Lạc Minh Xuyên đánh giá người trước mắt, chợt thấy môi mỏng của người nọ hé mở, trầm thấp kêu một tiếng, “Lạc sư huynh.”
Âm thanh xa cách mà lãnh đạm.
Lạc Minh Xuyên bỗng nhiên hoàn hồn.
Lúc trước ở Lan Uyên học phủ… Người này cũng gọi y như vậy.
Đã rất lâu rồi y chưa từng nghe Ân Bích Việt gọi y như vậy. Dường như từ khi bọn họ vào Thương Nhai, đã có rất nhiều chuyện thay đổi. Tình nghĩa đồng môn khi xưa, một chốc liền biến thành như người dưng nước lã.
Tâm tư bay bổng cũng chỉ trong nháy mắt, nhìn người trước mắt trước mắt, những lời chất vấn đã chuẩn bị đột nhiên không thể bật nên lời.
Ngữ điệu của y không tự chủ trở nên nhẹ nhàng: “Ân sư đệ…”
Không đợi y nói tiếp, thiếu niên đã mở miệng trước.
“Sư huynh tới hỏi đệ chuyện trong bí cảnh Tử Tiêu?”
Lạc Minh Xuyên đành phải gật đầu, “Đúng vậy.”
Y không biết mình bị làm sao, rõ ràng sự thật đã rành rành như vậy.
Vì sao trong đáy lòng còn mơ hồ ôm chút hy vọng, theo bản năng không muốn tin tưởng người thiếu niên này muốn hại y?
Thậm chí hi vọng… Thiếu niên trước mắt vô tội.
Y nhất định là điên rồi.
Lạc Minh Xuyên trở nên nghiêm túc, lại một lần nữa đề cao cảnh giác.
Thiếu niên không lên tiếng nữa, chỉ là nhìn thẳng y, ánh mắt không đau khổ cũng chẳng vui sướng.
Không nói nguyên nhân. Cũng không giải thích.
Sự trầm mặc khiến người ta không thở nổi tràn khắp địa lao.
Ân Bích Việt đang rất muốn chết!!
Bây giờ giải thích sao đây!!
Hắn vẫn luôn diễn theo kịch bản: Nhân vật chính vừa đến liền chất vấn, chỉ trích lên án, hắn thuận thế làm ra vẻ chịu nhục, ban đầu không muốn giải thích, sau đó bị ép nói ra hắn bị bức ép làm vậy trong bí cảnh, không thể không bố trí trận pháp, trước tiên làm dáng một chút, thời khắc sống còn sẽ hy sinh cùng tên tà tu bức ép hắn làm vậy.
Kịch bản rất tốt, tình tiết rất hoàn hảo, tính cách nhân vật cũng được chăm chút!
Tuy rằng lỗ thủng cả đống, nhưng dựa vào kỹ năng diễn xuất nhiều năm của hắn, cùng sự thánh mẫu chính trực của nhân vật chính, hắn ít nhất có bảy phần mười nắm chắc lừa đảo được. Thời điểm công thẩm có nhân vật chính cầu xin, rất có khả năng hắn sẽ thoát nạn.
Bây giờ thế nào?! Nhân vật chính sao không diễn! Không-thuộc-lời-thoại-hả?!
Hắn còn chưa hiểu rõ, liền thấy người đối diện đã hơi nhíu mày, dường như bất mãn sự trầm mặc của hắn…
Vậy thì đành diễn theo nhân vật chính vậy! Chơi luôn!
Ân Bích Việt vừa định mở miệng, bỗng nhiên vừa giương mắt lên, lại đối diện với một đôi mắt sâu thăm thẳm như vực.
Đen như mực, lại giống như những vòng xoáy vô tận, hút lấy hồn phách người ta!
Ân Bích Việt đột nhiên cả kinh! Già Lan đồng thuật!
Lạc Minh Xuyên vậy mà dùng đồng thuật!
Trời má! Thánh mẫu đâu rồi?! Nhân vật chính sao chưa gì đã dùng chiêu bự rồi?!
Xuyên qua nhiều lần, kinh nghiệm đương nhiên phải phong phú. Cái pháp thuật có thể làm rung động hồn phách của người ta như thế này, rất tương tự nhiếp hồn thuật của ma đạo, tu luyện tới cảnh giới cuối cùng có thể điều khiển tâm trí của người khác.
Mà đồng thuật mà Lạc Minh Xuyên dùng là pháp môn chính phái, sẽ không gây thương tổn lên người khác, đòi hỏi thiên phú cực cao mới có thể tu hành.
Lấy năng lực của Lạc Minh Xuyên bây giờ, cũng chỉ có thể khiến tâm trí người ta hoảng hốt, nói ra lời thật mà thôi.
