Published on November , by Bách Hợp
Bọn Lý Thương Vân đi gấp, chẳng để ý Đào Thiên Vũ đằng sau.Hai người bước vội về lâu, nghe tiếng kêu gào thảm thiết xen lẫn tiếng chửi rủa vọng ra. Lúc Lý Thương Vân đến nơi, một đám đông đã bu xung quanh Mãn Nguyệt lầu, y không làm sao chen vào nổi. Tiểu Thuần cao giọng quát: “Tránh đường! Tránh đường!”
Nhiều người quay lại, nhận ra nó bèn rẽ ra một lối đi nhường chỗ cho Tiểu Thuần vào.Tiểu Thuần nghiêng người nhường Lý Thương Vân đi trước.
Nằm lăn lộn ở bậu cửa là một nam nhân tầm hai sáu hai bảy tuổi, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, vừa ôm hạ bộ, vẻ mặt đau đớn, vừa chửi bới ầm ĩ. Yên Khánh – đệ tử chân truyền kiêm nghĩa muội của Yên Hoa đứng gần đó, bừng bừng tức giận xen lẫn hả hê.
Đồ dê xồm.Định cưỡng bức lão nương hả?Không có cửa đâu nha.
Nghe gã chửi ngứa tai, nàng nhấc chân, định đạp thêm cho mấy phát. Lý Thương Vân vội lên tiếng can ngăn:
-Khoan đã.
Yên Khánh quay sang nam nhân xa lạ vừa cất tiếng, tưởng là đồng bọn của tên kia, thoắt sắt mặt lại, ánh mắt sắc như dao cau. Nếu ánh mắt nàng có thể giết người, khéo Lý “ma ma” đã bị chém thành dăm khúc.
• Ngươi là tên khốn ở đâu chui ra, dám ngăn bổn cô nương thế thiên hành đạo?
Lý Thương Vân hơi sững người rồi chợt nhớ mình vẫn đang hóa trang.Y kéo Tiểu Thuần, bảo nó giải tán đám đông đang hóng hớt xem kịch vui, lôi kẻ đang la oai oái nằm vắt ngang cửa vào hẳn trong buồng, đóng cửa lại. Lúc này y mới nhận ra ngoài Yên Khánh, “nạn nhân”, Tiểu Thuần và y, còn có Đào Thiên Vũ. Hóa ra, ban nãy lúc Tiểu Thuần xua mọi người tản đi, hắn đã lách người vào đây. Thân thủ hắn lanh lẹ, chẳng ai phát giác.Dù sao việc đã lỡ rồi, lúc này còn có việc quan trọng hơn cần làm, Lý Thương Vân cũng không để ý nữa.
Y nhìn Yên Khánh đang nheo mắt nhìn mình chằm chằm, “tên này là ai mà Thuần ca lại nghe lời như thế?” Phải biết rằng, vị thế của Tiểu Thuần trong lâu cực cao, chỉ kém mỗi Lý “ma ma”, các tỉ muội vẫn gọi nó là Thuần ca, cho dù nó thậm chí kém tuổi một số người. Lý Thương Vân liếc mắt nhìn hai người có vẻ là “thủ phạm” và “nạn nhân”, hỏi:
• Chuyện gì đây?
Nam nhân nằm dưới đất, căm hận rủa xả không ngớt:
• Ả tiện nhân kia… đạp… đạp…
Nói đến đây, gã vừa thẹn vừa uất, không thốt nên lời. Yên Khánh hừ một tiếng:
• Ngươi còn dám nhắc từ “tiện nhân” lần nữa, đừng trách lão nương hạ thủ vô tình.
Kẻ kia thế yếu, không phục nhưng chỉ dám lẩm bẩm, “kỹ nữ còn đòi lập bàn thờ”. Yên Khánh không nghe rõ, chỉ nguýt một cái sắc lẻm.
Lý Thương Vân cúi xuống gã, đã đoán ra phân nửa:
• …Công tử?
Nam nhân nghiến răng, phun ra:
• Ngô Trác Phàm.
