Edit: Yunchan
Ở trong sơn động một đêm cũng hệt như trải qua giấc mộng chưa bao giờ tồn tại, Vân Khâm cố tỉnh táo lại trong tiếng đất đá sạt lở và mặt đất rung chuyển, ôm chặt lấy Hoa Tình trong lòng, sau đó đưa mắt quan sát tình hình dưới núi.
Động Tử Yên nằm trên sườn núi đằng sau hậu sơn, bên dưới là cả một tòa Không Thiền phái đồ sộ, hiện tại trên núi hỗn loạn vô cùng, còn dưới núi cũng chẳng bình yên, tuyết phủ trên mặt đất bị trận rung chuyển này làm sạt lở, khiến cả Không Thiền phái bị một màu trắng xóa chiếm lĩnh, mà trong cơn mưa tuyết che mất tầm mắt này, một bức màn sáng kim sắc từ từ dâng lên từ sơn môn Không Thiền phái sau đó lan rộng ra bốn phía, chỉ thấy khắp bốn bề Không Thiền phái tỏa ra ánh vàng trang nghiêm, kim quang này càng lúc càng thịnh, càng lúc càng cháy rực, bao phủ lấy toàn bộ Không Thiền phái!
Và gần như cùng một lúc, vài chiếc bóng trắng đồng loạt phóng vụt ra khỏi sơn môn, rồi mất hút ở chân trời.
Dù cách rất xa, nhưng Vân Khâm vẫn nhận ra chúng, đó là bọn bạch y nhân giao thủ với mọi người Không Thiền phái lúc trước, hiện tại bọn chúng đã rút lui, xem ra trận pháp mà ảo ảnh nói quả nhiên có tác dụng.
Nghĩ tới đây, Vân Khâm không khỏi quay lại nhìn sơn động mà mình mới đi ra, nhưng sơn động sau lưng đã đổ sụp từ lâu, không còn hình dáng ban đầu nữa, còn ảo ảnh kia tất nhiên cũng tan thành mây khói theo đó.
Ánh mắt Vân Khâm buồn bã, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát mơ hồ.
Những lời mà ảo ảnh nói trong sơn động nàng đều nhớ rõ từng câu từng chữ, khó lòng quên được.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, có lẽ nó chính là Mộ Sơ Lương, một Mộ Sơ Lương mới mười tuổi đầu, hoang mang trước tương lai.
Người đó đã để bản thân mình lại trong sơn động vĩnh viễn, thứ mang ra chỉ là một đại sư huynh Mộ Sơ Lương Không Thiền phái nho nhã đoan chính, tất cả đều nghĩ cho chính đạo thiên hạ.
Cảm giác mất mát trong lòng Vân Khâm càng rõ nét hơn, nhưng không cách nào tìm lại bóng dáng đó nữa.
“Sư muội.” Ngay khi Vân Khâm đang thừ người ra, thì người được Vân Khâm dìu nãy giờ rốt cuộc cũng mở mắt ra. Nàng nhìn quanh quất với vẻ mờ mịt, tới khi nhớ ra mọi chuyện thì mới biến sắc, níu lấy cánh tay Vân Khâm, hỏi dồn: “Sư phụ đâu rồi? Bây giờ họ… ra sao rồi?”
Vân Khâm lắc đầu, sắc mặt nặng trĩu: “Không biết.” Nàng giữ lấy cơ thể mềm nhũn của Hoa Tình, thấp giọng hỏi: “Tỷ còn đi được không?”
Hoa Tình tỉnh lại sau cơn hôn mê nên đã lấy lại chút sức lực, nàng cắn môi gật đầu, Vân Khâm bèn tiếp lời: “Vậy chúng ta mau về xem tình hình ra sao đi.”
Hoa Tình gật đầu lần nữa, hai người hối hả đi xuống dưới núi.
Trận rung chuyển ban nãy đã dừng trả lại sự yên tĩnh cho chung quanh, chỉ có dấu vết còn lưu lại khắp nơi là chứng tỏ đêm qua đã xảy ra một trận chiến ác liệt.
Lúc Vân Khâm và Hoa Tình chạy vội vào đại điện thì Mai Nhiễm Y đang xách thanh kiếm đẫm máu toan bước ra ngoài, khi thấy bọn Vân Khâm chạy tới y mới dừng bước lại, hỏi ngay: “Trận pháp này là do các ngươi khởi động?”
Vân Khâm nhìn quanh một vòng, rồi khẽ gật đầu.
Trong lúc hai người trao đổi thì Mai Sương Mộng cũng đi tới, nàng trông thảm hại hơn Mai Nhiễm Y rất nhiều, áo quần xộc xệch còn nhuộm đầy máu, bên má cũng xước một đường rỉ máu, nhưng nàng không để ý đến nó chỉ tập trung hỏi Vân Khâm: “Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Khâm không giấu giếm gì, sau khi theo mọi người quay vào đại điện thì thuật lại chuyện xảy ra trong động, chỉ lượt bỏ bớt đoạn quá khứ của Mộ Sơ Lương.
