Hoa trên cành sớm đã nhuộm đỏ, lá xanh càng tô điểm thêm cho ngọn cây, thật là sắc xuân nồng đậm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Mọi người nói tam phân xuân sắc nhị phân sầu, cho tới hôm nay Y Vân mới sâu sắc cảm nhận được.
Từ khi bị Tuyết Mạn La quất roi, Y Vân liền không bị Quân Lăng Thiên cầm tù nơi gian nhà giam nho nhỏ kia.
Nàng có thể ở trong sân tuỳ ý đi lại, nhưng vĩnh viễn không thoát ra khỏi căn nhà này, cũng luôn không thoát khỏi tầm mắt của kẻ giám thị nàng từ một nơi bí mật nào đó.
Mỗi ngày đều không có việc gì để làm, giống như một tiểu thư trong chốn khuê phòng, loại nhàn rỗi thế này khiến Y Vân khó mà tiêu hoá nổi.
Quân Lăng Thiên khi không có việc liền tới trêu chọc Y Vân, lúc có việc thì mấy ngày không thấy bóng dáng.
Vết thương trên lưng đã khỏi, vả lại cũng không để lại vết sẹo, thuốc trị thương của hắn xem ra là cực kỳ quý giá.
Trong bụi hoa, hoa nở rực rỡ, hương khí mê người, Y Vân lặng yên ngồi một mình, mặc cho gió nhẹ đùa vui mái tóc dài của nàng.
Có lúc, trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì.
Rồi sau đó, hình ảnh mẫu thân, bà ngoại, Trương mụ, Thanh Tâm công chúa lần lượt xuất hiện, không biết các nàng có khoẻ không? Sợi dây nhớ nhung cứ thế vương vấn trong lòng.
Cuối cùng, thân ảnh Long Mạc bạch y tung bay liền tràn ngập tâm trí của nàng, nàng vẫn còn nhớ hắn, có thể hắn đã cùng Nguyệt Hạ Hương bái đường thành thân, tân hôn vui vẻ, chắc là đang cực kỳ hạnh phúc.
Nghĩ tới điều này, Y Vân không biết đôi mắt nàng đã trở nên sâu thẳm mịt mù, như mặt hồ trong suốt bốc lên màn hơi nước mờ ảo.
Bầu trời thanh khiết không nhiễm bụi trần, gió xuân ấm áp cùng mùi hương hoa cỏ khiến người người say đắm, mà trái tim Y Vân lại phủ một tầng lãnh ý.
Khi nào mới có thể thoát khỏi bàn tay tà ác của Quân Lăng Thiên.
Nàng từ từ thở dài.
Bên cạnh hòn non bộ, Quân Lăng Thiên lặng yên khoanh tay trầm mặc, Y Vân thất thần, Y Vân tưởng niệm, Y Vân ưu thương, Y Vân than nhẹ, hết thảy hắn đều thu vào trong mắt.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của hắn hiện lên ý cười lạnh như băng, một tia tà ác chớp qua trong đôi mắt.
Đôi tay Quân Lăng Thiên thon dài, không hề báo trước liền xuất hiện, giữ chiếc cổ trắng như tuyết của Y Vân. Nhưng, không hề có lực, nhìn thoáng qua cứ như cái chạm nhẹ của tình nhân, lại chứa mười phần uy hiếp.
Không có tiếng thét chói tai, không có giãy giụa, Y Vân thật bình tĩnh, nàng biết, phản kháng chỉ là phí công, chỉ thêm kích thích ham muốn chinh phục cùng chiếm hữu của nam nhân này.
Sóng mắt Y Vân dịch chuyển, đôi con ngươi trong suốt, lạnh nhạt nhìn thẳng vào Quân Lăng Thiên.
"Biểu tình trên mặt ngươi là gì? Ta đã cảnh cáo ngươi, không cần ở trước mặt ta lại nghĩ đến nam nhân khác!"
"Ngươi có thể giam giữ ta, nhưng ngươi----không thể giam giữ trái tim ta." Y Vân thốt lên.
