Vân Việt Vãng Sự

chương 15: chớ lộn xộn, dược sư sẽ giúp ngươi bôi thuốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phàn Ngư ôm lấy cái chân bị ngã đau, nằm trên đất thống khổ gào to. Y đánh rơi trường thương cách đó rất xa, lúc này chỉ là một kẻ đã bị thương còn không có sức kháng cự, trong tay trống rỗng, chẳng có bất kỳ vũ khí phòng thân nào.

Trâu rừng vừa húc ngã y ý thức được điều này liền ngửa đầu rít gào, mân mê móng trước muốn đạp lên người y. Đáy lòng Phàn Ngư tuyệt vọng, nghĩ rằng chính mình sẽ không sống nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền lại.

Đau đớn không phát sinh như trong tưởng tượng, Phàn Ngư vội vàng mở mắt ra, nhất thời trợn mắt há mồm. Không biết từ bao giờ, Việt Tiềm đã chắn trước mặt y. Trong tay hắn nắm chặt trường thương, đầu thương sắc bén đâm thẳng vào thân thể của trâu rừng.

Trâu rừng vốn đã điên cuồng, trường thương nhọn hoắt đâm sâu trong thân thể, máu huyết tuôn ra như suối lại càng kích. thích dã tính của nó. Thân thể khổng lồ của nó đâm thẳng về phía Việt Tiềm. Trường thương nháy mắt gãy làm đôi, Việt Tiềm giận giữ gầm lên: “Đừng thất thần, chạy mau!”

Tiếng rống ấy như thức tỉnh Phàn Ngư. Y liều mạng vừa bò vừa chạy, vọng cầu sinh vô cùng mãnh liệt, một hơi chạy thẳng đi thật xa.

Phàn Ngư đột nhiên quay đầu lại, muốn xác nhận xem Việt Tiềm còn sống hay không. Không quay lại nhìn còn tốt, vừa mới nhìn, y lại cả kinh há hốc mồm.

Chỉ thấy Việt Tiềm đứng thẳng bất động, mắt nhìn thẳng về phía trâu rừng. Con trâu húc mạnh về phía hắn, hai tay hắn ứng thế víu mạnh vào sừng trâu, tung người nhảy lên, ngồi trên tấm lưng rộng rãi của nó.

Trâu rừng muốn hất tung kẻ trên lưng xuống. Nó ngửa đầu giậm chân, lao nhanh tới khoảng đất trước lối vào bãi săn, liên tiếp húc đổ vài cây mộc lan. Sau khi va chạm khắp nơi, tên người nó lưu lại đầy những vết thương lớn nhỏ, mà Việt Tiềm trên lưng nó cũng có thêm không ít thương tích. Mặt hắn vương đầy máu, cánh tay bị thứ gì đó rạch rách một đường thật sâu, máu đỏ chảy ròng ròng.

Advertisement

Trâu rừng lửa giận ngút trời. Nó không ngừng lao về phía trước, mãnh liệt lay động thân thể. Việt Tiềm một lần lại một lần suýt bị con trâu quăng xuống, sau đó hắn một lần lại một lần hoá giải. Có hai lần chân hắn suýt nữa đã bị kéo lê trên mặt đất, hai tay vẫn gắt gao bám víu trên đôi sừng trâu, Phàn Ngư nhìn mà tim suýt chút nữa đã ngừng đập.

Phàn Ngư gần như muốn che hai con mắt lại, y thực sự không dám nhìn.

Chỉ cần một lần xóc nảy kịch liệt nữa, Việt Tiềm sẽ rơi từ trên lưng trâu rừng xuống, sau đó bị móng chân của nó dẫm đạp đến chết.

Cây mộc lan tiếp theo cũng bị trâu điên đâm lật gốc, mà Việt Tiềm vẫn còn đang cưỡi ở trên lưng nó. Một tay hắn ghìm chặt lấy cổ trâu, một cánh tay khác đang không ngừng vung lên, nắm một cây đao nhỏ bằng đá, dùng cây đao đá này đập mạnh xuống đầu trâu rừng.