Tới khi Vân Khâm nói xong Mai Sương Mộng mới thở hắt ra, không ngờ vì nhân duyên ngẫu nhiên mà trận pháp nhiều năm trước của Không Thiền phái lại được khởi động, nhờ đó mọi người mới vượt qua được kiếp nạn này.
Tuy vậy, nét mặt của Mai Sương Mộng vẫn chẳng hề dịu lại.
Ai cũng biết, nếu bọn chúng đã tới một lần, thì dĩ nhiên sẽ có lần hai.
Vẻ mặt Vân Khâm cũng vô cùng nghiêm túc: “Ảo ảnh đó nói rằng trận pháp này chỉ có thể dùng một lần.”
“Không sai.” Mai Sương Mộng là tông chủ Mạnh Chương Tông của Không Thiền phái năm xưa nên hiểu rất rõ về trận thuật, chỉ cần liếc nhìn qua nàng đã đoán được: “Trận pháp này cùng lắm chỉ duy trì được nửa tháng, trong vòng nửa tháng này người ngoài không thể nào bước vào, nhưng nửa tháng sau, nếu Doanh Châu tấn công lần nữa thì chẳng còn cách nào.”
Bọn người Doanh Châu tới đây lần này nhất định chỉ là màn dạo đầu, đối thủ mạnh hơn có lẽ còn ở phía sau.
Mai Sương Mộng nói đến đây thì mắt tối xuống, ngoảnh sang Mai Nhiễm Y: “Muốn giữ được Không Thiền phái, chúng ta chỉ còn nước cầu viện những môn phái khác thôi.”
Mai Nhiễm Y nhìn đáp lại, không có ý kiến, Mai Sương Mộng bèn nói tiếp: “Trong nửa tháng này ta sẽ phái những người còn lại xuống núi để cầu viện những môn phái khác, Vân Khâm và Hoa Tình hãy ở lại đây.”
Vẻ mặt nàng phức tạp, trầm giọng nói: “Hai ngươi nhập môn chưa lâu, tùy tiện xuống núi e rằng càng nguy hiểm hơn, hiện tại đã có trận pháp bảo hộ, trong vòng nửa tháng nơi này là an toàn nhất.” Nàng đối diện với Vân Khâm chốc lát, đoạn thở dài: “Chờ bọn ta quay lại.”
Vân Khâm gật đầu, nhận lệnh. Lượng sức mà làm, nàng biết rõ hiện tại thủ ở đây là cách tốt nhất, mà ở lại đây, nàng cũng có thể điều tra được nhiều chuyện liên quan tới Doanh Châu hơn từ chồng thư mà Mộ Sơ Lương để lại, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến kế tiếp.
Khi thấy Vân Khâm gật đầu đồng ý, Hoa Tình lại do dự hồi lâu, song cuối cùng cũng phải đồng ý, đến tận lúc này, ánh mắt Mai Sương Mộng mới lóe lên, vỗ nhè nhẹ vào vai Vân Khâm: “Hai đứa cũng mệt rồi, đi về nghỉ đi.”
Vân Khâm nhẹ gật đầu, hỏi qua tình trạng của những người khác trong Không Thiền phái mới biết có người bị thương, có người cần được chăm sóc, hiện tại những người đó đã ra về hết, chờ lát nữa họ sẽ thu dọn hành trang để chuẩn bị xuống núi.
Không Thiền phái bị cô lập giữa núi tuyết, sau mười năm rốt cuộc đã ra khỏi gió tuyết, nhưng không ngờ lại ở trong tình cảnh này.
Khi sắp ra khỏi đại điện, Vân Khâm không khỏi nhìn lại Mai Nhiễm Y, người nọ vẫn vô cảm nghiêm nghị như hàn mai, chỉ liếc về phía Vân Khâm với ánh nhìn lãnh đạm, lòng Vân Khâm có điều muốn hỏi, nhưng nhìn mọi người ở đây thì đành phải dằn chúng xuống, trở lại nơi ở của đệ tử với Hoa Tình.
Vân Khâm và Hoa Tình tách ra ai về nhà nấy, đến tận giờ này Vân Khâm mới có thể thả lỏng tơ lòng bị kéo căng, đi về ghế ngồi.
Vân Khâm đã từng có kinh nghiệm vượt qua ranh giới sinh tử, sau đó nàng bắt đầu cố gắng luyện kiếm, bắt đầu điều tra tất cả những thứ có liên quan tới Doanh Châu, nàng tin sẽ có một ngày mình có thể dựa vào năng lực của bản thân để đối kháng với Doanh Châu, để báo thù cho những người đã chết vì mình.
Nhưng mãi tới đêm qua, đối diện với bọn bạch y nhân cao sâu không lường được đó, Vân Khâm mới hiểu rõ mình đang đối địch với ai.
Nàng cơ bản chẳng làm được gì cả.
Thực lực của nàng kém chúng quá xa, ngay cả bọn bạch y nhân đó mà nàng cũng không thể nào đánh lại, đừng nói chi tới kẻ đáng sợ hơn đứng sau chúng.
