Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có rất nhiều cách để người tu hành xuất hành, từ Á Thánh trở lên có thể cưỡi gió, một ngày vạn dặm, hoặc là có thể dịch chuyển tức thời.
Mà chỉ cần bước vào ngưỡng cửa tu hành, cũng có thể tự dùng chân nguyên tăng tốc độ lên, hoặc dùng pháp khí, hoặc điều khiển dị thú.
Chẳng qua là sau khi trải qua ‘Thời đại mạt pháp’, pháp khí xuất hành đã là hi hữu, dị thú càng hiếm thấy hơn. Bởi vì điều kiện sinh tồn của dị thú rất hà khắc, không thể thiếu linh khí từ linh mạch, muốn làm chủ nhân của dị thú còn phải được chúng nó công nhận.
Nghe đâu Hoàng đế Bắc Địa, một trong sáu Á Thánh, nuôi dưỡng bốn con Thanh Dực Loan dùng để kéo Hoàng liễn. Hàng năm phải tiêu hao vạn tinh thạch cùng ngàn cân quả Bích tỳ chu. (Hoàng liễn: xe Vua ngồi)
Người có thể đạt được trình độ như thế này, trong thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dùng tu vi của ba người Ân Bích Việt bây giờ, nếu thôi phát chân nguyên đến mức lớn nhất, cũng có thể một ngày đi ngàn dặm.
Nhưng theo cách nói của Đoàn Sùng Hiên, chính là “Lâu lâu mới có thể xuống núi một chuyến, thời gian vẫn còn nhiều, cần gì phải gấp gáp lên đường? Đại ý của sư huynh cũng là muốn chúng ta đi dạo nhiều một chút.”
Ân Bích Việt không có ý kiến, bởi vì hắn vẫn chưa hiểu thật rõ thế giới này. Dù cho trong ký ức cũng có vô số điển tịch ghi chép, nhưng trăm nghe đâu bằng mắt thấy?
Lạc Minh Xuyên thấy hắn gật đầu, cũng gật đầu.
Ra khỏi địa giới của Thương Nhai sơn, qua Tấn thành, Dương thành, núi Bàn Long, chọn tuyến đường thứ tư ra khỏi Tây Địa, một đường hướng Nam, đi thuyền ra khỏi Tây Địa, vượt qua biển Phù Không. Cuối cùng đến Diệp thành ở Nam Địa, hợp với đội ngũ của Thương Nhai sơn rồi cùng đi Trọng Minh sơn.
Đây là con đường bọn họ chọn. Nói chính xác, là Liễu Khi Sương chọn.
Con đường này cũng không thuận buồm xuôi gió vững vàng, cũng không cần đi qua ‘Thập Vạn Đại Sơn’ hung hiểm, là con đường mà Liễu Khi Sương sau nhiều lần cân nhắc cuối cùng mới định ra, một con đường có độ khó thích hợp.
Tại Tấn thành ngựa xe như nước, bọn họ vào trà lâu nghe kể chuyện, nghe khách ở sảnh đường bàn về Chiết Hoa hội.
Sau đó đến Dương thành thay đi đạo bào, đặt mua một số quần áo bình thường, dưới sự phụ trợ của trang phục, tựa như ba công tử trẻ tuổi rời nhà ra ngoài học hỏi.
Làm Ân Bích Việt kinh ngạc chính là, dọc theo con đường này Lải Nhải và Lạc Minh Xuyên ở chung rất hòa hợp. Bởi vì hắn không thích nói chuyện, cho nên ngược lại là hai người này nói chuyện nhiều nhất.
Lễ tiết chu toàn, nói cười vui vẻ, hơi có chút mùi vị quân tử chi giao. (tình bạn cũng như tình yêu, suốt đời tha thiết, thâm trầm, lắng đọng vào bên trong, không sôi nổi, bồng bột ra ngoài.)
Không biết còn tưởng rằng Đoàn Sùng Hiên là tri kỉ của Lạc Minh Xuyên mà không phải người có địch ý với y tại Hề Hoa phong.
Ân Bích Việt nghĩ, đây là bị vầng sáng của nhân vật chính thuyết phục đi.