Lý Thương Vân gật gật đầu:
• Ngô công tử, hiện tại, quan trọng nhất là trị thương cho ngài. Chuyện khác nói sau, có được không? Dục Tiên lâu ta có đại phu chuyên trách. Ta sẽ gọi lên xem cho ngài.
Người tên Ngô Trác Phàm đau đến tái mặt nhưng biết y nói có lý đành cắn răng, gật đầu. Lý Thương Vân ra hiệu cho Tiểu Thuần đi gọi đại phu đến, không quên mang theo hai tráng hán cáng Ngô công tử sang phòng khác dưỡng thương.
Lúc này, Lý Thương Vân mới quay sang Yên Khánh:
• Đầu đuôi thế nào?
Y dùng giọng Lý ma ma, Yên Khánh nhận ra, vô cùng ngạc nhiên.
• Lý… ma ma?
Lý Thương Vân thở dài, gỡ hóa trang trên mặt xuống, rũ tóc. Đóng giả hoài, y chán rồi.Mọi người ở đây coi nhau như người thân, Đào Thiên Vũ cũng đã xưng huynh gọi đệ, y không muốn giấu diếm nữa. Ít nhất là công khai với “người nhà”, khi nào ra đường hay tiếp khách thì hóa trang cũng được.
Yên Khánh chớp chớp mắt:
• Ai nha, hóa ra là nam phẫn nữ trang. Nhìn ma ma … e hèm… ba ba thế này đẹp hơn đó.
Lý Thương Vân sợ chủ đề bị cuốn đi xa, vội lôi suy nghĩ của nàng lại:
• Chuyện đó nói sau. Giờ ngươi kể đi đã.
Không nhắc tới thì thôi, nhắc đến mắt Yên Khánh lại long lên giận dữ:
• Con heo này định ép buộc ta hầu hạ hắn. Trong lâu đã có quy định không bắt ép cô nương tiếp khách mình không muốn. Tất cả khách hàng vào đây đều được thông báo rồi. Tên khốn đó tưởng vung ra tí tiền thì muốn làm giời làm đất gì cũng được. Bổn cô nương đây không dạy cho hắn bài học thì thật không phải với tỉ muộn trong lâu.
Nàng cầm chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, kể tiếp:
• Hắn muốn thượng ta. Ta liền giả vờ đồng ý. Lúc hắn cởi áo quần định “ấy”, ta đạp cho một phát trúng ngay mệnh căn. Hừ, cho ngươi từ nay trở đi không còn công cụ luôn.
Tiểu Thuần nghe mà rùng mình. Yên Khánh đúng là đệ tử ruột của Yên Hoa có khác, thích thì lả lơi ong bướm, chiều chuộng khách thăng tiên, không thích thì xuống tay tàn nhẫn. May mình chưa đắc tội với muội ấy, không thì thật chẳng biết khi nào bị hạ thuốc làm cho liệt dương.
Lý Thương Vân lắc lắc đầu, biết mình đã nuông chiều các cô nương ở đây quá rồi. Tuy Ngô công tử kia chẳng phải loại tốt đẹp gì nhưng tung cước tàn độc vậy cũng thật quá đáng. Tuy nhiên, nói gì đi nữa cũng muộn, chuyện đã rồi, chỉ mong Ngô công tử không đến nỗi bị phế luôn. Y bảo Yên Khánh:
• Ngươi mạnh tay… chân quá. Lẽ ra chỉ cần kêu người lôi hắn đi là được rồi. E rằng chuyện không dừng ở đây đâu.
Ngày thường, y đối xử với mọi người rất tốt.Nếu có xung đột xảy ra, Lý “ma ma” bao giờ cũng đứng về phía người trong lâu mà xử lý.Lần đầu tiên bị khiển trách, Yên Khánh có chút hờn dỗi nhưng không phản đối.
Xử lý xong chuyện nội bộ, Lý Thương Vân vẫy tay cho Tiểu Thuần và Yên Khánh lui ra ngoài trước. Trong phòng chỉ còn lại y và Đào Thiên Vũ nãy giờ vẫn đứng yên không nói lời nào.
