Dưới tường thành, Việt Tiềm đang chỉ huy công thành đột nhiên không kịp chuẩn bị mà trúng tên, ngã xuống như núi lở. Vai và cánh tay Chiêu Linh không ngừng run rẩy, bàn tay nắm cung chập rãi thả xuống, nỗ lực muốn bản thân bình tĩnh, sắc mặt lại trắng bệch như lụa mỏng. Y chỉ liếc mắt một cái đã thấy Việt Tiềm ngã xuống đất, trái tim như bị người ta bóp lấy thật mạnh, đau đến không thở nổi.
Việt Tiềm trúng tên ngã xuống, những nô lệ xung quanh hắn nhất thời cũng dừng tiến công, thần sắc sợ hãi.
Quan chiến Trịnh Tín trên tường thành vô cùng vui mừng, nghĩ thần rốt cuộc là ai bắn mũi tên này, phải phát thật nhiều tiền thưởng. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, thấy là Linh công tử, cũng không để ý tới việc hỏi vì sao đối phương quay lại, đã quay lại khi nào, chỉ kích động khen: “Tài bắn cung của công tử khá lắm! Thật tinh tường!”
Thấy phản ứng của nô lệ, Trịnh Tín biết người Linh công tử bắn trúng chính là thủ lĩnh của nô lệ!
Thủ tưởng Khuất Tuấn ra khỏi thành ứng chiến vốn đã sắp không thủ được cửa thành, mắt thấy Mạnh Dương thành sắp bị đám nô lệ phát rồ này phá huỷ, mồ hôi lạnh của Trịnh Tín cũng chảy ròng ròng.
Lúc này nô lệ lại vô cùng sợ hãi, tốc độ công thành chậm lại, Khuất Tuấn giữa nơi khổ chiến cũng có thể lấy hơi. Y vốn là tướng lĩnh có kinh nghiệm, lập tức tập hợp tàn binh lại, tổ chức phản kích.
“Thanh Vương!”
Khi Việt Tiềm ngã xuống, Bành Chấn đang đứng ở góc bên trái. Gã phản ứng vô cùng nhanh chóng, hét lớn một tiếng rồi lập tức chạy về phía Việt Tiềm, cũng không kiểm tra xem người còn sống hay không mà vội vàng kéo lấy cánh tay đối phương, nhanh chóng túm Việt Tiềm về phía sau.
Lực cánh tay của Bành Chấn cực kỳ kinh người, một tay túm lấy thân thể Việt Tiềm, một tay cầm kiếm nỗ lực đánh tan Dung binh đang muốn tới gần.
Advertisement
Khuất Tuấn rất muốn đuổi theo đánh, nhưng nhìn quét qua đám người tập hợp bên cạnh Việt Tiềm, lại nhìn bên mình không còn mấy tàn dư binh lính mới coi như thôi.
“Mau bắn cung, ta muốn lấy thủ cấp của hắn!”
Trịnh Tín trên tường thành lo lắng chỉ huy cung binh. Hắn còn đang vô cùng mừng rỡ, mãi cho tới khi thấy đám người nô lệ kia ra sức cứu thủ lĩnh đi, khoảng cách quá xa, Trịnh Tín không có cách nào xác định thủ lĩnh nô lệ còn sống hay đã chết.
Chỉ sợ là hắn còn chưa ngỏm củ tỏi!
Hoàng hôn chiếu vào lưng núi, khoác lên trên tường thành. Mặt mày Chiêu Linh vô cùng hốt hoảng, đầy đáy mắt đều là sắc máu đỏ tươi. Y vô lực ngồi bệt xuống đất, bàn tay cầm cung đặt lên đùi, hai tay vẫn nắm chặt rồi khom lưng lại, ngón tay đã không còn run rẩy nữa, cả người cứng đơ như khúc gỗ.
Đêm qua y đã nghĩ cả một đêm, nếu tới thời điểm bất đắc dĩ, chính y phải chết Việt Tiềm, vậy có xuống tay được hay không?
