Edit: Yunchan
Chẳng ai nói với ai lời nào, rốt cuộc phải để Ngụy Chước khơi chuyện trước: “Sao cô lại tới đây?”
Trước đó y từng tới Dĩnh thành nên cũng biết những gì diễn ra ở đó, Hoa Chi có liên quan tới Huyền giới, thế thì chuyện Không Thiền phái lần này cũng có vướng mắc với Hoa Chi.
Như hiểu được suy nghĩ của Ngụy Chước, Hoa Chi nhìn đối phương rồi lắc đầu rũ mắt nói: “Tuy ta biết mình không phải người tốt lành gì, nhưng chuyện Không Thiền phái không liên quan tới ta.”
Ngụy Chước chẳng quan tâm tới lời thanh minh của nàng ta, chỉ hỏi lại: “Cô tới đây làm gì?”
Hoa Chi còn chưa trả lời thì Hoa Tình đã hiểu ra, nàng ngập ngừng hỏi: “Lúc Huyền giới xâm phạm Không Thiền phái, nơi nào cũng gặp hỏa hoạn, chỉ có rừng mai cạnh kiếm trì của muội là vẫn bình yên vô sự, chuyện này là do tỷ làm sao?”
Hoa Chi không phản bác cũng chẳng thừa nhận, Hoa Tình nhìn chằm chằm Hoa Chi như muốn đọc được gì đó qua nét mặt, một lát sau nàng mới mỉm cười, thấp giọng nói: “Quả nhiên là thế.”
Hoa Chi nói với giọng nhạt nhẽo: “Hắn cũng là đệ tử Không Thiền phái, đã từng ở nơi này, ta không muốn nơi này thay đổi.”
Hắn là ai Hoa Chi không nói tên, nhưng Ngụy Chước thì hiểu rõ, y đã từng gặp Hoa Chi bên ngoài khách điếm Phù Dung, chứng kiến mọi chuyện, và Hoa Tình cũng biết, vì chuyện tình của Hoa Chi và Phong Diêu Sở năm xưa từng là giai thoại nổi tiếng ở Mộ Thâm Viện, tình cảm giữa hai người từng là niềm ao ước của biết bao người.
Hôm nay, Huyền giới tấn công, tất cả đệ tử đều đổ về Không Thiền phái tương trợ, thậm chí thịnh hội đêm nay cũng được cử hành để nghênh đón các vị sư huynh sư bá, mọi người đều đã trở về, Không Thiền phái chưa bao giờ nhộn nhịp như thế, mà vào lúc náo nhiệt này Phong Diêu Sở lại không thể tham dự, âu cũng có chút trống vắng.
Có lẽ Hoa Chi tới đây để thay mặt cho Phong Diêu Sở.
“Tỷ tỷ.” Hoa Tình than nhẹ, bước lên trước: “Muội muốn nói chuyện với tỷ một chút, được không?”
Hoa Tình lui lại nửa bước rồi mới đáp: “Ta chỉ tới đây nhìn một lát rồi sẽ đi ngay.”
Hoa Tình biết một khi Hoa Chi muốn đi thì chẳng ai có thể giữ được, nàng hơi chần chừ rồi hỏi tiếp: “Tỷ định đi đâu?”
“Từ khi ta bước chân khỏi Hoa gia thì chúng ta đã không còn là người thân nữa rồi.” Giọng Hoa Chi vẫn lạnh lùng không đổi: “Ngươi nên nhớ điều đó.”
Hoa Tình có vẻ thương cảm, nhưng đối diện với câu tuyệt tình của Hoa Chi nàng vẫn lắc đầu nói: “Có vài thứ bất kể tỷ không muốn tới đâu, bất kể tỷ cố chối bỏ nó tới đâu, thì nó vẫn ở đó. Cũng như tỷ dù cố tránh Phong Diêu Sở tới mức nào thì y vẫn tồn tại mãi trong lòng tỷ, chưa rời khỏi dù một khắc. Tỷ cố tình tới nơi này, cản Huyền giới phá hoại Không Thiền phái, có phải chăng trong lòng tỷ đã cho rằng mình sai rồi không?”
“Tỷ tỷ, tại sao tới tận bây giờ tỷ vẫn không dám nhìn vào lòng mình chứ?” Hoa Tình nhìn thẳng vào Hoa Chi, nghiêm giọng.
Hoa Chi thoáng buông mắt, giữa khóe mắt đầu mày đượm đầy mệt mỏi, thế nhưng nàng ta vẫn im lặng lắc đầu, quay lưng định đi.
Hoa Tình lại hỏi với theo: “Tỷ tỷ, muội phải đi đâu mới tìm được tỷ?”
Chân Hoa Chi khựng lại, lần này chỉ trầm mặc chốc lát đã lên tiếng trả lời: “Thập Châu.”
