Edit: Yunchan
Không Thiền phái sau mười năm vắng lặng lần đầu tiên có lại sức uy hiếp của người đông thế mạnh.
Mùi lấy ít địch nhiều mà Không Thiền phái nếm trải mới đó, bây giờ đã tới lượt người của Thập châu nếm thử.
Cho dù Vũ Thiện có cao ngạo thì cũng biết đạo lý ít khó thể địch nhiều, giờ đây Thiên Cương Minh dẫn theo viện quân của tam môn thất phái tới, hai phe giao thủ một hồi, người của Sinh Châu và Phượng Lân Châu đã bị thương trầm trọng, rốt cuộc phải nghe lệnh của Vũ Thiện lê thân rút lui.
Cự điểu khổng lồ rời khỏi vùng trời Không Thiền phái, trả lại ánh ban mai cho mảnh đất này.
Trận chiến này đến đây kết thúc, những người ở lại đều yên lặng không lên tiếng, chỉ có ánh mắt là đổ dồn về phía ba người của Không Thiền phái.
Trước khi họ tới là ba người này đã ứng phó với thế tấn công như lũ tràn của Thập châu, thậm chí họ còn thấy khó lòng tin được, đến cùng thì ba người này làm cách nào để chống chọi qua khoảng thời gian này.
Mai Sương Mộng bước ra khỏi đám đông, nàng đi tới trước mặt Mai Nhiễm Y, hốc mắt ửng đỏ, giọng khẽ rung, thì thào đỡ lấy Mai Nhiễm Y: “Bọn tỷ… về trễ.”
Mai Nhiễm Y lắc đầu, thấp giọng nói: “Là sớm.”
Vân Khâm đứng bên nghe hai người đối thoại, trong lòng lại không rõ lắm.
Bây giờ chỉ mới chín ngày, cách thời hạn nửa tháng còn tới sáu ngày, có thể chạy đi chạy về trong thời gian ngắn như vậy, cho thấy nhóm Mai Sương Mộng đã tận hết sức rồi.
Tất cả mọi người đều đang bảo vệ Không Thiền phái theo cách của mình, bất kể là họ hay Mai sư bá và các sư huynh sư tỷ.
Với Vân Khâm đây là một thứ cảm giác mà nàng chưa bao giờ có.
Hôm nay viện quân kéo tới, Thập châu thua trận bỏ chạy, theo tính tình của đảo chủ Thập châu thì chẳng có mặt mũi đâu để ra tay tiếp trong thời gian ngắn, song Thiên Cương Minh và tam môn thất phái vẫn không yên tâm, quyết định nán lại canh chừng nơi này một tháng.
Trong một tháng này, nhóm Mai Sương Mộng thỉnh thoảng sẽ cùng với các thủ lĩnh của môn phái khác thương nghị chuyện hệ trọng trong đại điện Mạnh Chương Tông, những đệ tử còn lại thì bắt tay vào tu sửa những kiến trúc bị phá hủy trong Không Thiền phái.
Lẽ ra Vân Khâm cũng muốn giúp một tay, nhưng vì trận chiến trước đó khiến nàng bị thương còn mất máu quá nhiều nên chẳng ai chịu cho nàng giúp đỡ, chỉ bảo nàng về phòng nghỉ ngơi cho lại sức. Mà trong khoảng thời gian ngắn này, Hoa Tình và Cận Sương còn thường xuyên sắc thuốc làm thức ăn bưng tới cho nàng, chăm cho nàng từng li từng tý.
Vân Khâm không quen với kiểu chăm sóc chu đáo này, nhưng cũng không tiện từ chối sự nhiệt tình của mọi người, nên đành phải nhận. Trên người nàng phần lớn chỉ bị thương ngoài da, dưỡng chừng mười ngày là đã lành hết cả, trái lại Mai Nhiễm Y bị thương rất nặng, điều dưỡng hồi lâu vẫn chẳng thấy khá hơn, làm Vân Khâm lo lắng vô cùng, nhưng Mai Nhiễm Y bế quan trong Lăng Quang Tông, Vân Khâm có muốn cũng chẳng thể tới thăm được.