Chiêu Linh buông bàn tay cầm cung ra, tới lúc này ngón tay mới hơi run lên. Một vệt nước mắt chảy xuống giữa hai má, y ngẩng đầu lên, nhìn từ lỗ châu mai ra bên ngoài, không thấy thân ảnh Việt Tiềm nữa, chỉ có bóng dáng của vô số nô lệ mà thôi.
Vệ Bình ngồi xổm xuống trước mặt Chiêu Linh, nhẹ giọng gọi: “Công tử.”
Liên tiếp ba tiếng, Chiêu Linh mới lấy lại tinh thần, cánh môi hé mở, âm giọng nhỏ bé: “Vệ khanh, lệnh cho Khuất Tuấn vào thành trông giữ.”
Tuy rằng nô lệ đã lui đi, nhưng binh lực của Mạnh Dương thành hư không, phải mau chóng quay về thủ.
Vệ Bình đáp: “Vâng, công tử.”
Trước đây, Vệ Bình chỉ cảm thấy Linh công tử là người mặt mềm, tâm cũng mềm, không nghĩ rằng lúc cần thiết cũng có thể quả quyết vô tình đến thế.
Mũi tên của Linh công tử dường như bắn thẳng vào ngực Việt Tiềm, dù người không chết, cũng sẽ vì trọng thương mà đánh mất năng lực chỉ huy.
Thủ lĩnh thương vong, những nô lệ còn lại hệt như con ruồi mất đầu.
Thừa dịp nô lệ còn đang hoảng loạn, cửa Mạnh Dương thành nhanh chóng mở ra một khe nhỏ, để Khuất Tuấn và dư binh nhanh chóng tiến vào trong thành.
Binh lính trông coi Mạnh Dương thành tuy ít, nhưng tường thành cao to, cửa thành cực kỳ vững chắc, không có vũ khí công thành, những nô lệ mất đi sĩ khí kia muốn đánh vào cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi trúng tên, Việt Tiềm ngã xuống nhưng vẫn chưa hôn mê, ý thức vẫn còn, biết Bành Chấn một bên kéo hắn, một bên vung kiếm bức lui Dung binh bèn cắn răng nhịn đau nhức xuống, khàn giọng hô: “Bành Chấn, lui vào lò tinh luyện kim loại!”
Mũi tên đang rơi như mưa từ trên đỉnh đầu xuống, tinh thần của Bành Chấn kéo căng đến cực độ, gã còn đang dẫn dắt những nô lệ còn lại lui xuống, không chú ý tới tiếng la của Việt Tiềm.
Lùi lại thêm một đoạn đường ngắn, Bành Chấn mới nghe tiếng la của Việt Tiềm, cúi mạnh đầu xuống, thấy Việt Tiềm trợn tròn mắt nói với mình, vui mừng khôn xiết la to với đám nô lệ: “Ba Na còn sống! Mọi người chớ có hoảng sợ, Ba Na có lệnh, lui vào nơi tinh luyện kim loại!”
Nhóm nô lệ nghe nói Vương tử còn sống, cũng không hoảng loạn nữa. Bọn họ nghe theo chỉ huy của Bành Chấn, rời khỏi tầm bắn của cung binh trên tường thành, lui về nơi tinh luyện kim loại.
Lúc này trời đã tối rồi, lò luyện kim loại có rất nhiều đốm lửa, không biết là đuốc trong lều hay lửa trong lò luyện, vẫn là những nô lệ ấy nhen lửa đốt đuốc.
Việt Tiềm bị nhấc vào trong kho vũ khí, đặt lên một chiếc giường gỗ. Bên ngoài kho vũ khí có vô số nô lệ thủ hộ, bên trong còn có hai nô lệ tự xưng là hiểu y thuật, phụ trách trị liệu. Một người dẫn người lên núi rừng hái thảo dược, một người ở lại trong khi vũ khí xử lý vết thương của Việt Tiềm.
Mũi tên bắn vào ngực phải, đâm xuyên qua áo giáp. Nếu không bỏ áo giáp ra, cũng không biết vết thương sâu vào nhiêu, chỉ thấy được toàn,bộ ng/ực hắn đã nhuộm máu đỏ sẫm, mồ hôi lạnh trên mặt to như hạt đậu.
