Ngày đông lạnh giá, đêm qua có một trận tuyết lớn, vạn vật bốn phía đều được phủ thêm một lớp tuyết trắng xoá thật dày. Mái hiên trắng tuyết, đất đai cũng phủ trắng toàn bộ, đến chạc cây cũng được điểm tô bằng sắc trắng.
Một chiếc xe ngựa sang trọng chậm rãi chạy trên mặt đường đọng đầy tuyết, đằng sau có mấy tên tuỳ tùng đi theo. Người đi trên đường trông thấy đều vội vàng né tránh, đứng từ xa dừng chân quan sát cũng không rõ đây là vị vương công quý tộc nào, muốn đến nơi nào trong tiết trời phủ trắng tuyết rơi này.
Chiêu Thuỵ ngồi trong xe liếc mắt ra ngoài, trông thấy người đi đường đang hoảng loạn né tránh, mặt mày hớn hở thao thao bất tuyệt với Chiêu Linh đang ngồi đối diện: “Bát đệ, Ngũ huynh tổ chức thiết yến, có cho mời ngươi, còn sợ ngươi sẽ không chịu đi. Ta bèn nói với Ngũ huynh, vậy còn phải xem ai sẽ là người mời, là ta mời, chắc chắn ngươi sẽ tới.”
Chiêu Linh trả lời: “Nếu các ngươi mời, đương nhiên ta sẽ đi.”
Trời đông rét buốt, y đút tay vào túi sưởi lông cừu trong lòng, tiếp tục nói: “Lại nói, qua xuân, Ngũ huynh sẽ chuẩn bị đi tới đất phong, sau đó cũng không thể gặp gỡ thường xuyên được nữa.”
Chiêu Thuỵ vốn đang vô cùng vui vẻ, nghe y nói vậy, nhất thời ý cười cũng biến mất, thậm chí còn có chút buồn lòng. Hắn nhìn con đường, nhà cửa quen thuộc trước mắt, lưu luyến không rời, tự lẩm bẩm một mình: “Ài, về sau ta cũng sẽ phải rời đi đô thành náo nhiệt, đến đất phong của chính mình, còn không biết nơi đó sẽ nghèo nàn đến mức nào đâu.”
Hắn là thứ tử của Quốc quân, còn chẳng được sủng ái, đoán chừng quá nửa phần là sẽ được ban thưởng một nơi nào đó vừa nghèo lại vừa nhỏ.
“Chỉ ước được như Bát đệ, toà thành thuộc về đệ trong tương lai, chắc chắn sẽ là một toà thành lớn, hộ dân ít nhất cũng phải có năm, sáu vạn.” Chiêu Thuỵ mở lòng bàn tay ra, nói sinh động như thật.
Tuy rằng hắn vừa béo vừa ngốc, thế nhưng cũng là nhi tử của Quốc quân, biết rõ rằng thân phận của bọn họ và Chiêu Linh không hề giống nhau.
Advertisement
Chiêu Linh lạnh nhạt nói: “Chuyện ngày sau, ai biết trước được.”
Bánh xe ép lên tuyết trên mặt đất, để lại hai vết hằn thật dài. Xe ngựa chậm rãi tiến lên, đoạn đường này vô cùng khó đi, đoạn đường kia lại có tuyết đọng đang dần tan chảy, bùn đất vừa ẩm vừa nhão, vô cùng lầy lội.
Chiêu Thuỵ ngồi trên xe giục Ngự phu nhanh nhẹn lên, hắn vội vàng lo sẽ trễ hẹn. Chiêu Linh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, trông thấy phía trước chính là Tàng thất.
Ngoài cửa viện Tàng thất có ba, bốn Nô nhân đang cầm xẻng xúc tuyết. Việt Tiềm là một trong số đó.
Sở dĩ y liếc mắt một cái đã nhận ra Việt Tiềm, trừ việc hắn cao nhất trong số những người kia, còn do cả chiếc áo da dê hắn đang mặc trên người.
Hiển nhiên, Việt Tiềm đã đứng ngoài trời không chỉ một lúc, trên tóc, trên áo, trên bả vai hắn đều phủ một lớp tuyết mỏng. Nghe được âm thanh của xe ngựa đang đi trên đường, hắn thả một tay xuống bên chiếc xẻng gỗ, ngước mắt nhìn qua.
Tuyết trắng phấp phới từng bông, hắn đứng thẳng người, mặt mày đầy tài hoa kiên quyết, ánh mắt thâm thuý, thân hình thẳng tắp như tùng.
Lòng Chiêu Linh đột nhiên thoáng có chút xúc động, thu lại tâm tư đặt ngoài cửa sổ, ngồi thẳng người, mắt nhìn về chiếc xe phía trước, nghiêm túc nghe những lời lảm nhảm của Chiêu Thuỵ bên cạnh.
***
Xe ngựa rời khỏi Tàng thất, hướng thẳng về phía trước, rời khỏi cửa thành phía Nam, đi tới một dinh thự ở ngoại thành. Nơi này chính là biệt quán của Ngũ công tử Chiêu Khoảnh, cũng chính là biệt thự tư.
Cư trú trong Vương cung quá nhiều quy củ, còn bị ràng buộc ở mọi phương diện, nên một số ít công tử có tài lực sẽ lựa chọn xây dinh thự ở ngoài cung.
“Thất đệ, Bát đệ, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi. Mau vào trong!” Chiêu Khoảnh đã đợi sẵn trước cửa vội vàng tiến lên chào đón. Thái độ của hắn với Chiêu Linh vô cùng ân cần.
Cùng là lớn lên trong Vương cung, vây quanh trung tâm quyền lực, dù có ngu dốt như Chiêu Thuỵ cũng biết nên củng cố quan hệ cùng Thái tử và Chiêu Linh, bởi vì bọn họ là những người thân cận nhất với Quốc quân.
Tuy là huynh đệ, nhưng thân phận vẫn khác nhau rất xa.
Vì mời được Chiêu Linh, Chiêu Khoảnh đã chuẩn bị đầy đủ. Món ngon mỹ vị đương nhiên không cần phải nói, đến cả mỹ nhân cũng đã sắp xếp thật tốt, còn có cả những vũ cơ Việt nhân vô cùng xinh đẹp, môn khách cũng ân cần lựa lời, lấy nụ cười của khách quý làm niềm vui.
Vốn nên khách chủ cùng vui, nhưng sau khi lén lút quan sát, Chiêu Khoảnh phát hiện ra Bát đệ nhà mình không có chút hứng thú nào với mấy vũ cơ xinh đẹp, đối với mấy mỹ nhân thiếp thân đang hầu rượu cũng thờ ơ chẳng chút động lòng. Chỉ có lúc nhìn qua mấy vũ nam đi chân trần bay múa, nhảy vọt theo từng nhịp bước, ánh mắt y mới dừng lại nhiều thêm chút, nom còn có mấy phần hứng thú.
Quái lạ.
Chiêu Khoảnh nâng một chén rượu lên, nhiệt tình bảo: “Bát đệ cảm thấy toà nhà này của Ngũ huynh thế nào?”
Lúc đến đây Chiêu Linh còn chưa nhìn kỹ nội thất, bây giờ mới ngắm nghía xung quanh một phen, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Chiêu Khoảnh vội vàng nói: “Ngũ huynh đi rồi, nơi này cũng chẳng có ai ở. Nếu Bát đệ ưa thích, Ngũ huynh sẽ tặng toà nhà này cho Bát đệ.”
Đi tới đất phong, rời xa trung tâm quyền lực. Muốn trải qua an ổn, ít nhất cũng phải giữ được liên lạc với vài người trong cung. Lần này Chiêu Khoảnh cố ý mời Chiêu Linh dự tiệc, cốt là muốn lôi kéo quan hệ.