Tâm tình kích động cực độ, trên bả vai Việt Tiềm hiện rõ những hoa văn vằn vện hình mãng xà.

Mới đập mấy lần, đao đá nhỏ đã vỡ vụn. Việt Tiềm nắm mảnh đá vỡ, đâm thẳng vào đôi mắt của trâu rừng. Nó đau đớn rống lên, mất đi phương hướng mà đâm thẳng vào nham thạch.

“Ầm” một tiếng, trâu rừng gục xuống, Việt Tiềm cũng ngã nhào trên mặt đất.

Vào lúc trâu rừng phát điên, không một người nào đang xua đuổi mãnh thú gần đó ra tay giúp đỡ, bất kể là Nô nhân, binh sĩ, hay là võ sĩ.

Toàn thân Nô nhân không có bất kỳ thứ gì có thể phòng vệ được, chỉ nắm một thanh trường thương làm vũ khí. Bọn họ không dám cứu giúp; binh sĩ không thể hỗ trợ, cấp trên đâu có ra lệnh; còn võ sĩ, trách nhiệm của bọn họ chỉ là đuổi toàn bộ thú hoang vào trong bãi săn, không bao gồm cứu trợ Nô nhân.

Những quý tộc đang đứng trên đài cao quan sát, tất nhiên cũng sẽ không vươn tay viện trợ. Bọn họ hoặc là lộ ra biểu tình kinh ngạc, xem đến sững sờ; hoặc là tê liệt, khoanh tay đứng nhìn. Trâu rừng chỉ đang tập kích hai tên nô lệ, chết rồi, cũng coi như hết chuyện.

Sau khi ngã xuống, Việt Tiềm nằm bất tỉnh vài giây, rất nhanh liền khôi phục ý thức, mà trâu rừng đang hôn mê bên cạnh hắn cũng từ từ tỉnh lại, mũi phả ra hơi thở hổn hển.

Việt Tiềm sờ mặt mình, mò được một tay đầy máu. Hắn nghe tiếng Phàn Ngư hô to, nói hắn mau chạy, vừa định thần nhìn lại liền thấy trâu rừng đã bò dậy.

Sự vật trước mắt hắn đều là bóng chồng, động tác cũng chẳng còn hài hoà. Việt Tiềm cưỡng ép chính mình tự đứng dậy, nhặt một tảng đá, nắm chặt trong lòng bàn tay. Tới giờ phút này, chính hắn cũng không xác định được mình có còn khí tức để đập chết con trâu cũng đang bị thương này không.

Trước hôm nay, một người một trâu căn bản không liên quan đến nhau, chưa nhắc tới thù hận, vốn cũng chẳng cần vật lộn ngươi chết ta sống. Chỉ là vương công quý tộc muốn tận tình sung sướng, muốn săn bắn, trâu rừng trở thành con mồi, mà hắn lại chính là người xua đuổi con mồi tiến vào trong bãi săn chết chóc.

Trâu rừng lung la lung lay đứng lên, đầu trâu thấm đầy máu tươi đỏ sẫm, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, dáng dấp có mấy phần tương tự với thiếu niên Việt nhân đang tàn nhẫn đấu tranh với nó.

Việt Tiềm nhìn quét qua binh lính và võ sĩ cách đó không xa. Trong tay bọn họ có trường thương, nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào ra tay cứu viện.

Bọn họ đang bận xua đuổi thú hoang ở tứ phía đi vào trong bãi săn, tự nhiên sẽ chẳng quan tâm tới sống chết của thiếu niên Việt nhân. Trên đài cao, vài tên quý tộc bàng quang nhìn ngắm toàn bộ quá trình đấu tranh của thiếu niên và trâu điên, nét mặt lộ rõ vẻ hưng phấn. Bọn họ mong chờ chết chóc tử vong, bất kể là trâu rừng hay là thiếu niên nô lệ.

