Edit: Yunchan
Sau khi nhận ra Hắc Y thì thần kinh của Vân Khâm không còn căng lên cảnh giác nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người Hắc Y cứ nghênh ngang bước về phía Vân Khâm, rồi khẽ thở ra một hơi, trong mắt ánh lên vẻ mệt mỏi: “Cái tên đó đâu rồi?”
Dĩ nhiên Vân Khâm biết “Cái tên đó” là ai, nhưng người gọi y bằng cái giọng này đúng là chẳng nhiều nhặn gì.
Vân Khâm đăm chiêu chốc lát rồi lắc đầu nói với giọng buồn rầu: “Huynh ấy vẫn đang hôn mê.”
Lúc nói ra câu này Vân Khâm đang nhìn vào bộ dạng nhếch nhác của Hắc Y.
Trông hắn quả thật vô cùng mệt mỏi, khắp người bê bết bụi bặm, trên bộ y phục đen còn dính vết máu sẫm màu khó lòng nhận ra. Vân Khâm không biết rốt cuộc hắn chạy từ đâu tới đây, nhưng bộ dạng của hắn đã chứng minh lời hắn nói là thật, bất kể là từ đâu tới đi nữa, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi có thể chạy được tới Đông Hải này thì nhất định phải tốn rất nhiều sức lực.
“Ta cũng biết chuyện không đơn giản như vậy rồi mà.” Hắc Y nghe thấy câu đó của Vân Khâm, tuy giọng điệu vẫn nhẹ bẫng nhưng nét mặt thì có vẻ nặng nề: “Thân thể của hắn…”
“Nói là còn mười ngày, hiện tại đã qua bốn ngày rồi.” Vân Khâm đáp rất nhanh.
Hai ngày qua Vân Khâm luôn lẳng lặng chiến đấu, lẳng lặng trông chừng bên cạnh Mộ Sơ Lương, nhưng càng kiếm chế thì càng áp lực biết bao nhiêu, mãi tới bây giờ nhìn thấy Hắc Y, nét mặt nàng mới có chút khởi sắc.
Nói sao đi nữa thì Hắc Y cũng là một trong những bằng hữu mà Mộ Sơ Lương tin tưởng nhất, nếu hắn đã tới đây thì nhất định sẽ có cách giúp họ.
Và câu sau đó của Hắc Y đã chứng thực suy đoán của Vân Khâm, hắn ngước mắt nhìn quanh rồi quay lại mỉm cười với Vân Khâm: “Dẫn ta đi coi thử nào.”
Mộ Sơ Lương vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi Vân Khâm rời khỏi phòng, bên ngoài náo động vì chiến đấu, nhưng nơi này vẫn không bị những âm thanh ồn ào đó khuấy động, chỉ có yên tĩnh ngự trị, yên tĩnh như thể không có hơi thở của sự sống.
Vân Khâm và Hắc Y cùng bước vào phòng, Vân Khâm đứng cạnh cửa còn Hắc Y thi đi thẳng tới bên giường của Mộ Sơ Lương, giơ tay lên chạm vào cổ tay hắn chẩn mạch. Vân Khâm im lặng chờ đợi, cho tới khi Hắc Y hạ tay xuống, nhìn vào người nằm trên giường ra chiều đăm chiêu thì nàng mới lên tiếng hỏi: “Huynh biết y thuật à?”
“Không thạo lắm thôi.” Hắc Y trả lời nhanh gọn.
Thấy vẻ mặt phân vân của Vân Khâm, Hắc Y bèn nhún vai cười, bồi thêm: “Ta có một cách để xử lý tình trạng này của hắn, nhưng phải mời cô ra ngoài chờ ta một lát rồi.”
Nghe vậy Vân Khâm vẫn không động đậy, chỉ đưa mắt đảo qua đảo lại giữa Hắc Y và Mộ Sơ Lương.
Hắc Y thấy vẻ mặt nghi ngờ này của nàng thì phì cười: “Yên tâm đi, ta không động tay động chân với tên này đâu.” Nói đoạn hắn sực nhớ ra điều gì, đế thêm một câu: “À, ta nhớ rồi, hình như cô có hứng thú đặc biệt với cơ thể của hắn.”
