Thuyền, ngay cả một khắc cũng không ngừng, lướt nhanh về phía trước.Ở trên thuyền, cúi đầu liền nhìn thấy dòng nước trắng xoá, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời xanh thẳm óng ánh.Mặt nước thật đẹp, bầu trời cũng thật đẹp, nhưng, nhìn mãi, sẽ trở nên nhàm chán.Huống chi, trong lòng Y Vân còn có một bóng ma bao phủ, khiến nàng không có cách nào vui vẻ.Hồng Điệp bị giam lại.Nhốt trong căn phòng tận dưới đáy thuyền.Y Vân từng đến thăm, nhưng bị thị vệ canh cửa cản lại.Y Vân mãi không thể quên được ánh mắt u oán cùng căm hận của Hồng Điệp, càng không quên được câu nói khiến nàng không thể thư thái kia.Mỗi ngày nếu không cùng mẫu thân yên lặng tưởng niệm về người phụ thân chưa từng gặp mặt nơi biên ải xa xôi, thì đứng lặng bên mạn thuyền nhìn vào dòng nước vô biên, còn không thì chôn mình ngủ say trong chăn bông. Chỉ có ngủ, mới giúp nàng không tiếp tục phiền não.Sau khi rơi xuống nước, bỗng nhiên Quân Lăng Thiên đối với Y Vân tốt hẳn lên, hắn không hề cố tình gây sự, cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, càng không làm khó nàng.Hắn thường dùng ánh mắt nuông chiều trộm nhìn Y Vân, hắn bắt đầu ôn nhu gọi nàng Vân nhi.Nhưng tất cả những chuyện này Y Vân vẫn kìm nén bản thân như nhìn không thấy, như nghe không rõ.Nàng chỉ im lặng làm tốt thân phận một nha hoàn.Vì hắn rửa mặt chải đầu thay y phục, vì hắn trải chiếu xếp chăn, vì hắn bưng trà rót nước, vì hắn rót rượu gắp thức ăn, vì hắn giải sầu, tất cả những chuyện này, nàng đều tận tâm mà làm, dù là những việc nhỏ nhặt, đều cam tâm tình nguyện.Những thị vệ của Quân Lăng Thiên, Y Vân cũng không thường gặp, bởi vì bọn họ đều như chiếc bóng, khi không nên xuất hiện thì sẽ không xuất hiện.Nhưng nàng lại thường nhìn thấy Mặc Vân, Loan Nguyệt cùng Phù Liễu. Nhưng các nàng đối với Y Vân rất xa lánh, hình như là cố ý tránh nàng.Y Vân ở trên sàn tàu hít thở chút không khí trong lành, khi đi xuống vừa đúng lúc nhìn thấy Loan Nguyệt bước tới.Loan Nguyệt nhìn Y Vân mỉm cười, nụ cười thực ôn hoà, nhưng cũng thực khách sáo, Y Vân biết nàng không thật tâm mỉm cười, bởi vì ánh mắt Loan Nguyệt không hề cong cong như ánh trăng.Y Vân biết, nàng là đang hận mình, hận mình hại Hồng Điệp.Y Vân thật không rõ, rõ ràng nàng mới là người bị hại, vô duyên vô cớ bị Hồng Điệp đẩy xuống nước, còn chưa kịp hiểu gì đã bị gọi là tai hoạ. Nếu nàng không biết bơi, có lẽ đã sớm chết.Nhưng vì sao, cuối cùng, nàng lại trở thành tội nhân?Y Vân ngăn Loan Nguyệt lại, hỏi: “Loan Nguyệt, dừng bước!”“Nhan cô nương có việc gì thế?” Loan Nguyệt vô cùng khách khí nói.“Loan Nguyệt, Y Vân biết ngươi hận ta, nhưng có thể hay không nói cho ta biết nguyên nhân?”“Thực xin lỗi, Loan Nguyệt sao lại hận cô nương?” Loan Nguyệt nói xong, liền lướt qua bên người Y Vân, hướng một gian phòng đi đến.Y Vân nhanh nhẹn bắt kịp, ở Phồn Hoa Viên, nàng từng ở cùng một phòng với Loan Nguyệt, nếu nàng nói rõ với Loan Nguyệt, nàng ấy sẽ không vô duyên vô cớ hận nàng.Nhưng, ở trước cửa, Loan Nguyệt vươn cánh tay ra, ngăn nàng lại.“Nhan cô nương, ngươi không nên vào phòng, nếu để chúa thượng biết, chắc chắn sẽ hiểu lầm ta cùng cô nương nói cái gì đó?”Đôi mắt Loan Nguyệt đề phòng nhìn nàng.Y Vân nhìn vào ánh mắt không hề cười của Loan Nguyệt, “Ngươi không phải nói ta rất giống một người sao?”Loan Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá gương mặt như hoa của Y Vân.Thật lâu sau, mới đem gương mặt thanh lệ như nước này gắn với Hoàng Nhan thần sắc bệnh hoạn lại điểm trang nồng đậm.