Edit: Yunchan
“Trung Nguyên hành động rồi.” Lương Ung đang uống rượu bỗng quay sang Mộ Sơ Lương đã ngồi ở lan can của đài ngắm sao suốt một ngày một đêm: “Một đòn đẹp đấy.”
“Đúng là đẹp.” Mộ Sơ Lương yên lặng hồi lâu nhưng trên môi luôn ẩn giấu nụ cười như có như không, hắn cũng ngoái đầu lại hỏi: “Thế đòn đáp trả của Thập Châu đâu?”
Lương Ung đặt chung rượu trong tay xuống, lắc đầu nói: “Thập Châu chưa bao giờ có ý định ra tay với Tứ Phương thành.”
“Hửm?” Mộ Sơ Lương nhướng mày.
Lương Ung ngước mắt nói: “Người ra tay là Quỷ môn.”
Lúc này trong sơn cốc ở hậu sơn Tứ Phương thành đã nhuốm đầy huyết quang. Tất cả những kẻ nằm trong danh sách đều bị nêu tên và cũng đều bị bắt gọn, trận này Túc Thất bày binh rất tuyệt diệu, mọi sự đều đã chuẩn bị kỹ càng, chưa kể còn có Mai Nhiễm Y trấn thủ và thành chủ Thu Đường phòng thủ ở đầu cầu, bên kia cầu là lực lượng thủ vệ của Thiên Cương Minh, với trận thế chằng chịt nhường này thì nội ứng của Thập Châu bị vạch mặt dù có tài thông tiên cũng không tài nào chạy khỏi nơi đây.
Trên danh sách có bốn mươi ba người, sau khi đọc xong Vân Khâm nhanh chóng trao lại phong thư cho Túc Thất.
Túc Thất nhận lấy thư, nhìn về phía Vân Khâm.
Sắc mặt của Vân Khâm có hơi tái, thật ra từ khi đọc bức thư này nàng đã cảm giác được trong Hồng Hoang trận có gì đó bất ổn, linh tính cho nàng biết người trong trận nhất định đã xảy ra chuyện. Bây giờ đã làm xong nhiệm vụ của mình, thấy tất cả đều đã bị bắt thì nàng mới hối hả vào trong Hồng Hoang trận.
Túc Thất thấy tình hình này thì biết ngay nàng muốn làm gì, y im lặng chốc lát, rồi gật đầu chứ không ngăn cản: “Đi đi, ở đây có bọn ta rồi.”
Vân Khâm lập tức gật đầu, vận linh lực triệu hồi Quyết kiếm để phá vỡ trận pháp, tức tốc xông vào trong.
Khung cảnh bên trong Hồng Hoang trận cũng không khác với bên ngoài, vẫn là núi rừng trải dài xanh um, Vân Khâm vào trận chưa được bao lâu đã bắt gặp vài đệ tử bị thương nằm bất tỉnh, nàng nhanh chóng lục tìm lá bùa trên người họ rồi đưa ra khỏi trận.
Sau khi đưa họ ra ngoài xong, Vân Khâm bèn đi sâu vào trong trận pháp. Nàng đã từng đọc khá nhiều sách về trận pháp trong thư phòng của Lăng Quang Tông và cũng đọc hết chú thích của Mộ Sơ Lương, tuy không thể coi là quá am hiểu về trận thuật, nhưng muốn phá giải tiểu trận thì cũng không phải quá khó, thế là chỉ giây lát nàng đã phá được vài tiểu trận để đi tiếp tới trước, khi gặp phải trận pháp quá khó thì cứ thẳng tay dùng kiếm chém tới. Lòng nàng đang loạn nên không còn bụng dạ đâu để quan tâm nhiều, cứ cắm đầu nhắm thẳng về nơi phát ra luồng khí tức kỳ quái trong trận.
Thế nên chẳng mấy chốc nàng đã tìm được Phượng Tuyên và Lục Nhã.
Lúc này cả hai đang ở trong một bãi đất trống, Phượng Tuyên đang giao thủ với đối thủ, ở một đầu khác, Vân Khâm nhìn thấy một nam một nữ đứng cạnh Túc Thất và Thu Đường lúc trận đầu của Huyền Thiên thí diễn ra.