Ngụy Chước nghe tới đây thì không khỏi cau mày, Hoa Tình hỏi tiếp: “Vậy muội có thể thường xuyên đi thăm tỷ không?”
Lần này Hoa Chi không đáp lại, nhưng Hoa Tình biết yên lặng chính là đồng ý. Nàng nhìn bóng Hoa Chi khuất dần mà tâm trạng khá lên đôi chút, vì ngăn cách bao năm cuối cùng cũng được tháo dỡ vào giờ phút này.
Tới khi bóng của Hoa Chi khuất dạng trong rừng mai, Hoa Tình mới quay đầu nói với Ngụy Chước bên cạnh: “Sao huynh không nói câu nào?”
Từ nãy tới giờ Ngụy Chước chẳng hề hé răng lần nào, vừa rồi hay tỷ muội bận trò chuyện nên Hoa Tình không thể hỏi, bây giờ Hoa Chi đã đi khuất Hoa Tình mới có thời gian thắc mắc. Ngụy Chước nhìn theo hướng Hoa Chi đi với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Trước đây Ngụy Chước không hề biết quan hệ giữa Hoa Tình và Hoa Chi, nên lúc nghe hai người nói chuyện y mới không tránh khỏi ngạc nhiên.
Nhưng có một số chuyện Hoa Tình không hề biết.
Ví như cái chết của vạn sinh linh ở Dĩnh thành, Hoa Tình không thoát khỏi lên can, ví như rất nhiều chuyện đều do một tay Hoa Chi tạo nên, rồi ví như trận chiến ở Doanh Châu năm xưa cũng có Hoa Chi dự phần.
Những Ngụy Chước không định nói cho Hoa Tình biết những chuyện ấy.
Đối với Hoa Chi, chuyện mà nàng ta làm ra có lẽ đã mang tới sự đau khổ lớn nhất cho bản thân rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Ngụy Chước ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: “Đi tới hồ… hồ gì đó…”
“Hồ Tinh Sương.” Hoa Tình tiếp lời y, nhắc tới chuyện này nàng lại nhanh nhảu tóm lấy tay Ngụy Chước, kéo y đi về một hướng khác trong rừng mai.
Hai bóng người khuất dần nơi đây, màn đêm dần buông xuống, và Không Thiền phái đã chào đón một đêm nhộn nhịp nhất trong mấy chục năm qua.
Ngặt nỗi có người thì vui vẻ hớn hở, có người thì chẳng tài nào hưởng được không khí tưng bừng.
Ví như cái người tự thọc cho mình hai nhát, bây giờ phải lê tấm thân thương tích đầy mình ở lì trong phòng, không thể ra ngoài uống rượu tán dóc với mọi người.
Mộ Sơ Lương ngồi trong phòng mà chán đến phát rầu, dựa vào giường đọc chừng nửa quyển sách thì lại nghe thấy tiếng pháo hoa nổ lép bép bên ngoài làm hắn ngồi mà chẳng yên, bèn bước thẳng xuống giường bất chấp trên ngực còn một vết thương vừa khâu, nằm xoài bên bệ cửa sổ nhìn lên hoa lửa.
Khói hoa sặc sỡ che rợp cả bầu không, Mộ Sơ Lương chống cằm vừa nhìn vừa nhẩm đếm trong lòng.
Đương lúc đếm tới cái thứ mười thì bên ngoài cửa sổ tiểu lâu đột nhiên vẳng tới tiếng động nhẹ, một bóng người nhẹ nhàng khẽ khàng bước vào từ cửa sổ.
Mộ Sơ Lương mỉm cười, đang định nói gì đó với người đột nhập thì đã nghe thấy một mùi thơm xộc tới, hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện trong tay người ấy đang ôm một bó hoa đào.
Vân Khâm chìa bó hoa tới trước mặt Mộ Sơ Lương, sửa sang lại từng đóa cho ngay ngắn rồi mới nói: “Chẳng biết là vị tiền bối nào trồng loại hoa này nữa, Không Thiền phái tuyết rơi quanh năm suốt tháng nên hoa chưa từng nở lần nào, bây giờ nhờ Huyền giới thiêu cho một trận, rốt cuộc hoa đào cũng chịu nở.”
Nói rồi nàng cười khì, Mộ Sơ Lương lại thấy nụ cười với má lúm đồng tiền của nàng còn đẹp hơn cả hoa, nàng còn nói nhỏ với hắn: “Mọi người quen nhìn mai trắng, có nhiều người còn chưa từng thấy hoa đào bao giờ ấy chứ, bây giờ trên cây đào nở hoa ai nấy cũng hớn hở, vừa uống rượu vừa ngắm hoa, muội nghĩ huynh không có cơ hội ngắm nên mới hái một bó về cho huynh xem đây.”