Đáy lòng Việt Tiềm vẫn luôn âm thầm sinh sôi hận ý, giờ khắc này như bộc phát ra toàn bộ. Hắn nắm lấy hòn đá trong tay, siết vô cùng chặt, đến nỗi những góc cạnh sắc bén của hòn đá đâm rách bàn tay hắn, thấm đầy máu tươi.

Cảm giác đau đớn vì mất máu làm cho đầu óc vốn ảm đạm của Việt Tiềm tỉnh táo lại mấy phần, trước mắt không còn bóng chồng nữa. Hắn ném mạnh hòn đá vào đầu con trâu điên, thế nhưng lúc này đã sức cùng lực kiệt, chẳng còn sử dụng được bao nhiêu lực đạo.

Trâu rừng phát ra tiếng rống điếc tai. Nó đột nhiên húc thẳng về phía Việt Tiềm, cho dù thân thể chồng chất vết thương lớn nhỏ, sức sống của nó vẫn cực kỳ cường hãn.

Việt Tiềm bị húc văng ra đất, còn chưa kịp bò lên đã thấy trâu rừng tiếp tục nhào về phía này, liền vội vã bắt lấy một đoạn thương gãy nằm trên mặt đất, nắm ở trước ngực.

Đầu thương vừa cản ở trước ngực, Việt Tiềm đột nhiên nghe thấy tiếng rền rĩ của thú hoang, âm dài mà suy yếu.

Trâu rừng ầm ầm ngã uống, đâm thẳng vào trường thương gãy làm đôi.

Mũi thương đâm thật sâu vào trong bụng trâu rừng, hổ khẩu hai bàn tay Việt Tiềm căng ra, gần như sắp rách. Thân thể khổng lồ của con trâu áp xuống thật mạnh, đè lên người Việt Tiềm.

Việt Tiềm chậm rì rì bò ra từ dưới thân thể trâu rừng, ngồi bệt dưới đất. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy trên Quan đài có một vị thiếu niên Vương tộc Dung Quốc vẫn đang duy trì trạng thái giương cung. Thiếu niên ngọc sức cẩm bào, thân hình thon dài, thần thái sáng loáng.

Hai mắt Việt Tiền trợn tròn, thần sắc kinh ngạc. Hắn cúi đầu nhìn con trâu, mới phát hiện ra ba mũi tên đã găm sâu trên lưng nó từ lúc nào.

Việt Tiềm nhận ra, vị thiếu niên Vương tộc trên Quan đài chính là người mình thường xuyên nhìn thấy trên bến cảng Dần Đô.

Khoảng thời gian này, mỗi khi Việt Tiềm theo thuyền lớn đi Dần Đô đưa cá, khi thuyền dừng ở bến tàu là sẽ trông thấy thiếu niên Vương tộc ngồi trên xe ngựa, dừng ở phía xa xa.

Khoảng cách giữa Quan đài và bãi săn vốn không nhỏ, hơn nữa chỗ đứng của thiếu niên Vương tộc kia còn cách vị trí của Việt Tiềm rất xa. Y bắn ra ba mũi tên trong nháy mắt, mà ba mũi tên này đều trúng vào chỗ yếu hiểm của trâu rừng.

Giọt máu đỏ trên trán tràn vào trong con ngươi, Việt Tiềm không ngừng chớp mắt, khung cảnh thoáng chốc cũng nhuốm màu đỏ ngầu.

“Việt Tiềm!”

Phàn Ngư vội vội vàng vàng chạy về phía Việt Tiềm, dìu hắn đứng sang bên cạnh.

Bãi săn đóng lại, ánh mắt của mọi người cũng đã sớm rời khỏi Việt Tiềm, hướng về phía những con mồi bị vây trong bãi săn.

Trên thân Việt Tiềm toàn là máu. Nhất thời Phàn Ngư cũng không biết những nơi nào trên cơ thể hắn bị thương, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, chỉ cảm thấy không nhanh lên thì sẽ không cứu nổi nữa.