Chứng kiến một màn nam biến nữ, mà hóa ra nữ lại là nam của Lý đệ, trong lòng Đào Thiên Vũ ngũ vị tạp trần.Giờ thì hắn đã hiểu tại sao mình có cảm giác hoàng y nữ tử đêm qua quen thuộc đến thế. Giải quyết được một câu hỏi, lẽ ra hắn phải thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng cảm giác bị lừa gạt khiến tâm hắn nặng như đeo đá.Hắn cứ nghĩ Lý Thương Vân là công tử nhà nào đó, ai ngờ lại làm cái nghề ma cô này.Đàn ông mà tối ngày quấn quít với phụ nữ ong bướm thì … Hắn không muốn tưởng tượng thêm nữa. Hình ảnh Lý Thương Vân trần truồng lăn lộn trên giường với người khác làm hắn phát điên. Y thấy mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, chẳng hiểu trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, hua hua tay trước mắt hắn cũng không nhận ra, bèn dọn giọng gọi:
• Đào đại ca.
Lúc này, Đào Thiên Vũ mới giật mình tỉnh ra:
• Lý đệ… xin lỗi…
• Huynh đang nghĩ gì vậy?
Đào Thiên Vũ nhớ lại hình ảnh mình tưởng tượng Lý Thương Vân lõa thể, đỏ bừng mặt, lắc đầu:
• Không…không có gì. Mà…Lý đệ làm gì ở đây?
Y cười hì hì:
• Đệ làm “ma ma đại tổng quản”. Huynh đến đây…
Y quen miệng nói giỡn, định bảo “huynh đến đây gọi cô nương, đệ sẽ giảm giá đặc biệt” nhưng mới được nửa câu, nghĩ đến Đào Thiên Vũ mây mưa với người khác, y cảm thấy bức bối khó chịu.Lời ra đến miệng lại nuốt về, đổi thành “Huynh đến đây chơi với đệ thường xuyên nha.Chúng ta là hàng xóm mà.”
Đào Thiên Vũ sực nhớ ra chuyện này, cau mày hỏi:
• Đệ biết chúng ta là hàng xóm sao giờ mới nói với ta? Sao đệ phải giả trang?
Lý Thương Vân giật thót.Y không muốn Đào đại ca nghĩ mình dối gạt hắn. Y hít sâu một hơi, quyết định nói sự thật:
– Ta…bỏ nhà đi. Người quen của cha mẹ rất nhiều, ta sợ bị nhận ra nên phải cải trang.
Đào Thiên Vũ nhíu mày, đừng nói ngươi cũng đào hôn chứ.
– Cha mẹ ép ta lấy người ta không thích. Thậm chí ta còn chưa nhìn thấy mặt mũi người đó ra sao.
Đào Thiên Vũ không ngờ mình đoán bừa lại trúng.Đồng bệnh tương liên, hảo cảm với Lý Thương Vân vốn đã cao hơn thông thường lại được nâng cấp lên mấy bậc. Hắn vỗ vỗ vai y, gật gù:
– Được lắm. Được lắm.Xứng mặt đàn ông.
Lúc này, hắn mới có tâm tình nhìn kỹ Lý Thương Vân.Vẫn đôi mắt trong vắt ấy, vẫn sóng mũi cao cao ấy, vẫn khuôn mặt thanh tú ấy, chỉ có vết sẹo rúm ró trên má đã biến mất khiến vẻ khả ái của y tăng lên gấp bội.Đào Thiên Vũ thầm nghĩ, “cho dù đệ có sẹo xấu xí như trước, ta vẫn thích đệ”.Hả?Cái gì mà “thích” chứ?Lý đệ là nam nhân, là NAM NHÂN.Hắn bị suy nghĩ của mình dọa sợ, đứng đờ ra. Lý Thương Vân thấy hắn hóa đá, lay lay tay hắn:
– Đào đại ca…
Đào Thiên Vũ giật mình tỉnh lại, chạm vào ánh mắt lo lắng của Lý Thương Vân, tim bỗng đập như trống dồn. Hắn gạt tay y ra, thi triển khinh công thượng hạng bay vèo khỏi phòng Cho đến mãi về sau, dù có bị đại địch đuổi giết sau lưng, hắn cũng không bao giờ chạy nhanh được đến thế nữa. Lý Thương Vân ngơ ngác chẳng hiểu gì, nghĩ bụng chắc là Đào đại ca sực nhớ ra có việc gấp.Hơn nữa, y còn một lô việc phải giải quyết nên không nghĩ nhiều, cũng dợm bước rời khỏi phòng, đến An Phục thất.