Mộ Sơ Lương nhận hoa, cũng cười hỏi: “Mọi người giải tán hết rồi sao?”
“Vẫn chưa, Thư sư bá nói y khó lắm mới có cơ hội uống rượu nên phải say cho quắc cần câu, lúc này đang kéo sư phụ với mấy vị sư huynh nhậu nhẹt ấy.” Vân Khâm lắc lắc đầu.
Dĩ nhiên Mộ Sơ Lương biết tại sao Vân Khâm lại tới đây lúc này, hắn ngước mắt lên nhìn Vân Khâm, hỏi: “Muội sợ ta ở một mình quá chán à?”
Lần này Vân Khâm không trả lời ngay mà chỉ ngó lảng chung quanh: “Muội đem bó hoa này cắm vào bình đây.”
Nói rồi nàng đoạt lại bó hoa từ tay Mộ Sơ Lương, cắm vào bình hoa trong nhà, chỉnh cho tươm tất xong mới ngoái đầu lại, lúc này mới giật mình thấy Mộ Sơ Lương đang chống cằm nhìn mình đăm đăm.
Vân Khâm đón lấy ánh mắt hắn, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Nghĩ lại thì nhiều năm qua muội có rất ít cơ hội ở riêng với huynh, chẳng cần lo gì, chẳng cần nghĩ gì.” Vân Khâm nói chậm rãi.
Nghe thấy câu này của Vân Khâm, lòng Mộ Sơ Lương cũng bùi ngùi, từ khi hai người quen biết tới nay dường như lúc nào cũng đi đôi với sóng gió, qua bao nhiêu năm mà thời gian hai người bình yên ở cạnh nhau dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
May mà bây giờ mọi thứ đã qua đi, tương lai họ còn rất nhiều thời gian để bầu bạn với nhau.
“Sư muội.” Mộ Sơ Lương nhướng mày nói: “Dìu ta một chút được không?”
Lúc này hắn thật tình không thể không chê cái xác tàn này của mình, vì thương thế mà chỉ ngồi bên cửa sổ hóng gió một hồi đã chẳng còn sức để tự đúng dậy nữa.
Vân Khâm nghe vậy thì lật đật chạy lại dìu Mộ Sơ Lương về giường.
Nhưng về giường rồi Vân Khâm lại không thả tay ra ngay, Mộ Sơ Lương cũng không buông tay, hai người nhìn nhau, tay đan chặt, sau một hồi im lặng đối diện, Mộ Sơ Lương ngồi trên giường bỗng nâng mặt lên, đưa tay vòng qua cổ Vân Khâm kéo nàng cúi xuống.
Với tình trạng thân thể của Mộ Sơ Lương bây giờ hiển nhiên là có sức, nhưng Vân Khâm sợ mình ra sức khiến vết thương của Mộ Sơ Lương hở miệng, do đó đành phải chiều theo ý hắn.
Thế là nàng mất thăng bằng, bị Mộ Sơ Lương kéo ngã xuống giường, sau đó môi chạm vào một cánh môi mềm mại khác.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, trong phòng chìm vào yên tĩnh trong phút chốc, chỉ có gió ấm thổi lùa qua ngoài cửa sổ thổi lay ánh đèn chập chờn trong phòng, hương hoa đào càng thêm sực nức.
Sau một thoáng dây dưa mặt Vân Khâm đã ửng đỏ, nhưng nàng vẫn nhìn người trước mắt chăm chú, như muốn đòi lại hết nhớ nhung suốt năm mươi năm qua.
“Sư huynh.” Vân Khâm thở nhẹ, giơ tay lên chạm vào bên má Mộ Sơ Lương.
Trên môi Mộ Sơ Lương vẫn đọng ý cười, đáp khẽ một tiếng, tiếc là ngay khi hắn muốn hé miệng hôn tiếp thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Ngoài cửa vọng vào tiếng réo quen thuộc: “Tiểu Mộ, biết ngươi chán nên bọn ta tới chơi với ngươi đây!”
Vân Khâm: “…”
Mộ Sơ Lương: “… Mấy người đi đi.”
Dĩ nhiên Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương sẽ không đuổi người đi thật, nàng bèn buông hắn ra rồi đứng dậy mở cửa phòng, ngoài cửa là phu thê Sở Khinh Tửu và Tô Tiện, mặt mày Sở Khinh Tửu cười tươi rói, nhìn không khí mờ ám trong phòng rồi quay sang nhìn Tô Tiện cười thâm ý.
Vân Khâm có hơi sượng sùng, trái lại da mặt Mộ Sơ Lương thì dầy cui, nói tỉnh bơ với Sở Khinh Tửu: “Ngươi tới đây là để nhìn ta cười ngốc đó à?”
