Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

chương 7: thiếu nữ áo vàng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới sự lan tỏa của chân khí màu vàng, hắc ám chân khí của Tiêu Quân bị thu nhỏ lại, miễn cưỡng giảm áp lực cho cơ thể thiếu nữ.

Điều này làm Tiêu Quân vô cùng kinh ngạc, không cần nghĩ cũng biết thiếu nữ vừa thi triển ra Thánh Thể Thần Công, nhưng thật không ngờ Thánh Thể Thần Công lại có thể đối chọi được với Hắc Ám Sát Kỹ của chàng, mặc dù vẫn rất bị lép vế.

Phải biết, kiếp trước của chàng thiên hạ có thực lực lớn hơn kiếp này rất nhiều, cấp độ võ công cũng cao hơn nhiều, thế nhưng cũng không có mấy loại tuyệt kỹ có thể trực diện đối chọi được với Hắc Ám Sát Kỹ của chàng, tất nhiên đó chỉ xét trên cùng cấp độ cảnh giới, nếu cảnh giới hơn xa thì vẫn có thể dùng số lượng bù chất lượng, đè ép ngược lại chàng.

Nhưng đó là dùng thực lực đè ép, còn thiếu nữ, hay nói đúng hơn là An Lạc Công Chúa, đúng vậy, thi triển Thánh Thể Thần Công đã trực tiếp bại lộ thân phận của nàng, chỉ áp chế cảnh giới ở Linh Võ Cảnh cấp năm, ngang bằng với chàng.

Tiêu Quân thu lại sự kinh ngạc, tiếp tục phát ra hắc ám chân khí, trực tiếp đè ép chân khí màu vàng của An Lạc khiến nó co lại cách người nàng chỉ có hơn nửa tấc, lần nữa mang lại áp lực nặng nề cho nàng, dù đã nhẹ nhàng hơn khi chưa thi triển Thánh Thể Thần Công rất nhiều.

Được vô số người thừa nhận là “vô địch trong cùng cảnh giới”, hiện giờ chưa đánh đã vô cùng lép vế khiến An Lạc vô cùng không cam lòng, nàng cắn răng áp chế cảnh giới ở Linh Võ Cảnh cấp năm, không hề tăng thêm, nhưng không tăng thêm đồng nghĩa với bị đè ép, nàng tức giận mắng: “Đây… đây là thứ võ công gì? Thánh Thể Thần Công của ta… ặc… thần công của ta vốn là vô địch thiên hạ…”

“Cái gì vô địch thiên hạ?” Tiêu Quân bĩu môi cắt lời An Lạc: “Thế gian này vốn dĩ không có võ công nào là vô địch cả.”

“Nhưng… nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả.” Tiêu Quân nói tiếp: “Ngươi cho nó là vô địch, chẳng qua vì hiểu biết của ngươi không đủ, tầm nhìn của ngươi hạn hẹp mà thôi… ít nhất, thần công của ngươi đã lép vế hoàn toàn so với thần công của ta, thế nào? Ngươi không phủ nhận chứ?”

An Lạc cắn răng: “Quả thật từ khi luyện thành thần công, chưa bao giờ đối chiến cùng cấp mà ta bị ép đến mức này.”

“Vậy ngươi cho rằng thần công của ngươi kém hơn thần công của ta phải không?” Tiêu Quân cười hỏi.

An Lạc không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi, sau một hồi giãy giụa mới gật gật đầu.

Tiêu Quân duy trì nụ cười, ôn hòa lên tiếng: “Vậy thì ngươi sai rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, thần công của ngươi vốn không thua gì thần công của ta, chỉ là ngươi vốn luyện chưa tới mà thôi.”

An Lạc kinh ngạc, nếu Tiêu Quân định châm biếm nàng thì nàng cũng đành chịu, dù sao cũng là kỹ không bằng người, không lời để nói, nhưng hắn lại nói nàng luyện chưa tới, An Lạc không phục, hậm hực nói: “Không… không có khả năng… thần công của ta vốn đã được luyện thành toàn bộ… Đây là phụ hoàng… cha ta, còn có sư phụ, chú bác ta đều nói như vậy.”

Tiêu Quân cười khẩy: “Vậy cha chú của ngươi có ai luyện tới cấp độ của ngươi chưa?”

An Lạc ngơ ngác lắc lắc đầu.

“Họ đã chưa luyện tới cấp độ của ngươi, vậy sao họ lại biết đó là tất cả?” Tiêu Quân hờ hững hỏi, đến lúc này mới bắt đầu thu lại Hắc Ám Sát Kỹ.

An Lạc nhận thấy áp lực được cởi bỏ, cũng thu lại Thánh Thể Thần Công, nghĩ một hồi mới rụt rè lên tiếng: “Thần công cũng không phải họ dạy ta, ta chính là học được trong bí kíp võ công, ta có thể khẳng định ta đã luyện thành toàn bộ những gì bí kíp ghi lại.”

“Vậy nếu bí kíp của ngươi ghi lại thiếu một phần nào đó thì sao?” Tiêu Quân từ tốn hỏi.

