Hề Hoa phong giao thiệp mỏng manh, ngoại trừ ‘Thủ viện’ – nơi Kiếm Thánh ở đóng cửa nhiều năm, bắt đầu từ ‘Đệ nhất viện’ của đại sư huynh Quân Dục là năm sân liên tiếp. Diện tích và kiến trúc đều trang trí theo ý muốn của người ở.
Mấy đồng môn bị Ân Bích Việt nói thành đi nhầm trường quay đang tập hợp trong đình ở ‘Đệ nhất viện’ của Quân Dục mở hội nghị.
Nơi Quân Dục ở còn đơn giản hơn chính hắn.
Không có vật trang trí hay gia cụ thừa thãi nào, ngay cả ghế cho lần hội nghị này đều do Đoàn Sùng Hiên mang đến.
Nói là hội nghị, cũng chỉ có ba người Quân Dục, Liễu Khi Sương, Đoạn Sùng Hiên. Tam sư huynh Yến Hành ở bên ngoài du lịch, đã lâu rồi chưa về phong.
Nếu như không phải có chuyện lần này, e rằng mấy vị đồng môn này chỉ có thể chờ đến lúc Kiếm Thánh trở về mới tụ tập cùng một chỗ, cũng chẳng biết là phải đến mấy trăm năm sau hay không nữa.
Đoàn Sùng Hiên xếp lại quạt, “Hôm nay đệ tìm tứ sư huynh nói chuyện, tứ sư huynh ngôn từ khẩn thiết, còn… Còn không thấy đệ phiền.”
Liễu Khi Sương gật đầu, “Tỷ cũng cảm thấy, bây giờ tứ đệ hòa hợp, lễ độ. Không giống lạnh lùng ít lời khi xưa… Tính ra, chuyện này chúng ta đều có trách nhiệm rất lớn.”
Quân Dục không nói lời nào, chỉ là gật gật đầu.
Liễu Khi Sương tiếp tục nói, “Có thể thấy được, sư đệ cũng không phải là trời sinh tính cách ủ dột, sợ là sau khi bị Lạc Minh Xuyên kích thích, mới trở nên như vậy…”
Đoàn Sùng Hiên phân tích mọi chuyện lại một lần nữa.
Kết quả thảo luận rất nhanh đã có:
Ngày xưa Ân Bích Việt không thích ở chung với người khác, ngay cả đệ tử cùng phong cũng cực ít. Tuyệt đối là bị Lạc Minh Xuyên thương tổn, có bóng ma trong lòng. Làm đồng môn, không trợ giúp đúng lúc, đúng là không nên, bụng làm dạ chịu. Việc cấp bách bây giờ là vấn đề trị liệu.
Đoàn Sùng Hiên tổng kết nói, “Đại sư huynh yên tâm, đệ sẽ tìm tứ sư huynh nói chuyện thường xuyên hơn!”
Quân Dục gật đầu, lông mày lại hơi nhíu, “Việc tóc bạc.”
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng hai người đang ngồi đều hiểu ý hắn.
Liễu Khi Sương nói, “Muội cũng đã nghĩ về vấn đề này… Trước mắt, tuy rằng không thấy vấn đề, mà lỡ như lưu lại mầm họa, sau này phát tác thì sao?!”
Người tu hành từ khi tẩy kinh phạt tủy, thân thể liền khác hẳn với người bình thường, không thể nói theo lẽ thường.
Quá trình tu hành khó dò, không thiếu những ly kỳ hi hữu, tự bạo cũng không phải đặc biệt gì. Trong thời gian ngắn, tóc bạc sẽ bị cho rằng là di chứng của tẩu hỏa nhập ma.
Ân Bích Việt lúc ở địa lao bị phong bế tu vi, không thể tu luyện, sau đó Trữ trưởng lão cũng đã kiểm tra, cũng không phải là sự cố tu hành. Còn nguyên nhân, cũng chỉ có thể nói là do ‘Có chuyện trong lòng’, cực kỳ qua loa.
Hiển nhiên, lý do này không khiến ba người tin tưởng.