Còn chưa đợi Chiêu Linh trả lời, Chiêu Khoảnh đã đứng lên, chỉ vào một đám người đang tấu nhạc, khiêu vũ, hầu rượu, xướng khúc, hùng hồn nói: “Đừng nói chỉ là trạch viện, ngay cả những người này cũng không tiện dẫn theo, nếu Bát đệ không ghét bỏ thì đều có thể thu vào.”
Trạch viện đúng là chẳng thể chuyển được, nhưng môn khách, hầu hạ làm sao lại không mang được đi. Lòng Chiêu Linh tất nhiên sẽ hiểu được, tại sao Chiêu Khoảnh lại làm như vậy.
Chiêu Linh nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Ngũ huynh, cái gì ta cũng không thiếu, chi bằng để lại cho Thất huynh đi.”
Đúng là y chẳng thiếu thứ gì, muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng với phụ huynh là sẽ có, cần cái gì ắt sẽ có người dâng đến tận nơi. Dinh thự cũng được, xướng khúc cũng được, y cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Chiêu Thuỵ bên cạnh vừa nghe được những lời này liền ngẩng phắt đầu lên, mặt mày chẳng nén được kích động.
Chiêu Khoảnh buông một tiếng thở dài thật nhẹ, quay trở về chỗ ngồi, còn thành thật đi ngỏ lời với Chiêu Thuỵ.
Chiêu Thuỵ đã sớm trông mà thèm không thôi, có thể nói là vô cùng mừng rỡ.
Sau hoàng hôn, Chiêu Linh từ biệt Chiêu Khoảnh, trở về Vương cung. Chiêu Thuỵ vẫn ngồi chung một xe ngựa với y.
Trên đường về, mặt mày Chiêu Thuỵ hớn hở vô cùng, một đường không ngừng cười nói, Chiêu Linh nhìn qua cửa sổ, trông thấy ngoại ô càng đi càng cách xa, trong lòng tựa như có điều suy nghĩ.
“Bát đệ, Bát đệ.”
“Chuyện gì?”
Chiêu Thuỵ gãi đầu một cái, cười cộc lốc: “Ta không biết phải làm gì để cảm tạ Bát đệ hết.”
“Chuyện kia sao?”
Cuối cùng Chiêu Linh cũng phản ứng lại. Y nói: “Bình thường Ngũ huynh đối tốt với ngươi nhất. Kể cả ta có không đề cập đến, Biệt đệ ngoài thành của hắn cũng sẽ để cho ngươi.”
Đây là lời khách sáo, có điều Chiêu Thuỵ thích nghe, nhất thời cảm thấy mình cũng là một nhân vật rất quan trọng.
“Tất nhiên rồi.” Hắn đắc ý cười.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn đường, mặt mày Chiêu Thuỵ đột nhiên vô cùng nghiêm túc, hỏi: “Bát đệ, ngày sau ta rời khỏi Đô thành, đi tới đất phong, nếu có người âm thầm bôi xấu ta trước mặt phụ vương, ngươi có nói giúp ta không?”
Chiêu Linh đáp: “Sẽ.”
Chiêu Thuỵ vui mừng, lại hỏi: “Vậy nếu có người nói xấu Ngũ huynh, ngươi có giúp hắn không?”
Chiêu Linh trả lời: “Cũng sẽ.”
Không biết là y thuận miệng đáp lời, hay là chân thành thật lòng. Nghĩ vậy, ý cười trên mặt Chiêu Thuỵ cũng dần phai nhạt.
Bọn họ từng chỉ là trẻ nhỏ, suy nghĩ đơn giản biết bao.
***
Ngày đông năm nay lạnh hơn rất nhiều so với những năm trước, tuyết rơi liên tục mấy ngày liền. Cho tới một buổi sớm nọ, cuối cùng mặt trời cũng ló rạng, từng tia nắng ấm áp chiếu khắp mọi nơi.
Chiêu Linh leo lên thành lầu ở cửa Nam, ngắm nhìn núi rừng xa xa. Đập vào mắt chỉ có một mảnh trắng xoá vô tận, vừa tráng lệ lại vô cùng thuần tuý.
Đứng trên cao, có thể trông thấy thôn xóm, bách tính ngoài thành. Nhà dân nho nhỏ chi chít như sao trên trời, xa thêm chút nữa, chính là rừng rậm và dãy núi trùng trùng điệp điệp.
“Gió lớn thế này, sao lại leo lên thành lầu?”
Vừa nghe tiếng đã biết người tới là ai. Chiêu Linh cũng không quay đầu lại, chỉ đáp: “Tới xem tuyết.”
Thái tử Chiêu Môi đi đến bên cạnh đệ đệ, đứng chung một chỗ xem cảnh tuyết rơi.
Thái tử hỏi: “Ta nghe nói lão Ngũ muốn tặng ngươi toà nhà của hắn, cả hạ nhân khiêu vũ xướng hoạ cũng muốn tặng?”
Chiêu Linh trả lời: “Ta không đồng ý.”
Hai huynh đệ đứng chung một chỗ. Thái tử rất cao, Chiêu Linh cũng không thấp, đỉnh đầu đã ngang với vành tai người bên cạnh.
Tất nhiên Thái tử biết Chiêu Linh không nhận. Y phóng tầm mắt nhìn núi phía xa xa, nói rằng: “Ta có một toà biệt quán ở ngoài thành, vẫn luôn bỏ không, vừa hay tặng cho đệ. Xuân tới A Linh phải nhập học ở Phán cung, nếu gặp ngày trời đổ tuyết, sẽ có chỗ để dừng chân nghỉ lại.”
Thái tử nuôi không ít môn khách, phần lớn những dinh thự thuộc nội thành trong tay y đều dùng để thu xếp cho môn khách, ngay cả ngoại thành, y cũng không chỉ có một biệt quán.
“Cảm tạ huynh trưởng.”
“Ngươi với ta, tạ ơn cái gì.”
Thái tử vỗ nhẹ vai đệ đệ, dù sao cũng là thân đệ đệ của y, đã cưng chiều từ nhỏ rồi.
Sang năm, Chiêu Linh cũng đã đến tuổi nhập học ở Phán cung ở đô thành rồi.
Gió lạnh thấu xương, hai anh em đứng trên thành lầu một hồi liền trở về. Bọn họ đi chung một chiếc xe ngựa, cùng hồi Vương cung.
Bất kể là người trong cung hay người ngoài cung, đều biết Thái tử vô cùng yêu thương đệ đệ Chiêu Linh, hai anh em thân mật khăng khít.
***
Ngày xuân sắp tới, nhiệt độ cũng từ từ ấm dần lên, toàn bộ băng tuyết đều tan hết. Đường về Tàng thất vốn lầy lội, lúc này càng ngày càng khó đi hơn.
Khi mùa đông, Chiêu Linh rất ít khi đi tới Tàng thất. Nếu cần những sách báo ở Tàng thất, y sẽ không tự tới lấy mà sai người hầu đánh xe đi.
Ngày hôm đó, Chiêu Linh ngồi trên xe ngựa xuất cung, người hầu Trịnh Minh của y đích thân đánh xa ngựa, mang theo một xe đầy sách, lái về phía cửa cung. Đường dài khó đi, có những đoạn còn cần có người đẩy xe, trên xe ngựa bên cạnh còn có thêm một Nô nhân của Tàng thất đi theo, chính là Việt Tiềm.
Thần sắc Việt Tiềm vô cùng hờ hững. Khi nhìn thấy Chiêu Linh, ánh mắt hắn thoáng loé lên, biến hoá vô cùng nhỏ bé, đến nỗi chẳng ai thấy được.
Người hầu đánh xe gặp được chủ nhân liền dừng xe từ phía xa xa rồi nhảy xuống xe ngựa ngay lập tức, chờ ở bên cạnh con đường. Khi xe của Chiêu Linh đi tới, gã vội vàng khom người nói: “Sách công tử muốn, thuộc hạ đã mang về cả rồi.”