… Mãi đến tận lúc trước khi bọn họ tiến vào núi Bàn Long một ngày, Đoàn Sùng Hiên quyết định thay quần áo khác.
Ân Bích Việt cũng bởi vì màu tóc nên bị vây xem mà không dễ chịu, suy nghĩ một chút, loại khoác thêm cái áo choàng có mũ màu đen.
Hắn bây giờ rất hài lòng với hình tượng của bản thân, từ mũ trùm chỉ lộ ra chiếc cằm gầy gò, cộng thêm mười điểm tối tăm luôn!
Nhưng chờ sau khi Đoàn Sùng Hiên ra khỏi phòng, hắn cảm thấy muốn mù luôn rồi.
Cái bộ trang phục này dù cho là người giàu nhất ở Dương thành cũng không mua được, chắc chắn là tự mang theo.
Cổ áo và viền áo đều thêu kim tuyến, đầu đội mão vàng gắn ngọc, thắt lưng thêu họa tiết rồng bằng chỉ bạc, chỗ gài thắt lưng đính san hô.
Phục trang đẹp đẽ khiến người ta không mở mắt nổi, nhìn xa xa như là…
Cục vàng di động!!!
Nếu như nói trang phục trước kia quý khí ngất trời, thì đây chắc chắn là công tử bột giàu trong một đêm, còn là loại giàu mà ngu nữa.
Ân Bích Việt suy đoán, Đoàn Lải Nhải có thể là bị cái gì kích thích rồi.
Thế nhưng Lải Nhải cười rất vui vẻ, hắn cũng không tiện nói gì.
Lạc Minh Xuyên lúc đi ra, cũng hơi run run, hiển nhiên cũng là bị bộ đồ này dọa rồi.
Lập tức ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi, “Đi thôi.”
Ân Bích Việt tựa như thấy được năm chữ ‘Không đành lòng nhìn thẳng’ viết trên mặt y.
Bóng cây rậm rạp, che kín bầu trời. Gió núi mát mẻ mang theo mùi cây cỏ.
Ba người đi trên con đường nhỏ uốn lượn gồ ghề hồi lâu, một đường không lời. Bóng dần dần ngả về Tây.
Ân Bích Việt đang nghĩ, tuy rằng chưa từng nghe có hung thú gì ở núi Bàn Long, Nhưng để Lải Nhải mang một thân trang phục FLAG thế này được sao? (Flag: Là những sự kiện hoặc lời nói mang tính chất đánh dấu/cảnh báo cho việc sắp có một sự kiện quan trọng sắp xảy ra, ngôn ngữ trong game.)
Muốn cái gì tới cái đó.
Thần thức Ân Bích Việt khẽ dao động, dừng bước.
Lạc Minh Xuyên cũng dừng chân tại chỗ.
Năm giây sau, trong rừng vang lên thanh âm huyên náo, càng lúc càng gần.
“Người đến không tốt”, lệ khí rất nặng, không hề có ý che dấu tung tích.
Theo đó là một tiếng quát to, “Dừng lại cho ta!!” Trong rừng rậm nhảy ra hơn mười đại hán.
Kẻ cầm đầu mặt mang sẹo, cao chừng tám thước, tay cầm lưỡi búa nặng chừng nghìn cân (kg), “Người từ đâu tới? Có hiểu quy củ hay không! Hôm nay nếu các ngươi còn muốn về nhà an ổn, bạc cũng được, linh thạch cũng được, lưu lại tất cả!”
Mấy lâu la ở phía sau cao giọng phụ họa, “Nếu không có vậy lưu mạng lại!”
Tiếp theo vang lên một trận cười.
Từ lúc thủ lĩnh của bọn sơn phỉ bắt đầu nói chuyện, Ân Bích Việt nhẩm đọc theo lời kịch.
Một chữ cũng không sai.
Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào nha!
Từng có lúc, hắn còn cầm gậy sắt, a không, ngay cả cơ hội dùng gậy sắt cũng không tới lượt hắn.