“Ngươi là…” Trong mắt Loan Nguyệt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng.“Không sai! Chính là ta, Hoàng Nhan!” Y Vân gật gật đầu.“Là ngươi, màu da của ngươi sao lại biến thành trắng nõn thế này, môi cũng nhỏ lại, ánh mắt lại thêm phần trong suốt, hàng mi cong cong, thì ra, đây mới là gương mặt thật sự của ngươi, lại xinh đẹp rất nhiều so với cách trang điểm trước đây!” Loan nguyệt vừa nói vừa nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.Y Vân nghĩ thầm, điều đó là đương nhiên, cách trang điểm đó là vì làm cho xấu đi mà.“Ta có thể vào không?” Y Vân nhìn thấy Loan Nguyệt vẫn giữ cánh tay chặn cửa như trước, liền hỏi.“Đương nhiên! Vào đi!”Y Vân ngày ấy tự nhiên mất tích khỏi Phồn Hoa Viên, các nàng đều vô cùng lo lắng, hôm nay gặp lại, tất nhiên rất là vui mừng.“Loan nguyệt, Hồng Điệp nàng ấy vì sao lại hận ta! Ngươi biết không?” Y Vân ngồi ở trên giường, hỏi.Loan Nguyệt kinh ngạc nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”“Ta sao biết tâm tư của nàng?” Y Vân cũng rất kinh ngạc.“Ngươi cũng không biết tâm ý của chúa thượng sao?”“Hắn có tâm ý gì chứ?” Y Vân có chút chột dạ nói.Loan Nguyệt sửng sốt nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, chúa thượng thích ngươi? Thì ra ngươi chính là Hoàng Nhan, rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao khi đó ở Phồn Hoa Viên chúa thượng lại chỉ đích danh ngươi đi tiếp hắn. Nói vậy, khi đó người đã thích ngươi.”Y Vân nghe thấy Loan Nguyệt nhắc đến chuyện tiếp khách lần đó, nghĩ đến ngày ấy Quân Lăng Thiên bảo nàng hôn hắn, vẫn còn chút tức giận. Chính nàng lúc ấy lại không biết đó là một cái bẫy.Nhưng lại, nghe nàng nói Quân Lăng Thiên thích mình, trái tim Y Vân không kìm hãm được mà run rẩy.“Chúa thượng căn dặn chúng ta cái gì cũng không được nói với cô nương, nếu không kết quả cũng sẽ giống Hồng Điệp. Hồng Điệp đã hầu hạ chúa thượng nhiều năm như vậy, cũng thích chúa thượng nhiều năm như vậy, chúng ta đều vì nàng mà bi thương.”Thần sắc Loan Nguyệt có chút buồn bả, kỳ thực nàng ấy sao lại thích chúa thượng, người cao cao tại thượng như vậy, nàng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn người, chỉ có thể đứng ở xa nhìn người, vì người mà ra sức, vì người mà bán mạng.“Hồng Điệp thích hắn?”“Đúng nha! Vì chúa thượng, nàng đã ở thanh lâu nhiều năm, làm hoa khôi, nhảy múa ca hát, tiếp xúc với vô số nam nhân, tất cả chỉ vì trợ giúp cho chúa thượng. Lại không ngờ, chúa thượng thích ngươi. Nàng tất nhiên là thương tâm.”“Nhưng mà, nàng vì sao……. Vì sao nói ta là tai họa?” Y Vân vẫn còn u mê.“Trong hoàng cung, chúa thượng là bởi vì ngươi mà ngồi tù, nếu không phải chúa thượng nắm được nhược điểm của hoàng hậu, nhờ Tuyệt Mạn La công chúa đi cầu xin Hoàng hậu, nói không chừng hiện giờ chúa thượng còn bị giam giữ trong nhà lao ấy chứ? Vì giúp ngươi xuất cung, suýt nữa đã huỷ hoại kế hoạch nhiều năm của chúng ta trong chốc lát, cái kế hoạch đó, người đã vạch ra suốt sáu năm. Hồng Điệp nói ngươi là tai họa, cũng chỉ là trong phút giây kích động, ngươi không cần để ở trong lòng, nàng chẳng qua là sợ, sợ chúa thượng vì ngươi, mà phá huỷ kế hoạch của mình, sợ chúa thượng vì ngươi mà lại đưa mình vào nguy hiểm.”Y Vân cuối cùng cũng hiểu được, việc Quân Lăng Thiên cứu nàng ra khỏi cung cũng