Vừa không thể đi thăm Mai Nhiễm Y, vừa không thể phụ làm việc, Vân Khâm rảnh rỗi cũng không muốn ru rú mãi trong phòng, đành phải đi lang thang trong Không Thiền phái.
Không Thiền phái hiện tại có sự xuất hiện của mấy ngàn đệ tử trong tam môn thất phái và Thiên Cương Minh, nên vẻ lạnh tanh trước đây đã bị xua tan, Vân Khâm đi tản bộ bên trong, chỉ thấy đệ tử qua lại tấp nập, chung quanh bốc lên khói bếp, ngay cả trên quãng trường cũng có bóng dáng luyện kiếm của đệ tử môn phái khác.
Vân Khâm bỗng nhủ thầm, Không Thiền phái của mười năm trước có lẽ chính là cảnh tượng này, hoặc là càng nhộn nhịp hơn cũng nên. Đó mới là hình dáng vốn có của Không Thiền phái.
Nàng nhìn những người qua lại chung quanh, lần đầu tiên một người đã quen sống một mình trong vùng sơn dã như nàng lại không hề chán ghét cảnh huyên náo bên cạnh mình.
Thả bước tới trước, khi vào tới hậu viện còn có thể trông thấy vài bóng người lác đác, hoa mai trong sân trơ trụi vì trận chiến cách đây không lâu, bây giờ sau khi được nghỉ ngơi cánh hoa đã bắt đầu hé nụ trên cành, tô điểm cả đình viện. Vân Khâm đi men theo hương mai hồi lâu, tới khi định thần lại thì chợt nghe thấy tiếng chuống vang lên thanh thúy, bước chân nàng đã dừng lại trước tòa tiểu lâu quen thuộc.
Vân Khâm ngẩng đầu lên đối diện với bầu trời xanh biếc, chuông bạc trên góc mái hiên đang đong đưa trong gió, mấy con chim vô danh đang vỗ cánh bay qua rồi mất hút phía chân trời.
Trong tiếng chuông ngân vang cánh cửa tiểu lâu đột nhiên mở ra, tầm mắt của Vân Khâm lập tức dời về nơi phát ra âm thanh đó thì nhìn thấy một người rảo bước ra khỏi tiểu lâu.
Người đang bước ra được tương truyền là nhân vật đứng đầu trong Trung Nguyên chính đạo đương thời, minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất.
Thiên Cương Minh chính là đầu não của chính đạo đương thời, thống lĩnh tam môn thất phái chính đạo, mà thân là minh chủ của Thiên Cương Minh, sự vụ mà Túc Thất phải giải quyết mỗi ngày nhất định rất nhiều, Vân Khâm không ngờ rằng giữa lúc bận rộn như vậy mà vị minh chủ này lại xuất hiện ở đây, còn bước ra từ tiểu lâu của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm không biết Mộ Sơ Lương và Túc Thất có quan hệ gì và quá khứ thế nào, nàng chỉ đứng lặng ở đây nhìn theo bóng của Túc Thất, mãi tới khi đối phương bỗng ngước mắt lên, nhìn về chỗ nàng đứng.
Ánh mắt của Túc Thất dừng lại trên mặt Vân Khâm giây lát, sau đó dời xuống Uẩn Hoa kiếm.
Vân Khâm nắm thanh kiếm trong tay chờ đối phương lên tiếng, nhưng ngay lúc này, một bóng người khác bỗng lướt tới từ trong rừng mai, chẳng mấy chốc đã xuất hiện sau lưng Vân Khâm.
Người nọ thấy Túc Thất và Vân Khâm ở đây thì có vẻ kinh ngạc một thoáng, hắn cúi đầu cất giọng cung kính với Túc Thất: “Minh chủ.”
Túc Thất khẽ gật đầu rồi không nán lại thêm nữa, nhìn về phía Vân Khâm một thoáng rồi rời khỏi đây.
Rừng mai bị tay áo y lướt qua làm rơi rụng vài cánh.