Hắn chính là tên cầm gậy sắt cho thủ lĩnh, trên người mặc quần bò rách rưới, tóc mái dài qua mặt đi đằng sau đứa thủ lĩnh, nghe thủ lĩnh nói ‘Tiểu cô nương, có muốn đi chơi cùng mấy anh không’, hắn sẽ cười đê tiện, sau đó nghe thấy một tiếng ‘Dừng tay!’, dưới tiếng hô của thủ lĩnh ‘Các huynh đệ lên đi’ sau đó bị nhân vật chính đá bay.
Nghĩ tới đây, Ân Bích Việt có chút ghét bỏ.
Bởi vì này nhóm người rõ ràng không luyện tập mỗi ngày, xem cái tên đằng sau kìa, biểu tình cũng chưa đủ đê tiện! Rõ ràng là mất tập trung!
Thật là kém!
Có lẽ là bởi vì đi cùng nhân vật chính nên kịch bản thay đổi, Ân Bích Việt đếm tới ba, cũng không nghe tiếng nói quen thuộc kia hô dừng tay.
Lại nghe được một tiếng cười khẽ ở bên người.
Người cười ra tiếng chính là Đoàn Lải Nhải.
Chẳng trách Lải Nhải cười, ba người bọn họ vốn đi tham gia Chiết Hoa hội, một là Thủ đồ Thương Nhai còn lại là đệ tử của Kiếm Thánh, vậy mà… Gặp cướp!
Việc này nếu truyền ra sẽ bị giới tu hành cười cho một năm.
Ân Bích Việt nhìn trang phục của ba người bọn họ một chút, rất giống như hai tên tùy tùng bồi công tử nhà mình đi chơi.
Chuyện này không thể trách ánh mắt đám cướp vụng về.
Lạc Minh Xuyên thần sắc bình tĩnh, không hờn không giận, dường như đang định giảng đạo lý.
Không chờ y mở miệng, Đoàn Sùng Hiên khí định thần nhàn vẫy quạt nói, “Các ngươi biết người đứng bên cạnh ta là ai không?”
Đánh cướp tiểu đội sửng sốt.
Đoàn Sùng Hiên cây ngay không sợ chết đứng đi đến phía sau lưng Lạc minh Xuyên,
“Vị bên cạnh ta này là đại đệ tử Thương Nhai sơn, là Chưởng môn đời tiếp theo của Thương Nhai, Lạc Minh Xuyên, Lạc sư huynh!” Sau đó hắn vểnh mũi lên trời, biểu tình cực kỳ khinh bỉ muốn ăn đòn, “Các ngươi còn không mau quỳ xuống gọi cha!”
Thủ lĩnh lập tức bùng nổ, “Cái con khỉ! Đại đệ tử Thương Nhai cái gì, ông mày là Hoàng đế Bắc Địa đây!”
Biểu tình Đoàn Sùng Hiên trở nên kỳ dị, “Không, ngươi không phải.”
Đám cướp đã vọt lên.
Bọn chúng còn chưa đến cách bọn họ mười bước chân, như đụng phải cái gì lại bay ngược ra ngoài. Tên thủ lĩnh bị nặng nhất, đụng gãy hai cây đại thụ mới ngã xuống đất.
Bức tường vô hình bằng chân nguyên bắn người bay ra ngoài.
Thân hình Lạc Minh Xuyên cũng chưa hề đụng tới.
Đám cướp nằm co quắp trên mặt đất rên rỉ nôn ra máu. Chết cũng không tin được kinh nghiệm đánh cướp nhiều năm vậy mà thất bại. Đám dê béo tại sao lại biến thành tấm sắt rồi.
Thủ lĩnh của nhóm người này đã qua Phạt Tủy, xem như là đã bước vào ngưỡng cửa tu hành, còn có mấy người cũng là Luyện Khí, chỉ là không có tiềm chất để tiến thêm một bước nữa. Đám sơn tặc như thế này trong núi Bàn Long, đối phó với đội buôn không thể tìm nổi người bảo vệ hay người gấp rút lên đường thì rất dễ dàng. Linh khí trên núi Bàn Long ít ỏi, càng không có thiên tài địa bảo, rất ít người tu hành sẽ đến.
Không nghi ngờ chút nào, bọn họ là bị cục vàng di động hấp dẫn.
Từ lúc đám cướp vọt tới đến khi bị ngã xuống chưa đến mười giây, Lạc Minh Xuyên quay đầu lại nói, “Đi thôi.”
Ba người đi qua những tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ..
Cứ như vậy, mỗi mười dặm họ lại gặp một đám cướp như thế, ngay cả đang lúc hoàng hôn, còn có cả đám mang theo đuốc tới cướp.
Vì vậy, tình huống này đã trở thành bộ phim truyền hình phát đi phát lại mãi.
Ân Bích Việt dường như đã hiểu rõ nguyên nhân Lải Nhải lại làm vậy.
Nếu như chỉ muốn gây rắc rối cho Lạc Minh Xuyên, thủ đoạn này không khỏi quá thấp kém.
Như vậy Lải Nhải đến cùng là muốn làm gì?
Dù thế nào cũng sẽ không phải vì quét sạch sơn phỉ, thay trời hành đạo đi?
Đêm xuống. Cuối cùng cũng coi như thanh tịnh.
Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua bóng cây dày đặc, gió cuối xuân cũng mang theo ý lạnh.
Ba người tìm một sơn động yên lặng, Đoàn Sùng Hiên đốt một tấm phù, đốt cháy cành khô cùng mạng nhện. Lấy ra một viên châu cắm vào khe hở trên động, ánh sáng dìu dịu phát ra.
Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt chuẩn bị ngưng thần tĩnh tọa.
Đoàn Sùng Hiên liền lấy ra một cái giường lớn khắc hoa làm từ gỗ tử đàn có màn màu tím, hỏi, “Tứ sư huynh, đệ còn chuẩn bị một cái giường, huynh muốn không?”
Ân Bích Việt vốn tưởng rằng hắn đã thích ứng sự trang bị đến tận răng của tên này, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi co rút, “Không cần.”
Lải Nhải có chút tiếc nuối ‘Ừm’ một tiếng, lên giường đi ngủ.
Ánh trăng ở hướng Tây, chiếu vào trong động, giao hòa cùng ánh sáng của viên châu.
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió thổi qua rừng.
Sơn động không lớn, chỗ Ân Bích Việt đang tĩnh tọa chỉ cách Lạc Minh Xuyên cùng lắm ba thước. ( thước=m)
Tại giới tu hành, đây là khoảng cách phạm vào kỵ húy.
Nếu như là người xa lạ, đứng trong vòng ba thước chính là thất lễ.
Nếu như là kẻ địch, gần người ba thước mang nghĩa nguy hiểm.
Ân Bích Việt cảm thấy có chút không dễ chịu.
Hắn không biết đây là phản ứng của thân thể này lưu lại, hay là phòng bị trong lòng hắn.
Sau Ngưng Thần cảnh, ngũ giác của người tu hành đặc biệt nhạy cảm, cho dù không cần cố gắng, cũng có thể cảm nhận hô hấp của người bên cạnh, thậm chí là nhiệt độ của người nọ trong buổi tối mát mẻ này.
Đêm dần trôi đi theo thời gian, cái cảm giác này lại bị khuếch đại gấp mấy lần.
Hắn không biết Lạc Minh Xuyên vốn vẫn luôn giữ lễ, lúc này không cảm thấy khó chịu như hắn. Hay là đã đắm chìm trong suy nghĩ, thậm chí rơi vào cảnh đẹp, dự định lấy ra linh thạch bắt đầu tu luyện. Dù sao cũng là linh tu, trên người chắc chắn sẽ mang theo linh thạch.
Ngược lại, Lạc Minh Xuyên đang nhớ lại.
Y cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, như là về đêm đọc sách trong Lan Uyên học phủ, thiếu niên lãnh ngạo trầm mặc ngồi ở trước bàn đọc sách, ánh nến vàng rơi trên má, khiến người ta cảm thấy một sự dịu dàng khó hiểu.
Mà y đang ở đâu?
Lúc đó, y cũng ngồi bên bàn bên cạnh, cũng đốt đèn, trên bàn là từng chồng sách thật dày.
Đọc sách mệt mỏi, liền ngắm người kia..