Phàn Ngư hoảng loạn, vô cùng hoang mang lo sợ, luống cuống tay chân, một bên lau máu huyết trên thân thể hắn, một bên thì thầm: “A Tiềm, trên lưng ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Trên vai và trên cánh tay Việt Tiềm hiện đầy xà văn, lúc ẩn lúc hiện, loáng thoáng vẫn còn lưu lại dấu vết.

Sắc mặt Phàn Ngư trắng bệch, vô thức cầu cứu xung quanh. Y kéo tay một binh lính cầu xin: “Mau cứu hắn, nếu không hắn sẽ chết mất!”

Binh sĩ kia chán ghét kéo tay về, còn đẩy Phàn Ngư ra thật mạnh.

Ý thức của Việt Tiền đã có chút mơ hồ, tự mình cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn. Hắn vội vã kiểm tra vết thương, kéo vải rách từ trên người xuống, tay và răng cùng hoạt động một lúc, băng lên cánh tay không ngừng chảy máu kia.

Đột nhiên, nam tử trẻ tuổi mặc trang phục thị vệ xông tới trước mặt Việt Tiềm, không nói lời nào đã nhấc hắn dậy, nâng lên thật cao.

Việt Tiềm không biết ý đồ của bọn họ, giãy giụa một phen, bị bốn cái tay gắt gao đè xuống, không thể nhúc nhích.

“Chớ lộn xộn, dược sư sẽ giúp ngươi bôi thuốc.”

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Việt Tiềm ngẩng đầu, tìm về phía người phát ra âm thanh, liền thấy thiếu niên Vương tộc mang theo cung tên, đứng ở bên cạnh hắn.

Thiếu niên Vương tộc tiến tới trước mặt Việt Tiềm, cúi đầu xem xét thương thế trên thân thể hắn.

Khoảng cách rất gần, Việt Tiềm phát hiện y cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp, một đôi mắt trong trẻo phản chiếu bóng hình hắn. Nhìn đôi mắt ấy, Việt Tiềm khó có thể giải thích được mà liên tưởng tới đôi mắt của Phượng Hoàng nhỏ.

Nhìn thân thể đầy máu của Việt Tiềm, lại ngửi khí vị huyết tinh nồng nặc trong không khí, thiếu niên Vương tộc hơi cau mày. Vốn cho là y sẽ lui về phía sau, tránh để nhiễm máu lên trên người, Việt Tiềm lại thấy y đưa tay ra, cánh tay khẽ khàng nhặt lên khắc gỗ Hạng Truỵ Việt Tiềm đang đeo trước ngực. Hạng Truỵ nhiễm đầy máu tươi, thiếu niên Vương tộc dùng ngón cái lau đi huyết dịch dính trên vết khắc mới thấy rõ hình dáng của nó, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.

Cũng không biết y phản ứng như vậy là vì máu, hay là vì mãng xà Hạng Truỵ cong thân thè lưỡi kia.

Thiếu niên Vương tộc buông Hạng Truỵ ra, ngón tay trắng nõn nhiễm vệt máu đỏ tươi. Y nắm chặt nắm đấm, yên lặng lui tới bên cạnh.

Việt Tiềm không rõ ban nãy vì sao thiếu niên này lại ra tay cứu hắn, giờ khắc này lại vì sao mà trị liệu cho hắn.

Thương thế nghiêm trọng, lại mất quá nhiều máu, Việt Tiềm không khỏi cảm thấy uể oải bất kham, không chú ý tới thiếu niên Vương tộc nữa. Trên thân hắn có vô số những vết thương lớn nhỏ khác nhau, trước trán còn rách một mảng lớn, cần phải băng bó gấp. Vết thương trên cánh tay tuy chính hắn đã băng quấn lung tung một phen, thế nhưng vẫn chưa thể cầm máu, huyết dịch thẩm thấu đẫm qua manh áo vải.

Một nam tử lưng đeo hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy tới, tiến lên kiểm tra vết thương trên người Việt Tiềm. Đây chính là dược sư. Dược sư kinh nghiệm lão luyện, sau khi xem qua thương thế lập tức xuống tay cầm máu cho Việt Tiềm, thoa thuốc, cũng băng bó luôn.