không dễ dàng gì, bởi vì vậy mà suýt chút nữa phá huỷ kế hoạch của hắn. Nhưng kế hoạch đó là gì?Trở lại trong khoang thuyền, Y Vân nằm vật xuống giường.Chẳng lẽ Quân Lăng Thiên thật sự yêu nàng sao?Cho dù là như thế, nhưng tình yêu của một ác ma liệu có thể kéo dài được bao lâu?Nàng cảm giác bản thân thật sự mệt mỏi, hơn nữa, nàng sợ, sợ là lòng mình sẽ rơi vào tay giặc, mất phương hướng. Nàng lại sợ hãi bản thân càng lúc càng không thể nắm giữ cảm xúc trong lòng bàn tay mình.Tấm lòng của nàng chẳng phải đã trao cho Long Mạc hay sao? Đời này, nàng chỉ yêu Đại ca ca, sẽ không có người khác.Quân Lăng Thiên lặng lẽ không một tiếng động bước đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt Y Vân nhắm chặt, đôi mày nhẹ chau lại, hàng mi run run, rõ ràng là không ngủ được.Hắn tỉ mỉ nhìn nàng, hắn biết, nàng không vui.Cảm nhận được một cái gì đó khác thường như muốn xuyên thấu tâm hồn nàng xuất hiện, Y Vân mở to đôi mắt, trông thấy ánh mắt sâu thẳm chỉ mải miết nhìn vào nàng, tựa như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của nàng, và điều đó khiến lồng ngực Y Vân đau nhói.Quân Lăng Thiên mỉm cười kín đáo, nói: “Đang nghĩ gì thế? Mỹ nhân mê ngủ của ta!”“Chúa thượng, ngươi khát, hay là đói bụng, nghỉ ngơi, cứ căn dặn một tiếng, Y Vân sẽ chuẩn bị!” Y Vân ngồi dậy, thanh âm không mang theo chút tình cảm nói.“Ta không khát, cũng không đói, lại càng không muốn nghỉ ngơi, Vân nhi, ngươi không thể nói cái gì khác sao.” Quân Lăng Thiên có chút nổi giận.“Ta chỉ là nha hoàn của ngươi.” Y Vân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quân Lăng Thiên.“Vân nhi, ngươi không cần phải tiếp tục làm ta buồn bực!” Quân Lăng Thiên tức giận nói, đối mặt với nàng, hắn chưa bao giờ có thể hiểu rõ con người nàng.“Ngươi giận sao? Để Y Vân hát cho chúa thượng một khúc vậy, giúp chúa thượng giải sầu!”Y Vân nói xong, liền đứng lên.Cất tiếng hát: “Tiểu vũ tiêm tiêm phong tế tế, vạn gia dương liễu thanh yên lý. Luyến thụ thấp hoa phi bất khởi. . .” Mưa bụi giăng giăng gió hắt hiu, Khắp nơi sương phủ liễu yêu kiều. Đẫm nước, rời cây hoa chẳng chịu……
“Đủ rồi, Vân nhi, không cần hát!”“Là do khúc hát này không dễ nghe sao? Y Vân sẽ đổi một bài khác, khứ niên tử mạch thanh môn, kim tiêu vũ phách vân hồn. Đoạn tống nhất sinh tiều tụy, năng tiêu kỷ cá hoàng hôn! . . .”Quân Lăng Thiên che phủ đôi môi của nàng, ôm chầm lấy nàng và nói: “Không cần hát, Vân nhi, ngươi muốn ta phải làm thế nào, ngươi mới có thể vui vẻ? Ngươi nói….”Y Vân ở trong ngực Quân Lăng Thiên, cười nhạt nói: “Ngươi biết, ta muốn ngươi thả ta, thả ta, có được không?”“Thả ngươi! Đừng hòng!” Đôi mắt Quân Lăng Thiên híp lại, hắn biết, cho dù là ở bên cạnh hắn, nhưng nàng vẫn nghĩ về Long Mạc. Hắn sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không.Y Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trên giường, Quân Lăng Thiên lay vai nàng nói: “Vân nhi, nói gì đi, tranh cãi với ta, có nghe thấy không?”“Ngươi muốn ta nói chuyện sao? Được ta cho ngươi biết, Nhan Y Vân ta vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ gây hoạ cho ngươi!”Y Vân nói xong liền tựa đầu chôn sâu trong chăn, nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn.Nàng biết mình đã chọc giận hắn, nhưng nàng không thể không làm như vậy.Thật lâu sau, bên người đã không còn tiếng động, lúc nàng ngẩng đầu lên thì Quân Lăng Thiên dĩ nhiên đã rời đi.