Một nỗi bất lực và tuyệt vọng chưa bao giờ có ập tới như sóng trào, nhấn chìm lấy Vân Khâm, nàng ngồi ở bên cạnh bàn mà chỉ thấy gió rét thổi lùa vào cửa sổ, hơi lạnh lan tỏa khắp phòng, nàng đứng dậy, đang định đóng cửa sổ lại thì bỗng bị thứ gì đó đập nhẹ vào đầu gối.
Nàng cúi đầu xuống mới biết thì ra là Uẩn Hoa kiếm đạng cạ cạ vào chân mình.
“Sao hả?” Vân Khâm khom lưng xách Uẩn Hoa kiếm lên, thấy thanh kiếm kia nằm im ru trong lòng bàn tay mình thì không hiểu sao bờ môi mím chặt lại hé ra một nụ cười: “Nếu ngươi có thể nói chuyện với ta thì hay biết mấy.”
Nàng nhìn thanh kiếm trong tay mình, rồi lại vô thức nghĩ tới Mộ Sơ Lương, nhớ tới bé trai nói chuyện với mình trong sơn động.
Chỉ trách khi ấy quá cấp bách, nàng chỉ ngồi yên lắng nghe chứ chưa thật sự trò chuyện với nó được mấy câu.
Bây giờ có muốn nói thì cũng đã muộn rồi.
Ngay vào lúc Vân Khâm đang thẫn thờ, thì một tiếng gõ cửa bỗng vọng tới, Vân Khâm bèn đặt kiếm xuống đi ra mở cửa, phát hiện người tới là Hoa Tình.
Hoa Tình đứng ngoài cửa, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, chẳng qua trong nét tái nhợt đó vẫn mang theo nụ cười hết sức gượng gạo.
“Có chuyện gì sao?” Vân Khâm hỏi.
Hoa Tình đưa thứ đang ôm trong ngực tới trước mặt Vân Khâm, lúc này Vân Khâm mới nhận ra thứ nàng cầm là ít thuốc trị thương và vải trắng, bèn hỏi với giọng khó hiểu: “Sao vậy?”
Ánh mắt Hoa Tình nhìn chằm chằm lên người Vân Khâm, thấy Vân Khâm vẫn chưa hiểu thì mới chìa ngón tay ra chỉ vào cánh tay của nàng: “Muội bị thương, ta tới đây băng bó vết thương cho muội.”
Vân Khâm nhìn theo hướng chỉ của Hoa Tình, đến giờ mới phát hiện trên cánh tay mình bị rạch một vết thương dài ngoằng, có lẽ là bị thương lúc mang Hoa Tình tới hậu sơn, có điều nàng nóng lòng tới động Tử Yên nên quên bẵng mất nó.
Thấy Hoa Tình đã tìm tới tận đây, Vân Khâm cũng chẳng còn cách nào để cự tuyệt nữa, đành phải gật đầu nói: “Cám ơn.”
Thế là Hoa Tình vội bước vào phòng, kéo Vân Khâm ngồi xuống ghế, rồi băng bó vết thương cho Vân Khâm. Vân Khâm ngồi yên ở bên, vẻ mặt vẫn không có chút gợn song, Hoa Tình cẩn thận xử lý vết thương trên cánh tay mà không nén nổi phải thấp giọng nói: “Muội không sợ đau sao?”
“Hả?” Vân Khâm như có vẻ thẫn thờ, sau khi nghe Hoa Tình hỏi lại mới đáp: “Không sợ.”
Hoa Tình nói tiếp: “Nếu ta được như muội thì tốt rồi, mặc dù ta nhập môn sớm hơn muội, nhưng chẳng hề biết gì cả, kiếm pháp cũng chỉ gà mờ, bây giờ Không Thiền phái xảy ra biến cố mà ta chẳng giúp được gì.”
Vân Khâm yên lặng nghe Hoa Tình nói, tới khi vết thương trên tay được băng bó đâu vào đó, Hoa Tình đứng dậy rồi thì Vân Khâm mới thấp giọng hỏi: “Đối với tỷ, Không Thiền phái quan trọng đến thế sao?”
“Dĩ nhiên, vì nơi này đã thu nhận ta mà.” Hoa Tình ôm lấy thuốc trị thương, cười khẽ: “Rời khỏi đây rồi, ta đâu còn nơi nào để đi nữa.”
Vân Khâm mím chặt môi, nghe đến đây mới nhận ra, hiện tại nàng cũng như Hoa Tình, từ lâu đã quen với nơi này, rời khỏi nó rồi thì chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
Lẽ ra nàng không nên nán lại lâu đến thế.
Hai người họ nhìn nhau hồi lâu, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông, trên núi Không Thiền đổ tuyết trắng xóa, tiếng chuông ngân vang trong tuyết càng tôn lên nét đìu hiu, tiếng sau nối tiếp tiếng trước, ngân mãi vẫn chưa ngừng.
Hoa Tình nhanh chóng đặt vật trong tay xuống rồi nhoài người ra ngoài cửa sổ, ló đầu nhìn: “Là tiếng chuông đưa tiễn!”
“Sư huynh sư tỷ xuống núi rồi.”