“Bẻ gãy đuôi tên.” Âm giọng Việt Tiềm suy yếu, sắc mặt xám trắng.
Thầy thuốc nô lệ đưa cho Việt Tiềm một mảnh gỗ, ra hiệu cho đối phương cắn chặt. Không có thuốc tê ở đây, toàn bộ quá trình sẽ cực kỳ đau đớn.
“Không cần.” Việt Tiềm lắc lắc đầu, cảm giác đau đớn sẽ khiến hắn tỉnh táo, thế cuộc trước mắt đã như vậy, hắn không thể hôn mê bất tỉnh được.
Mũi tên này tự tay Linh công tử bắn ra, nghĩ lại vẫn khó mà tin nổi. Không ngờ Linh công tử đã rời khỏi Mạnh Dương thành, cuối cùng vẫn vòng trở lại.
Lão thầy thuốc lấy cái cưa bằng đồng thau ra, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, cưa đi mũi tên trên ngực phải Việt Tiềm. Động tác đã vô cùng nhẹ, nhưng mũi tên vẫn truyền đau nhức tới, nỗi đau ấy như khoét vào trong ruột.
Việt Tiềm nhìn những người đang vây xung quanh mình, nói với Bành chấn sắc mặt tái nhợt: “Bành Chấn, còn chưa có tin tức của Phong Bá Ích sao?”
Bành Chấn mặt ủ màu chau, vừa nghe tiếng gọi đã ngước mắt lên, viền mắt đã ửng hồng, nói rằng: “Còn chưa có! Thuộc hạ đã làm theo lời dặn dò của Thanh Vương, phái hai người nhanh chân tới quặng mỏ bên núi Tử Đồng tìm hiểu rồi.”
Dù còn chưa cởi bỏ áo giáp, Bành Chấn cũng biết thương thế của Việt Tiềm vô cùng nghiêm trọng. Bị thương nặng đến như vậy, nếu không được trị liệu và nghỉ ngơi tốt, chắc chắn sẽ chết người.
Lão thầy thuốc bẻ gãy mũi tên, Việt Tiềm đau đến cắn răng: “A!…”
Trán hắn đầy mồ hôi lạnh, một hồi lâu sau mới tiếp tục nói: “Nếu đêm nay Phong Bá Ích còn chưa tới lò tinh luyện kim loại, vậy chắc chắn bọn họ không giải quyết nổi đám viện binh Mạnh Dương thành phái tới núi Tử Đồng.”
Việt Tiềm lại nói: “Từ Mạnh Dương thành tới quặng mỏ của núi Tử Đồng nhất định phải đi qua con đường bên Tử đài, những Dung binh được phái đi cứu viện, nếu phải chọn nơi dừng chân quan sát, khả năng cao là sẽ đóng quân tại Tử đài.”
Mũi tên được bẻ gãy, lão thầy thuốc tìm nút buộc áo giáp trên người Việt Tiềm. Ông mở dây buộc ra, trước khi cởi quần áo còn dặn: “Thanh Vương, bây giờ lão nô sẽ mở áo giáp, cắt thịt lấy mũi tên ra. Nếu quá đau đớn, Thanh Vương cứ hô một tiếng, lão nô sẽ dừng lại.”
Việt Tiềm cung kính nói: “Làm phiền lão giả.”
Khi triệu hiệu nô lệ, thời gian gấp rút, Việt Tiềm chỉ báo cho họ biết mình là nhi tử của Việt Linh Vương, lúc này qua lời Bành Chấn, những nô lệ còn lại đều biết Việt Tiềm chính là “Thanh Vương” của quận Giang.
Bọn họ bị mang tới Mạnh Dương thành từ bốn phương tám hướng, trong số đó có những người tới từ quận Giang, có nghe nói qua về danh hào của “Thanh Vương” quận Giang, còn biết cả sự tích truyền kỳ “Thanh Vương” tấn công quận Giang.
Thấy lão thầy thuốc cởi áo giáp của Việt Tiềm, một lát nữa sẽ lấy mũi tên ra, Bành Chấn đi ra khỏi kho vũ khí.