"Vậy sao?" Lăng Thiên thong thả cúi đầu, đôi mắt đen tuyền mang theo hàn ý lạnh lùng, chậm rãi tới gần gương mặt trắng như ngọc của Y Vân.
"Đúng vậy, trừ phi ta chết."
Quân Lăng Thiên mắt phượng híp lại, ngọn lửa trong ánh mắt nổi lên, nguy hiểm.
"Tốt lắm." Lời nói lạnh lùng phun ra, tay hắn hơi dùng lực.
Bỗng nhiên bị ngạt thở làm cho Y Vân theo bản năng ra sức vùng vẫy, khua tay đánh tới, nhưng hắn một chút cũng không nhúc nhích, vững như bàn thạch.
"Buông tay, ngươi----ác ma!"Trong lời nói đứt quãng, phát ra hận ý mãnh liệt của nàng.
Tay Quân Lăng Thiên bất chợt nới lỏng, nhưng vẫn không rời khỏi cổ của Y Vân, tay hắn như rắn trượt đến cái gáy của nàng, trụ lại.
Y Vân bị hơi thở bức bách của hắn bao phủ.
Môi, nhẹ vẽ ra một tia cười tà, đôi mắt, lại lạnh nhạt khinh người.
"Ngươi cầu xin ta! Cầu xin ta, ta sẽ thả ngươi đi, thả ngươi đi tìm hắn ta!" Ngữ khí nhẹ nhàng.
Khiến nàng cầu xin hắn? Nàng không! Cho dù là cận kề cái chết cũng không!
"Ngươi có thể giết ta, nhưng, đừng nghĩ ta sẽ cầu xin ngươi."
"Ngươi muốn chết như vậy sao? Ta đây không ngại cho ngươi nếm thử mùi vị chết như thế nào!" Lời còn chưa dứt, tay lại tăng lực.
Không thể thở, đầu nàng dần mơ màng.
Đôi con ngươi hắn vừa đen vừa lãnh gần ngay trước mắt, giống như sứ giả câu hồn.
Sẽ chết sao? Đây là lần thứ hai Y Vân nếm được mùi vị của cái chết, hai lần tính mạng đều rơi vào bàn tay tà ác của cùng một người. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ngay lúc nàng nghĩ bản thân đã bước tới Quỷ Môn Quan thì một tia không khí tươi mới, xông vào trong miệng, nàng tham lam hít lấy.
Ý thức dần dần khôi phục, ý nghĩ bắt đầu thanh tỉnh.
Nàng bỗng nhiên phát hiện có cái gì đang phủ kín đôi môi của nàng, hướng miệng nàng thổi khí vào. thời í cũng bít hô hấp nhân tạo àh >"
Giương đôi mắt, hé ra gương mặt nam tử tuấn tú gần ngay trước mắt.
Là hắn, môi của hắn dán lên đôi môi của nàng. Hắn hôn nàng, hắn lại hôn nàng!
Sau khi phát hiện ra điều này, Y Vân bỗng nhiên không kiểm soát được.
Hung hăng đẩy hắn, đánh hắn, đá hắn.
"Ma quỷ, lưu manh, hạ lưu, vô lại, ngươi đáng chết, ngươi cút ngay!" tất cả những từ ngữ tồi tệ nhất mà nàng có thể nghĩ tới đều bật ra từ miệng, nhưng vẫn không đủ để hả giận.
Nàng nhất định phải rời khỏi hắn, cách hắn thật xa, cả đời cũng không muốn thấy hắn, Không! Đời đời kiếp kiếp cũng không muốn nhìn thấy hắn, nếu nàng có năng lực giết hắn, nàng nhất định sẽ.
Nàng hận hắn, hận hắn đến chết, đã chết vẫn còn hận, hận hắn hết đời này đến đời khác.
Mà hắn, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, là ý cười ngọt ngào.
Thưởng thức được mùi vị của nàng, làm cho hắn bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm trong đầu, mặc kệ lúc trước là bắt nàng bởi vì lý do gì, thì hiện giờ, hắn quyết định, vĩnh viễn không buông tay.