An Lạc ngơ ngác, nghĩ một hồi, ánh mắt lại sáng lên: “Nói như vậy, ngươi là có phần bị thiếu đó sao?”

Thế nhưng câu trả lời của Tiêu Quân lại khiến nàng vô cùng thất vọng: “Ta không có.”

Hy vọng thành thất vọng, khỏi phải nói có đả kích thế nào, Tiêu Quân có chút không đành lòng, nắm tay trước miệng lên tiếng: “Khụ… Khụ… Ta quả thật không có phần thiếu đó, nhưng ta vẫn có thể giúp ngươi hoàn thiện thần công.”

Ánh mắt của An Lạc vốn dĩ ảm đạm, lần nữa sáng trưng lên: “Ngươi… ngươi là nói thật sao?”

“Ta cũng không phải chuyên đi lừa gạt nữ hài tử.” Tiêu Quân liếc mắt nhìn An Lạc, tuy rằng nói như thế, nhưng tiểu cô nương này nói gì thì nói cũng có chút hút hồn đấy, so với hôn thê của ta… khụ… không so sánh không đau lòng.

Có lẽ cảm thấy mình quá vội vàng, An Lạc lần nữa thu lại vẻ quá khích, nhưng thần thái đã nhiệt tình hơn lúc đầu rất nhiều: “Vẫn chưa biết tên ngươi, ta gọi Tư Mã Vô Ưu, rất vui được gặp ngươi.”

“Tiêu Quân.”

Tiểu cô nương này không biết nên nói là ngây thơ hay ngu ngốc, dựa vào tự xưng “bổn công chúa” hay thần công cũng chưa chắc đã rõ ràng thân phận của nàng, nhưng chỉ bằng cái tên “Tư Mã Vô Ưu” thôi thì không thể nghi ngờ được nữa.

Thiên hạ có mấy họ Tư Mã? Một.

Trong đó có mấy Tư Mã Vô Ưu? Duy nhất.

An Lạc Công Chúa- tiểu công chúa, đại thiên tài…

“Ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác, thế này đi, ngươi giúp ta hoàn thiện thần công, ta cho ngươi Địa Võ Đan, ừm… mười viên, thế nào?” An Lạc hí hửng đề nghị, với võ giả Linh Võ Cảnh mà nói, Địa Võ Đan chính là thần dược, không thể nào trân quý hơn.

Tiêu Quân dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn An Lạc, Địa Võ Đan, mười viên đổi lấy phần cuối của thần công, đây là cái giao dịch quái quỷ gì?

Phải biết Thánh Thể Thần Công hoàn chỉnh có thể sánh ngang Hắc Ám Sát Kỹ, thật sự có thể dùng bốn chữ “Thiên hạ vô địch” để hình dung, mười viên Địa Võ Đan là cái rắm gì?

Quan trọng nhất, Địa Võ Đan, thậm chí Thiên Võ Đan, Vương Võ Đan chàng đều có thể tự mình luyện, phẩm chất chắc chắn cũng đạt tới hoàn mỹ, còn cần người khác cho sao?

Nói về đan dược không thể không nói đến phẩm chất, đan dược được chia thành năm phẩm chất khác nhau, thấp nhất là thô, sau đó đến thường, tốt, hoàn mỹ và… truyền thuyết.

Đan dược phẩm chất càng cao thì công dụng càng lớn, phát huy được càng nhiều khả năng của dược liệu, cao nhất là hoàn mỹ, còn truyền thuyết… như tên gọi, còn phát huy được nhiều hơn khả năng của dược liệu, và chỉ có trong… truyền thuyết.

Đan dược phẩm chất truyền thuyết đến Tiêu Quân cũng không có cách nào luyện được, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại, kiếp trước Tiêu Quân đã từng tiếp xúc với đan dược có phẩm chất đó.

Thấy Tiêu Quân không đáp lại, ánh mắt còn có phần… xem thường, An Lạc nhíu mày, lần nữa ra giá: “Mười viên không đủ sao? Vậy mười lăm viên được không? Ngươi đừng có quá tham lam, Địa Võ Đan chính là thần đan đấy, Linh Võ Cảnh cấp năm như ngươi dùng một viên có thể trực tiếp lên Linh Võ Cảnh cấp sáu đó.”

Lời của An Lạc cũng không có khoa trương, Địa Võ Đan có tác dụng với cả võ giả Địa Võ Cảnh, có thể giúp Linh Võ Cảnh cấp năm trực tiếp lên cấp sáu cũng rất bình thường.

Địa Võ Đan đối với võ giả Thiên Võ Cảnh mà nói tác dụng rất ít, còn đối với Chân Võ Cảnh trở xuống thì tác dụng quá mức khổng lồ, hoàn toàn có thể gây bạo thể mà chết, không khác gì lúc Tiêu Quân dung hợp nguyên huyết thần thú, vậy nên chỉ võ giả Linh Võ Cảnh và Địa Võ Cảnh mới sử dụng mà thôi, hơn nữa dù nói là trực tiếp tăng cấp, nhưng thời gian luyện hóa đan dược cũng không phải rất nhanh, tất nhiên vẫn là một trời một vực so với tốc độ tu luyện bình thường.

Truyện Chữ Hay