Bành Chấn vốn là tráng hán thô lỗ, trước đây tâm tư thẳng đuột, lúc này lại đa sầu đa cảm. Nếu như Thanh Vương mất rồi, sau này người Vân Việt biết hy vọng vào ai bây giờ?
Cốc đèn trong lòng người Vân Việt vừa bừng sáng sẽ bị dập tắt ngay sao?
Bành Chấn ngồi xổm ngoài kho vũ khí, nhìn đèn đuốc sáng ngời trên tường thành Mạnh Dương, cung binh nghiêm ngặt tuần tra bên trên, thời khắc cảnh giác. Bức tường thành cao chót vót ấy chính là trở ngại bọn họ khó mà vượt qua được.
Bên trong kho vũ khí đột nhiên vang lên tiếng kêu rên đau đớn, Bành Chấn biết đây là đang lấy mũi tên ra, phải cực kỳ đau Thanh Vương mới kêu lên như vậy.
Bành Chấn nghe mà kinh hồn bạt vía. Đã qua mấy lần chiến đấu, gã tận mắt thấy không ít người chết ngay trước mắt, biết rằng mạng người yếu đuối.
Có áo giáp cản lại, mũi tên bắn vào ngực phải cũng không trúng vào tim, hẳn là vẫn có thể sống sót được.
Bành Chấn còn đang nghĩ suy, bỗng nghe bên người có người hát ca dao Vân Việt. Đó là một bài ca dao cổ, thuỷ tổ Vân Việt đã từng dùng nó để ca ngợi công lao của Thanh Vương.
Vừa ngẩng đầu lên, Bành Chấn đã thấy mười mấy lão nô lệ tập hợp bên ngoài kho vũ khí. Bọn họ hát bài ca ấy, âm điệu vừa bi thương lại vừa trang nghiêm.
Sau đó lại có càng nhiều nô lệ gia nhập, tiếng ca vọng tới cả sân Mạnh Dương thành.
Bành Chấn hừ nhẹ hai tiếng, gã cũng sẽ hát.
Tiếng ca vang từ lò tinh luyện kim loại ra, binh lính thủ thành trên tường thành vội vàng truyền tin tới cho trưởng quan. Nghe binh sĩ bẩm báo, Trịnh Tín và Khuất Tuấn vội vàng leo lên tường thành, nhìn ra ngoài, lúc này tiếng hát của người Vân Việt vẫn còn vang vọng.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Khuất Tuấn cảm thấy vô cùng bất an, không biết những nô lệ này muốn làm cái gì.
Trịnh Tín hiểu tiếng Vân Việt, hắn lắng nghe tỉ mỉ, trả lời: “Là [Thanh Vương tụng], một bài ca dao của Vân Việt.”
Khuất Tuấn sờ sờ cằm, nói: “Tiếng ca này vô cùng bi thương, không lẽ đầu lĩnh của bọn họ chết rồi? Đang ca hát đưa đám sao?”
Càng nghe y càng cảm thấy bài ca này giống như đưa đám, còn vỗ tay khen hay.
Y còn đang vui sướng, bỗng nghe thấy một âm giọng vô cùng lạnh nhạt: “Không phải là ca hát đưa đám.”
Khuất Tuấn quay đầu lại, thấy là Linh công tử, bên cạnh còn có môn khách Vệ Bình.
Trịnh Tín hỏi: “Công tử cũng hiểu tiếng Vân Việt sao?”
Chiêu Linh lắc đầu: “Trước đây ta từng đọc được trong sách, [Thanh Vương tụng] là để ca ngợi công lao của Thanh Vương, là bài tế vui mừng của triều đình, không phải bài hát đưa đám người chết.”
Việt Tiềm còn sống.
Nghe tiếng hát, Chiêu Linh có thể cảm giác được rằng với những người Vân Việt, uy danh của Việt Tiềm vô cùng vang vọng, những nô lệ Vân Việt này kính yêu hắn.
Âm điệu quả thật rất thê lương, nhưng có cảm giác tự sự vô cùng mãnh liệt, khiến người nghe không tự chủ được mà rơi vào hồi ức. Dưới sự cuốn hút ấy, Chiêu Linh nhớ tới nắng chiều dưới chiến trường, nhớ tới lúc bắn một mũi tên vào ngực Việt Tiềm.