Mà trình độ xâm nhập thần hồn thế này, lấy tu vi của nguyên thân cũng không thể ngăn cản, thậm chí là Liễu Khi Sương, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được nếu không phòng bị.
Ân Bích Việt một bên vừa than thở nhân vật chính thật nghịch thiên, công pháp khó như vậy cũng có thể tu luyện, một bên hận không thể vỗ đùi cười to!
Ông đây xuyên qua nhiều năm như vậy, bản lãnh khác không có, nhưng hồn phách có thể so với hợp kim Titan mạ vàng K, chưa có địch thủ nào địch được!!
Không phục thì nhào vô!!
… Nhưng diễn vẫn phải diễn.
Chỉ là trong nháy mắt sững sờ, con ngươi thanh lãnh của thiếu niên trở nên trống rỗng, như là gió núi chợt nổi lên, thổi tới sương mù mịt mờ.
Đối diện đôi mắt trong trẻo như trẻ con như vậy. Lạc Minh Xuyên nói không nên lời, trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi…
“Sư đệ, đệ… Đến cùng vì sao muốn giết huynh?”
Ân Bích Việt hận không thể tát y một cái!
Người anh em à! Sao chú lại không hiểu tâm lý nhân vật phản diện như vậy!!
Thiên tư cực cao lại nhiều lần bị cướp danh tiếng, dưới suy nghĩ đố kị tiêu cực dẫn đến hắc hóa! Đây chính là thiết lập của nhân vật phản diện đó!
Nguyên chủ năm đó đứng đầu kỳ thi vào học phủ, sau khi vào môn phái lại bị nhân vật chính áp đầu mãi, mỗi ngày đều ngẫu nhiên có thể nghe mấy cái chuyện nhảm nhí như là, ‘Tuy nói thiên tư của Lạc sư huynh không bằng Ân sư huynh nhưng Lạc sư huynh thật sự rất tốt!’ cho tới ‘Tên họ Ân đó dựa vào cái gì mà được thu vào Hề Hoa phong. Ta thấy Lạc sư huynh tốt hơn hắn ta gấp trăm lần!’, nghe đến hai chục lần!
Nguyên chủ vốn chỉ là cao ngạo không ưa nói chuyện với người khác, kết quả sau khi nhập môn hai năm tính cách liền vặn vẹo rồi hắc hóa!! Bước chân trên con đường nhân vật phản diện một đi không trở lại luôn!!
Thiếu niên bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, ý cười từ đáy mắt tầng tầng lớp lớp tràn ra như sóng.
Mặt mày thanh lãnh như tuyết chợt tan chảy, gió xuân thổi khắp núi hoa đào.
Hắn tựa như vị thần trên mây, vì nụ cười này, về tới nhân gian.
Khiến người ta sa vào trong đó.
“Sư huynh, huynh đã đến thăm đệ.” Trong nụ cười thiếu niên hiện ra một phần ngây ngô trẻ con, sau đó lại nghiêng đầu như đứa trẻ, “Thật tốt.”
“Đệ vẫn có thể nhìn thấy sư huynh, thật tốt.”
Lạc Minh Xuyên giật mình. Sư đệ sao lại…Nói như vậy?
Ân Bích Việt như vậy thật quá xa lạ.
Giống như tháo xuống tất cả các lớp phòng bị, sự lạnh lùng xa cách người khác từ từ tan chảy. Chân thật… Mà yếu đuối.
Đúng, yếu đuối.
Y không hiểu, một con người kiêu ngạo lạnh lùng, vì sao lại yếu đuối. Mà chính y, lại cảm thấy một sự chua xót không thể giải thích…
Ân Bích Việt chỉ thấy ánh mắt Lạc Minh Xuyên lóe lên, gợn sóng trong đôi mắt màu mực.
Trong nháy mắt, hắn như bị giội nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Lẽ nào Lạc Minh Xuyên nghi ngờ?
Đúng! Người nọ hỏi ‘Tại sao muốn giết huynh’, trúng đồng thuật của người ta mà lại hỏi một đằng trả lời một nẻo!
Quá sai! Quá sơ suất! Nếu thần hồn của hắn bị nhìn ra khác thường…
Nhất định phải lập tức nói gì đó khiến người này dời đi chú ý, bỏ qua chỗ sơ hở này!!
Ân Bích Việt vẫn giả bộ mê mang, nhưng đại não lại nhanh chóng vận chuyển.
Làm sao đây?! Dừng một lúc lâu thì Lạc Minh Xuyên dù cho có thánh mẫu cỡ nào cũng phải biết không đúng chỗ nào rồi!!
“Đinh —— Vì để cho khách hàng có thể sử dụng sản phẩm tốt hơn, xin tặng cho quý khách ba lần hỗ trợ, giúp quý khách giải quyết nan đề, có lựa chọn sử dụng hay không?”
