.
"Tiểu Quân nhà chúng ta đã biến thành bà quản gia từ bao giờ?" Thấy Hạ Quân Thần vẫn ổn, trong lòng Lăng Khiêm Hi hơi thả lỏng, bắt đầu trêu chọc nàng.
"Chị về nhà nghỉ ngơi chút, rồi còn phải đi làm." Hạ Quân Thần nghiêm mặt nói, "Còn vết thương trên người chị sao rồi?"
"Không sao, em nằm viện mà chị đi làm cái gì? Việc ở công ty đã được sắp xếp rồi." Lăng Khiêm Hi nói xong đi ra ngoài, tới cửa nhô đầu vào đối Hạ Quân Thần cười cười, "Không cho nghĩ nhiều nữa! Phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi." Lăng Khiêm Hi không biết hiện tại ba mẹ cô thế nào? Nhất định sẽ tìm cách để chia rẽ bọn họ, nhưng cô rất tin tưởng vào tình yêu của hai người! Bởi vì Hạ Quân Thần không phải Giang Ức Quân. Nàng là một thiên sứ không nhiễm bụi trần, sẽ không để bất cứ thứ gì tầm thường vấy bẩn. Trong lòng Lăng Khiêm Hi hiểu rất rõ, không thể để Hạ Quân Thần chịu đựng chuyện này, cô nhất định sẽ tìm mọi biện pháp để bảo vệ cả hai!
Hạ Quân Thần giương mắt nhìn lên trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng thong thả trôi. Bầu trời trong lành đến vậy, tại sao tâm người không thể như thế?
Tiếng gõ cửa kéo Hạ Quân Thần đang suy nghĩ miên man trở về, nàng nhẹ giọng nói, "Mời vào."
Chương Hiểu Kì xách một giỏ hoa quả để lên bàn, thở dài nói, "Hạ tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ không qua lại với Khiêm Khiêm nhà chúng tôi nữa." Bà không thuyết phục được con gái nhà bà, chỉ còn cách ra tay với quả hồng mềm này.
Hạ Quân Thần nhìn Chương Hiểu Kì, không lên tiếng. Nàng vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, đối với nàng mất đi cái gì cũng không quan trọng, thế nhưng duy nhất Lăng Khiêm Hi là không thể mất!
"Cô muốn cái gì? Cứ việc nói."
Thấy Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, Chương Hiểu Kì hơi tức giận, "Rốt cuộc cô muốn gì? Chẳng phải mục đích cô quấn lấy Lăng Khiêm Hi chỉ vì tiền sao? Tôi giới thiệu cho cô một người đàn ông nhiều tiền hơn nhà chúng tôi là được đúng không?"
"Cô, cháu và Khiêm Khiêm thật lòng yêu nhau, cháu không cần bất cứ thứ gì nữa." Hạ Quân Thần cảm thấy vô cùng bế tắc, có vài thứ không thể mua được bằng tiền.
"Aizz..." Chương Hiểu Kì thở dài một tiếng, nói, "Cô có hiểu được vì sao ba Khiêm Khiêm giao công ty cho Khiêm Khiêm quản lý không? Sức khỏe ông ấy không được tốt, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, toàn bộ hi vọng đều đặt hết vào con. Ông bà già này vẫn luôn ngóng trông đến ngày con gái cưới được một người đàn ông tốt, sinh ra một đứa bé ngoan. Nếu Khiêm Khiêm và cô ở bên nhau, nguyện vọng của chúng tôi thì sao? Cô có từng nghĩ? Tình yêu của cả hai có thể vượt qua được thử thách của thời gian không? Đến độ tuổi nhất định con người cần kết hôn sinh con cái, còn hai cô đến già sẽ có được cái gì?"
"Cô, rất xin lỗi, nhưng cháu không thể rời xa Khiêm Khiêm, mặc kệ một đời này có xảy ra chuyện gì, cháu vẫn ở bên cạnh bầu bạn cùng chị ấy, chăm sóc chị ấy, trừ khi..." Hạ Quân Thần hít một hơi thật sâu, "Trừ khi chị ấy yêu người khác, cháu sẽ âm thầm rời đi, không dây dưa gây bất cứ phiền phức gì."
"Cô... Tại sao lại cứng đầu, hồ đồ như vậy?" Chương Hiểu Kì nổi nóng, mềm không chịu, cứng cũng không chịu, không cần tiền, cũng không thèm suy tính cho tương lai? "Vậy cô nhất định không buông tha cho con gái chúng tôi đúng không?"
"Mẹ, là mẹ và ba không chịu buông tha cho tụi con." Lăng Khiêm Hi cầm bữa sáng tiến vào phòng bệnh.
"Lăng Khiêm Hi! Con nhìn lại bộ dạng bây giờ của con đi. Mẹ ở nhà lo cho ăn lo cho uống nuôi con lớn, nhưng hiện tại con ra sao? Cãi lời ba mẹ, bỏ việc ở công ty, cả ngày ở đây trông coi, hầu hạ cô ta?! Rốt cuộc trong đầu con nghĩ cái gì?" Ngón tay Chương Hiểu Kì chọc thẳng vào thái dương của Lăng Khiêm Hi.
