Chủ viện vốn yên tĩnh bây giờ đèn đuốc sáng choang, tôi tớ tấp nập xuyên qua sân trước, bóng dáng như dệt cửi, ra ra vào vào đại viện. Tất cả đều chủ vì chủ nhân đột nhiên trở về.
Quét sạch phòng ngủ của chủ nhân, thay đổi chăn đệm, lại hun nóng lò sửa, nhen lửa châm hương, chuẩn bị canh gừng chống lạnh…
Chủ viện vắng bóng chủ nhân ngày thường như rơi vào trạng thái ngủ say, tới khi chủ nhân trở về, đột nhiên thức tỉnh, bừng bừng sức sống.
Việt Tiềm đốt đèn chiếu sáng, mặc lại quần áo đã cởi ra. Không có tỳ nữ hỗ trợ, hắn mặc cực kỳ chậm, mỗi khi kéo lại thắt áo cũng vô cùng gian nan, đành phải dùng cả tay lẫn răng buộc chặt vạt áo lại.
Hắn tốn không ít thời gian trong phòng, đợi tới cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề, vừa định ra khỏi phòng, khi ngẩng đầu lên đã thấy một bóng hình yểu điệu đang lượn lờ trước cửa sổ.
Là thị nữ của Linh công tử.
“Việt hầu có ở đây không? Công tử cho gọi Việt hầu.” Thị nữ đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.
Việt Tiềm ứng tiếng: “Đã biết.”
Bên ngoài nhanh chóng im lặng. Thị nữ đã rời đi.
Việt Tiềm mở cửa phòng, ánh đèn sáng chói bên sân trước lập tức đạp vào mắt. Chủ viện tĩnh mịch đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt ngày xưa, thư phòng đen kịt của Linh công tử cũng được đèn dầu chiếu rọi, đèn đuốc sáng như ban ngày, bóng dáng người hầu kẻ hạ không ngừng đan xen.
Hẳn Linh công tử đang ở trong thư phòng. Quản gia bưng một bát canh nóng đi về phía thư phòng, người hầu kẻ hạ vẫn còn đang không ngừng bận rộn trong phòng ngủ của Linh công tử, còn chưa dọn dẹp thoả đáng.
Việt Tiềm đứng dưới bậc thềm ngoài thư phòng, chắp tay trình từ: “Công tử, Việt Tiềm có mặt.”
Trong phòng, Chiêu Linh vừa nhận lấy chén canh nóng trong tay quản gia. Y vừa nghe đã đặt chén canh xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người đang đứng ngoài cửa hành lễ.
Dưới bậc thềm cổ kính, Chiêu Linh chỉ thấy bóng dáng cao to, im lặng mà trang nghiêm, còn thấy được hai tay hắn đang chắp lại.
Quả nhiên hệt như lời thầy thuốc nói, cánh tay của hắn lành vết thương rất nhanh.
Y ra lệnh: “Tiến lên.”
Như có ý đè nén tâm tình, Chiêu Linh rời ánh mắt đi, nhìn về phía quản gia đang đứng bên cạnh, hỏi: “Bồn tắm nước nóng đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia vội vàng đáp: “Lão nô sẽ giục phía nhà bếp ngay!”
Mặc dù đã là một lão già, quản gia đi đứng nhanh nhẹn, chớp mắt đã mất bóng dưới đình viện xa xa.
Việt Tiềm đi vào thư phòng, bước tới trước mặt Chiêu Linh. Trong phòng ấm áp, lò lửa cháy đỏ, mười mấy cốc đèn trên giá cũng được thắp sáng, chiếu rọi gương mặt chủ nhân trong phòng.
Linh công tử vẫn còn đang mặc lễ phục, ngồi trước bàn sách. Thường ngày y vẫn luôn ngồi ở nơi ấy, chỉ là trước mặt bây giờ là bát canh nóng, chứ không phải sách thẻ tre hay sách lụa.
Nghe tiếng bước chân, Linh công tử vẫn không ngẩng đầu lên mà cúi đầu uống canh.
Ngày đông tại ngoại ô — đồng nội vô cùng lạnh giá, huống hồ là sau khi trời tối, gió rít càng tê buốt hơn so với ban ngày, tiết trời lạnh tới phát run.
Chiêu Linh chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: “Cánh tay phải bị thương của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”
Cánh tay phải của Việt Tiềm buông xuống bên người vô cùng tự nhiên, nhìn bề ngoài chẳng chút thương tích, ống tay áo sạch sẽ không một vết máu loang.