Thiếu niên cho dù mặt mày vẫn còn mang tính trẻ con, cũng rất ưa nhìn, nhìn thêm vài lần thật giống như đỡ mệt. Người kia đọc sách cũng cực kỳ chăm chú, xưa nay cũng không phát hiện động tác nhỏ của y.
Có một hành lang nối Tàng thư các đến phòng đọc sách ban đêm, có chút sách không được phép mang ra ngoài, nếu bắt buộc phải xem xong trong đêm, các học sinh sẽ tới nơi này.
Lạc Minh Xuyên chẳng thường đến, mà mỗi lần đến thì luôn có thể nhìn thấy thiếu niên kia, ngồi ở vị trí cố định ở cửa sổ phía Tây.
Có lúc không khỏi bật cười, “Sư đệ này, đệ vẫn còn nhỏ như thế, thức đêm nhiều thì sẽ không cao nổi đâu.”
Lời này đã nghĩ vô số lần trong đầu, nhưng chưa lần nào nói ra.
Bởi vì y nhớ rằng hình như thiếu niên đó không thích người khác nói hắn nhỏ tuổi.
Các học sinh đến đây, đêm khuya mệt mỏi, thường xuyên hạ giọng nói với người bàn bên cạnh vài câu, vừa có thể nâng cao tinh thần, có lúc cũng có thể kết bằng hữu.
Nhưng y ngồi cạnh thiếu niên vô số lần, một câu nói cũng chưa từng nói.
Bởi vì thiếu niên chưa từng lộ ra thần sắc uể oải, càng không có ý mở miệng nói chuyện.
Y liền không thể mạo muội quấy rối.
Mãi đến tận một lần, thiếu niên nhìn đèn, hơi nhíu lông mày.
Trong học phủ mọi thứ rất đơn giản, không có đèn dầu. Mà dùng nến, bấc đèn rụt lại, ánh sáng mờ lại.
Lạc Minh Xuyên liếc mắt nhìn, không khỏi cười rộ lên, thấp giọng hỏi, “Vị sư đệ này, quên mang kéo cắt bấc nến sao?”
Thiếu niên nghiêng mặt sang, đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh ánh nến, lãnh ngạo ban ngày rút đi, “Đúng vậy.”
Lạc Minh Xuyên liền đứng dậy cắt bấc nến thay cho hắn, hơi nghiêng người qua, tóc dài buông xuống. Gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi của thiếu niên, hai cái bóng hiện lên trên cửa sổ phía Tây, dường như đang hòa làm một.
Chỉ chốc lát sau, bàn sáng ngời như cũ. Y cũng lui về khoảng cách giữ lễ.
Thiếu niên gật đầu, “Đa tạ.”
“Sư đệ khách khí.” Y buông kéo cắt bấc đèn ra, tự giới thiệu,
“Đông Địa, Quỳnh Châu, Lạc Minh Xuyên.”
“Trung Địa, Toánh An thành, Ân Bích Việt.”
Sau khi nhập học một năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện. Cũng là một trong những câu nói có thể đếm trên bàn tay suốt ba năm trong học phủ.
Ánh đèn chiếu khắp phòng, những tài liệu xưa, cũ kỹ hiện ra dưới ánh đèn.
Thời gian dừng lại vào lúc đó.
Ân Bích Việt cảm thấy Lạc Minh Xuyên chắc cũng là rất không được tự nhiên. Bởi vì khí tức của y bất ổn.
May mà đã đến giờ Mão ba khắc, trời mờ sáng, Ân Bích Việt nâng kiếm đi ra sơn động. (giờ Mão ba khắc: khoảng h sáng)
Gió lướt qua mặt, thổi đi tâm tư rối loạn cả đêm.
Trời sắp sáng hẳn, chính là thời điểm tốt để bắt đầu một ngày luyện kiếm.Hoàn chương .
Tiễn chúc: Là hành động cắt bấc nến. Khi ngọn nến cháy lâu, ánh sáng yếu đi do bị tro bấc dài cản trở, người ta dùng kéo cắt tàn tro để nến cháy sáng hơn. Văn học cổ dùng hình ảnh này để chỉ cảnh lãng mạn của đôi lứa tâm sự suốt đêm trong ánh nến. Kéo cắt bấc nến: