Vầng Dương Ôm Lấy Em

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sơ Húc mặc áo thun đen, quần thể thao, tóc trước trán được vuốt gọn lên, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím hờ, nhìn qua có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng lại chẳng thấy được cảm xúc gì trong đôi mắt anh.

Tiếng nói chuyện dưới lầu vẫn văng vẳng lúc to lúc nhỏ, nhưng cô chẳng nghe được gì. Trong mắt, trong lòng, chỉ có mỗi người đang đứng trước mặt.

Sơ Húc đứng ở cửa một lúc, anh nhìn cô, rồi chỉ quẳng lại một câu, “Xuống dưới đi.”, sau đó chẳng nhìn cô nữa mà xoay người đi xuống dưới luôn.

Bùi Tinh đứng yên tại chỗ, thấy anh tỏ thái độ như vậy thì gọi với theo anh, “Sơ Húc.”

Bước chân đi xuống bậc cầu thang của anh khựng lại, nhưng rồi anh vẫn không nói gì, cứ thế đi thẳng xuống.

Cô nhìn theo anh, mãi cho đến khi bóng anh biến mất khỏi cầu thang, cô mới hoàn hồn, bất giác cắn môi, trong lòng vừa buồn bực vừa ấm ức.

Đứng thêm một lát nữa, điều chỉnh lại tâm trạng, cô đi rửa mặt rồi xuống lầu.

Dưới tầng một, sáu gia đình tề tựu đông đủ, đã lâu lắm rồi không có cảnh tượng như thế này. Từ khi gia đình Sơ Húc dọn đi, tuy năm gia đình còn lại cũng hay tụ tập, nhưng chung quy vẫn có cảm giác thiêu thiếu. Thật ra, trong lòng mọi người đều hiểu, thiếu đi cả gia đình Sơ Húc, cũng thiếu đi một Ôn Viễn Tinh.

Cô đưa mắt nhìn, dưới đất bày la liệt quà tặng, tổ yến, đông trùng hạ thảo, tất cả được đóng gói thành năm phần, hiển nhiên là do gia đình Sơ Húc mang đến.

Cô nhìn xung quanh, chẳng thấy Sơ Húc đâu cả, nhưng lại thấy mẹ Sơ. Bà đứng ở cửa phòng bếp, đang nói chuyện phiếm với năm bà mẹ khác, thấy cô xuống, bà liền vẫy tay, “Tiểu Tinh!”

Bùi Tinh mỉm cười bước đến, thân thiết khoác tay mẹ Sơ, “Mẹ Sơ, lâu quá rồi không gặp.”

Mẹ Bùi liếc nhìn hai người một cái rồi cười với Bùi Tinh, “Nhìn con xem, lại còn lãm nũng nữa.”

Bùi Tinh ngả đầu vào vai mẹ Sơ, nở nụ cười tươi rói, “Chứ sao, bao nhiêu năm không gặp rồi, còn không cho con làm nũng một tí ạ?”

Mọi người đều bị cô chọc cười.

Bùi Tinh và mẹ Sơ đều ăn ý không nhắc đến cuộc trò chuyện hôm qua.

Trong phòng bếp, mấy người phụ nữ bận tới bận lui.

Bùi Tinh không có việc gì làm, ánh mắt bất giác liếc nhìn Sơ Húc. Không biết anh chui ra từ xó nào, đứng cách đó không xa, tay cầm ấm trà rót cho sáu ông bố.

Bố Bùi cực kỳ quý Sơ Húc, từ trước đến nay đều vậy, thế nên hiện giờ cứ mở miệng là lại khen anh, khen anh giỏi giang, khen anh khéo léo, lại khen anh ngày càng đẹp trai. Nói đến vẻ bề ngoài, mấy ông bố lại có một chủ đề mới để bàn luận.

Lúc Bùi Tinh bưng đĩa hoa quả ra, cô nghe thấy bố Bùi hỏi: “Sơ Húc này, con có bạn gái chưa?”

Bước chân của Bùi Tinh thoáng khựng lại, nhớ đến thái độ của anh lúc gọi cô xuống, lòng cô có chút bồn chồn…

Cô nhịn không được bèn quay sang nhìn anh.

Sơ Húc không giấu giếm, anh gật đầu.

Bố Bùi nghe được câu trả lời thì có vẻ hơi hụt hẫng, ông “à” một tiếng rồi đưa mắt nhìn Bùi Tinh. Thấy cô cười, ông mới thở phào, ông thật sự sợ Bùi Tinh lại bám theo Sơ Húc. Cũng được, Sơ Húc có bạn gái rồi, con gái mình biết chuyện, chắc chắn sẽ không quấn lấy Sơ Húc nữa.

Đến giờ cơm trưa, Lâm Lâm Cửu nhận được tin thì lập tức lao về nhà. Cả Phó Lâm Hàn, Diệp Thư Hành, cũng đều mau chóng về đại viện để gặp Sơ Húc, người anh trước đây đã bỏ đi mà không nói lời nào!

Lúc mọi người đang rửa tay chuẩn bị ăn cơm thì từ cổng đại viện đã vọng vào tiếng hò hét ầm ĩ: “Lão đại!!!”

Bùi Tinh xoay người lại, Lâm Lâm Cửu lao qua cửa, chạy như bay đến bên cạnh Sơ Húc.

Hai người đàn ông đứng giữa phòng khách, Lâm Lâm Cửu giơ nắm tay đấm anh một cái, “Anh đúng là không ra làm sao cả, bao nhiêu năm nay chẳng gọi điện cho em.”

Sơ Húc cười một cái, lại trông thấy Phó Lâm Hàn còn đang mặc âu phục đứng ngay ngoài cửa.

Anh cười, như trước đây, cất giọng gọi: “Lâm Hàn.”

Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói khàn đặc, cả Lâm Lâm Cửu và Phó Lâm Hàn đều sững sờ.

Sơ Húc lắc đầu, ý bảo họ đừng hỏi gì.

Anh nhìn Phó Lâm Hàn, anh ta là người dính anh nhất, chỉ sau Bùi Tinh. Năm anh đi, Bùi Tinh và anh ta đều khóc lên khóc xuống.

Đôi mắt Phó Lâm Hàn đỏ lên, anh ta nghẹn ngào gọi anh: “Lão đại.”

Sơ Húc: “Thôi, gọi lão đại cái gì chứ.”

Phó Lâm Hàn cười một cái, rồi gọi anh như trước đây, “Anh.”

Ba người đi vào trong. Chợt Sơ Húc nhìn ra cửa rồi hỏi: “Diệp Tử đâu?”

“Chắc là còn đang đào mộ.”, Lâm Lâm Cửu khoác vai Sơ Húc đi vào trong, “Anh không biết đấy thôi, giờ nó làm nhà khảo cổ, cả ngày đi đào mộ người khác.”

Lời vừa dứt, Lâm Lâm Cửu bị ông bố Lâm Sự Ứng quát: “Nói luyên thuyên cái gì đấy, ít ra người ta còn được lên tivi, mày thì sao? Cả ngày chơi bời lêu lổng, mày được cái tích sự gì? Mày có giỏi thì cũng đi đào mộ đi! Người ta đào mộ còn được tôn vinh, mày mà đào mộ thì lại chả bị lôi xuống chôn sống ấy chứ, còn nói à!”

Lâm Lâm Cửu lừ mắt khinh khỉnh. Đúng lúc này, Bùi Tinh hắng giọng, nhìn Diệp Thư Hành tay chân lấm lem bùn đất đứng ngoài cửa. Nhận được điện thoại, anh ta vội vàng chạy về, còn chưa kịp rửa tay chân.

Anh ta nhìn Bùi Tinh rồi hỏi: “Tiểu Tinh, anh tôi đâu?”

Sơ Húc đi từ phòng ăn ra, anh nói: “Anh đây.”

Bỗng nhiên hai mắt Diệp Thư Hành đỏ lên, người đàn ông hai lăm tuổi ngồi xổm xuống đất vùi mặt vào đầu gối, không còn chút tôn nghiêm nào.

Phản ứng của Diệp Thư Hành khiến Sơ Húc vô cùng sửng sốt. Lúc đi học hay khi làm việc, anh ta luôn là người tỉnh táo nhất, vậy mà lúc này lại khóc như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.

Sơ Húc bước đến tóm anh ta dậy rồi cười, “Thôi, khóc cái gì, ai không biết còn tưởng chú bị bỏ rơi đấy.”

“Thì bị anh bỏ rơi còn gì.”, Diệp Thư Hành dùng bàn tay còn dính đầy bùn đất quệt ngang mặt mình, “Ngày xưa anh chả bỏ bọn em đi còn gì?”

“Thôi, đừng mè nheo nữa.”, Sơ Húc dẫn anh ta đi vào trong.

Diệp Thư Hành cũng chẳng mong Sơ Húc có thể nói đôi ba câu dễ nghe để dỗ anh ta, anh không độc mồm chê anh ta cả người đầy bùn đất đã là tốt lắm rồi.

Mấy gia đình chia nhau thành ba bàn.

Giống hệt tám năm trước.

Các bố mẹ ngồi thành hai bàn, đám Sơ Húc, Bùi Tinh ngồi một bàn. Đàn ông thì bàn chuyện chính trị, quân sự, phụ nữ thì đơn giản chỉ có chuyện quần áo và dưỡng da.

Hai bàn kia tương đối náo nhiệt, còn bên chỗ Bùi Tinh thì có vẻ khá yên tĩnh.

Bọn họ đều lớn lên từ nhỏ với Sơ Húc, mấy người đàn ông thì không nói, nhưng còn Bùi Tinh, chuyện cô thích Sơ Húc, đến mức con chó của đại viện còn biết, gặp lại Sơ Húc, họ đều có chút cảm giác không thể tin được, vậy còn…Bùi Tinh thì sao? Cô thích anh, sau khi anh đi thì cứ buồn bã mãi, thậm chí còn ở nhà không ra khỏi cửa mất một thời gian. Hiện giờ anh đã trở lại, liệu Bùi Tinh có còn thích anh nữa hay không?

Không lắm suy nghĩ rối tinh rối mù như ba người kia, hiện tại Bùi Tinh chỉ đang nghĩ xem nên giải quyết vấn đề giữa cô và Sơ Húc thế nào. Có điều, anh còn chẳng liếc cô lấy một cái, chỉ cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng uống một ngụm canh.

Bùi Tinh không nhịn được! Cô ngồi đối diện với anh, trước mặt anh có một đĩa thịt kho tàu, Bùi Tinh mím môi, “Ừm… Em muốn ăn thịt kho tàu.”

Cô vừa dứt lời, Lâm Lâm Cửu liền bảo, “Muốn ăn thì ăn đi.”

Bùi Tinh: “Xa, tay không đủ dài.”

Lâm Lâm Cửu có ngốc cũng biết Bùi Tinh nói thế là có ý gì, cô muốn ăn món ở trước mặt Sơ Húc, muốn được anh gắp cho. Cậu ta đưa mắt nhìn cô với vẻ “Bà nhìn đi!” rồi cúi đầu ăn cơm.

Sơ Húc vẫn không có phản ứng gì.

Diệp Thư Hành không thể trơ mắt nhìn cảnh tượng bối rối đó, trong đại viện lại chỉ có một mình Bùi Tinh là con gái, từ bé đã được nuông chiều, anh ta không thể để cô chịu ấm ức được. Diệp Thư Hành giơ đũa ra gắp một miếng thịt kho tàu, lúc đang định đưa cho Bùi Tinh thì Sơ Húc bỗng ngẩng đầu lên, xúc nguyên một muỗng thịt bỏ vào bát của cô, rồi quay sang nói với Diệp Thư Hành, “Không sao đâu, cậu ăn đi.”

Bùi Tinh nhìn núi thịt trong bát mình mà hai mắt ngân ngấn nước.

Tự mình làm, tự mình chịu.

Rưng rưng ăn hết mấy miếng thịt xong, cô ngước đôi mắt đỏ ửng lên nhìn Sơ Húc. Ánh mắt anh thoáng vẻ sững sờ. Thấy môi anh mấp máy, Bùi Tinh còn tưởng anh sẽ dỗ mình, không ngờ anh lại nói: “Anh ăn xong rồi, mấy đứa cứ ăn từ từ.”

Giận đến mức này, như một người xa lạ.

Sơ Húc thẫn thờ đứng nhìn cây Catalpa ngoài sân, có người đi tới, anh cũng không ngoảnh đầu lại.

Lâm Lâm Cửu đứng ở phía sau anh, cất cao giọng gọi, “Lão đại.”

Sơ Húc hờ hững “ừ” một tiếng, “No rồi à?”

“No rồi.”, Lâm Lâm Cửu đi ra đằng trước, “Thấy mẹ em bảo, anh có bạn gái rồi à?”

Lâm Lâm Cửu hỏi xong, trong lòng bất giác lại nhớ đến Bùi Tinh. Cô thích Sơ Húc như vậy, nếu đã biết, chắc chắn sẽ rất khó chịu…

Trong đầu Sơ Húc hiện ngay ra khuôn mặt của Bùi Tinh, cả đôi mắt đỏ hoe ban nãy nữa, giọng anh bất giác dịu dàng hẳn, “Ừ.”

Lâm Lâm Cửu hỏi: “Xinh không?”

Sơ Húc nhìn tán cây Catalpa, anh nói: “Không xinh.”

“Thế…”, Lâm Lâm Cửu đổi sang một lý do khác, “Chắc là hiền lành lắm nhỉ?”

“Không hiền.”, Sơ Húc nghĩ đến những lần giận dỗi của người kia, “Cực kỳ xấu tính.”

Lâm Lâm Cửu đưa mắt nhìn anh, trong lòng lại thầm chửi: Xấu tính? Xấu tính mà anh còn cười vui vẻ như vậy?

“Lúc nào đưa về đây đi.”, Lâm Lâm Cửu nói, “Cho bọn em xem mặt.”

Sơ Húc cười, rồi chợt nói với Lâm Lâm Cửu, “Lúc nào rảnh, anh sẽ mời chú ăn cơm, cảm ơn chú hồi đấy đã đánh tên biến thái kia giúp Tiểu Tinh.”

Lâm Lâm Cửu đứng ngây ra, “?”

Bạn gái anh với Tiểu Tinh có liên quan gì đến nhau?

Bùi Tinh mang cơm trộn với xương ra cho con Đại Hoàng đứng trông cửa, vừa lúc nhìn thấy Lâm Lâm Cửu. Cô lặng lẽ tiến lại gần, đang chuẩn bị hét lên dọa cậu ta thì Lâm Lâm Cửu bỗng xoay người lại, nhe răng dọa cô trước.

Dọa người ta không thành mà còn bị dọa lại, bát cơm cho Đại Hoàng suýt chút nữa bị đánh đổ, Bùi Tinh trừng mắt mắng Lâm Lâm Cửu, “Điên à!”

Lâm Lâm Cửu hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện Sơ Húc có bạn gái, sợ cô buồn, thế nên cậu ta không cãi lại.

“Không thèm cãi nhau với bà.”, Lâm Lâm Cửu liếm môi, hỏi, “Bà…còn thích lão đại không?”

Bùi Tinh không trả lời, bưng bát cơm chó, nhìn cậu ta rồi hỏi lại, “Làm sao?”

Lâm Lâm Cửu không muốn Bùi Tinh lại bị tổn thương, trước khi cô chưa theo đuổi Sơ Húc thêm lần nữa, cậu ta quyết định phải cho cô biết sự thật.

“Lão đại có bạn gái rồi.”, Lâm Lâm Cửu vừa nói vừa chú ý ánh mắt của cô, thấy cô không hề tỏ vẻ buồn rầu, cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thế à?”, Bùi Tinh nhướng mày hỏi, “Thế anh ấy có nói với ông là ai không?”

Lâm Lâm Cửu lắc đầu, thấy cô vẫn còn có chút để tâm, cậu ta bèn nói: “Không sao, lão đại bảo là cô ấy không xinh, lại còn xấu tính nữa, bà xem, bà xinh đẹp thế này, tính tình thì…”, Lâm Lâm Cửu ngừng một lát, rồi nói một câu dối lòng, “Tính tình lại tốt nữa, chắc chắn là thắng cô ấy rồi.”

Bùi Tinh mỉm cười, ra sức bấu chặt bàn tay thì mới không hất đổ bát cơm chó lên đầu cậu ta. Cô nén giận, xoay người lại, vừa đi vừa gọi: “Đại Hoàng, ra đây, ăn cơm nào!”

Đại Hoàng là một con chó già, thân với Bùi Tinh nhất. Nó cúi đầu ăn cơm, Bùi Tinh ngồi xổm xuống bên cạnh, miệng lẩm bẩm, “Mày nói xem, anh ấy có ý gì chứ?… Tao xấu á?”

Đại Hoàng vẫy đuôi.

“Tao xấu tính á?”

Đại Hoàng dứt khoát không ăn nữa, giơ chân trước lên đặt vào lòng bàn tay cô.

Bùi Tinh cầm chân nó, ngồi xuống bậc thềm đá, nói với Đại Hoàng bằng vẻ mặt đầy tức giận, “Thế mày nói thử xem anh ấy có ý gì? Không để ý đến tao thì thôi, lại còn nói như thế nữa, đúng là quá đáng mà.”

Đại Hoàng sủa hai tiếng, như thể đang đồng tình với cô.

Bùi Tinh vuốt lông nó, hừ một tiếng, “Dù sao tao cũng chẳng thèm để ý đến anh ấy nữa.”

Ngày mai mọi người đều phải đi làm, mãi đến tối muộn, mấy gia đình mới giải tán ra về.

Sơ Húc nói tạm biệt với mọi người, mẹ Sơ nói khoảng mấy ngày nữa sẽ dọn về đây sống, đương nhiên mọi người vô cùng vui vẻ. Rốt cuộc thì sau tám năm cũng được quây quần bên nhau.

Có điều, cho đến tận lúc về, Sơ Húc vẫn không nói với Bùi Tinh một lời nào. Cô vô cùng bực bội, còn chẳng thèm ra tiễn anh.

Sơ Húc lái xe rời đi, để lại một làn khói trắng.

Bùi Tinh ngồi thừ trên sô pha một lát rồi bỗng đứng dậy, nói với bố mẹ, “Con cũng sang nhà bên kia đây, mai phải về viện làm báo cáo.”

Bố Bùi biết Sơ Húc đã có bạn gái, không muốn sát muối thêm vào vết thương của con, ông không càm ràm như mọi lần nữa mà xua xua tay, “Đi đi, đi đi.”

Bùi Tinh lái xe về căn hộ của riêng mình.

Cô đánh xe xuống bãi đỗ ngầm, rồi bắt thang máy đi lên. Đầu ngón tay trắng xanh bấm số tầng, thang chậm rãi đi lên, cánh cửa phản chiếu hình bóng cô.

Lúc này, cô chỉ nghĩ tới Sơ Húc. Nhớ lại cả ngày hôm nay anh không nói chuyện với cô, Bùi Tinh nghĩ thầm: Anh đang trách cô hay sao?

Bùi Tinh cảm thấy hơi khó chịu, nguyên một ngày bị anh phớt lờ, hai hốc mắt bất chợt nhưng nhức.

Cảm giác nhức nhối đến khó chịu, cả chóp mũi cũng cay cay.

Hôm qua, lúc ngồi trên xe khách trở về, cô không khóc, gọi điện cho mẹ Sơ, cô không khóc, đêm qua nghĩ đến anh, cô cũng không khóc. Nhưng nhớ đến thái độ và vẻ mặt không quan tâm của anh, Bùi Tinh lại ấm ức muốn khóc.

Nước mắt vòng quanh, cô cúi đầu, cuối cùng vẫn đánh rơi mấy giọt.

Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra.

Cô không ngẩng đầu, bàn tay xoa đôi mắt đỏ hoe, khẽ khàng hít mũi rồi nghẹn ngào nói: “Thôi, dù sao đàn ông cũng đều đểu giả như nhau, anh ấy không tìm mình, mình cũng không đi tìm anh ấy.”

“Đồ thối thây.”

Cô vừa nói vừa đi, lúc sắp đến cửa nhà mình, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giầy, mà đôi giầy này có vẻ rất quen mắt, hình như là đôi Sơ Húc đi hôm nay.

Bùi Tinh cho rằng mình nhầm rồi, cô rụi mắt, trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói khàn khàn đầy dịu dàng, “Khóc à?”

Truyện Chữ Hay