Phần hai bên trán, ở đuôi chân mày.
"Nơi này không chào đón mẹ, mời mẹ đi ra ngoài." Lăng Khiêm Hi mở cửa hướng Chương Hiểu Kì lạnh lùng nói.
"Sau này đừng hối hận! Coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con gái như cô." Chương Hiểu Kì giận dữ, phất tay áo rời đi.
"Ăn sáng thôi, cháo em thích nhất đây, ở gần đây không bán, chị đi rất xa mới mua được." Lăng Khiêm Hi vừa nói vừa tháo túi nilon ra.
"Khiêm Khiêm..." Hạ Quân Thần nâng tay ôm lấy cánh tay Lăng Khiêm Hi.
"Sao vậy?" Giọng nói Lăng Khiêm Hi mềm nhẹ, một muỗng cháo đưa đến bên miệng Hạ Quân Thần, bên trong đôi mắt không còn sự lạnh lùng như vừa rồi nhìn Chương Hiểu Kì.
"Tất cả là lỗi của em, nếu em không vào ở nhà chị, chị sẽ không..."
"Đừng nói nữa." Lăng Khiêm Hi dừng một chút, "Chẳng phải em đã giúp chị quên được người kia sao? Cuộc sống trước kia của chị không vui vẻ, chính em cứu chị ra khỏi thế giới âm u đó, không có em, cả đời này chị vĩnh viễn không thể vượt qua bóng ma kia, ba mẹ chị rất chuyên quyền độc đoán, cho rằng bọn họ sinh chị ra nên mọi chuyện đều phải nghe theo bọn họ, chị cũng là người, có máu, có thịt, còn có trái tim, em ở trong tim chị, sao có thể nói bỏ là bỏ?"
"Vậy lỡ như bọn họ đóng băng hết tài khoản của chị thì sao?" Hạ Quân Thần thật cẩn trọng hỏi, đối với nàng tiền không quan trọng, nhưng Lăng Khiêm Hi lại xài tiền như nước, nếu thật sự chị ấy vì mình phải sống những ngày cực khổ, nàng sẽ tự trách bản thân đến chết mất.
"Vì em, cái gì chị cũng không cần." Ngữ khí Lăng Khiêm Hi thản nhiên, lại vô cùng kiên định. Nâng tay vuốt lại sợi tóc tán loạn trên mặt nàng, nhẹ ôm nàng vào lòng, "Em vừa nói sẽ âm thầm rời khỏi chị, không dây dưa phiền phức với chị?"
"Cái đó, cái đó là trong trường hợp lỡ như chị thích người khác..." Hạ Quân Thần thoát khỏi cái ôm của Lăng Khiêm Hi, vội vàng giải thích.
"Không được nói bậy, chị sẽ không yêu người khác, nếu có ngày quả dưa ngốc em dám chơi trò mất tích với chị, chị không dễ dàng tha thứ em đâu." Tuy răng ngoài miệng khinh miêu đạm tả, thế nhưng trong lòng Lăng Khiêm Hi lại ẩn giấu lo lắng. Cô thấy Hạ Quân Thần nhìn mình, "Chị ra gọi điện thoại phân phó vài việc ở công ty."
Nói một cách vô tâm, nhẹ nhàng bâng quơ.
Bên trong hành lang, Lăng Khiêm Hi bấm số A Ken, "Alo, cậu và Steven lập tức tới bệnh viện XX."
"Khiêm Khiêm, không phải chị nói đưa em ra ngoài chút sao? Em ở đây nhìn thấy công viên bên kia rất náo nhiệt! Chúng ta đi tới đó đi." Hạ Quân Thần đẩy cửa đi ra, "Chị gọi nhóm A Ken tới đây làm gì? Bảo vệ em?" Cứ như thật sự có người muốn ám sát nàng a? Hạ Quân Thần khó chịu, nàng cũng không phải đại tỷ hắc đạo, lại không có gia thế giàu có, bảo vệ nàng làm gì?
"Không có gì, chúng ta qua kia đi." Lăng Khiêm Hi cười nói, "Đến đây, chị đỡ em, cẩn thận chút."
"Quả dưa ngốc, em bị thương đầu, không phải chân, làm như em là bệnh nhân sắp chết vậy." Hạ Quân Thần giả vờ nghiêm túc nói.
Lăng Khiêm Hi ngây người, liền nắm mũi Hạ Quân Thần, "Nói ai dưa ngốc? Ngứa mông nên muốn ăn đòn đúng không?"
"Em là bệnh nhân..." Hạ Quân Thần bĩu môi, chắp tay nói, "Xin cho em một chút phúc lợi. Coi như chị làm dưa ngốc một lần có sao? Cả ngày kêu người ta quả dưa ngốc, quả dưa ngốc. Thật sự bị chị kêu đến ngốc thì làm sao?"
"Còn làm sao? Chị nuôi em cả đời!" Bên môi Lăng Khiêm Hi cong lên nụ cười nhẹ.
Cho dù con đường phía trước gai góc rậm rạp, tràn ngập đắng cay, Hạ Quân Thần là người cô đã xác định yêu cả đời này!