Đây là khu đặc biệt của Dục Tiên lâu, chuyên để các khách hàng gặp trục trặc bất ngờ kiểu thượng mã phong, sốc xuân dược, gãy giáo… đến cấp cứu, nghỉ ngơi.Lúc Lý Thương Vân đến, Ngô Trác Phàm đã được băng bó tử tế, chửi chán cũng ngủ thiếp đi.Y nhìn gã nằm bẹp trên giường, biết chuyện này chưa thể dừng lại ở đây.
Thực tế chứng minh lo lắng của Lý Thương Vân hoàn toàn chính xác.
Ngô công tử được đại phu dốc sức chữa trị, không đến nỗi bị phế hoàn toàn nhưng phải cấm dục mấy tháng, chưa kể từ nay về sau việc mập hợp sẽ gặp khó khăn (). Gã vốn quen ăn chơi, làm sao chịu nổi sự thanh tịnh này, còn nỗi nhục hôm đó có dùng hết nước sông Hoằng cũng không tẩy sạch. Ngô Trác Phàm oán hận ngút trời. Giá có thể chu di cửu tộc cả bọn Dục Tiên lâu, gã sẽ làm ngay không chần chứ. Khốn nỗi, chuyện mất mặt thế này, dù gia thế gã hùng mạnh cũng không thể đem lên công đường cho thiên hạ bôi tro trát trấu vào mặt. Nhưng cục uất này quả thật nuốt không trôi. Gã gọi đám hồ bằng cẩu hữu, lôi thêm chục đứa tay chân đến Dục Tiên lâu báo thù. Gã nằm trên kiệu bốn người khiêng, những tên còn lại lăm lăm gậy gộc, xộc thẳng vào lâu.
Cả bọn không nói không rằng, gặp gì đập nấy. Dục Tiên lâu có bảo vệ nhưng số lượng ít, vốn chỉ để phòng xa, lỡ may có khách giở quẻ, chứ chưa bao giờ tính đến tình huống du côn đến phá thế này. Chẳng mấy chốc mấy bảo vệ đã bị bọn gây sự đánh cho nằm đo đất.
Theo lệnh của Ngô Trác Phàm, Yên Khánh bị lôi ra sân. Lý Thương Vân ngăn cản cũng bị bọn chúng trói gô quẳng trên mặt đất.Ngô Trác Phàm được khênh từ kiệu xuống, vênh váo quát lớn:
– Con phụ kia, giờ xem ông đây xử mày thế nào. Kỹ nữ còn kén cá chọn canh.Hôm nay ông cho mày tha hồ chọn. Mày thích từng thằng một hay thích cả lũ chơi mày cùng lúc?
Yên Khánh sợ tái mặt, không dám ho he.Lý Thương Vân nghĩ phen này nguy rồi, chỉ mong có ai đó trốn được ra ngoài gọi quan phủ đến.Nhưng trước hết, phải câu giờ đã. Y cười hề hề, ngọt ngào nịnh:
– Ngô công tử, ngài đại nhân sao lại chấp nhặt với đàn bà. Trong lâu có biết bao cô nương xinh đẹp nõn nường, ngài phong lưu anh tuấn thế này, các nàng tranh nhau hầu hạ ấy chứ. Hôm đó Yên Khánh đến ngày, không muốn làm ngài mất hứng…
Ngô Trác Phàm nghe y nói điên nói khùng, bực mình ngắt lời:
– Câm miệng. Mày là cái thá gì ở đây? Người đâu! Vả mồm nó cho ta!