Vân Khâm không ngờ hai người này sẽ xuất hiện ở đây, nhưng nếu họ đã đứng bên cạnh Túc Thất thì có lẽ không phải là địch, thế nên loáng cái Vân Khâm đã đoán ra có lẽ họ là người trông chừng lệnh bài trong trận tỷ thí này.
Tiếc là Vân Khâm còn chưa kịp chào hỏi gì thì đúng lúc này Phượng Tuyên đã rơi vào nguy hiểm, nàng bèn lao ra, nhập cuộc.
Qua năm mươi năm tu luyện miệt mài, Vân Khâm của hôm nay đã khác xưa rất nhiều, kẻ địch này đối với nàng không quá mạnh. Vân Khâm mượn Uẩn Hoa kiếm của Phượng Tuyên chỉ trong mấy chiêu đã đánh lui đối thủ. Nhưng điều khiến cho người ta bất ngờ là ngay khi Vân Khâm đánh lui được đối thủ, toan quay sang hỏi thăm đôi trai gái nọ, thì một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đột nhiên phóng tới từ bên cạnh, đó là một sát thủ áo đen, hắn dịch chuyển cực nhanh gần như là không tài nào nhìn rõ, ngay cả Vân Khâm cũng khó tránh được trong một giây một khắc.
Muốn dùng Vụ Châu thì đã quá trễ rồi, Vân Khâm biết vào giờ phút này dù mình dùng cách gì cũng không nhanh hơn hắn được, vì người này đã mai phục ở đây từ lâu, có lẽ là chỉ chực chờ nàng tham gia vào vòng chiến.
Lòng Vân Khâm đột nhiên sáng tỏ.
Mục đích của đối phương không phải Phượng Tuyên, mà là nàng.
Nghĩ thông điều này rồi Vân Khâm lại không tránh, đối phương là sát thủ, sát thủ áo đen, cách ra đòn của hắn Vân Khâm đã từng thấy rồi, đó là cách ra đòn của Hắc Y.
Người đối diện là sát thủ của Quỷ môn.
Giờ muốn tránh đòn thì đã là chuyện không tưởng, việc duy nhất Vân Khâm có thể làm chỉ có đỡ đòn mà thôi, dùng đường kiếm nhanh nhất để đỡ, chỉ có ngọc đá cùng nát thì mới giành được một con đường sống!
Vân Khâm cắn răng xuất thủ, Uẩn Hoa kiếm mới được sửa lại lần đầu tiên phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy, như tiếng suối chảy vào trong khe núi, nàng đâm ra một nhát kiếm, đối phương cũng không né tránh, hai luồng sức mạnh kiên cố sắp sửa va vào nhau!
Đúng lúc này hai bóng người còn nhanh hơn cả đường kiếm bỗng dưng xuất hiện giữa hai người!
Nét mặt Vân Khâm khẽ biến, tay khựng lại, trông thấy cô gái trước đó còn đứng yên một bên lúc này đã tới sát bên mình, chộp lấy cổ tay mình.
Cô gái ấy dùng sức rất nhẹ, nhưng cổ tay bị nàng ta bấu vào vẫn khó thể vùng ra.
Vân Khâm chùng xuống, đưa mắt nhìn sang hướng khác thì thấy nam tử kia cũng đã ra tay chặn lại đòn sát thủ của tên áo đen. Động tác của Vân Khâm và tên áo đen lúc nãy rất nhanh, còn là đòn hiểm khi sinh tử đã ở ngay trước mắt, nhưng không ngờ hai người này có thể ngăn lại dễ như bỡn, trong phút chốc, lòng Vân Khâm đảo qua vô số suy nghĩ.
Sau khi trải qua trận đại chiến ở Thập Châu năm mươi năm trước, những năm lại đây Vân Khâm chưa bao giờ lơ là tu luyện, nàng cũng từng mấy phen vào sinh ra tử còn bao lần rơi vào hiểm cảnh, do đó thực lực của Vân Khâm hôm nay đã hơn xưa rất nhiều, nàng còn đủ niềm tin để nói rằng dù đối mặt với Vũ Thiện hoặc bé trai kỳ dị trong điện Thái Huyền năm xưa thì nàng cũng có cơ hội giành chiến thắng. Người duy nhất mà nàng lo lắng chỉ có Lương Ung.
Nhưng đó là suy nghĩ của nàng trước khi gặp hai người này, thực lực của họ tuyệt đối không kém hơn Lương Ung, rốt cuộc họ là ai?
Đối với Vân Khâm thì người có thực lực nhường này không thể thuộc nhân giới, họ chắc chắn không phải người của thế giới này.
Vân Khâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
“Thần? Hay Ma?” Vân Khâm thu kiếm, hỏi nhỏ.
Cô gái trước mặt khẽ gật đầu, chỉ bấy nhiêu Vân Khâm cũng đủ biết suy đoán của mình không sai đi đâu được, nhưng vì lúc này không tiện nên hai người họ mới không trả lời thẳng mà thôi.
Vân Khâm trầm ngâm chốc lát, đang định hỏi nữa thì lúc này đã có rất đông người xuất hiện. Hồng Hoang trận đại phá, cao thủ của Quỷ môn mai phục trong trận, bọn Túc Thất đợi bên ngoài đều đổ xô vào đây, thế là trận thứ hai của Huyền Thiên thí buộc phải dừng lại, tên sát thủ áo đen tập kích Vân Khâm cũng bị giải về địa lao Tứ Phương thành.
Đôi nam nữ thần bí nọ theo Thu Đường rời khỏi đây, Vân Khâm vẫn còn ôm đầy một bụng thắc mắc, nhưng nàng vẫn quyết định đi tìm những đệ tử bị thương trong trận trước, tới khi cứu người xong nàng mới có thời gian để hỏi Túc Thất về thân phận của đôi nam nữ nọ.
Khi nghe câu hỏi của Vân Khâm, Túc Thất im lặng giây lát mới đáp: “Người nam tên là Sở Khinh Tửu, là thiếu chủ của Sở gia trong bát đại thế gia, cũng coi như là một người bạn thơ ấu của Tiểu Mộ. Còn người nữ có thể coi là sư tỷ của cô, Tô Tiện của Chấp Minh Tông Không Thiền phái.” ()
() Nam nữ chính trong Tỏa Hồn, phần trước của hệ liệt này.
Vẻ mặt Vân Khâm cứng lại, nàng không ngờ mình sẽ nghe được hai thân phận như vậy.
Túc Thất không cho Vân Khâm nhiều thời gian để suy tư mà nhanh chóng nói tiếp: “Cô hãy về chuẩn bị đi, lần này coi như chúng ta đã đi sai một bước, kẻ tới Tứ Phương Thành không phải Thập Châu mà là Quỷ môn, hôm nay chúng đã thừa dịp chúng ta ở sơn cốc quét sạch nội ứng của Thập Châu để đả thương người thủ thành của Tứ Phương thành và Thiên Cương Minh, chẳng biết chúng còn cài bao nhiêu sát thủ trong thành này, e rằng tối nay chúng ta phải phát động tấn công Thập Châu ngay.”
Vân Khâm không kinh ngạc lắm với quyết định này của Túc Thất, hiện giờ muốn tấn công Thập Châu thì chỉ còn cách đánh càng nhanh càng tốt, hơn nữa phe họ còn có hai cao thủ Sở Khinh Tửu và Tô Tiện tương trợ, cửa thắng đã rộng hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ rồi Vân Khâm dứt khoát gật đầu, chạy nhanh về phía Mai Nhiễm Y Không Thiền phái.
Màn đêm đã về lại trên mặt biển, đèn đuốc thắp sáng cả bốn phía của đài ngắm sao, song dù ánh sáng của đuốc đèn có sáng hơn nữa cũng không tài nào át đi ánh sao trên đầu.
Mộ Sơ Lương dựa hờ vào bên lan can, nghe tiếng bước chân của Lương Ung chậm rãi đến gần, nơi tầm mắt của Lương Ung nhìn tới cũng chỉ là mặt biển tung bọt sóng đen ngòm, hắn bình thản nhìn vào mặt biển nổi sóng, nhẹ giọng nói: “Vòng hai của Huyền Thiên thí đã kết thúc rồi, ngài đoán xem là ai thắng?”
“Thắng bại bất phân.” Mộ Sơ Lương cười khẽ, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm.
Lương Ung tiếp lời: “Chúng sắp tới.”
“Xem ra đảo chủ không lo lắng lắm nhỉ.”
“Thập Châu có gì phải lo lắng.” Lương Ung đáp lại một tiếng nhạt nhẽo, trông hắn chẳng có vẻ gì là quan tâm tới đợt tấn công của Trung Nguyên lần này, mà sự quan tâm của hắn lại đặt vào một chuyện khác: “Đế tôn thủ ở chỗ ta cũng lâu rồi, có lẽ sức mạnh của thần hồn đã tiêu hao rất nhiều, đế tôn nên về lại thân thể thì hơn.”
“Thần hồn không được rời xa thân thể quá lâu, không thì thần hồn mà Đế tôn khó khăn lắm mới tụ lại được sẽ bị tan mất đấy.”
Mộ Sơ Lương thu lại ý cười rồi nghiêng đầu nhìn về hướng Không Thiền phái, lẩm bẩm: “Ngài nói không sai, ta nên về thôi.”
Lương Ung nhìn xoáy vào Mộ Sơ Lương, bất ngờ tiến lên một bước.
Mộ Sơ Lương không quay đầu lại nhưng có thể cảm giác được cử động của đối phương, hắn than nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Chẳng qua trước khi tới đây ta cũng đã liệu trước rồi, đảo chủ nhiệt tình hiếu khách nhất định không mong ta trở về đâu.”
Lương Ung buông mắt không đáp.
Lúc này một bóng áo trắng bỗng xuất hiện ở bên đài ngắm sao từ lúc nào chẳng hay, người nọ đứng đón gió, lên tiếng cười khẽ: “Đã thế thì mời Đế tôn ở lại vậy.”
Mộ Sơ Lương quay đầu nhìn về phía người nọ.
Người này đối với Mộ Sơ Lương cũng được tính là một người quen cũ, ngũ quan của y bình thường, bên khóe mắt điểm một nốt ruồi hình giọt lệ vô cùng nổi bật dưới ánh lửa. Người này gập chiếc quạt trong tay lại, trong ánh mắt đong đầy cảm khái, cuối cùng mới thở dài một tiếng nặng nề rồi nói với vẻ mặt phức tạp: “Không ngờ đối thủ đấu đá với ta bao nhiêu năm qua lại là Tử Vi đại đế.”
Mộ Sơ Lương nhìn đáp lại người nọ nhưng không có nhiều cảm khái như y, chỉ mỉm cười chào hỏi: “Bách Lý Khinh.”
Bách Lý Khinh trao đổi ánh mắt với Lương Ung bên cạnh, cả hai ầm thầm bao vây lấy Mộ Sơ Lương, sau đó Bách Lý Khinh không lên tiếng nữa mà nhường lời cho Lương Ung: “Đế tôn, hiện tại ngài cùng lắm chỉ là thể thần hồn, lúc ngài xuất hiện không hề có ý định giao thủ mà chỉ cầm chân ta, đó là vì ngài không thể nắm chắc phần thắng. Giờ đây hồn lực của ngài đã khô kiệt, ngài còn dám giao thủ với ta chăng?”
Mộ Sơ Lương chỉ giữ im lặng, ánh sao và ánh lửa hắt lên mặt khó thể nhìn rõ biểu cảm.
Lương Ung bồi thêm: “Lúc đầu là ngươi vây khốn ta, còn hiện tại phải nói là ta bắt ngươi ở lại mới đúng.”
Mộ Sơ Lương nhìn Lương Ung hồi lâu rồi mới buông ra một tiếng thở dài.
Quanh thân Lương Ung nhất thời thả ra thần lực, chúng ập tới phủ ngập cả đài ngắm sao không còn chừa lại một đường lui nào cho Mộ Sơ Lương, đoạn hắn thả bước tiến lên, xuất ra thần trượng, nhắm thẳng vào vị thần trước mặt: “Ta đã từng nói Thập Châu không hề lo lắng về lũ người Trung Nguyên ấy, vì mục đích của Thập Châu vốn chẳng phải đối phó chúng, mà là muốn…”
Ánh lửa bập bùng, ánh sao ảm đạm, trong mắt Lương Ung lần đầu tiên ánh lên tia sáng cuồng nhiệt, giọng hắn khựng lại chốc lát rồi mới gằn ra hai chữ cuối cùng: “Giết thần.”