“Hồi bẩm công tử, sau khi được thầy thuốc trị liệu đã không còn gì đáng ngại, một khoảng thời gian nữa sẽ lành hẳn.” Khi nói chuyện, Việt Tiềm lại chắp hai tay phía trước, động tác vô cùng trôi chảy, cánh tay bị thương cũng chẳng còn đau đớn.
Chiêu Linh đã được nghe thầy thuốc kể lại về tình trạng của Việt Tiềm từ lâu, nhưng y vẫn không quá tin tưởng những lời thầy thuốc nói, lại càng không tin những lời Việt Tiềm nói, bởi người này vẫn luôn phản ứng vô cùng chậm chạp với đau đớn.
Nhận lấy khăn lụa trong tay thị nữ, y đẩy bát canh nóng mới uống được hai ngụm qua bên cạnh, ra lệnh cho Việt Tiềm: “Kéo ống tay áo lên, mở băng vải ra.”
Mệnh lệnh khiến người ta sinh lòng nghi hoặc, những Việt Tiềm vẫn nghe theo.
Hắn cuốn ống tay áo bên phải lên, mở băng vải ra dưới sự trợ giúp cẩn thận của thị nữ, để vết thương hiện ra rõ ràng. Động tác bóc băng vải của thị nữ vô cùng cẩn thận, chỉ lo sẽ làm Việt Tiềm đau.
Chiêu Linh đi tới trước mặt Việt Tiềm, cúi thấp người xuống, tỉ mỉ đánh giá vết thương trên tay hắn, đáy lòng thầm giật mình. Tuy y chưa từng chịu vết thương do dao chém, nhưng cũng biết bị thương nghiêm trọng tới vậy, ắt sẽ chẳng nhanh lành đến mức này.
Ngón tay y rung lên trong không trung, tựa như đang vuốt ve vết thương, lại lẩm bẩm nói: “Cũng đúng như những gì thầy thuốc đã nói.”
Y không nói thầy thuốc đã nói gì, nhưng Việt Tiềm vẫn có thể đoán được.
Hai thị nữ đỡ lấy cánh tay bị thương của Việt Tiềm, một người băng bó lại vết thương cẩn thận, người còn lại nâng cánh tay hắn lên. Từng vòng vải trắng quấn kín vết thương, động tác của thị nữ cũng vô cùng cẩn thận.
Chiêu Linh quay trở về bàn sách, nhìn thị nữ băng bó cánh tay cho Việt Tiềm. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đầu hơi cúi xuống.
Thị nữ chính trực trẻ trung, xinh đẹp như hoa, dù dựa sát vào bên cạnh, Việt Tiềm cũng chẳng nhìn thêm một cái.
“Nước nóng đã được chuẩn bị kỹ càng, thỉnh công tử tắm rửa.”
Quản gia đứng bên ngoài cửa, lại thông báo chủ nhân đã có thể tắm.
Vải băng mới tinh quấn lên cánh tay bị thương, Việt Tiềm thả ống tay áo xuống, hai thị nữ cũng rời đi theo Chiêu Linh, thư phòng cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Không rõ vì sao hôm nay Linh công tử đột nhiên lại xuất cung, đi tới Biệt đệ, hẳn sẽ chẳng phải chỉ vì vết thương của hắn chứ?
Việt Tiềm không cho là như vậy, cũng không muốn nghĩ theo hướng khác.
Biệt đệ không thích hợp để ở lại giữa đông. Linh công tử ở lại một đêm, ngày mai đã phải quay trở về cung, huống hồ cũng sắp hết năm rồi.
Cửa gian tắm đóng chặt, chỉ có ánh sáng le lói chiếu ra từ khe cửa. Linh công tử đang tắm rửa bên trong, bên người có thị nữ thiếp thân, cũng có những tỳ nữ làm việc nặng.
Lúc này chủ viện đã quay trở về vẻ tĩnh lặng, người hầu ra ra vào vào náo nhiệt vừa rồi như biến mất không còn tăm tích. Quản gia đi tới bên cạnh Việt Tiềm, hỏi hắn: “Công tử có nói muốn ở đây bao nhiêu ngày, khi nào hồi cung không?”
Việt Tiềm liếc nhìn trăng tròn treo trên không trung, trả lời: “Công tử vẫn chưa nhắc tới.”
Quản gia nhìn về phía núi rừng đen kịt thấp thoáng phía xa xa, nói: “Lão nô sẽ an bài tôi tớ tuần tra đêm. Một lát nếu công tử có gì sai bảo, Việt hầu nhớ tới tiền viện gọi lão nô.”
Công tử vừa mới bị ám sát mấy ngày trước, bây giờ không thể để xảy ra thêm chuyện gì được.
Quản gia thầm nghĩ: Cần phải gọi tôi tớ thức trắng đêm dò xét, bảo vệ Linh công tử thật tốt.