Không bao lâu đã xong, thiếu niên Vương tộc và dược sư mang theo hai thị vệ kia rời đi. Hiện trường lưu lại có người tới dọn dẹp, Việt Tiềm cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, Phàn Ngư mới dám mon men đi tới, giật mình hỏi: “Thiếu niên kia là ai? Sao bọn họ lại tới cứu ngươi?”

Việt Tiềm muốn ngồi dậy, Phàn Ngư vội vàng qua đây dìu hắn. Cánh tay Việt Tiềm khoác lên vai Phàn Ngư, bảo: “Không biết.”

Xác thực không hiểu được nguyên do, bản thân Việt Tiềm cũng vô cùng nghi hoặc.

Phàn Ngư đỡ Việt Tiềm lên, hai người cùng rời đi. Lúc này bãi săn đã vô cùng ầm ĩ, tiếng người nói, tiếng đủ các loài vật kêu lên không dứt bên tai. Đối với bọn họ mà nói, tất cả những điều này đều đã không còn liên quan.

Phàn Ngư liếc mắt về phía bãi săn, chán ghét nói: “Hàng năm Dung nhân đều sẽ tới đây săn thú sao?”

“Săn Hạ, săn Đông.” Việt Tiềm trả lời.

“Còn có săn Đông? Sợ là ta chẳng thể sống nổi qua mùa đông năm nay mất…” Phàn Ngư tuyệt vọng.

Đã hai ngày nay, binh lính gọi bọn họ đi đốn củi, trùng tu bãi săn, vốn còn đang nghĩ là chỉ vậy là xong, không nghĩ tới còn bị hạ lệnh đuổi đi xua thú.

Võ sĩ, binh sĩ gì đó đi xua đuổi thú hoang đều được vũ trang đầy đủ, Nô nhân bọn họ đến một kiện áo giáp còn không có, đây không phải là muốn bọn họ đi chịu chết sao?

May mắn sống sót qua lễ săn mùa Hạ, săn Đông năm nay chỉ sợ cũng lại lành ít dữ nhiều.

Ở phụ cận bãi săn, có một nơi được coi như chỗ ở lâm thời của Nô nhân — một căn nhà tranh vách đất thật lớn, cực kỳ đơn sơ.

Phàn Ngư đưa Việt Tiềm vào trong nhà tranh, vừa mới thả người xuống đã có binh sĩ đi đến gọi. Săn bắn vẫn còn đang tiếp diễn, Phàn Ngư lại không bị thương nặng, cùng lắm trên đùi cũng chỉ trầy da, chịu chút kinh hãi, vẫn sẽ phải tiếp tục làm việc.

Phàn Ngư rời đi, Việt Tiềm nằm trên chiếu cói nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn mất máu mệt mỏi, rất mau đã ngủ say.

Ráng chiều buông xuống, Việt Tiềm bị từng trận rền rĩ của thú hoang đánh thức. Âm thanh ấy cách đây không xa lắm, ở ngay trong bãi săn.

Quốc quân Dung Quốc và con cháu Vương tộc lái xe tiến vào trong bãi săn, mang theo thị vệ của bọn họ, dùng cung tên, trường thương săn giết động vật bên trong bãi săn.

Bãi săn trống trải lại bằng phẳng, còn bố trí sẵn vài gốc mộc lan, động vật bị săn giết không có chỗ chạy trốn, toàn bộ đều biến thành thú trong chuồng.

Việt Tiềm hồi tưởng chính mình lúc còn bé vẫn thường theo cha huynh tới núi rừng săn thú, hoạt động săn bắt có quy mô rất lớn, phương pháp săn bắn đại khái cũng giống nhau.

Năm đó không cảm thấy tàn khốc, hiện nay cũng không nghĩ như vậy.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trâu rừng: Ùm bòoooo!

Đạo diễn: (phiên dịch) Nó nói nó không phục, bị phu phu hai người bắt tay đánh bại.

Truyện Chữ Hay