Đặc biệt là dù cho Ân Bích Việt có uống thuốc cũng không chuyển biến tốt.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như chỉ là ảnh hưởng bên ngoài, đương nhiên không ngại, mà nếu thật là mầm họa trên con đường tu hành thì sao? Trong tương lai cái mầm này sẽ đâm chồi, khi đó e rằng muốn giải quyết cũng khó.
Đương nhiên, nếu như Kiếm Thánh trở về, tất cả vấn đề cũng không tính là vấn đề, nhưng là không ai biết người đó ở nơi nào.
Quân Dục trầm mặc.
Liễu Khi Sương nói, “Việc này nhất định phải giải quyết, nếu không được muội sẽ cùng sư đệ đến Hưng Thiện tự một chuyến.”
Y tu tốt nhất ở Phật môn, Phật môn nổi danh nhất là Hưng Thiện tự cùng Giai Không tự.
Lời này đã là hạ sách, quan hệ giữa Hề Hoa phong cùng Giai Không tự không tính là như nước với lửa, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Còn Hưng Thiện tự, đường xá xa xôi, phải đi qua sa mạc cùng đồng tuyết.
Quân Dục lại lắc đầu. Mặc dù chưa nói bây giờ phải làm sao, nhưng thái độ lại kiên quyết.
Hai người còn lại liền biết đến trong lòng hắn đã có quyết ịnh, cũng không nói thêm nữa.
Quân Dục cùng Liễu Khi Sương thường ngày chìm đắm trong tu hành, nên rất ít lời. Đoàn Sùng Hiên tuy rằng nói nhiều, mà nhập môn muộn, thường ngày thật không tiện đi quấy rối bọn họ.
Thêm vào Kiếm Thánh đã lâu không về, tam sư huynh Yến Hành cũng đi quanh năm không trở về, theo lý thuyết đây cũng là nơi mà tình đồng môn đạm bạc nhất trong Thiên Nhai.
Tuy nhiên khi một người có chuyện, loại tình đồng môn này lại bền vững nhất.
Cái cảm giác này khiến Đoàn Sùng Hiên cảm thấy rất ấm áp, cảm thấy đại sư huynh và nhị sư tỷ lúc này thân cận hơn nhiều.
Nếu như Chưởng môn Chính Dương Tử biết được, nhất định vỗ chân mắng to, cái gì mà tình đồng môn!
Bao che khuyết điểm chính là đồ gia truyền của mấy người Hề Hoa phong các người thì có! Sư phụ thế nào sẽ có đệ tử thế ấy!!
Chính Dương Tử liếc nhìn Lạc Minh Xuyên đang quỳ gối trước điện, thở dài, nói với Hà Yên Vân, “Trời giá rét, để sư huynh con vào đi.”
Lạc Minh Xuyên đi tới, liền quỳ gối trước mặt Chính Dương Tử, “Sư phụ.”
Cơn giận của Chính Dương Tử tiêu tan, tỉnh táo lại mà ngẫm nghĩ, đồ đệ do ông nuôi dạy đương nhiên ông hiểu, e rằng là nó ôm hết sai lầm vô mình.
Ban đầu, ông phong Lạc Minh Xuyên là Thủ đồ Thương Nhai, chỉ dưới Chưởng môn, ngoại trừ thiên phú tu hành, chính là nhìn trúng tâm trách nhiệm của y.
Chưởng môn có thể không phải là người có tu vi cao nhất, nhưng nhất định phải là người có trách nhiệm.
Nhưng bây giờ Chính Dương Tử vô cùng bất đắc dĩ, loại ý thức trách nhiệm quá mức của Lạc Minh Xuyên đã thành gánh nặng.
Cũng giống như chuyện lần này, mặc dù ông giải thích với bên ngoài là ‘Tà tu quấy phá, Ân Bích Việt không có tâm hại người, chỉ là bị đầu độc, Lạc Minh Xuyên tùy tiện ra tay trừng phạt, Ân Bích Việt chưa thể giải thích rõ ràng đã vào trại giam, hai người đều có lỗi, phạt cấm túc’, nếu nói theo kiểu đồ đệ của ông, tuyệt đối sẽ trở thành vết nhơ trên người y.
May là có kiếm của Quân Dục, người ở trong điện lúc đó, không dám nói vớ vẩn ra bên ngoài.
Đó là kiếm của Vệ Kinh Phong cho Quân Dục —— danh tác ‘Xuân Sơn Tiếu’. Chưởng môn râu tóc bạc trắng có chút mệt mỏi xoa mi tâm, nếu nó ra khỏi vỏ, ngay cả ông cũng phải tránh né sự sắc nhọn của nó.
Cũng không biết lúc nào thì người lưu kiếm sẽ trở về quản lý nhóm đồ đệ của mình, chẳng lẽ quên mất trên đời này còn có thứ gọi là Thương Nhai sơn rồi sao?
Lập tức ông chợt nghĩ tới điều gì đó… Thôi, tốt nhất đừng nên trở về.
Suy nghĩ bay bổng, tâm tư cũng làm theo, nâng dậy đồ đệ đang quỳ,
“Con không muốn nói ra nguyên nhân thực sự, sư phụ sẽ không buộc con. Ta chỉ là tức giận cách làm việc lần này của con, quả thật rất vô tâm với hậu quả, con có bao giờ nghĩ tới hậu quả lúc đó nếu như ta không hạ lệnh cấm ngôn, mặc con nói với tất cả mọi người Thương Nhai sơn như vậy chưa?”
“Cũng không phải tất cả chuyện sai là do con, con phải chịu trách nhiệm với tất cả, bởi vì trên vai của con còn phải chịu trách nhiệm Thương Nhai, không có trách nhiệm nào lớn hơn việc này…”
Nhìn đồ đệ bây giờ đã cao hơn ông, lại than thở nói, “Dù sao trăm năm sau, Thương Nhai còn phải giao cho con.”
Lạc Minh Xuyên cúi đầu, thành khẩn nói, “Đệ tử biết sai rồi.”
Chính Dương Tử vung vung tay, “Thôi, chuyện này cho con tự giải quyết. Yên Vân, con cũng lui xuống đi.”
Người trẻ tuổi tự có cách của người trẻ tuổi. May mà tuổi thọ của ông vẫn còn dài, vẫn còn có thể bảo vệ mọi người thêm một đoạn thời gian.
thật tình cờ lại gặp rồi, tui là đường phân cách ngu xuẩn
Những ngày gần đây của Ân Bích Việt toàn là cố gắng luyện kiếm, giống như có kẻ đuổi theo sau lưng hắn vậy.
Cũng bởi vì sợ bị người khác nhìn ra đầu mối, hắn một tháng chưa từng xuất môn, đều là ở trong sân luyện kiếm.
Từng chiêu kiếm quyết của nguyên thân đều tồn tại trong ký ức. Nhưng thanh kiếm này vẫn không chấp nhận chân nguyên của hắn, không để cho hắn sử dụng nó hoàn toàn, chẳng khác nào cầm trong tay thanh sắt vụn đồng nát.
Sự thật này như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Ngày hôm nay hắn quyết định dùng cách khác, ít nhất phải tạm thời che giấu tai mắt người khác.
Đúng lúc này cửa viện bị gõ vang lên, âm thanh của Lải Nhải xa xa truyền đến, “Tứ sư huynh, đệ tới thăm huynh. Tứ sư huynh —— “
Ân Bích Việt mang theo kiếm đi mở cửa.
Đoàn Sùng Hiên lắc quạt đi tới, quan sát hắn một phen, “Sư huynh, mấy ngày nay huynh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? Huynh có uống thuốc đúng giờ không?”
Rồi rồi, ông đây mỗi ngày đều uống thuốc, không dám bỏ trị liệu!
Trên mặt lại bình tĩnh gật gật đầu, “Huynh không ngại, không cần lo lắng.”
Hắn uống thuốc chỉ để nhị sư tỷ và Lải Nhải an tâm thôi, thật ra cái màu tóc style Punk này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả, hắn chẳng lo lắng tí nào.
Đoàn Sùng Hiên muốn nói lại thôi nhìn hắn, thấy người ta chẳng có ý muốn hắn nói tiếp, sờ mũi một cái, rồi lại tự biên tự diễn, “Tứ sư huynh đang luyện kiếm sao… Kiếm pháp của tứ sư huynh tinh diệu, lúc nhập môn đệ từng may mắn thấy qua một lần, nội tâm lay động, đến nay vẫn không thể quên…”
Cầu chú đừng kêu ông biểu diễn cho chú coi! Ăn ý một chút đi!!
Ân Bích Việt không dấu vết đổi chủ đề, “Nếu như nói kiếm pháp tinh diệu, cả Thương Nhai, ai sánh bằng đại sư huynh?”
Cho nên chú hãy qua chỗ khác kêu người ta múa kiếm cho chú coi đi!
Ngày ấy, lúc ở điện Thanh Hòa hắn đã cảm thấy kỳ quái, tại sao đại sư huynh nói chuyện cầm kiếm, tất cả mọi người, bao gồm cả Chưởng môn, đều mang vẻ ‘Có chuyện thì từ từ nói, đừng kích động’.
Chờ đến lúc hắn nhìn thấy cái hộp gỗ đào chứa kiếm kia đã bắt đầu nghĩ ra, thanh kiếm kia là ‘Xuân Sơn Tiếu’.
Kiếm Thánh có trong tay Thiên Ngoại Lưu Hỏa, Vẫn Tinh Sa, Tây Hải Trầm Thiết, lại mời bậc thầy đúc kiếm Nghiên Thanh đúc kiếm, đúc lại thái cổ thần binh ‘Lâm Uyên’ thành một đôi song kiếm.
Qua ba năm, kiếm đúc thành, Thương Nhai sơn đang ở mùa xuân nhưng gió đông lại xuất hiện.
Kiếm Thánh coi là điềm hay, vỗ tay cười to. Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, thanh sơn ứng ngã kiến như thị. (Nghĩa: Ta trông núi xanh thật xinh đẹp, núi xanh cũng cảm thấy ta như vậy.)
Trường kiếm gọi là ‘Xuân Sơn Tiếu’, đoản kiếm thì đặt là ‘Thu Phong Ly’. (Xuân Sơn Tiếu: núi xuân cười, Thu Phong Ly: gió thu đi)
Xuân Sơn Tiếu ở trong tay Quân Dục trấn thủ Thương Nhai, Phong Thu Ly thì được Kiếm Thánh mang đi vân du tứ hải.
Nếu như nói hiện nay trên đời có thần binh, đôi song kiếm này thuộc về đệ nhất.
Ân Bích Việt vừa dứt lời, ánh mắt Đoạn Sùng Hiên liền sáng lên, trên mặt viết ‘Tứ sư huynh, cầu nhiều chuyện’.
Hiển nhiên, Ân Bích Việt cũng không có ý mời hắn vào uống trà. Thế nhưng sau đấy, lập tức cố nén xúc động muốn đỡ trán.
Chú dùng không gian chứa đồ để chứa bàn ghế thì thôi đi! Nhưng sao lúc nào cũng tìm ông nhiều chuyện vậy!… Còn có trái cây cùng trà? Cái quỷ gì đây!!
Lải Nhải lưu loát vỗ vỗ ghế, “Sư huynh, mời ngồi!”
Khóe miệng Ân Bích Việt hơi co rút.
Lải Nhải ngồi xuống châm trà, “Nói về kiếm pháp của đại sư huynh đi… Tứ sư huynh, huynh cảm thấy nếu bây giờ đại sư huynh đánh với Chưởng môn, bên nào có phần thắng?”
… Cho nên nghề chính của chú là chủ tòa soạn báo lá cải của Thương Nhai?
Nhưng hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Chưởng môn là Đại Thừa cảnh.”
Dù Quân Dục có danh kiếm trong tay, nhưng chỉ là nửa bước Đại Thừa.