“Nào phải, chỉ tới đưa thuốc cho ngươi thôi.” Sở Khinh Tửu tiện tay đặt thuốc lên bàn, không cầm lòng được lại ngó sang Vân Khâm: “Cứ tưởng ngươi chán nên mới định tới đây tán gẫu, ai ngờ ngươi chẳng những không chán mà hình như còn đang bận.”
Mộ Sơ Lương nhìn y như cười như không: “Vậy bây giờ ngươi về được rồi đấy.”
“Tới thì cũng tới rồi, ai lại vội đi chứ.” Nói đoạn Sở Khinh Tửu bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhìn xuống thì quả nhiên trông thấy mấy cành đào cắm trong bình hoa, y nhìn hoa mà không khỏi mỉm cười: “Xem ra là Vân Khâm cô nương tặng cho ngươi nhỉ?”
“Ừ.” Mộ Sơ Lương đáp một tiếng, nghe vậy mắt Sở Khinh Tửu hơi sáng lên, vừa cười vừa hỏi Vân Khâm: “Vân Khâm cô nương thích hoa đào sao?”
Vân Khâm không ngờ Sở Khinh Tửu lại đột nhiên hỏi tới mình, vì sự thật là nàng chưa hề tiếp xúc với đôi phu thê này, chỉ biết họ là bạn cũ của Mộ Sơ Lương còn mang thân phận thần ma, khả năng còn cao cường mà thôi. Lúc này khi nghe Sở Khinh Tửu hỏi mình nàng mới nhẹ gật đầu nói: “Không Thiền phái đổ tuyết quanh năm, chưa bao giờ nở hoa đào, cho nên cũng muốn nhìn nó lâu hơn một chút.”
Sở Khinh Tửu bật cười, rồi nhanh chóng chìa tay về hướng Vân Khâm, trong lòng bàn tay đang nở ra một đóa hoa đào to lớn.
“Chuyện này không hề khó, ta có thể trồng cả một rừng đào ngay trong Không Thiền phái này, ngày ngày đều nở ho cho các đệ tử ngắm thỏa thích.” Sở Khinh Tửu nhướng mày cười.
Vân Khâm ngớ ra, hơi chưa hiểu ý đối phương.
Tô Tiện đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, lúc này mới hết nhịn nổi phải lên tiếng chen vào: “Năm xưa vì tới Ma giới tìm ta mà người này phải nương nhờ vào một đóa đào yên, sau đó chẳng hiểu sao lại tập thành tật xấu đi đâu cũng thích trồng hoa.”
Vân Khâm: “…”
Dĩ nhiên Vân Khâm không muốn Sở Khinh Tửu trồng hoa chút nào, nếu buộc phải có thì nàng chỉ muốn nhìn Mộ Sơ Lương trồng thôi, nghĩ rồi nàng bèn bưng chén thuốc mà Sở Khinh Tửu mang tới lại gần Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, uống thuốc thôi.”
Dù Mộ Sơ Lương có hồn phách của thần, nhưng cơ thể tì vẫn là phàm nhân, bị bệnh bị thương đương nhiên phải uống thuốc. Mộ Sơ Lương bèn uống một hớp từ cái thìa trong tay Vân Khâm, rồi mới nhận ra có gì đó hơi sai, cau mày nhìn sang Sở Khinh Tửu: “Thuốc này không phải do Ngụy Chước kê?”
Sở Khinh Tửu mỉm cười, khoanh tay nói: “Ngươi có thể phân biệt được à.”
“Dĩ nhiên.” Mộ Sơ Lương đáp: “Phi Yên tới rồi?”
Khâm đứng im lặng ở bên nghe hai người trò chuyện, tới lúc này mới hiểu người Mộ Sơ Lương nhắc tới là ai.
Phi Yên, chỉ có một người mang cái tên này mà còn vô cùng nổi tiếng ở Trung Nguyên, đó chính là thiếu chủ của Cận gia trong bát đại thế gia, thần y thanh danh hiển hách ở Trung Nguyên, Cận Phi Yên.
Bát đại thế gia giao hảo xưa nay, cứ nhìn quan hệ của bọn Mộ Sơ Lương, Minh Khuynh và Sở Khinh Tửu thì biết, và nếu Cận Phi Yên cũng là người của bát đại thế gia, còn cùng trang lứa với bọn Mộ Sơ Lương, thì dĩ nhiên cũng có quan hệ khá “Thắm thiết” với những tên còn lại.
Suy đoán của Vân Khâm chẳng mấy chốc đã được chứng thực, vì ngay khi Mộ Sơ Lương thốt ra câu ấy thì một tốp người nói cười rôm rả đã chen vào phòng, căn phòng vốn chẳng tính là rộng rãi giờ đây càng chật chội hơn, và trùng hợp thay trong toán người này có một người mà Mộ Sơ Lương vừa nhắc tới, thần y Cận Phi Yên.