Chiêu Linh hạ lệnh: “Đưa về Biệt đệ[1].”
[1] Đệ: nhà của vương công hoặc đại thần.
Trước kia mệnh lệnh truyền xuống luôn là đưa vào trong cung, nhưng dù địa điểm có đột nhiên bị thay đổi, người hầu cũng nào dám dị nghị gì, bèn cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ sẽ đưa đi ngay bây giờ.”
Người hầu ngay lập tức cho xe chuyển hướng, đi về ngoại thành, tới biệt quán của Chiêu Linh.
Ngay khi người hầu mới rời đi, Chiêu Linh cũng nói với Ngự phu: “Ra khỏi thành, về Biệt đệ.”
Dù lúc trước nơi y muốn đi không phải ngoại thành, càng không phải là Biệt đệ.
Xe ngựa chuyển hướng đi về phía Nam thành, xuyên qua đường lớn thẳng tắp, đi qua bao nhiêu công sở, phủ kho, phủ đệ của quan to hiển quý, ra khỏi cửa thành, cuối cùng dừng lại trước một toà đại trạch vô cùng khí thế.
Lúc này trước cửa lớn của đại trạch đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, chính là chiếc xe sách kia. Người hầu đánh xe không thấy đâu, có thể là đã vào nhà rồi, chỉ có Việt Tiềm một thân một mình đang tháo dỡ sách.
Trước khi tặng toà biệt quán này cho đệ đệ, thi thoảng Thái tử sẽ tới đây qua đêm. Bên trong dinh thự cái gì cũng có, bao quát cả đồ dùng hàng ngày của nô bộc. Xe ngựa của Chiêu Linh đột nhiên xuất hiện, quản gia của Biệt đệ dẫn một đám nô bộc vội vội vàng vàng đi tới cửa viện, cung cung kính kính nghênh đón tân chủ nhân.
Chờ đợi đã lâu, cuối cùng tân chủ nhân cũng đã xuất hiện, dinh thự giờ đây mới bắt đầu hoạt động.
Người hầu ở Tàng thất đang định dẫn Việt Tiềm trở về, hoàn trả lại cho quan trông coi lịch sử, chợt nghe Linh công tử nói với hắn: “Trịnh Minh, dẫn Nô nhân của Tàng thất đi thay quần áo, sau đó mang đến gặp ta.”
Trịnh Minh tuy trong lòng không hiểu, nhưng vẫn đáp: “Thưa vâng.”
Việt Tiềm giương mắt, chỉ thấy Chiêu Linh đang đứng giữa bậc cửa lớn từ trên cao nhìn xuống, mặt mày thiếu niên tràn đầy kiêu ngạo, trên người mặc một chiếc áo lông chồn trắng như tuyết.
Chẳng rõ vì sao, dáng vẻ này của y khiến Việt Tiềm liên tưởng tới chim Phượng trên tộc huy của Dung Quốc, chim Phượng ngửa đầu hót vang, lông đuôi thật dài rủ xuống, kiêu căng ngạo mạn, đẹp đến tột cùng.
Sau khi trở về, Chiêu Linh ngồi nghiêm chỉnh trong thư phòng, trước mặt đặt sẵn một cuốn sách thẻ tre. Y nhìn như đang đọc, thật ra lại là đang chờ đợi. Bàn tay bên dưới án thư hết nắm vào lại buông ra, chính y cũng không rõ bản thân mình đang kích động hay căng thẳng.
Trên đường đi tới dinh thự ngoại thành, tâm lý Chiêu Linh đã nảy ra một ý nghĩ, đồng thời cũng đã biến thành hành động.
***
“Mắt ngươi mù à? Không nhìn thấy hắn đang mang xiềng chân? Lấy quần áo đơn giản đến đây, nhanh đi!”
Trịnh Minh hung hăng quăng khố của trường bào vào người tỳ nữ. Gã ghét bỏ tỳ nữ này không nhanh nhạy, thái độ với nàng vô cùng ác liệt.
Tỳ nữ cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, bị Trịnh Minh trách mắng nhất thời đỏ cả vành mắt, nước mắt đảo quanh.
Việt Tiềm đang rửa ráy trong Dục gian, nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, đáy lòng lại càng thêm bình tĩnh, đối lập hoàn toàn với những con người đang căng thẳng hoảng loạn ngoài cửa.
Cũng không lâu sau đó, cửa Dục gian đột nhiên bị đẩy ra, Trinh Minh vắt một bộ quần áo lên kệ, còn không quên giục Việt Tiềm: “Mặc nhanh lên, đừng để Linh công tử đợi lâu.”
Quần áo được đưa tới là một cái áo dài, một cái quần ngắn và một bộ trường bào. Nói là quần ngắn, thực chất chỉ là một dải vải dài dùng để quấn quanh hông, thay cho khố mà thôi.
Việt Tiềm còn mang xiềng chân, không có cách nào mặc khố vào được.
Trong tiếng giục giã liên hồi của Trịnh Minh, Việt Tiềm đổi một thân quần áo sạch sẽ rồi bước ra khỏi Dục gian.
Trịnh Minh đứng ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Việt Tiềm sau khi thay y phục, đôi mắt đã trợn tròn, rõ ràng là giật nảy mình.
Mái tóc dài rối tung của Việt Tiềm được túm gọn thành búi, quần áo làm từ vải bố nhiễm bao bùn đất đã thay thành trường bào, thân hình thẳng tắp như tùng, liếc mắt một cái đã làm người ta khó quên.
Cảm giác tựa như biến thành một người khác hoàn toàn, suýt nữa không ai nhận ra được.
Trong lòng Trịnh Minh kinh ngạc, lúc trước không lưu ý, tới giờ mới phát hiện ra Nô nhân này đúng là một nhân tài, mặt mày còn anh khí chính trực hơn cả mình, không biết là có lai lịch thế nào.
Có điều, Linh công tử muốn gặp hắn.
Trịnh Minh mang một bụng đầy ngờ vực, dẫn Việt Tiềm đi tới đại viện cư trú của chủ nhân rồi đứng ngoài thư phòng bẩm báo: “Công tử, Nô nhân Tàng thất đã tắm rửa thay y phục, người đang đợi ở bên ngoài.”
“Dẫn hắn tiến vào.”
Từ trong thư phòng vọng ra tiếng nói của Chiêu Linh.
Lúc này không cần Trịnh Minh giục giã, Việt Tiềm đã tự mình đi vào. Giây phút hắn leo lên bậc cửa, xiềng chân bị kéo lê đập vào thềm đá phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Đại viện vốn đã yên tĩnh, âm thanh kia vang vọng không ngừng, vô cùng rõ ràng.
Việt Tiềm tiến vào thư phòng, thấy Linh công tử đang ngồi trước án thư, đọc một quyển sách thẻ tre, đầu cũng chưa từng ngẩng lên.
Trong khi chờ đợi, Việt Tiềm đã liếc mắt nhìn qua toàn bộ thư phòng, phát hiện ra gian phòng này tựa như đã rất lâu không có ai đến thăm, chỉ có một chiếc lọ trên cửa sổ cắm vài cành mai vàng đã khô héo.
Toà đại trạch này ở ngoại thành, tinh xảo khiến người khác phải chú ý, quá nửa là biệt quán của Linh công tử.
Thiếu niên hẵng còn nhỏ tuổi, chẳng thiếu thốn thứ gì, hẳn là vô cùng được nuông chiều, nếu không cũng chẳng dám vi phạm mệnh lệnh của Quốc quân, muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Việt Tiềm sớm đã có suy đoán, lúc trước khi bị quan coi giấu lịch sự dẫn từ trong nơi chế tạo thẻ tre ra ngoài, còn giữ hắn lại Tàng thất, rất có thể là vì yêu cầu của Linh công tử.