Sau khi quản gia rời khỏi chủ viện, Việt Tiềm quay trở về Trắc ốc, không biết bao giờ Linh công tử mới tắm xong. Hẳn là sau khi tắm, y sẽ ngủ, cũng không có thêm mệnh lệnh sai bảo nữa.
Mặc cả quần áo nằm lên giường, Việt Tiềm tưởng tượng ra cảnh Linh công tử cởi bỏ quần áo trong phòng tắm.
Dưới áo bào, da thịt y nhẵn nhụi trắng nõn, tay chân thon dài, không gầy không mập, thân thể khoẻ mạnh. Mái tóc y mềm mại đen bóng, đôi mắt trong veo sáng ngời, dung mạo vô cùng thanh tú.
Việt Tiềm nghĩ như vậy, trong lòng không hề có ý tứ khinh nhờn, bởi vậy nên hắn vô cùng khắc chế, cũng không để nơi không nên có phản ứng có xảy ra bất cứ điều gì.
Qua một hồi lâu, cửa phòng tắm mở ra. Hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Linh công tử và thị nữ đi qua sân trước. Lại qua không lâu, chủ viện trở nên tĩnh lặng, chẳng còn thêm tiếng động nào ngoài tiếng gió.
Đêm đã khuya, Việt Tiềm vẫn không cởi áo, nằm ngửa trên giường, gối đầu lên tay mà suy tư. Đèn trong phòng luôn sáng, Việt Tiềm không hề nhắm mắt, cũng chẳng buồn ngủ chút nào.
Hắn không biết mình đang chờ đợi điều gì, e rằng vốn cũng chẳng là chỉ chờ đợi, chỉ là mất ngủ thôi.
Bên ngoài tường viện, có thể nghe thấy tiếng một nhóm tôi tớ tuần tra qua lại. Tiếng người không rõ lắm, tiếng gió lại nghe rất vang.
Trong tiếng gió, tựa như còn có tiếng người thì thầm, đang gọi “Việt hầu”.
Có người đang gọi hắn ngoài cửa, âm giọng vừa nhỏ vừa nhẹ.
Là thị nữ.
Việt Tiềm trở mình bò dậy mở cửa phòng, quả nhiên thấy thị nữ đang đứng bên ngoài. Nàng có vẻ hơi ngại ngùng, âm giọng cũng rất nhỏ: “Công tử gọi ngươi.”
Chưa đợi Việt Tiềm đáp lại, thị nữ đã quay người đi trước, bóng dáng nhẹ nhàng lả lướt biến mất trong bóng tối.
Phòng ngủ của Linh công tử ở phía trước. Đa phần những cốc đèn trong phòng đã được thổi tắt, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo thành từng cái bóng mờ.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Việt Tiềm đứng bên ngoài màn giường. Hắn có thể nhìn thấy bóng dáng Linh công tử thơm tho sạch sẽ nằm bên trong, y đã cởi áo nằm lên giường.
Tiếng Việt Tiềm bước chân vào phòng rất nhẹ, nhưng Chiêu Linh vẫn biết hắn tới. Hai người nhìn nhau cách một tấm màn mỏng, ánh mắt như tả lại từng đường nét bóng dáng đối phương.
Linh công tử nhẹ nhàng thì thầm: “Lại đây, để ta nhìn ngươi một chút.”
Việt Tiềm xốc màn giường lên, chẳng chần chờ chút nào mà bước thẳng tới trước mặt Linh công tử. Người sau đã ngồi dậy từ trên giường. Việt Tiềm chậm rãi uốn gối, quỳ một chân xuống, tầm mắt hai người chạm thẳng vào nhau.
Ánh đèn mờ nhạt phủ một tầng sắc ấm lên cả hai người. Giờ khắc này, trong phòng chỉ có hai người, hoặc cũng có thể nói, trong cả toà chủ viện rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.
Bên giường có một cốc đèn. Ánh sáng mờ ảo phủ lên hai người, phía sau chỉ có bóng đêm vô tận.
Vì muốn nhìn Việt Tiềm thật rõ, Chiêu Linh nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống. Y duỗi một tay ra, bàn tay mềm mại ấm áp đầy tinh tế chạm lên mặt Việt Tiềm, từ mặt mày tới mũi, từ mũi rời xuống cánh môi.
Cuối cùng, đầu ngón ấy chuyển qua bên tai, vuốt thật nhẹ sợi tóc kề sát bên cạnh.
Toàn bộ quá trình, Việt Tiềm chẳng nói một lời. Hắn không kinh ngạc như trước đây nữa mà vô cùng bình tĩnh.
Chiêu Linh thấy hắn áo quần chỉnh tề, búi tóc không loạn, biết hắn còn chưa ngủ. Hắn cũng đang chờ, có đúng không? Bằng không sao có thể đến ngay khi thị nữ vừa gọi, làm sao đủ thời gian ăn mặc chỉnh tề.
Khi đầu ngón tay người trước mặt chạm lên da thịt, đáy lòng Việt Tiềm lại chẳng bình tĩnh như mặt ngoài của hắn. Linh công tử chỉ mặc một chiếc áo lót kề sát vào da thịt, mái tóc dài xoã tung trên vai. Y mới chui từ trong chăn ra ngoài, thân thể ấm áp như chiếc lò sưởi nhỏ, toả ra khí nóng xung quanh.
Nhìn búi tóc đoan chính của hắn, từng sợi tỉ mỉ, trâm cài gọn gàng, Chiêu Linh bắt đầu tháo dây lụa buộc phía trên đi, lấy phát quan của Việt Tiềm xuống.
Dưới phát quan là búi tóc. Búi tóc ấy vấn theo một kiểu đã từng làm mưa làm gió trong Đô thành, chẳng giản dị tự nhiên giống những búi tóc thường ngày của Việt Tiềm, ngược lại còn có phần quá hạn. Chiêu Linh khẽ hỏi: “Ai vấn tóc cho ngươi?”
Việt Tiềm trả lời: “Tỳ nữ.”
Ngón tay y hướng lên trên, đặt lên búi tóc của Việt Tiềm. Giữa búi tóc ấy là một cây trâm gỗ rất bình thường, chính là thứ Việt Tiềm đã tự tay mua.
Linh công tử gỡ trâm xuống, thả búi tóc của Việt Tiềm ra.
Nhìn tóc tai hắn cũng bù xù như bản thân mình, khoé miệng Chiêu Linh hơi cong lên, tựa như vô cùng hài lòng.
Y dán sát vào bên tai Việt Tiềm, nhỏ giọng hỏi: “Nói như vậy, vạt áo cũng là do tỳ nữ cởi giúp ngươi?”
Hai người gần gũi đến mức ấy, Việt Tiềm nghe được cả mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, huống hồ âm sắc của Linh công tử trong lòng hắn đã là một điều vô cùng đặc biệt. Giờ khắc này, khứu giác, thính giác, xúc giác của Việt Tiềm như bị phóng đại đến vô tận.
Hắn cụp mắt xuống, âm giọng không lớn nhưng vô cùng rõ ràng: “Chính ta tự cởi, chỉ có khi buộc nút áo mới cần phải có người khác giúp đỡ.”
Đầu ngón tay Chiêu Linh chạm thật nhẹ lên cánh tay bị thương của Việt Tiềm, lần dọc theo cánh tay xuống, lại nắm chặt lấy mu bàn tay đối phương. Đến mu bàn tay hắn cũng vô cùng ấm áp, y lẩm bẩm: “Thầy thuốc nói thể chất ngươi khác hẳn với người thường, ông trị liệu hơn ngàn người, chưa từng thấy ai như ngươi.”
Việt Tiềm như thực mà trả lời: “Tuổi thơ của ta chính là thế ấy, phàm là có miệng vết thương sẽ khỏi nhanh hơn hẳn những người khác. Nếu không có điểm đặc biệt ấy, sao ta có thể lăn lộn nổi trong Hữu uyển tới tận bây giờ.”
Đây vốn nên là bí mật, nhưng đứng trước mặt Chiêu Linh, Việt Tiềm không muốn che giấu bất cứ điều gì.
Chiêu Linh ghé tới thật gần, hôn lên môi Việt Tiềm, không đành lòng nghe hắn nói tiếp.
Y rất rõ tuổi thơ làm nô lệ của Việt Tiềm đã từng như thế nào, sống khổ sở ra làm sao, cũng đã từng thấy hắn bị đánh đến độ thương tích đầy mình.
Cánh môi thơm tho mềm mại, thân thể ấm áp sít sao kề vào lòng, hơi thở quen thuộc đã khiến Việt Tiềm nhung nhớ bao đêm.
Sức tự chủ của hắn vô cùng mạnh, nhưng Linh công tử chính là người có thể khiến hắn mất lý trí.
Tất cả đều thuận theo bản năng.
Đêm nay thị nữ không ngủ ở gian phòng nhỏ chếch về bên cạnh, có lẽ chính Linh công tử đã ra lệnh cho các nàng rời đi, cũng có thể những người ấy đã đoán được chuyện sẽ phát sinh mà tự giác né tránh.
Phòng ngủ tối tắm, những thanh âm trầm thấp hoặc ngột ngạt đè nén, cuối cùng đều tan vào tiếng gào thét của gió Bắc.