Theo lý thuyết, chênh lệch cảnh giới như trời với đất. Hắn không có nhiều hiểu biết với sự chênh lệch đẳng cấp cảnh giới ở thế giới này, bởi vậy không có nói nhiều.
Chỉ biết cảnh giới chia thế này, Luyện Khí, Phạt Tủy, Ngưng Thần, Phá Chướng, Tiểu Thừa, Đại Thừa, Á Thánh, độ kiếp thành Thánh. Mỗi lần đột phá cảnh giới như vượt ải, hướng tới ải cao hơn.
Người tu hành trên thế giới này đến Tiểu Thừa đã là hiếm như lá mùa thu, cũng đủ tư cách để khai tông lập phái. Người đến Đại Thừa cảnh lại càng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Còn sáu vị Á Thánh, đều là những nhân vật lớn có thể thay đổi thế giới này. Chấn tọa một nơi, không dễ dàng xuất thế.
Mà vị Thánh nhân của cả thiên hạ này, chỉ có một.
Đoạn Sùng Hiên nói, “Cảnh giới cũng không có nghĩa là sức chiến đấu, cách võ tu thường làm để vượt cảnh giới là chiến đấu, không dễ nhận xét. Có người nói, đại sư huynh tuy là nửa bước Đại Thừa, nhưng mà…”
Ân Bích Việt lúc này mới có hứng thú, “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà nghe đâu, đại sư huynh ba năm trước ra ngoài du lịch, gặp một lão tổ thèm khát kiếm của huynh ấy ở núi Mãng Hoang. Huyết chiến năm ngày, làm cho lão tổ kia bị thương nên chạy trốn, đại sư huynh liền một đường mở núi phá đá đuổi theo, cuối cùng rồi sẽ chém vị lão tổ kia dưới kiếm…”
Ân Bích Việt suýt nữa đổi sắc mặt.
Dùng nửa bước Đại Thừa chiến với Đại Thừa, còn ép đối thủ đến chạy trốn.
Thật đúng là sức chiến đấu đáng sợ.
Đoàn Sùng Hiên nói tiếp, “Nhưng mà huynh cũng biết, đồn đại mà, nói không chừng cũng bị người ta nói quá lên… Nhưng mà đại sư huynh đúng là rất mạnh, lúc đó huynh ấy vẫn chưa dùng ‘Xuân Sơn Tiếu’, chỉ dùng một thanh kiếm chưa thành danh, lại có thể phát ra sức mạnh như vậy.” Đoàn Sùng hiên có chút tiếc nuối, “Nói thật, đến nay đệ vẫn chưa từng thấy đại sư huynh dùng ‘Xuân Sơn Tiếu’, cũng không biết kiếm kia dung mạo ra sao…”
Mặt trời như điểm đen nhỏ lặn về Tây, Thương Nhai như chiếc lồng nhốt lấy bầu trời, xa xa mơ hồ truyền đến về quạ kêu ai oán.
Đảo mắt nhìn bình trà đã thấy đáy, Đoàn Sùng Hiên bỗng nhiên vỗ bàn, “À đúng rồi, nói hồi lâu mới nhớ, đại sư huynh lần trước có nói, huynh chừng nào thì rảnh, chúng ta phải mở một cuộc họp… Hôm nay sắc trời đã tối, không bằng sáng mai chúng ta cùng đi đi?”
Chú bây giờ mới nhớ tới chính-sự-đó-hả!!!
Sắc trời đã tối không phải do chú nhiều chuyện tới bây giờ sao!!
Ân Bích Việt bất đắc dĩ gật đầu nói, “Được.”
Tiễn Lải Nhải đi, Ân Bích Việt một người đứng ở trong viện, ánh chiều kéo dài chiếc bóng của hắn.
Ngẩng mắt, mây trắng cuồn cuộn bị nắng chiều nhuộm một màu vàng tươi. Yên hà côi lệ, đẹp không sao tả xiết.
Hắn nhìn kiếm trong tay, ngón tay vô ý thức ma sát cán kiếm.
Lại nhớ đến uy thế của thanh kiếm trên điện kia.