Việt Tiềm thu lại tâm tư, chuyển lực chú ý tới trước mắt, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Chiêu Linh — người chẳng biết đã ngẩng mặt khỏi sách thẻ tre từ lúc nào, đồng thời cũng đang quan sát hắn.
Ánh mắt của Chiêu Linh trắng trợn không kiêng dè, từ chân lên đầu, lại từ đầu xuống chân, cuối cùng dừng lại ở xiềng sắt đang buộc chặt trên cổ chân Việt Tiềm. Vòng tròn bằng sắt lạnh lẽo trói chặt lấy hai cổ chân hắn, trên da thịt còn có thể thấy rõ vài vết thương đã cũ, như dấu ấn lưu lại dưới sự mài mòn qua năm tháng của trói buộc. Vết thương ấy đã từng thối rữa, sau cùng cũng đã khỏi từ rất lâu rồi.
Đó là khi Việt Tiềm còn ở trong Hữu uyển, vết thương cũ là vết thương những năm đầu tiên khi hắn mới mang xiềng chân.
“Trịnh Minh.” Chiêu Linh gọi người.
“Dạ, công tử có gì muốn dặn dò?” Trịnh Minh xuất hiện ngay lập tức, gã vẫn luôn chờ đợi bên ngoài cửa.
“Đi vào thành tìm một thợ khoá giỏi, dẫn tới gặp ta.”
Trịnh Minh nhanh chóng nhìn chăm chú vào xiềng sắt trên chân Việt Tiềm, phản ứng rất nhanh, lập tức hồi đáp: “Dạ, thần đi ngay.”
Sau khi người hầu rời đi, trong thư phòng chỉ còn Chiêu Linh và Việt Tiềm. Hai người lần thứ hai bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chiêu Linh đảo qua khuôn mặt Việt Tiềm, phát hiện ra tâm tư của đối phương rất sâu, không thể nhìn được phản ứng gì cả.
Ánh mắt của Việt Tiềm vô cùng thản nhiên, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ trấn định. Từ khi hắn bắt đầu tiến vào thư phòng đến bây giờ, vẫn chẳng có chút biến hoá nào.
Lúc này, Chiêu Linh phát hiện mình không hoàn toàn chắc chắn, chính mình có nên đề phòng không?
Nên tin hắn sẽ có lòng cảm kích không?
Nên tin hắn sẽ không âm thầm oán trách không?
Hay hắn không có lòng cảm kích, cũng chẳng có oán hận trong lòng?
“Việt Tiềm.”
Chiêu Linh ngẩng mặt lên, thanh âm trong trẻo nói: “Lời ta nói trước đây, tới giờ vẫn có hiệu lực. Ta vẫn là chủ nhân của ngươi.”
Nửa năm trước, tại bãi săn ở núi Nam, Linh công tử đã nói qua những lời này. Đây là lần thứ hai Việt Tiềm nghe thấy những lời này, hắn rất bình tĩnh, nội tâm cũng chẳng chút gợn sóng.
Tựa như đã sớm có dự liệu.
Chiêu Linh cất cao giọng, nói tiếp: “Từ nay về sau, ngươi là người của ta, không được ngỗ nghịch lại mệnh lệnh của ta, nghe rõ chưa?”
Nhìn gần, ánh mắt y vô cùng kiêu ngạo, đôi con ngươi lấp lánh sáng ngời, khiến Việt Tiềm lại liên tưởng đến đôi mắt của chim nhỏ ngày nào.
Đối với người hầu của Chiêu Linh mà nói, ánh mắt này của y khiến bọn họ vô cùng sợ hãi. Thế nhưng đối với Việt Tiềm, ánh nhìn này chẳng có bất kỳ hiệu quả đe doạ nào.
Hắn bị bắt từ năm mười tuổi, bảy năm nay đều sống dưới đòn roi. Những lời nói bức, đe doạ, cái đau đớn hằn sâu trên da thịt, tất thảy những thứ đó cũng chẳng thể khiến hắn cúi đầu.
Trầm mặc một hồi lâu, đôi môi Việt Tiềm mới khẽ động. Hắn trả lời: “Dạ.”
Nghe một tiếng này, Chiêu Linh mới hài lòng.
Y hướng ra ngoài cửa hô lớn: “Quản gia!”
Một lão nô vội vàng tiến vào, phủ phục trên đất. Lão đè thấp mình, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào chủ nhân, một mực cung kính nói: “Lão nô có mặt.”
Quản gia vẫn luôn túc trực tại cửa viện đợi sai phái. Lão không nắm bắt được tính nết của tân chủ nhân, trong lòng lo sợ đến tái mét cả mặt mày.
Chiêu Linh nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh thư phòng có một căn Trắc ốc nho nhỏ, ở sát cạnh phòng ngủ của chủ nhân, nói: “Dọn dẹp lại Trắc ốc, để hắn dọn vào ở.”
“Vâng, lão nô sẽ lập tức đi làm.” Quản gia vội vàng đứng dậy, chuẩn bị gọi người làm việc.
“Gấp cái gì. Gọi người đi giữ cửa, nhìn thấy thợ khoá tới thì tiến vào báo cho ta.” Chiêu Linh vừa nói vừa gõ gõ ngón tay lên án thư, dáng vẻ vô cùng nóng nảy.
“Vâng, công tử.” Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Ánh mắt Việt Tiềm quét thấy Trắc ốc qua cửa sổ, hắn biết địa vị của chủ viện Trắc ốc, hoặc là người hầu thiếp thân của chủ nhân đại trạch, hoặc là cơ thiếp được chủ nhân sủng ái vô cùng.
Xem ra, ngày sau nơi này là dành cho người hầu thiếp thân ở lại.
Chiêu Linh phát hiện, mỗi khi mình nói chuyện với người khác, Việt Tiềm lại bất động thanh sắc đánh giá bốn phía xung quanh. Hắn chỉ ít nói, chứ không hoàn toàn thờ ơ không động lòng với mọi sự quanh thân.
Nâng cuốn sách thẻ tre trên mộc án lên tay, Chiêu Linh đứng trước mặt Việt Tiềm hỏi: “Cảnh đại phu nói ngươi biết chữ?”
“Nhận biết không nhiều.” Việt Tiềm không có chút bất ngờ nào. Xem ra quan coi giấu lịch sử luôn thuật lại tình huống của hắn tại Tàng thất cho Linh công tử.
Chiêu Linh nắm chặt một đầu sách thẻ tre, đưa một đầu khác về phía Việt Tiềm, nói: “Trả nó về giá sách.”
Đây là lẽ đương nhiên sau khi y tuyên bố mình là chủ nhân của Việt Tiềm, truyền đạt mệnh lệnh đầu tiên.
Mệnh lệnh đã hạ, trong giây lát, Việt Tiềm mới có phản ứng. Thân thể hắn nghiêng về phía trước, đưa tay ra tiếp lấy sách thẻ tre.
Một đầu sách thẻ tre đã bị Việt Tiềm tiếp được, mà Chiêu Linh vẫn chưa buông tay. Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, Việt Tiềm có thể ngửi được mùi huân hương thoáng qua trên y phục của đối phương, Chiêu Linh cũng có thể nghe được từng tiếng hít thở vững vàng của người trước mặt.
Bốn phía quá yên lặng, chủ viện tựa như chỉ có hai người bọn họ, rằng bất kỳ góc nào cũng không hề có người hầu, tỳ nữ đang chờ đợi sai phái.
Bàn tay Chiêu Linh nhẹ nhàng động đậy, đầu ngón đụng vào lòng bàn tay chồng chất vết thương của Việt Tiềm, di qua mu bàn tay đối phương. Bởi vì kinh ngạc, con ngươi của Việt Tiềm như khuếch đại.
Khi còn nhỏ thấy hắn thương tích khắp người, trong tim sinh ra không đành lòng, sau đó lại thấy hắn sống chết vật lộn với trâu rừng tại bãi săn, vì sự sống chết của hắn mà lo lắng.
Ngay cả Chiêu Linh cũng không biết rõ ý tưởng trong lòng mình là gì, tóm lại chỉ là không nỡ nhìn hắn phải chịu khổ nhỉ?
Bàn tay ấm áp của Chiêu Linh tựa như muốn đặt lên mu bàn tay Việt Tiềm. Đúng lúc này, sách thẻ tre trong tay y đột nhiên bị một nguồn sức mạnh rút đi mất, cánh tay đang nâng lên của Chiêu Linh cũng theo đó mà buông thõng xuống bên cạnh.
Việt Tiềm nắm chặt sách thẻ tre trong tay, mày kiếm hơi nhíu lại, tựa như có chút suy tư. Hắn đi tới trước kệ sách, tìm được vị trí của sách thẻ tre, sau đó nhanh chóng trả sách về chỗ cũ.
Sinh hoạt ở Tàng thất nửa năm, công việc của hắn phần lớn là tiếp xúc cùng sách thẻ tre và sách lụa.
Chiêu Linh khôi phục lại thái độ bình thường, thanh âm lạnh nhạt nói: “Mang sách lụa Đại Sách tới đây.”
Chỉ trong chốc lát, một quyển Đại Sách đã được mang tới đặt trên mộc án.
Chiêu Linh thầm nghĩ, hắn rất thích hợp làm người hầu của ta.
Đặt sách lụa xuống giữa mộc án, Chiêu Linh chậm rãi lật từng chút rồi cúi đầu xem. Thật ra cũng chẳng có tâm tư đọc sách gì, thi thoảng sẽ chú ý đến Việt Tiềm.
Việt Tiềm yên lặng ngồi một bên, cánh tay khoác lên chân dài. Tư thế ngồi của hắn đoan chính, mặt hướng về phía cửa. Chiêu Linh vốn cho rằng hắn nhất định sẽ nóng ruột, ngóng trông chờ đợi thợ khoá đến, thế nhưng sau khi ngắm nhìn gò má và ánh mắt yên tĩnh ấy, thấy mặt mày Việt Tiềm tựa như đang suy tư điều gì, tâm tư vốn chẳng ở nơi đây.
Y đột nhiên ý thức được, mấy lần y gặp gỡ Việt Tiềm, chưa bao giờ trông thấy chút phiền muộn nào trên mặt hắn, một chút vết tích đau thương cũng chẳng có. Chiêu Linh không khỏi suy nghĩ, cảm xúc trong ngày thường của hắn là thế nào, hắn đăm chiêu vậy là đang nghĩ những gì?
Trong phòng lặng im, chẳng biết đã qua bao lâu, quản gia vội vàng tiến vào bẩm báo: “Công tử, thợ khoá đã đến!”
Chiêu Linh đứng lên, nói: “Truyền hắn tiến vào.”
Việt Tiềm cũng chậm rãi đứng lên. Xiềng chân theo động tác của hắn phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thợ khoá quỳ trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra xiềng sắt trên chân Việt Tiềm. Vì kinh ngạc, gã há to mồm, thế nhưng cái gì cũng không nói ra.
Trên đường tới đây, người hầu kia đã nhắc nhở gã, cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần chú tâm đến mở khoá, mở không được sẽ bắt gã trói lại.
Thợ khoá nhận ra đây là khoá sắt chuyên dụng của quan phủ, điều này chỉ rõ người này là nô lệ của quan phủ mà không phải nô lệ của phú thương hay gia đình nhỏ.
Nếu là nô lệ của quan phủ, làm sao có khả năng làm mất chìa khoá xiềng chân được? Sao lại phải gọi thợ khoá tới mở ra?
Nếu gã hỗ trợ mở khoá ra, quan phủ tra xét xuống dưới, nhất định gã sẽ bị bắt giam, nói không chừng còn bị đày đi làm nô lệ; nếu không hỗ trợ người ta mở khoá, toà biệt quán này khí thế bất phàm, gã cũng chẳng dám suy đoán thân phận của chủ nhà, nào dễ đắc tội được.
Thợ rèn nào dám chối từ nói không biết mở. Gã lấy từ bên hông ra một xâu chìa khoá lớn, vừa run lẩy bẩy vừa tìm cách mở chìa.
Đôi xích sắt kia đang ở ngay trước mắt, phía sau lưng là thiếu niên thân phận cao quý hiển hách đang nhìn gã chằm chằm.
Tay thợ khoá run rẩy hệt như lão già đã bảy, tám mươi tuổi, tra đến mấy lần chìa cũng chẳng cắm đúng vào lỗ khoá được. Mặc dù ổ đã ở ngay trước mắt, nhưng chìa có tra tới mấy lần cũng chẳng mở được ra.
Chìa này không được, mở không ra, cái kia cũng không đúng.
Thợ khoá mồ hôi đầm đìa, không ngừng run sợ.
Đương căng thẳng hốt hoảng, chìa khoá trong tay thợ khoá đột nhiên bị cướp đi. Gã ngẩng đầu lên nhìn, thấy là thiếu niên cao quý không thể nhìn thẳng kia, lại cúi đầu xuống ngay lập tức, ép mình càng thấp hơn, hận không thể chôn mình trong đất.
Bởi vì hắn phủ phục trên đất, cho nên không nhìn được vẻ mặt khiếp sợ của quản gia và người hầu bên cạnh.
Quản gia và người hầu cũng chẳng dám ngăn cản hành động của Chiêu Linh, đều trợn mắt lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chiêu Linh ngồi xổm xuống trước mắt Việt Tiềm. Trong tay y cầm xâu chìa khoá, động tác nhanh nhẹn thử từng chìa, cuối cùng cũng có một chiếc sau khi tra vào lỗ khoá có thể xoay được. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, một bên xiềng sắt đã được mở ra!
Xiềng sắt khoá chặt trên chân theo năm tháng cuối cùng cũng được cởi bỏ, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, để lộ ra cổ chân đầy những vết thương cũ của Việt Tiềm, đánh dấu lại những năm tháng dài đằng đẵng phải chịu đựng ràng buộc.
“Trịnh Minh, tới đây.”
Chiêu Linh đưa chiếc chìa khoá trong tay cho người hầu đứng sau. Y vỗ vỗ tay, chậm rãi đứng dậy, cảm thấy ngồi xổm có chút mệt mỏi.
Việt Tiềm đang cúi đầu nhìn, Chiêu Linh ngẩng đầu lên, hai người gần trong gang tấc. Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy của Việt Tiềm, lúc này Chiêu Linh mới ý thức được chuyện minh vừa làm thái quá đến mức nào.
Y tự tay mở còng cho một tên nô lệ.
Quả thật, y chẳng cần tự tay động thủ. Thợ khoá tay run, y có thể gọi quản gia, gọi người hầu đi làm.
Trịnh Minh có hơi không tình nguyện, thế nhưng gã cũng coi như có mắt nhìn, biết công tử rất coi trọng Nô nhân Tàng thất này. Gã cúi rạp người, nằm nhoài bên chân Việt Tiềm, cầm chìa khoá mở ra xiềng sắt trên chân còn lại của Việt Tiềm.
“Cạch” một tiếng, xiềng sắt theo đó mở ra. Việt Tiềm lập tức gỡ ngay xiềng chân xuống, dùng tay sờ sờ cổ chân. Trọng lượng quen thuộc đã bị gỡ xuống, giờ đây hai chân hắn chẳng còn trói buộc.
Chiêu Linh hỏi quản gia: “Đã thu dọn phòng ốc chưa?”
“Hồi bẩm công tử, lão nô đã gọi người tới dọn dẹp sạch sẽ rồi. Gian phòng đầu tiên quay về hướng đông, ánh sáng rất tốt, gian phòng cũng rộng rãi, ở lại sẽ rất thoải mái.” Quản gia hầu hạ quyền quý đã nhiều năm, am hiểu nhất là nghe lời đoán ý.
Hiểu được cách phỏng đoán tâm tư của chủ nhân, gian phòng phân cho Việt Tiềm đương nhiên sẽ là gian phòng tốt nhất trong Trắc ốc.
Trịnh Minh nhanh chóng dẫn thợ khoá đi ra ngoài. Thợ khoá được trọng thưởng, vừa mừng vừa sợ, tự biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Quản gia dẫn Việt Tiềm tới Trắc ốc, lại thu xếp cho hắn, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Chiêu Linh.
Chiêu Linh đứng trước cửa sổ, nhìn thấy quản gia đi trước, Việt Tiềm theo sau. Quản gia đẩy ra một cánh cửa phòng trong Trắc ốc, quay đầu làm động tác mời với người đằng sau lưng.
Không có sự trói buộc của xiềng chân, Việt Tiềm bước từng bước một, leo lên bậc cửa, đi vào trong phòng của hắn.
Giờ khắc này, trong lòng Chiêu Linh đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, tựa như có lại vật phẩm mình đã đánh mất từ lâu, cuối cùng cũng bị y cuộn chặt vào trong túi áo.
Nửa năm trước mang người về từ núi Nam, cuối cùng cũng đã thuộc về mình rồi.
***
Đêm khuya, ngoại thành lại càng thêm yên tĩnh, có điều chẳng phải kiểu hoang vu, một chút âm thanh cũng chẳng có, mà là có thêm những thanh âm nho nhỏ của chim muông động vật. Nơi này cách núi rừng cũng không xa. Ban ngày, nếu phóng tầm mắt nhìn từ cửa sổ, có thể thấy mây mù trắng xoá quấn quanh một đỉnh núi lớn. Ấy chính là núi Nam.
Đêm đầu tiên ngủ tại biệt quán, Việt Tiềm ngủ rất say. Trong tiếng chim kêu rả rích, hắn mơ một giấc mơ, giấc mơ hoá thành thanh xà.
Đã hơn nửa năm không hoá thành thanh xà trong mơ, đây có lẽ là vì biệt quán ở sát bên rừng núi, cũng có lẽ đây chính là duyên cớ của nó.
Thanh xà tự do du ngoạn trong rừng. Nó bò đến ven hồ uống nước, uống xong lại ngẩng đầu, tắm mình trong ánh trăng. Gió rừng thổi qua từng chiếc vảy trên người nó, lại như cánh tay vô hình chải chuốt lại lông bờm thật dài trên lưng, khiến nó thư thái thè dài đầu lưỡi ra ngoài.
Tới hừng đông, Việt Tiềm bừng tỉnh. Đập vào mắt là căn phòng rộng rãi, cửa sổ thật lớn, hắn mới ý thức được bản thân đang nằm trong Trắc ốc sạch sẽ thư thái ở biệt quán. Việt Tiềm lấy cánh tay làm gối, mi mắt nhắm lại, tâm tư bay xa. Trong chốc lát, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai chân của mình, hệt như đang xác nhận lại.
Trên cổ chân hắn vẫn không có vật gì khác. Xiềng chân nặng nề từng trói buộc hắn, hôm qua đã được tháo bỏ.
“Rầm rầm!”
Bên ngoài có người gõ cửa, không biết là ai.
Việt Tiềm đứng dậy mặc quần áo, không trả lời.
“Đã dậy chưa? Mau ra đây!”
Ngoài cửa truyền tới âm thanh nam tử đè thấp, người hẳn là còn trẻ, ngữ khí nôn nóng, đoán chắc là người hầu Trịnh Minh của Linh công tử.
Cách cửa, Việt Tiềm chậm rãi mặc trường bào, đội phát quan[2], ung dung từ tốn, không chút hoang mang nói: “Đang mặc quần áo.”
[2] Phát quan: đồ dùng để vấn tóc.
Đêm qua, quản gia của biệt quán đã tự mình đưa những vật dụng thường ngày tới cho Việt Tiềm, còn có trang phục phù hợp với thân phận người hầu của hắn.
Trường bào bên ngoài, cẩm bào hợp thể bên trong, thắt lưng nạm gỗ, ủng da chất tốt, còn có một chiếc phát quan.
Quản gia là người chuyên phỏng đoán tâm tư của chủ nhân, nhìn thấy chủ nhân thu xếp cho Nô nhân Tàng thất này phòng ở ngay bên cạnh, liền biết trang phục hạ nhân sẽ không thích hợp với hắn.
Không bao lâu, Việt Tiềm ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng, thấy ngoài cửa quả nhiên là Trịnh Minh. Lúc này trong viện đã có đèn đuốc, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nô bộc cách vách truyền tới.
Việt Tiềm hiểu được, nhiều người như vậy mà lại không được ngủ đến bình minh, là vì những nha hoàn hầu hạ còn đang ngủ say, Linh công tử cũng muộn một chút mới tỉnh lại.
Thật nhiều năm trước, trong Vương cung Vân Việt Quốc, Việt Tiềm cũng chính là người được hầu hạ kia.
Trịnh Minh thấy trên thân Việt Tiềm là trang phục của người hầu, nghĩ thầm còn rất ra dáng. Trong lòng gã không phục, dựa vào cái gì!
Dựa vào đâu một Nô nhân của Tàng thất như hắn cũng có thể làm người hầu của Linh công tử, cũng có thể đứng ngang hàng với ta, còn được quang vinh khác biệt, ở lại trong Trắc ốc.
Trịnh Minh lạnh lùng nói: “Ngươi vốn là Nô nhân, lại không hiểu quy củ, hôm nay ta mới có lòng tốt tới gọi ngươi. Những ngày sau đó, nghe thấy tiếng gà gáy là phải dậy.”
Dĩ nhiên, gã làm gì có lòng tốt, đây chỉ là bởi vì Linh công tử đã dặn dò mà thôi.
Lại nghĩ tiếp, đây chỉ là một tên Nô nhân thấp hèn, căn bản không hiểu được phải hầu hạ quyền quý như thế nào, tâm lý Trịnh Minh mới thoáng cân bằng.
Sắc trời dần sáng rõ, Trịnh Minh dẫn Việt Tiềm tới bên ngoài phòng ngủ của Linh công tử, đứng dưới bậc cửa, chờ đợi sai phái.
Sáng sớm giá lạnh, Trịnh Minh nhét hai bàn tay vào ủ trong ống tay áo. Gã liếc mắt nhìn Việt Tiềm, thấy đối phương hệt như không hạnh, không hít khí cũng chẳng giậm chân, càng không xoa xoa tay rồi đút vào túi áo.
Trịnh Minh khinh thường nghĩ, Nô nhân đúng là thấp hèn.
Nô nhân sẽ phải gọt băng, vận chuyển băng về kho cất trữ riêng trong trời đông giá rét; phải đốn củi, thiêu than dưới mặt trời chói chang như lửa đốt. Nô nhân hệt như súc vật, chịu nóng, chịu lạnh đến mức tê liệt.
Việt Tiềm sao có thể không biết nóng lạnh, có điều vì sinh tồn trước đây, nên hắn học được cách nhẫn nại mà thôi.
Ánh mắt của hắn lướt qua tường viện, nhìn đến núi Nam ở xa xa. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, lưng núi từ từ hiện ra ở phía chân trời, nguy nga tráng lệ vô cùng.
Mặt trời chầm chậm lên cao, ánh mặt trời chiếu lên người mang tới cảm giác ấm áp. Việt Tiềm phảng phất như có thể thấy cây cối hai bên bờ Quái thuỷ, đầu cành dường như đã dồn dập lộ ra chút sắc xanh. Trên khe núi, chim muông uống nước, đầu bờ sông lác đác có vài chiếc thuyền cá, Nô nhân bị binh sĩ xua đuổi xuống lòng sông lạnh giá thấu xương bắt cá cho Quốc quân.
“Công tử tỉnh ngủ rồi?”
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng Trịnh Minh nói chuyện, Việt Tiềm mới phục hồi tinh thần lại.
Cửa phòng ngủ chẳng biết đã mở ra từ lúc nào. Hai thị nữ yểu điệu đang nâng dụng cụ rửa mặt đi từ trong phòng ra, một người trong đó quay đầu lại, nói nhỏ với Trịnh Minh: “Công tử vừa mới tỉnh lại.”
Giọng nàng nhẹ mà thanh, giống như sợ làm kinh động đến người trong phòng.
“Trịnh Minh, gọi Vệ Hoè chuẩn bị xe.”
Trong phòng truyền tới giọng nói của Chiêu Linh. Thanh âm kia lười biếng, còn mang theo chút buồn ngủ. Trịnh Minh thân là người hầu thiếp thân, thường sẽ hướng về những người khác để truyền đạt mệnh lệnh của chủ nhân, vậy nên gã luôn tự cho mình là người giỏi nhất.
Vệ Hoè là Ngự phu của Chiêu Linh, hiển nhiên, y dự định sẽ hồi cung.
Trịnh Minh lập tức tiến lên, đứng ở cửa đáp lời: “Vâng, công tử. Thần sẽ đi ngay.”
Gã vừa muốn đi, lại nghe người trong phòng nói: “Gọi Việt Tiềm tiến vào.”
Đứng ngoài phòng ngủ không thể thấy được tình huống bên trong. Lúc này chỉ thấy loáng thoáng vài thân ảnh đang đi lại của thị nữ, Linh công tử còn hẳn còn đang ở trên giường, bị màn giường che chắn kín kẽ.
“Công tử, hắn đang ở ngoài cửa.” Trịnh Minh vừa nói vừa nháy mắt với Việt Tiềm, ra hiệu cho hắn đi vào.
Việt Tiềm bước lên bậc đá, xuyên qua màn cửa, tiến vào phòng ngủ.
Trong lòng Trịnh Minh không vui. Gã rời khỏi chủ viện, đi về phía tiền viện, chân giẫm lên bậc đá, trong miệng lầm bầm gì đó, cũng chẳng ai nghe rõ.
Gã hầu hạ Chiêu Linh đã lâu ngày, đây là lần đầu tiên thấy Chiêu Linh để cho người hầu tiến vào phòng ngủ lúc sáng sớm. Đãi ngộ như thế, đến gã còn chưa từng được hưởng.
***
Việt Tiềm dừng lại bên ngoài màn giường. Cách màn giường, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của người đang nằm bên trong, đồng thời, người bên trong cũng có thể thấy bóng người đứng bên ngoài.
“Công tử cho ngươi tiến vào.”
Thị nữ kéo lên một góc màn giường, vẫy nhẹ tay với Việt Tiềm, thanh âm vô cùng ôn hoà.
Thị nữ tại biệt quán xinh đẹp tựa hoa, y phục hào hoa phú quý, đều là người đang tuổi thanh xuân.
Toà biệt quán này vốn là biệt quán của Thái tử, mà trước kia các nàng cũng là thị nữ của Thái tử, đều đã được chọn lựa vô cùng tỉ mỉ.
Việt Tiềm có hơi chần chừ, sau đó hắn mở màn ra, đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy Chiêu Linh đang ngồi trên giường. Y mặc một thân áo tơ trắng thuần, tóc đen da trắng, từng lọn từng lọn xoã tung ra.
Chiêu Linh liếc mắt thấy người vừa tiến vào trong màn giường, chậm rãi nói: “Ngươi đứng đợi ở bên cạnh.”
Không nhiều lời, Chiêu Linh nhấc hai tay lên. Thị nữ hiểu rõ ý tứ của y, lập tức tiến lại giúp y mặc quần áo.
Việt Tiềm không biết y gọi hắn tiến vào là có ý gì, đành phải đứng xem ở một bên.
Trung y mỏng manh xuyên thấu, thân hình thiếu niên như ẩn như hiện. Việt Tiềm hạ mắt xuống, dời ánh nhìn đi nơi khác.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Chiêu Linh vẫn chẳng có biểu hiện gì. Y đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, thị nữ hai bên bắt đầu vấn tóc cho y.
Dưới bàn tay khéo léo của hai thụ nữ, một đầu tóc dài đen bóng của Chiêu Linh nhanh chóng được buộc thành một búi tóc phức tạp, đỉnh đầu gắn phát quan vào bên trên búi tóc, lại dùng trâm ngọc cố định.
Từ khi chào đời, Chiêu Linh đã luôn sống trong cơm ngon áo đẹp, sinh hoạt trong nhung lụa, chưa nói tới khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tới tóc tai cũng đen bóng tựa lụa.
Vương công quý tộc Dung Quốc, bất luận là nam hay nữ, đều sẽ chăm chút cho chính mình. Điểm ấy bất đồng cùng với Vân Việt Quốc.
Đây cũng là sự khác nhau giữa phong tục tập tính của bộ tộc hai nước.
Chiêu Linh hơi ngẩng đầu, nói với Việt Tiềm đang đứng hầu một bên: “Mang ngọc bội tới đây.”
Việt Tiềm thấy trên bàn trang điểm có một miếng ngọc bội liền cầm lên tay, vốn muốn đưa cho thị nữ bên cạnh, lại thấy Chiêu Linh dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hắn tự mình tới.
Việt Tiềm chưa từng hầu hạ ai bao giờ, đối với hắn mà nói, việc này còn khó hơn cả cầm mái chèo gỗ, khoa tay lướt sóng hay xuống sông bắt cá.
Hắn đi tới trước mặt Chiêu Linh, hạ thấp thân thể, biểu hiện vô cùng cứng nhắc, nỗ lực treo ngọc bội lên thắt lưng thiếu niên, thử đến hai lần cũng không được, vất vả mãi mới có thẻ treo lên.
Công việc thường ngày của hắn là lao động chân tay, ngón tay chẳng hề mềm mại linh hoạt như thị nữ, tới lúc cần phải làm chuyện cẩn thận như thế này liền hiện ra vẻ ngốc nghếch hiếm thấy.
Lực chú ý của Chiêu Linh không ở nơi này. Y nghe được hương xà phòng nhè nhẹ trên thân Việt Tiềm, đó là mùi hương sau khi tắm, không có huân hương hỗn loạn, nhẹ nhàng khoan khoái, lại vô cùng thuần khiết.
Thay trang phục xong, Chiêu Linh ngồi lên xe ngựa. Ngự phu Vệ Hoè lái xe, tất cả quản gia, tỳ nữ, người hầu của biệt quán đều đứng ngoài cửa viện cung tiễn, đầu cúi thật thấp.
Việt Tiềm phục tùng mệnh lệnh, đi theo ở một bên xe ngựa. Bây giờ, thân phận của hắn là người hầu của Linh công tử.
Xe ngựa rời khỏi biệt quán, quay trở về Vương cung.
Hành trình không cấp bách, tốc độ xe cũng rất chậm.
Vùng đồng nội – ngoại ô có núi có sông, đất trời rộng lớn, không chen chúc chật chội như ở trong thành. Chiêu Linh thưởng thức phong cảnh ngoài xe, thi thoảng sẽ nhìn xuyên qua cửa sổ, liếc về phía Việt Tiềm.
Vừa ngủ dậy y đã triệu kiến Việt Tiềm, đương nhiên là có nguyên nhân.
Lúc này thấy Việt Tiềm đang theo sát bên xe, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, Chiêu Linh nói: “Đêm qua, ta lo lắng ngươi có cơ hội sẽ đào tẩu, nên cố ý gọi quản gia phái người giám thị trắng đêm, chỉ cần vừa có động tĩnh thì phải bẩm báo ngay lập tức.”
Dù sao cũng vừa mới giúp hắn mở còng, hai chân không hề bị trói buộc. Chiêu Linh biết rõ dù tường viện không thấp, nhưng chỉ cần Việt Tiềm muốn, hắn sẽ có thể vượt tường chạy trốn.
Những lời y nói nằm ngoài dự liệu của Việt Tiềm, khiến hắn thầm giật mình.
“Ngươi không muốn chạy trốn đúng không? Tại sao?” Chiêu Linh nhìn về phía núi Nam xa xôi ngoài cửa sổ, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Tại sao?
Những lần vận chuyển cá tươi tới bến tàu đô thành, trên thuyền gỗ, đã vô số lần Việt Tiềm nảy sinh tâm tư muốn giết chết binh sĩ chủ quản, cướp đoạt chìa khoá, mở ra xiềng xích chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng đều thôi.
Khi đó là vì cái gì, thì bây giờ vẫn như vậy.
Việt Tiềm tâm lặng như nước, chậm rãi thuật lại: “Dung Quốc không cho bách tính thu lưu người không rõ lai lịch, một khi bị phát hiện sẽ xử phạt liên đới, đừng nói vợ con, đến cha mẹ đều sẽ gặp phải tai ương. Cho dù ta chạy trốn, cũng không có chỗ ở, chỉ có thể hướng tới nơi rừng sâu núi thẳm.”
Việt Tiềm có thể nói được Dung ngữ, tuy rằng vẫn mang chút khẩu âm của Vân Việt.
Chiêu Linh trả lời: “Đúng là như vậy. Không chỉ Dung Quốc, tất cả các quốc gia đều có quy định như thế, chắc chắn Vân Việt các ngươi cũng vậy.”
Y phát hiện, Việt Tiềm không phải vụng miệng, chỉ là rất ít khi nói chuyện. Một đoạn dài như thế, hắn không đến mức nói không trôi chảy.
Hẳn là sau khi trở thành đầy tớ mới trở nên trầm mặc ít nói.
“Đúng là có quy định như thế.” Việt Tiềm không phủ nhận.
Bất kỳ Quốc quân nào cũng sẽ không cho phép bách tính vì tránh khỏi lao dịch mà lẩn trốn, càng không cho phép tình huống nô lệ bỏ chạy xảy ra. Nếu không phải vì biến thành đầy tớ, Việt Tiềm sẽ không bao giờ ý thức được, làm như vậy là vô cùng tàn khốc.
Chiêu Linh gật gật đầu, nói: “Nếu lưu vong rừng sâu núi thẳm, có vô số mãnh thú độc trùng không đếm hết được, chẳng còn đường sống, sớm muộn cũng sẽ biến thành xương khô giữa nơi hoang dã, chết không toàn thây.”
Nếu Việt Tiềm không có lý trí, chỉ một mực muốn chạy trốn, thì chính là tự ném mất mạng của mình đi.
Việt Tiềm không nói nữa. Quả thực là như vậy, một thân một mình, tay không tấc sắt, ở nơi sơn dã khó có thể sinh tồn được.
Những năm tháng đầu tiên ở trong Hữu uyển đã khiến Việt Tiềm biết được sự hung hiểm của rừng sâu núi thẳm, thế nhưng không biết tại sao, tiểu công tử của Dung Quốc lại hiểu rõ đến vậy?
“Xem ra, ta không đáng sợ như mãnh thú độc trùng.” Khoé môi Chiêu Linh cong lên, ý cười rất nhạt.
Nắng mai xán lạn chiếu lên cẩm bào ngọc sức trên người y, tiểu công tử trên xe mặt mày như hoạ, ngũ quan còn tinh xảo hơn so với hai thị nữ mỹ mạo ở biệt quán kia, đương nhiên là không đáng sợ.
Việt Tiềm nhìn thẳng về phía trước. Con đường dưới chân kéo dài, phần cuối dẫn tới cửa thành Dần Đô. Còn chưa tới gần, cũng đã có thể thấy ngoài cửa thành có không ít người đang tụ tập.
Hắn tất nhiên sẽ không trốn, không chỉ bởi vì không có chút nghĩ suy nào. Thân ở Dung Quốc, còn có vô số những cổng thành ngăn cản, dù chết vô số lần, hắn cũng không thể quay về chốn cũ Vân Việt.
Xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thành. Tường thành Dần Đô cực kỳ dày rộng, thời điểm thông qua cửa thành, ánh nhìn của Việt Tiềm rơi vào tối tăm trong chốc lát. Tới khi trước mắt sáng lên lần thứ hai, Việt Tiềm đã bước vào bên trong thành.
Nắng nóng chiếu thẳng lên mặt, quanh thân lại ầm ĩ náo nhiệt, người xe trên đường xen kẽ vào nhau. Hai bên đường có không ít phủ đệ hiển hách, tráng lệ cực kỳ.
Con đường trước mắt bằng phẳng mà rộng rãi, hướng thẳng về phía Vương cung. Vương cung phía trước, chính là hai toà lầu to lớn, cao vút trong mây.
Xe ngựa của Chiêu Linh tiến thẳng trên đường đi về phía cung điện, toàn bộ tuỳ tùng của y đều lưu lại ngoài cung, bao gồm cả Việt Tiềm.
Trở lại Dần Đô, đứng bên trong tường thành, chỗ ở của Việt Tiềm được thu xếp hệt như lần đầu hắn tới đây, chính là mảnh đất đã được quy hoạch chỉnh tề phụ cận Vương cung, nhà dưới – nơi cư trú của người hầu trong Vương cung.
Lúc này, phòng đơn của Việt Tiềm ở nhà dưới rộng rãi sáng ngời, vật phẩm vô cùng đầy đủ.
Việt Tiềm thân mặc cẩm bào, đầu đội phát quan, khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ của nô lệ lúc trước, người không biết sẽ không liên hệ hắn với những nô lệ kia, nhà dưới lại càng không thể phân biệt được, chỉ cho rằng hắn là tuỳ tùng mới của Linh công tử.
Người hầu hạ Chiêu Linh có hai nơi để ở. Thân là người hầu của y, Việt Tiềm cũng có hai nơi ở.
Chiêu Linh ở lại trong cung, Việt Tiềm ở nhà dưới. Chỉ cần Chiêu Linh xuất hành, Việt Tiềm sẽ phải theo sau không rời.
Việt Tiềm ở lại trong thành 3 ngày. Sáng sớm ngày thứ tư, hắn đi theo xe ngựa của Chiêu Linh tới biệt quán ở ngoại thành. Lần này có đông đảo tôi tớ đi theo, còn mang về không ít vật phẩm. Dường như Linh công tử muốn ở lại biệt quán lâu dài.
Ngoại thành khắp nơi đều là sắc xanh, khung cảnh tiêu điều cuối đông đã bị cơn mưa xuân cuốn trôi đi từ lâu. Trên con đường đi từ trong thành ra ngoại ô, thi thoảng có thể nhìn thấy con cháu quý tộc ngồi trên những chiếc xe ngựa xa hoa, mang theo tuỳ tùng, cùng đi du xuân.
Phía trước con đường này có một ngã ba, một bên đi về hướng biệt quán ở ngoại thành của Chiêu Linh, một bên đi về Phán cung.
Ngày xuân đến, Chiêu Linh cũng đã đến tuổi tiến vào Phán cung đọc sách.