Rõ là hắn đang ám chỉ chuyện Vân Khâm thò tay vào vạt áo của Mộ Sơ Lương để lấy sợi dây chuyền bạc trong tiểu lâu Không Thiền phái trước đây.
Dù Vân Khâm có nghiêm chỉnh tới đâu cũng không thoát nổi chiêu trêu chọc này của Hắc Y, sắc mặt nàng thay đổi, liếc qua Mộ Sơ Lương một cái rồi bước ra khỏi phòng, tiện thể khép luôn cửa lại.
Âm thanh nhất thời bị chặn lại bên ngoài cửa, ánh mắt của Hắc Y vẫn dừng lại trên cửa ra vào, nụ cười hơi tắt, rốt cuộc cũng buông nhẹ một tiếng thở dài, chuyển ánh mắt bất mãn qua Mộ Sơ Lương đang ngủ mê man, càu nhàu: “Đúng là nghĩ không ra, ngươi nằm giả chết mà cũng lừa được một tiểu cô nương.”
Nói rồi hắn lắc đầu ra bộ ngán ngẩm, cúi đầu moi một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương vẫn đang hôn mê nên không thể nuốt được, Hắc Y cũng không nóng nảy, giơ tay lên lướt qua vài huyệt đạo, sau đó nện một chưởng xuống.
Giường gỗ bị cú đánh này làm run lên ken két đầy nguy hiểm, người trên giường thì bật ra tiếng ho khan.
Hắc Y đánh xong thì không làm gì khác nữa, chỉ cúi đầu nhìn người trên giường, vẻ mặt nặng nề.
Trong khi Mộ Sơ Lương thì cau chặt mày như rất khó chịu, gương mặt vốn đã tái trắng lại càng cắt không còn giọt máu, cơn ho khan kéo dài rất lâu. Hắc Y cũng nhìn Mộ Sơ Lương hồi lâu, cho tới khi đôi mày nhíu chặt của Mộ Sơ Lương hơi giãn ra, bên môi nhoẻn lên nụ cười bất đắc dĩ, Hắc Y mới nhướng mày lên, ngả lưng vào ghế một cách khoan thai, khoanh tay nhìn Mộ Sơ Lương.
“Ta còn chưa bệnh chết mà thiếu tí nữa đã bị một cú đập của ngươi tiễn về trời rồi.” Mộ Sơ Lương trên giường mở mắt ra, đôi mắt trong suốt như nước nhìn về phía Hắc Y như cười như không.
Hắc Y gác chéo chân, giọng điệu chẳng hề thương hại cho người bệnh: “Đập nhẹ thì sợ ngươi không tỉnh thôi.”
“Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang mượn cớ trả thù nhỉ.” Mộ Sơ Lương lại ho nhẹ một tiếng, sau đó chống người dậy ngồi dựa vào đầu giường.
Trong phòng im phăng phắc một giây, sau đó ánh mắt hai người giao nhau, gần như là cười phá lên cùng một lúc.
Trong nụ cười này bao hàm rất nhiều thứ, trong phút chốc chẳng ai mở miệng nữa, mãi tới khi Mộ Sơ Lương ngừng cười, nghiêm túc nói với người trước mặt: “Cám ơn.”
Ngụ ý trong tiếng cám ơn này cả hai người đều hiểu.
Vân Khâm biết để vượt ngàn dặm xa xôi chạy từ Quỷ môn tới đây dĩ nhiên Hắc Y đã dốc hết sức lực, nhưng có một chuyện nàng chưa biết đó là trước đó Hắc Y đã ghé qua Mộ gia một chuyến, lấy thuốc mà Mộ gia đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới chạy tới Thập Châu này. Hành trình ấy rốt cuộc mất bao nhiêu công sức, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, điều đó chẳng có ai biết được.
Hắc Y thoáng cau mày nhưng không nói gì cả, chỉ hưởng thụ hai chữ này một lát, sau đó mới cúi đầu chơi đùa bình thuốc rỗng trong tay: “Ngươi đã hứa sẽ tìm cách giải độc cho ta, ta sợ ngươi chết quá sớm, vậy sau này ta biết làm sao đây.”
Mộ Sơ Lương nói: “Ta lấy được kha khá thuốc từ Ngụy Chước Viêm Châu, chúng đang ở chỗ sư muội, ngươi cứ xem thử trong số đó có loại nào dùng được hay không.”