Một đại hán hùng hổ xông đến, vung tay định tát Lý Thương Vân. Bàn tay thô kệch chuẩn bị giáng xuống bỗng thét lên đau đớn, ôm tay loạng choạng lùi lại. Mọi người quay lại, thấy Đào Thiên Vũ đằng đằng sát khí đã đến từ bao giờ.
Hóa ra, hôm qua về nhà, hắn nghĩ lại mình đột nhiên bỏ chạy thật mất mặt, không biết Lý đệ nghĩ sao về mình. Sáng sớm nay, hắn định sang Dục Tiên lâu giải thích nhưng cứ lần lữa mãi vì ngại ngùng. Mãi đến khi Hách Đại Đao, sau khi luyện tập xong, tắm rửa tân trang sạch sẽ đi lướt qua hắn, hắn mới gọi giật lại:
– Hách huynh, ngươi đi đâu mà đỏm dáng thế?
Hách Đại Đao vờ uốn người làm động tác chào:
– Nô gia đi phiêu trai.
Đào Thiên Vũ nhìn bộ dạng gã cao to cuồn cuộn lại bắt chước cô nương yểu điệu, nhộn nhạo cả dạ dày, chỉ chực ói ra bữa trưa.
– Về sau ngươi gặp kẻ thù, không cần đánh đấm gì hết, cứ như ban nãy là được. Bảo đảm bọn chúng sẽ nôn mửa mà chết.
Hách Đại Đao tay làm dáng hoa lan chỉ, giả vờ vẫy cái khăn tay vô hình, hứ một tiếng, định đi thì bị hắn túm lấy:
– Ta đi với ngươi.
Hả?Đào đại hiệp xưa nay thủ thân như ngọc bỗng dưng động dục muốn đi thanh lâu? Hách Đại Đao há hốc mồm, bị hắn bớp cho mấy phát:
– Ngươi có định đi hay không?
Hách Đại Đao gật như bổ củi, “Đi!Đi!”
Kết quả là vừa bước vào Dục Tiên lâu, Đào Thiên Vũ chứng kiến một màn Lý đệ đang bị bắt nạt. Hắn nộ khí xung thiên, giật lấy ngọc bội đeo hông của Hách Đại Đao đứng bên cạnh, búng về phía đại hán kia. Một lực này chấn tay gã không liệt cũng gãy rời.
Lý Thương Vân thấy Đào Thiên Vũ đến, mừng rơi nước mắt, gọi to:
– Đào đại ca.
Ngô Trác Phàm quay phắt sang kẻ vừa tới, quát:
– Ngươi là ai?
Đào Thiên Vũ không thèm để ý đến Ngô Trác Phàm, bước thẳng đến bên Lý Thương Vân, cởi trói cho y, dịu dàng phủi quần áo, hỏi:
– Đệ không sao chứ?
Khí thế của hắn khiến cả bọn côn đồ không dám ngăn cản, để mặc hắn như bước vào nơi không người.
Lý Thương Vân chớp chớp mắt:
– Ta không sao. Huynh đến thật đúng lúc. Những người này phá lâu của ta….
Nói đến đây, giọng chùng hẳn xuống. Gì thì gì, tuy Lý công tử sinh ra đã ngậm chiếc thìa bạc trong miệng, tài phú không kể xiết, nhưng đây là cơ nghiệp đầu tiên do y lập nên từ số không, coi như máu thịt của mình. Nhìn tâm huyết bản thân bị vùi dập, có ai không đau xót.
Lúc này, Đào Thiên Vũ mới nhìn xung quanh.Đồ đạc ngổn ngang, người bị đánh bị trói nằm la liệt.Hách Đại Đao đang đứng cạnh Tiểu Thuần nước mắt ngắn dài, xoa xoa má.
Ngô Trác Phàm ngứa mắt hai kẻ mới đến phá chuyện hay của mình, lại còn khanh khanh ta ta, tình tình tứ tứ, coi mình như bù nhìn. Hắn đập tay quát:
– Mặc xác hắn là ai. Đánh cho ta.
Cả bọn nghe tiếng hô, ào lên. Hách Đại Đao vừa bị Tiểu Thuần cho ăn cái tát, chưa biết trút giận vào đâu, may sao có kẻ đưa đầu vào rọ. Gã gầm lên, vớ bừa một cái ghế gãy, lao thẳng vào đám du côn, đánh trái đập phải. Chỉ trong nháy mắt, đám người hùng hổ ban nãy đã nằm chồng lên nhau thành một đống. Nếu không phải còn luôn miệng rên la thì người ta tưởng bọn chúng chết rồi.
Tên đại hán trúng đòn Đào Thiên Vũ ban nãy không xông lên cùng đồng bọn, lén lút luồn ra phía sau, nhân lúc chẳng ai chú ý, rút đoản đảo đao đâm thẳng vào lưng hắn. Đào Thiên Vũ đầu cũng không thèm quảnh lại, chỉ phất nhẹ tay ra sau. Kẻ đánh lén bật ngửa ra, bay đập vào hòn non bộ giữa sân; thanh đoản đao cắm phập bên cạnh.
Ngô Trác Phàm thấy thế sự bất thành, hộ vệ xung quanh chẳng còn một mống, người đang có thương không chạy được, mếu máo cười cầu tài:
– Đại hiệp giá lâm, tiểu nhân có mắt như mù, không kịp nghênh đón.
Đào Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, ném cho gã cái nhìn sắc bén:
– Nếu ta biết ngươi còn đến đây gây sự hoặc chạm đến bất kỳ người nào ở đây, đừng trách ta không báo trước.
Ngô Trác Phàm vốn tưởng thế nào cũng chung số phận với bọn kia, ai ngờ được tha bổng, mừng như bắt được vàng, vội gật như tế sao:
– Dạ, dạ. Tiểu nhân đã biết. Bọn ăn hại kia, đứng lên. Về.
Cả bọn đến hùng hổ bao nhiêu lúc rút về tiu nghỉu bấy nhiêu. Lý Thương Vân gọi giật lại:
– Khoan!
Ngô Trác Phàm giật thót:
– Công… công tử đây còn điều chi dạy bảo?
Lý Thương Vân có người chống lưng, đương nhiên phải đòi nợ:
– Ngươi đập phá lâu của ta, bảo đi là đi luôn sao?
Ngô Trác Phàm liếc sang Đào Thiên Vũ, thấy hắn mặt lạnh như băng, tay ôm eo Lý Thương Vân, không biết hai người này quan hệ ra sao nhưng rõ ràng thằng cha giỏi võ kia rất bảo vệ cho y:
– Công tử cứ tính toán rồi gửi đến tệ phủ. Ngô mỗ sẽ đền bù đầy đủ, không dám thiếu một xu.
Lý Thương Vân vừa lòng, phẩy tay cho gã đi, rồi ra lệnh cho hạ nhân trong lâu thu dọn tàn cuộc. Khỏi cần tính toán gì cho mệt, cứ phang thẳng tiền mua sắm toàn bộ đồ đạc mới. Lấy của nhà giàu chia cho người nghèo mới là phong thái của anh hùng hào kiệt.
Bản thân y thì cùng Đào Thiên Vũ lui về hậu viện.Trước khi đi còn ném cho Tiểu Thuần ánh mắt trào phúng.Chỉ khổ cho Hách Đại Đao, Tiểu Thuần bị nhìn đến khó chịu, lại trút giận lên đầu gã. Hách Đại Đao kệ cho nó muốn đánh muốn đạp gì thì làm, chỉ lừa lừa cầm tay mấy cái.
Lý Thương Vân dẫn Đào Thiên Vũ về sương phòng, châm ấm trà, kính cẩn rót một chén dâng lên Đào đại hiệp. Đào Thiên Vũ đón lấy đặt xuống bàn, mắt vẫn nhìn Lý Thương Vân không rời:
– Đệ không sao thật chứ?
Lý Thương Vân cười tươi như hoa hàm tiếu:
– Không sao. Huynh đến thật đúng lúc.Chỉ chậm một chút thôi là đệ lãnh đủ rồi.
Đào Thiên Vũ nghe mà xót cả ruột. Gương mặt này, chạm khẽ hắn còn sợ xước; tên ôn vật kia dám đánh thật. Hắn hối hận vì đã quá nương tay với gã. Hắn với tay sang Lý Thương Vân, ngón tay mơn man gò má mịn màng, truyền đến xúc cảm tươi mát.
Lý Thương Vân ngồi yên, chỉ có hàng mi dài chớp động như cánh bướm.Y thích cảm giác gần gũi với Đào đại ca. Hắn muốn làm gì y cũng mặc, chỉ ước cứ thế này mãi.
Đào Thiên Vũ chìm đắm trong sóng mắt như hồ thu của Lý Thương Vân, trong đầu trống rỗng, hành động để bản năng dẫn dắt, nghiêng người hôn khẽ lên môi y. Lý Thương Vân ngẩn ngơ một thoáng rồi vươn đầu lưỡi đáp lại. Hai người cách nhau hơn nửa cái bàn tròn, nụ hôn như gần như xa càng thêm kích thích.Bốn cánh môi lúc quấn quít lúc buông lỏng, một sợi tơ bạc trong suốt giăng giữa hai người.Không biết sau bao lâu, hai người mới tách hẳn ra.Bầu không khí vô cùng ám muội.Đào Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui không biết nên nói gì mới tốt.Hình như sau khi đàn ông làm chuyện đó thì sẽ phải nói…
– Ta sẽ chịu trách nhiệm.
Hả?Trách nhiệm gì? Lý Thương Vân nghĩ hay là hắn thấy áy náy vì không đến sớm hơn khiến Dục Tiên lâu chịu một phen đập phá? Nhưng đấy đâu phải lỗi của hắn. Y lắc lắc đầu:
– Không cần. Không cần.Đại ca đừng nghĩ nhiều. Ta cũng là nam nhi đại trượng phu.
Ý của y là Dục Tiên lâu bị phá cũng không sao.Thứ nhất, Ngô Trác Phàm đã hứa đền bù.Thứ hai là cho dù y bị xây xát chút đỉnh, Dục Tiên lâu cũng phải mất chút thời gian sửa chữa nhưng đàn ông như y chẳng hề lo lắng – đau thì xoa, hỏng thì sửa.Có gì ghê gớm đâu?
Đào Thiên Vũ lại hiểu thành “ta cũng là nam nhân.Hôn hít thế này nhằm nhò gì?” Nghĩ thêm chút nữa, hắn suy diễn sang: “chuyện ghê gớm hơn ta cũng đã làm rồi. Chừng này đáng chi mà ngươi đòi chịu trách nhiệm?”Hắn vừa ghen tuông vừa đau khổ vì nghĩ mình bị cự tuyệt, buồn bã đứng dậy chào ra về.Người ta nói không sai, càng tránh xa ái tình, khi dính vào lưới tình càng dễ bị tổn thương.
Sau nụ hôn say đắm, Lý Thương Vân cũng hơi xấu hổ. Ở Dục Tiên lâu, cảnh nam nữ y còn lạ gì.Ngày nào cũng nhìn thành chai luôn rồi.Nhưng lần này thì khác, không những là nam nam, y còn đóng luôn vai chính, cảm giác thực sự khác xa so với khi làm khán giả.Đào Thiên Vũ về sớm lại vừa đúng ý y. Y cần chút thời gian tiêu hóa chuyện này.Nhưng đến khi y lờ mờ nhận ra ý tứ trong lời nói của Đào Thiên Vũ, đã là chuyện của mấy ngày sau.Không biết phải gợi lại chuyện cũ như thế nào, y đành cho qua.Hai người cứ thế không mặn không nhạt tiếp tục cuộc sống thường ngày.