Hỗ trợ là thứ gì?!
Lạc Minh Xuyên đã nhíu mày…
Dùng! Dùng dùng dùng!!! Giải quyết nan đề!!
“Đinh —— Vầng sáng vì ngài phục vụ!”
Ân Bích Việt chỉ cảm thấy tâm thần ngưng lại, trong cơ thể như có một sợi dây, dẫn dắt hắn làm ra biểu tình và động tác.
Thiếu niên thu liễm ý cười.
“Huynh cho rằng đệ muốn giết huynh?”
Hắn dường như tự hỏi, vừa tựa như là hỏi đối phương, âm cuối mang theo run rẩy không dễ phát giác, như là đang đè nén cái gì, “Giết huynh?… Sao đệ lại giết huynh?! Lạc sư huynh…Huynh biết không…”
Trong con ngươi thanh lãnh đột nhiên bắn ra ánh sáng lộng lẫy, nhìn chăm chú vào người trước mắt, rất nhiều thứ phức tạp đan xen ra khóe mắt, “Cho dù đệ có chết cũng sẽ không để cho huynh xảy ra chuyện gì!”
Lạc Minh Xuyên chấn động mạnh!
Điên cuồng, chấp niệm, không cam lòng, oán hận, còn có…Những thứ mà y không hiểu. Sự yêu thương khắc cốt, đều ngưng đọng trong đôi mắt xinh đẹp nọ, tồn tại nơi đuôi mắt khiến nơi đó dường như trở nên đỏ tươi.
Y lẩm bẩm nói, “Sư đệ, đệ…”
“Đệ chỉ là muốn cùng huynh rời đi Thương Nhai, nhưng tại sao truyền tống trận lại biến thành sát trận?! Tại sao lại lan đến người khác?! Vì sao lại trở thành như vậy… Đệ không thể khống chế nó… Rõ ràng đệ đều làm đúng theo lời người kia…”
Thiếu niên lảo đảo nhào tới trước, xích sắt vang lên tiếng leng keng, mười ngón tay nắm chặt thanh sắt tới trắng bệch.
Lạc Minh Xuyên nhìn xích sắt nặng nề trói trên cổ tay hắn.
Cùng nhau… Rời đi Thương Nhai?
“Ai bày cho đệ làm vậy, đệ muốn dẫn huynh đi đâu?”
“Ở trong bí cảnh, đệ gặp một tu giả bên Tịnh hồ, hắn ta nói, có cách khiến mong muốn của đệ thành sự thật…” Nói tới chỗ này, thiếu niên bỗng nhiên kích động, đôi vai gầy yếu khẽ run, “Huynh hỏi đệ đi đâu?! Rõ ràng chúng ta đã nói với nhau! Học phủ tiên sinh từng nói ‘Quân tử một lời đã hứa, thì không thể hối hận!’, sư huynh quên rồi sao?”
Tịnh hồ! Đúng rồi, Tịnh hồ! Sư đệ nhất định là gặp phải tà tu trong Tịnh hồ! Bị người tính kế!
Không đợi y ngẫm nghĩ hỏi lại, thiếu niên liền tự mình nói tiếp,
“Đi Quỳnh Châu nha!…Đệ biết huynh không muốn đi theo đệ, cho nên mới dùng cách này.”
Thiếu niên vừa cười, đôi mắt lóe sáng lên, như là đang nói ‘Đệ rất thông minh! Mau khen đệ đi’.
Không đợi ý cười nảy nở, liền bỗng nhiên trở nên đau thương, “Nhưng mà sư huynh, sao huynh lại thay đổi cơ chứ?”
Quỳnh Châu?! Lạc Minh Xuyên không thể tin được trợn to mắt, “Đệ làm sao biết được?”
…Biết được Quỳnh Châu?
Bỗng nhiên y phản ứng lại, không được! Dưới tác dụng của đồng thuật vui quá mức hay đau thương quá mức cực kỳ dễ tổn thương tới tâm thần!
Hơn nữa trực giác nói cho y biết, không thể hỏi tiếp, nếu tiếp tục thì thiếu niên sẽ nói ra một bí mật rất lớn!
Lạc Minh Xuyên quát khẽ, “Thần lai hồn dư, phá!”
Đáng tiếc tu vi của y bây giờ, vẫn không thể làm phép bằng miệng được.
Đã muộn.
Thiếu niên chậm rãi mở miệng, “Ba năm trước, đêm đó trăng thu tròn vạnh, sau khi kết thúc khóa học ở Lan Uyên học phủ, suốt đêm đệ cùng huynh uống rượu hoa lê, huynh không phải đã nói như vậy sao…”
Trong đầu Lạc Minh Xuyên đầu ầm một tiếng, nổ tung.
Trong ký ức xa xôi, một đêm hoang đường như vậy đã trở nên mơ hồ.
Thiên đạo trên cao, y rốt cuộc đã làm những gì!
Lan Uyên học phủ vang danh thiên hạ, hàng năm người trúng tuyển cùng lắm cũng chỉ có ba mươi, những kẻ thuận lợi kết thúc khoá học càng hiếm như lá mùa thu. Chế độ giáo dục cũng không có giới hạn, chỉ cần thông qua kỳ thi thì có thể kết thúc khoá học. Những người không ở lại được cũng chỉ có thể tự động rời đi, chỉ là suốt đời không thể vào được học phủ nữa, tự xưng là con cháu của học phủ. Chỉ cần vào được học phủ thì tương lai cũng rộng mở.
Mà những người vượt qua khoá học đều cầu đạo cầu pháp, hoặc cầu quyền cầu thế, không có một hạng xoàng xĩnh, có thể nói anh hùng trên thiên hạ này đều xuất thân từ học phủ.
Lạc Minh Xuyên lớn hơn Ân Bích Việt bốn tuổi, nhưng lại cùng năm vào học phủ, làm đồng môn năm, sau đó cùng vượt qua kỳ thi.
Ân Bích Việt lại đứng đầu bảng năm đó, trở thành người đứng đầu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử học phủ. Lúc ấy,các đại thế gia hoàng tộc, môn phái cùng tranh giành hắn, danh tiếng hắn cũng hiển hách một thời gian.
Vào đêm bọn họ kết thúc khóa học, hơn hai mươi người tụ hợp ở đình giữa hồ sen, nâng cốc tung hô.
Đám thiếu niên thiên tư tuyệt diễm, trong tương lai có thể bễ nghễ thiên hạ, lang bạt tứ hải hào hùng, cũng có ngày say đến mức chẳng biết đường về.
Lần từ biệt này hoặc là cách nhau vạn dặm, không có ngày gặp lại, lúc gặp lại cũng đã kẻ sống người chết không biết chừng; hoặc người có tiền đồ rực rỡ, phú quý suốt đời, hoặc kẻ thì khổ tu nơi núi cao cô quạnh.
Con đường phía trước mênh mông, thế sự khó liệu, chỉ biết, sau tối nay, cuộc đời bọn họ từ đây không giống nhau nữa.
Trăm mối ngổn ngang, rối loạn trong lòng, hóa thành rượu trong chén.
Năm đó Ân Bích Việt chỉ là một thiếu niên ngạo kiều.
Năm đó Lạc Minh Xuyên còn là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mượn rượu làm càn.
Trong đình giữa hồ sen, chén đũa hỗn độn, có tiếng đũa chạm vào chén hòa với tiếng ca, hoa thơm rượu ngon, họ vui vẻ uống suốt đêm.
Ký ức dần dần phủi đi lớp bụi, lộ ra sự thật, “Ta không muốn vào Thương Nhai sơn gì đó, tu hành có cái gì tốt, không bằng về quê nhà Quỳnh Châu cưới vợ sinh con…”
“Ha ha, vậy ngươi đi theo ta đi, chúng ta cùng về nhà…”
Lạc Minh Xuyên bị trong đầu lóe lên đoạn đối thoại ngắn.
Trợn mắt há hốc mồm giật mình tại chỗ.
Người y lôi kéo là ai, y đã sớm không nhớ rõ, chẳng lẽ không phải là vị sư muội cho y một cái tát vào hôm sau kia?!
Mà là… Ân sư đệ?!
Sau đó thì sao? Y có nói gì hay làm chuyện gì quá đáng hay không,…
Sư đệ lúc đó mới bao nhiêu tuổi?! Mười bốn tuổi chăng?!
Y hận không thể quay trở về đêm đó, tát mình hai bạt tai cho tỉnh, mày không bằng cả cầm thú!
Khi y muốn nói tiếp, liền thấy trong con ngươi của người trước mắt, sương mù dần dần tản đi.
Lông mi dày che xuống, lúc mắt mở lại, lại trở nên lạnh lùng.
Thiếu niên hơi nhíu mày, đáy mắt chợt lóe một phần kinh ngạc, dường như không hiểu vừa mới rồi mình bị làm sao.
Đồng thuật đã giải.
Sau khi trầm mặc, thiếu niên không nói gì, chỉ là lui về phía sau hai bước, quay người trở về trong bóng tối.
Thanh âm đạm mạc trầm thấp truyền đến, “Lạc sư huynh nếu không còn chuyện gì, vậy mời huynh trở về đi.”
Lạc Minh Xuyên gần như chạy trối chết.