Hắc Y nghe vậy thì lấy làm lạ: “Ngươi quen Ngụy Chước từ lúc nào, hắn dễ nói chuyện thế à?”
“Đúng là một người rất dễ nói chuyện.” Mộ Sơ Lương khẽ gật đầu, nhìn Hắc Y chốc lát rồi như chợt nhớ ra gì đó, bèn đệm thêm: “Trên đường tới đây ngươi có từng gặp Hoa Chi không?”
Hắc Y ngẩn ra, ngay tích tắc nghe thấy cái tên này vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ lạ, như hoài cảm mà cũng như đành chịu, hắn nhìn Mộ Sơ Lương giây lát rồi đành lắc đầu thở dài: “Không có, dù ta có gặp nàng thì cũng không thể nhận mặt nhau.”
“Thế thì tốt.” Mộ Sơ Lương lại ho khan bận nữa, sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: “Tại sao ngươi không dịch dung, để quá nhiều người nhìn thấy mặt thật cũng không phải chuyện tốt gì đâu.”
“Có mang theo mặt nạ đây, lát nữa sẽ đeo.” Hắc Y như có hơi bất mãn, mà cũng thấy là lạ, bèn nhìn chòng chòng vào Mộ Sơ Lương với ánh mắt nghi ngờ, giọng quái lạ: “Sao?”
Mộ Sơ Lương cười cong cong mi mắt, không trả lời.
Hắc Y nhìn kiểu cười của y mà không hiểu sao hai mắt lại mở to hơn, còn hít ngược hơi lạnh.
“Có phải ngươi giở trò với Chi Chi không hả?” Hắc Y bỗng đứng bật dậy, chỉ thẳng vào cái mặt cười lương thiện đầy vô hại của Mộ Sơ Lương: “Người ngoài không biết chứ ta thì còn khuya, mỗi lần ngươi phạm tội đều cười cái điệu này… rốt cuộc ngươi đã gây ra tội gì?!”
“Cũng chẳng có gì to tát cả.” Mộ Sơ Lương thuận miệng trấn an, nhưng thấy Hắc Y vẫn khăng khăng không tha thì đành phải tung ra đòn sát thủ, bắt đầu điệp khúc ho sù sụ.
Hắc Ý nhíu mày, không phân biệt nổi y ho thật hay giả ho, bèn ngồi xuống mép giường đổi chủ đề: “Nhắc mới nhớ, sư muội của ngươi thích ngươi đó, ngươi biết chưa?”
Tiếng ho của Mộ Sơ Lương chợt im bặt, sóng mắt nhìn có vẻ bình lặng nhưng thực chất lại không hề bình lặng chút nào.
Hắc Y cười “Hề hề”, phủi phủi bụi bặm trên áo, liếc xéo Mộ Sơ Lương: “Không giả bệnh nữa à?”
Nụ cười của Mộ Sơ Lương ẩn sâu trong đáy mắt, y ngồi thẳng người dậy hỏi vặn lại: “Sao ngươi biết sư muội của ta?”
“Mấy hôm trước ta hay tin Thập Châu muốn ra tay với Không Thiền phái nên tới trước xem sao, lúc đầu chỉ định đi thăm ngươi chút thôi, ai ngờ lại thấy tiểu cô nương đó giở trò trên người ngươi…” Hắc Y nói tới đây thì hóng mắt quan sát thần sắc của Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương nhìn vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ có tay phải là vô thức sờ lên vạt áo, nheo mắt nhìn Hắc Y.
Hắc Y cười khì ra tiếng: “Muội ấy tìm được chiếc chìa khóa trên cổ ngươi.”
Vẻ mặt của Mộ Sơ Lương không thay đổi, chỉ thả ra một câu nhẹ tênh: “Ngươi chọn muội ấy để nhận tin tức thay ta là quyết định sáng suốt, nhưng hình như ngươi nói quá nhiều rồi thì phải.”
Hắc Y nghe câu này thì đầu mày không khỏi nhướng lên, rồi lại cười ranh mãnh: “Có phải ta chủ động khai ra đâu, mà do tiểu cô nương Vân Khâm đó bám riết hỏi mãi đó chứ, sau đó ta mới biết hơn một năm qua muội ấy đã nghe ngóng được bao nhiêu chuyện của ngươi, chắc ngươi không biết đâu, muội ấy á hả… có khi đã biết rốt ráo về ngươi rồi đấy.”