“Khuất tướng quân, ngay khi quặng mỏ bên núi Tử Đồng có tin tức, không quản sớm muộn, ngươi nhất định phải phái người tới báo cho ta.”
Sau khi nói một câu ấy, Chiêu Linh bước xuống khỏi tường thành.
Ban ngày, quân trú ở núi Tử Đồng phái người tới Mạnh Dương thành cầu viện, nói là gặp phải công kích của Phong Bá Ích và nô lệ. Mạnh Dương thành phái ra hai ngàn quan binh lao tới quặng mỏ của núi Tử Đồng bình loạn, đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì của hai ngàn quan binh kia.
Chuyện này rất không bình thường, đến một tin truyền về những không có, theo lí mà nói không phải đã bị tiêu diệt hết sao?
Chiêu Linh và Vệ Bình quay về phòng nghị sự. Y và Vệ Bình nhìn bản đồ Vân Việt dưới đèn đuốc, cùng thương lượng đối sách. Trịnh Tín nhanh chóng chạy từ tường thành tới phòng nghị sự, sứt đầu mẻ trán, tích cực nghĩ biện pháp.
Từ khi nô lệ của quặng mỏ trong núi Tử Đồng và lò tinh luyện kim loại của Mạnh Dương thành tạo phản, thủ tướng Khuất Tuấn cũng thế, phụ tá Trịnh Tín của Hoàn Tư Mã cũng vậy, đều sẽ bị trách phạt, hiện tại chỉ hy vọng có thể lập công chuộc tội.
Trịnh Tín nói: “Hoàn Tư Mã lĩnh binh tại Chương thành, chủ lực của quân ta đều đóng ở Chương thành và biên giới Thư Quốc, trước mắt chỉ có thể điều động binh tại Dư thành, nhanh nhất là sáng ngày mốt sẽ tiếp viện Mạnh Dương thành.”
Nên vui mừng vì ngay khi quặng mỏ núi Tử Đồng bị tập kích, Trịnh Tín đã phái người tới Dư thành cầu viện binh.
Vệ Bình xua tay, đính chính lại: “Còn có một nhánh quân đội do Từ Hoàn Thông suất lĩnh, được phái tới Bắc bộ Vân Việt, thảo phạt phản tặc Thường Quý. Tình huống Bắc bộ không hung hiểm bằng Tây Nam, ta đã theo lệnh công tử viết một phong thư cầu viện, phái người suốt đêm đưa đi rồi.”
Nghe tới còn có thêm viện binh, Trịnh Tín cực kỳ vui mừng, vỗ tay nói: “Vừa đúng lúc có thể mời Hoàn Thông tướng quân tới đây, tiếp viện cửa Kim Cốc! Nếu bộ hạ của phản tặc “Thanh Vương” đánh vào cửa Kim Cốc, phối hợp với nô lệ mưu phản từ lò tinh luyện kim loại, nội ứng ngoại hợp, chúng ta sẽ vô cùng bất lợi.”
Nếu như cửa Kim Cốc thất thủ, phản tặc “Thanh Vương” sẽ mở được con đường đi từ Nam bộ về phía Tây, bộ hạ tràn vào cửa Kim Cốc như ong vỡ tổ, chiếm quặng mỏ núi Tử Đồng làm của riêng.
Mất đi mỏ đồng trọng yếu đến vậy, sớm muộn gì Dung binh cũng phải lui khỏi đất Vân Việt.
Cửa Kim Cốc đang đóng chặt, phía Tây là núi Tử Đồng, phía Đông là Mạnh Dương thành, chỉ cần khống chế được nơi này, phản tặc “Thanh Vương” sẽ khống chế được toàn bộ đất đai Nam bộ Vân Việt.
Những quận huyện phản tặc khống chế được không nhiều nhưng vị trí lại cực kỳ tốt, có đánh cho bộ hạ của hắn tàn phế, hắn vẫn có thể lưu vong về Mộng trạch, thậm chí bỏ chạy khỏi Mộng trạch, tiến vào quận Nam.
“Rốt cuộc “Thanh Vương” này là người thế nào! Cả gan làm loạn tới nhường ấy, còn lẻn vào lò tinh luyện kim loại giả làm nô lệ, liên hợp với phản tặc Phong Bá Ích phía Tây, đồng thời còn kích những nô lệ Vân Việt kia tạo phản! Đời ta chưa bao giờ thấy phản tặc nào như thế này, quả là khiến lòng người phải run sợ.” Trịnh Tín tự lẩm bẩm, câu “quả là khiến lòng người phải run sợ” sau cùng nói rất nhỏ, khó mà nghe thấy được.
Vệ Bình lắc lắc đầu, chỉ than thở Trịnh Tín thân là phụ tá của Hoàn Tư Mã, ai ngờ lại chậm chạp như thế, sự tích về “Thanh Vương” đã truyền đi khắp quận Giang và quận Nam Di, hắn vẫn còn chẳng biết gì về người này cả.
Chiêu Linh nói: “Người này tên Việt Tiềm, đúng là nhi tử của Việt Linh Vương, từng ở Dần đô, sau đó bị lưu vong Vân Việt.”
Y vừa dứt lời, Trịnh Tín trợn to hai mắt, cả kinh nói: “Tào Lại của bến phà Việt Tân đã nói cho công tử thân phận và họ tên kẻ này sao?”
Chiêu Linh nói: “Không phải.”
Không nói nữa.
Năm đó, chính y đã hao phí hết tâm tư bảo vệ tính mạng hắn, sủng hạnh thân mật, cuối cùng hắn lại trở thành một thanh đao sắc đâm ngược về phía Dung Quốc.
Trịnh Tín còn đang chìm trong khiếp sợ, thực sự là nhi tử của Việt Linh Vương, vậy thì phiền phức ngập trời rồi!
Thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Trịnh Tín, Vệ Bình cười nói: “Trịnh huynh đừng quá hoảng hốt, trước khi công tử vòng về Mạnh Dương thành cũng đã ra lệnh cho binh trú bên bến phà Việt Tân đi tới huyện Bành trợ giúp, chỉ cần ngăn lại thế tiến công của người đứng thứ hai phản tặc là Trương Trạch, kéo dài thêm một ngày nữa là được. Chờ Hoàn Thông tướng quân phái viện binh tới đây, dù Việt Tiềm muốn nội ứng ngoại hợp tấn công vào cửa Kim Cốc, e là cũng đánh mất thời cơ rồi.”
Sắc mặt tái nhợt của Trịnh Tín thoáng hồng hào lại, may là có Linh công tử giúp đỡ, nếu không tính mạng của hắn cũng chôn theo nơi này rồi, vội vàng khen: “Vẫn là công tử chu đáo!”
Nghe tiếng khen ngợi, mặt mày Chiêu Linh chẳng có chút ý cười nào, dường như y đã chặt đứt đường sống của Việt Tiềm.
Sau khi bình định, Chiêu Linh có thể thỉnh cầu huynh trưởng khoan dung, buông tha tính mạng của nhóm nô lệ, nhưng Việt Tiềm thân là đầu lĩnh, ắt sẽ bị chết.
Chém đứt đầu treo lên tường Mạnh Dương thành, cảnh cáo tất thảy những nô lệ còn lại, mà thân thể e là sẽ bị ném vào lò tinh luyện, hoá thành tàn tro trong ngọn lửa cháy đỏ.
Vệ Bình thấy Chiêu Linh đứng lên, thân ảnh lung lay như sắp đỏ rồi lại ngồi xuống, vội hỏi: “Công tử?”
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, có cảm giác như đã sức cùng lực kiệt, tim đập cực nhanh, đáy lòng hốt hoảng, Chiêu Linh chỉ cho rằng mình đã quá mệt mỏi.
Sau khi bình phục tâm tình, y chậm rãi nói: “Đêm qua không ngủ, vừa đứng lên trước mắt như đã biến thành màu đen. Ta đi ngủ trước, có việc quan trọng thì gọi ta dậy.”
Trịnh Tín đứng dậy nghiêng mình, cảm kích nói: “Hai ngày nay công tử ngựa xe mệt nhọc, còn không thể thở trong chốc lát. Lúc này đã là canh hai rồi, thỉnh công tử nghỉ ngơi thật tốt, chớ có để chính mình sinh bệnh!”
Chiêu Linh trở về phòng ngủ, đứng trước cửa sổ nhìn những đốm lửa trong lò tinh luyện kim loại. Nô lệ vẫn còn tập trung ở nơi đó, cũng không tản đi.
Tối nay hẳn là bọn họ sẽ không tiếp tục tấn công Mạnh Dương thành nữa, mà chiếm cứ lò tinh luyện kim loại cũng không phải biện pháp tốt về lâu dài. Có tất thảy hơn ba ngàn nô lệ tinh luyện kim loại, cần phải có không ít thức ăn, nếu như không có cách nào đánh vào Mạnh Dương thành, cũng không thể công phá cửa Kim Cốc, vậy đường lui duy nhất chính là một vùng núi rừng rộng lớn của núi Tử Đồng.
Mũi tên trên ngực Việt Tiềm đã lấy ra chưa? Hắn bị thương có nặng không, hay là đã mất ý thức rồi?
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy thương tích trên người Việt Tiềm, y sẽ vô cùng đau lòng. Lần ấy hắn bị huynh trưởng quất tới nỗi thương tích đầy mình, Chiêu Linh đã nhận ra rằng mình có đau lòng cũng vô dụng, bởi người ấy căn bản là không quan tâm đến việc chính mình bị thương.
Việt Tiềm, mũi tên ta bắn ngươi có đau không?
Đau là được rồi.
Chiêu Linh ôm ngực phải của mình. Việt Tiềm bị thương trên ngực phải, y lại rời bàn tay đi, che lại ngực trái của mình, trái tim nơi ấy đang nhảy lên thình thịch.
Chỉ cần nhắm mắt lại, Chiêu Linh sẽ nghe tiếng tim mình đang nhảy lên, phảng phất như còn có một trái tim khác cũng đang đập cùng một nhịp. Y biết đó là tiếng tim Việt Tiềm đập.
Chính y có thể cảm ứng được trạng thái của Việt Tiềm, không nghi ngờ gì cả, hắn vẫn còn sống.
***
Dưới Mạnh Dương thành, trong kho vũ khí, Việt Tiềm nằm trên một chiếc giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ áo quần trên người đã được cởi bỏ, trên ngực quấn một tầng lại một tầng băng vải.
Trên vải có vết máu loang lổ, trong phòng đầy mùi thảo dược và mùi máu tanh đặc lại.
Bành Chấn tiến về phía trước, cúi đầu thăm dò hơi thở Việt Tiềm, bỗng nhiên thấy đối phương mở mắt ra, còn hơi giật mình, gãi đầu một cái: “Thanh Vương, vừa rồi Phong Bá Ích cho người tới báo tin, nói rằng viện binh của Mạnh Dương thành đã bị bọn họ đánh tan, những Dung binh này chạy trốn lên Tử đài, trộm bắn tên về phía bọn họ, không có cách nào đi qua được con đường núi, tạm thời không hội hợp với chúng ta được. Trong thời gian ngắn, Phong Bá Ích sẽ không công được Tử đài, cần phải trợ giúp!”
“Đúng là y như trong dự liệu của Thanh Vương, Dung binh thật sự đóng tại Tử đài! Chờ Thanh Vương ra lệnh, thuộc hạ sẽ lĩnh đám người này đi vào trợ giúp Phong Bá Ích!” Bành Chấn xung phong nhận việc, gã tự tin mình có kinh nghiệm phong phú lĩnh binh đánh trận.
Lẳng lặng nghe Bành Chấn nói xong, cổ họng Việt Tiềm hơi trượt, âm giọng khàn khàn: “Dìu ta lên.”
Bành Chấn vừa nghe bèn vội vàng đè người lại, khuyên nhủ: “Thanh Vương không tin được thuộc hạ sao? Xin hãy cho thuộc hạ làm giúp!”
Bị thương nặng như vậy rồi, không nằm xuống nghỉ ngơi mà còn muốn dậy đánh giặc, nếu mạng hắn không còn, lòng người ắt sẽ tan tác.
Việt Tiềm cắn răng, giãy giụa đứng dậy. Thấy hắn khăng khăng muốn tham chiến, Bành Chấn đành phải đưa tay nâng lên, nghe theo mệnh lệnh, mang quần áo và khôi giáp tới cho hắn.
“Những nô lệ trong phường đan, nhà xưởng gỗ đá và những nhà xưởng khác đều đã được phóng thích sao?”
Mặt mày Việt Tiềm ngồi trên giường lộ rõ vẻ bệnh trạng, nhìn Bành Chấn giúp hắn mặc áo giáp, tay nắm lấy đoản kiếm, thanh âm bằng phẳng, vô cùng bình tĩnh.
Bành Chấn trả lời: “Đều đã được thả, A Bảo còn đang ở bên ngoài, vừa thấy ngươi bị thương, còn đang lau nước mắt đấy.”
A Bảo chính là cô nhi khi trước đã được đưa tới phường đan.”
Dùng bao kiếm chống lên đỡ người dậy, Việt Tiềm chậm rãi đi ra cửa, nhìn thấy cửa lớn đốt mấy cây đuốc đỏ rực, vô số người đang nhìn lại đây, ánh mắt đồng loạt dừng trên người hắn.
Những người này đa phần là nam tử, cũng có không ít thiếu phụ và trẻ em.
“Thanh Vương! Thanh Vương!”
Thấy Việt Tiềm đi ra, đám người này vang lên từng tiếng hoan hô rợp trời.
Những nô lệ vốn còn đang ủ rũ mặt mày, vừa thấy “Thanh Vương” bình yên vô sự đi ra khỏi kho vũ khí, đáy lòng vừa mừng vừa sợ.
Quả nhiên người này được thần linh che chở, dù có bị cung tên bắn trúng ngực vẫn có thể sống sót được.
Việt Tiềm giơ tay lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, tiếng hoan hô cũng dừng lại. Giọng điệu hắn vô cùng ôn hoà, chậm rãi thuật lại: “Bành Chấn, ta ra lệnh cho ngươi dẫn ba trăm thanh niên trai tráng, trang bị đầy đủ vũ khí áo giáp, tới Tử đài trợ giúp Phong Bá Ích.”
Mọi người nghiêm túc nghe, nghe tới cần có hơn ba trăm thanh niên trai tráng mặc áo giáp, đều dồn dập đứng ra.
Việt Tiềm gật đầu, tiếp tục nói: “Những người còn lại, mời theo ta tiến vào trong núi, chờ đợi hội hợp.”
Hắn nhìn quét qua phụ nữ và trẻ em ở đây, nhẹ giọng: “Đêm đã khuya, tất cả mọi người uể oải mệt mỏi, cần phải tìm chỗ nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Ánh mắt hắn rơi vào những nam tử nô lệ, lại nói: “Mang những thứ cần thiết theo thôi, cũng đừng mang những thứ quá nặng, hai ngày nữa là có thể quay lại rồi.”
Những nô lệ xung quanh đều cười vang, lò tinh luyện kim loại quả thực có rất nhiều thứ tốt, nhưng đều vô cùng cồng kềnh.
Việt Tiềm cổ vũ: “Đi thôi, hành động!”
Mọi người dồn dập hành động, bọn họ đều cảm nhận được rằng trong lò tinh luyện kim loại rất không an toàn, những binh lính trông thành trên tường Mạnh Dương thành như hổ rình mồi. Cuối cùng “Thanh Vương” cũng đã ra lệnh, biết đã tới lúc hành động, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.
Núi rừng có con mồi, có cá, còn có thể thu thập lại, tạm thời giải quyết được vấn đề ăn uống, còn có cây cối không đếm xuể, sưởi ấm cũng không phải vấn đề lớn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chiêu Linh: Ta không cố ý bắn tên vào ngực hắn, là lỗi của gió.
Tác giả: Rõ ràng ngươi nhắm vào ngực phải, nếu một tên xuyên tim, Việt xà đã thành con rắn chết lâu rồi.
Việt Tiềm (mặt mày tái nhợt): Có áo giáp, không chết được.