Trong khi tầm mắt của Vân Khâm vẫn dõi theo y.
Cho tới khi người sau lưng cất giọng: “Tại hạ là Nhiễm Tĩnh của Nam môn, chẳng hay vị sư muội đây…”
“Không Thiền phái Lăng Quang Tông, Vân Khâm.” Lúc này Vân Khâm mới quay người lại nghiêm túc quan sát người trước mắt.
Vị đệ tử Nam môn tên gọi là Nhiễm Tĩnh này nom chỉ chừng hai mươi, mặc y phục màu trắng lam của Nam môn, Nam môn thiên về kiếm, bên hông hắn cũng giắt một thanh thiết kiếm trông khá là giản dị, bề ngoài của người này vô cùng bình thường, không nhìn ra tu vi, nhưng nụ cười đong đầy trong mắt lại khiến cho người nhìn có cảm giác thân thiết.
Vân Khâm biết người này, vào cái hôm tam môn thất phái tới trợ giúp, hắn từng đứng ra giới thiệu lai lịch của mình trước mặt người của Thập châu.
Hai người nhìn nhau một hồi, nụ cười trên mặt Nhiễm Tĩnh càng rõ hơn, nói: “Vân Khâm sư muội cũng tới gặp Mộ công tử à?”
Cách xưng hô của Nhiễm Tĩnh hơi lạ.
Tam môn thất phái đều là tông môn chính đạo, giữa đôi bên dùng cách xưng hô sư huynh muội cũng không có gì quá đáng, cho nên Nhiễm Tĩnh gọi Vân Khâm là sư muội cũng bình thường, còn với Mộ Sơ Lương chẳng hiểu sao lại gọi là “Mộ công tử”.
Lòng Vân Khâm thắc mắc nên chỉ khẽ gật đầu, Nhiễm Tĩnh bèn nói tiếp: “Ta cũng lâu rồi chưa gặp lại Mộ công tử.”
Nói rồi, hắn đề nghị vào trong tiểu lâu rồi trò chuyện tiếp, Vân Khâm gật đầu đồng ý, cả hai bèn đi vào trong tiểu lâu.
Bên trong tiểu lâu vẫn chẳng có gì thay đổi, đèn đuốc thắp sáng cả phòng, Mộ Sơ Lương vẫn ngủ yên trên giường đá, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Vân Khâm khép cửa lại, tới khi quay lưng lại thì phát hiện Nhiễm Tĩnh đang đứng ngẩn ra trước mặt Mộ Sơ Lương, như đang nhớ lại một chuyện gì đó rất lâu trước đây.
“Huynh với sư huynh của muội là bằng hữu sao?” Thấy đối phương không nói gì, Vân Khâm do dự chốc lát rồi bước lên hỏi.
Nhiễm Tĩnh nghe mà nghệt ra, nụ cười trên mặt hắn vụt tắt, lúc cười hắn sẽ khiến người ta cảm thấy thân thiết, lúc không cười lại đâm ra khá yếu ớt, trông như một thiếu niên chưa lớn còn e thẹn. Hắn lui lại nửa bước, lắc đầu cười khổ: “Không phải, ta… không phải là bằng hữu của Mộ công tử.”
Ánh mắt hắn hơi dao động, thì thầm: “Mộ công tử là ân nhân của ta.”
Vân khâm nghe đến đây thì lại tò mò hơn.
“Mộ công tử…” Nhiễm Tĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười khổ: “Ở cạnh Mộ công tử lâu năm, cũng đã biết tính tình của công tử, chắc sư muội không muốn nghe ta nói nhảm đâu.”
Vân Khâm lắc đầu, cắt ngang lời hắn: “Muội mới bái nhập sư môn một năm trước, chưa tiếp xúc với Mộ sư huynh bao giờ cả, huynh có thể kể cho muội nghe về huynh ấy được không?”
Nghe câu này của Vân Khâm thần sắc Nhiễm Tĩnh khẽ biến, rốt cuộc hắn cũng gật đầu nói với giọng hoài niệm: “Lúc biết Mộ công tử thì ta chỉ mới bảy tám tuổi đầu, còn Mộ công tử khi đó đã là chủ nhân Mộ gia vang danh khắp thiên hạ. Thời điểm đó chính tà không ngừng tranh đấu, Quỷ Môn và Vô Ưu cốc liên hợp, vì thực hiện ý đồ chúng còn không tiếc xuống tay với người thường, thiêu hủy Yển thành và Kín thành ở phương Đông, lúc ấy ta sống trong Yển thành, chiến sự hết sức hỗn loạn, cha mẹ ta bị người của tà phái giết chết, bốn phía toàn là biển lửa, khi đó ta chẳng làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.”
“Khắp nơi đều là lửa, có người bị thiêu chết, có người bị sặc khói tới chết, lúc đó ta đã nghĩ rằng mình không chạy thoát được, vì dù tới đâu cũng không trốn thoát được.”
“May mà sau đó Mộ công tử xuất hiện. Ta còn nhớ tình cảnh lúc đó, công tử dẫn theo mấy trăm người Không Thiền phái xông vào Yển thành đang sục sôi biển lửa, cứu toàn bộ những người còn sống khỏi tay bọn tà giáo.” Nhiễm Tĩnh nói tới đây thì bỗng bật cười, hắn rũ mắt nhìn Mộ Sơ Lương vẫn đang ngủ say, thì thầm bằng giọng ấm áp: “Thật ra thì hôm nay ta có thể trở thành đệ tử nhập thất của chưởng môn cũng là nhờ vào Mộ công tử. Kể từ khi nhìn thấy Mộ công tử lao ra từ trong biển lửa, ta đã tự nhủ tương lai mình nhất định cũng phải trở thành người như công tử, cứu người giúp người, diệt sạch gian tà trong thiên hạ.”
Những lời này khờ khạo tới mức buồn cười, tới nhân sĩ chính đạo cũng không thốt ra câu này dễ dàng như vậy.
Muốn diệt sạch gian tà trong thiên hạ nào có dễ dàng như vậy.
Vân Khâm im lặng, nàng chỉ lắng nghe chứ không đáp lại một câu nào.
Nhiễm Tĩnh nói tiếp: “Sau đó Mộ công tử đưa bọn ta tới Nam Môn lánh nạn, nhờ vậy ta đã bái nhập Nam Môn, trở thành đệ tử kiếm tông.”
Nhiễm Tĩnh gãi đầu, nụ cười có đôi chút bất đắc dĩ: “Từ Yển thành tới Nam Môn cách nhau một đoạn đường, còn phải chạy khỏi vòng vây của tà giáo, chưa kể phải chớp đúng thời gian lên đường. Lúc ấy thời tiết lạnh vô cùng, Mộ công tử vẫn mang theo bọn ta gấp rút lên đường suốt nửa tháng, hồi đó tuổi ta còn nhỏ, cha mẹ vừa qua đời, lại còn bị bệnh, nên cứ cứng đầu không chịu ăn cũng không chịu uống thuốc, tới khi Mộ công tử biết đã một mình chăm sóc cho ta, lúc mọi người nghỉ ngơi công tử lại tới nói chuyện với ta, kể những chuyện lý thú khắp trời nam biển bắc.”
“Tính tình của công tử rất tốt, nói chuyện cũng rất thú vị, có lúc ta còn nghe tới nỗi nhập thần. Sực tỉnh ra mới phát hiện những người khác cũng đã bu lại đây, ai cũng muốn nghe công tử kể chuyện.” Nhiễm Tĩnh nói tới đây thì không khỏi buồn cười, lại lắc đầu: “Những câu chuyện đó tới giờ ta vẫn còn nhớ, hồi đó ta đã tự nhủ, mình nhất định phải nhanh khỏe lên, sau đó sống sót, tương lai phải đi khắp thiên hạ này, xem thử nó có thú vị như lời công tử kể thật không.”
Nói rồi, nụ cười trên môi Nhiễm Tĩnh lại tắt lịm: “Nhưng đã bao nhiêu qua năm rồi, ta nghĩ mộ công tử không còn nhớ ta đâu.”