Nghe Hắc Y nói xong, Mộ Sơ Lương hiếm khi nào không trả lời ngay như hiện tại, y hơi cúi đầu, tựa như đang nhìn mu bàn tay trắng bệch buông thõng bên người, nhìn tới nỗi thất thần.
Hắc Y không nhận ra hành động kỳ lạ của Mộ Sơ Lương, chỉ giở giọng nghiêm túc: “Bổn thiếu gia ta là người từng trải mà, ta nhìn một phát là thấy ngay, tiểu cô nương đó bảo đảm thích ngươi, hơn nữa còn thích cái kiểu đó đó.”
Cuối cùng Mộ Sơ Lương cũng ngước mắt lên, nhưng y chỉ hơi nghiêng nghiêng hàng mày, không cho ý kiến, tới nét mặt cũng khó đoán.
Hắc Y đã quen với cái dáng ra vẻ thần bí của người này nên chẳng thấy có gì lạ lùng ở đây cả, chỉ phát vào vai Mộ Sơ Lương một cái, hỏi tiếp: “Còn ngươi thì sao đây?”
Trời bên ngoài sáng trưng, nhưng vì địa thế thấp nên căn phòng này có vẻ hơi u ám, hành động này của Hắc Y làm kinh động tới ngọn nến trên bàn, ánh lửa lắc lư chao đảo rồi yên tĩnh trở lại.
Mộ Sơ Lương yên lặng giây lát, hỏi lại với giọng bình thản: “Ta thì sao?”
“Mấy hôm rồi hai người làm gì với nhau thì ta không biết, nhưng tiểu cô nương nhà người ta vừa nhận được tin là hộ tống ngươi về nhà ngay, bây giờ còn bị cuốn vào chuyện này, ta không tin ngươi không biết tâm tư của muội ấy?”
Ánh mắt của Mộ Sơ Lương dừng lại ở nơi nào chẳng hay, có lẽ là ở trên ánh nến đang nhảy nhót trên bàn, hoặc có lẽ là chiếc chung mẻ mất một góc bên ánh nến, chỉ thấy trên gương mặt bợt bạc của hắn có hơi ửng đỏ, sau đó lại cúi đầu ho khan.
Quay lại với Vân Khâm, sau khi giải thích với mọi người đôi câu, rồi thương lượng với Canh trưởng lão một lát, nàng bèn quay về phòng, lúc này mới phát hiện Mộ Sơ Lương đã tỉnh lại rồi, y đang tựa lưng vào đầu giường xì xầm to nhỏ gì đó với Hắc Y.
Vân Khâm đi thật êm vào phòng, trông bề ngoài nàng có vẻ bình thường, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười trong trẻo hiếm thấy. Nàng bước lại hỏi thăm tình trạng của Mộ Sơ Lương, hồi lâu sau mới phát hiện Hắc Y đứng bên cạnh đã thay vào một gương mặt hết sức bình thường.
Nhác thấy ánh mắt Vân Khâm bắn tới, Hắc Y bèn chỉnh trang lại y phục, sau đó mới giải thích: “Thân phận của ta hơi bị đặc biệt, ta sợ bị nhận ra nên cứ dịch dung trước cho tiện.”
Vân Khâm hết sức đồng tình, nhớ tới mấy thứ Mộ Sơ Lương chôm chỉa từ chỗ Hoa Chi mà nàng cũng gật gù hùa theo: “Đúng là tiện.”
Đây không phải lần đầu Hắc Y nhìn thấy bộ dạng đáng nghi này, nghi ngờ của hắn càng thêm sâu, một dự cảm không lành lập tức ập vào lòng, hắn nhíu mày liếc qua liếc lại Vân Khâm và Mộ Sơ Lương: “Rốt cuộc là sao hả?!”
Mộ Sơ Lương im lặng nở ra nụ cười vô tội, Vân Khâm cũng không dám hé răng, đành quay sang tiếp tục quan tâm thương thế của Mộ Sơ Lương.
Nếu Mộ Sơ Lương đã tỉnh thì mọi người phải nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Thế là trong khi mặt trời dần lặng xuống bên ngoài, thì trong căn phòng nhỏ này mọi người lại châu đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo.