Vãn Thiền

chương 54: ☽

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Mười năm rồi.

Đến khi nói ra câu ấy Yến Hạ mới phát hiện thì ra năm tháng đã đi qua một quãng đường dài như thế.

Nàng hy vọng một đáp án như thế nào?

Có lẽ đến cả chính bản thân nàng cũng không biết rõ, nhưng nàng vẫn muốn chứng minh một cái gì đó, chứng minh không chỉ mình nàng nhớ mãi không quên, chứng minh cho dù hiện tại lập trường không giống nhau nhưng mười năm trước có lẽ bọn họ cũng từng có một khắc tâm giao.

Yến Hạ im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Minh Khuynh đặt một tay lên cánh cửa đang định bước ra khỏi mật thất, hắn dừng bước nhưng không quay đầu, Yến Hạ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, bóng lưng đó thật quen thuộc, từ xưa đến nay đều quen thuộc như vậy.

Đợi chờ đằng đẵng trôi qua, Minh Khuynh cuối cùng cũng nói: "Chuyện không quan trọng ta đã quên rồi."

Nói xong Minh Khuynh mở cửa đi ra ngoài.

Ánh mắt Yến Hạ vẫn dừng trên người hắn từ lúc hắn im lặng cho đến lúc hắn nói xong, bóng lưng biến mất sau cánh cửa, ánh sáng như sao trời biển rộng trong mắt nàng dần ảm đạm, sau đó biến mất ở một nơi sâu thẳm.

"Tông chủ?" Nam Cung Huyền thấy lo lắng cho Yến Hạ.

Nghe giọng Nam Cung Huyền, Yến Hạ chớp mắt, mỉm cười đáp: "Sao thế?"

Nam Cung Huyền ngẩn ra một giây, dường như nghi ngờ có phải mình vừa nhìn nhầm hay không, hắn nhìn kỹ Yến Hạ lần nữa, không phát hiện có điều gì bất thường hắn mới xác định là mình lo lắng dư thừa rồi. Hắn lắc đầu, nói: "Không có gì, có điều là Ma quân thoát khỏi đây rồi, không biết hắn muốn tìm thứ gì, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản hắn mới được, tông chủ người có cách gì không?"

Hiện nay bọn họ chỉ biết Minh Khuynh muốn tìm thứ gì đó ở đây nhưng rốt cuộc đó là thứ gì, tìm được thì thế nào, bọn họ không hề biết.

Sự việc có đôi chút rắc rối, Yến Hạ gật gật đầu, đáp: "Cứ ra ngoài trước rồi nói sau."

Dứt lời, nàng bước ra ngoài phòng, Nam Cung Huyền cũng theo sát phía sau. Trong phòng bày đủ loại châu báu ngọc khí, Ma quân chẳng thèm quan tâm, hai người Yến Hạ cũng không để ý làm chi.

Sau khi ra khỏi phòng, Yến Hạ nhận ra chuyện không hề đơn giản như đã nghĩ.

Mặc dù các nàng không còn lòng vòng trong căn phòng lúc trước nhưng phía ngoài căn phòng đó cũng không phải là dáng vẻ các nàng nhìn thấy trước khi tiến vào phòng.

Các nàng tiến vào một căn phòng khác.

Diện tích căn phòng này không khác mấy so với căn trước, chỉ có cách bày trí là khác nhau thôi. Nếu căn phòng lúc trước toàn màu vàng thì căn phòng Yến Hạ vừa đi vào là màu đỏ.

Giữa phòng có một chiếc giường rộng rãi, xung quanh treo rèm đỏ, nến đỏ đang cháy trên bàn chiếu sáng khung cảnh trong phòng. Khoảnh khắc nhìn thấy bố trí trong phòng này, trong đầu Yến Hạ lập tức nhảy ra một từ.

Phòng tân hôn.

Cách bố trí này giống như phòng tân hôn, đợi đôi phu thê kết tóc se duyên bước vào, động phòng hoa chúc, mây mưa cả đêm.

"..." Đã lâu rồi không đỏ mặt vậy mà lần này Yến Hạ lại đỏ mặt vì suy nghĩ đó của mình. Nàng không kiềm được liếc nhìn Minh Khuynh, chợt bất ngờ phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.

Nhưng chỉ nhìn nhau giây lát, Minh Khuynh đã thu hồi tầm mắt, dường như khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau vừa rồi chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

"Đây là…" Nam Cung Huyền trừng mắt nhìn căn phòng, tâm trạng hơi suy sụp.

Yến Hạ đáp lời Nam Cung Huyền: "Tuy đã thoát khỏi trận pháp kia nhưng xem ra chúng ta lại tiến vào trận pháp mới rồi."

Nam Cung Huyền thật sự không có tí nhẫn nại nào khi ở cùng một phòng với Ma quân. Hắn đỡ trán lẩm bẩm hỏi: "Rốt cuộc có bao nhiêu trận pháp vậy?"

Yến Hạ cười bất lực: "Nơi vừa nãy chúng ta vào chẳng qua mới chỉ là căn phòng đầu tiên trong thạch lâu, nếu ta nhớ không lầm thì thạch lâu có đến mười hai căn phòng."

Nam Cung Huyền nghe mà sắc mặt trắng bệch, càng cảm thấy chán nản.

Yến Hạ bình tĩnh hơn nhiều, Minh Khuynh bên kia đã ngồi lên giường, màn che màu đỏ rũ xuống bên cạnh, phối với y phục màu đen của hắn. Hắn nhìn Yến Hạ nói: "Chuyện phá trận không cần ta phải nói thêm nữa đúng không?"

Vị Ma quân này thật biết cách hưởng thụ, chỗ nào có thể ngồi là tuyệt đối không bao giờ đứng, còn chỗ có thể nằm thì tuyệt đối không bao giờ ngồi, chuyện có thể chỉ huy người ta đi làm thì chắc chắn không bao giờ đích thân động thủ.

May mắn là Yến Hạ đã phá giải trận pháp lớn phía ngoài thạch lâu nên hiện tại bọn họ chỉ cần phá từng trận trong các căn phòng thôi, cũng không hẳn là chuyện gì quá khó khăn.

Yến Hạ đành bắt đầu tìm mấu chốt phá trận trong căn phòng giống như phòng tân hôn này. Tìm được một lúc nàng lại ngoái đầu nhìn Ma quân, quả nhiên nhận thức của nàng về hắn không sai chút nào, chắc là chê việc ngồi mệt quá nên giờ phút này hắn đã nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Yến Hạ: "..."

Chăn nệm đỏ làm tôn lên đường nét tinh tế trên gương mặt Minh Khuynh, Yến Hạ thầm vẽ lại hình dáng người ấy trong lòng, hóa ra cho đến bây giờ nàng vẫn không cách nào làm ngơ sự ảnh hưởng của hắn, bất kể lúc nào sức chú ý của nàng cũng đặt lên người hắn.

Nàng chỉ có thể ép mình suy nghĩ đến những thứ khác, thế là nàng chuyển mắt sang nhìn viện chủ Thần Lâu Viện Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền đang ngẩn ngơ.

Yến Hạ thấy vậy bèn hỏi: "Sao thế?"

Nam Cung Huyền bị Yến Hạ làm cho giật mình, hắn nhìn Yến Hạ nói: "Tông chủ."

"Ừ." Yến Hạ đáp, bộ dáng tràn ngập nghi vấn.

Nam Cung Huyền cụp mắt giải thích; "Ta chỉ đang nghĩ hình như ta từng tới nơi này."

Yến Hạ trầm ngâm giây lát rồi nói: "Nhưng ngươi chưa từng đến đây."

Cách nói của cả hai không giống nhau, Nam Cung Huyền nói là hình như, còn Yến Hạ nói là sự thật. Nam Cung Huyền chưa bao giờ đến Ma Thành, Yến Hạ có thể khẳng định như thế.

Nam Cung Huyền cười khổ sở nói: "Nên ta mới thấy kỳ quái, tại sao ta lại cảm thấy quen thuộc với một nơi chưa bao giờ đến." Hắn khẽ thở dài, sau đó nói: "Thật ra ở căn phòng lúc nãy ta cũng thấy quen, nhưng ta nghĩ đó chỉ là trùng hợp nên không nói, bây giờ đến căn phòng này cũng có cảm giác tương tự thì mọi chuyện có lẽ không phải trùng hợp nữa rồi."

Nói xong, hắn bước tới một hàng tủ, chỉ cái tủ đầu tiên che vải đỏ, nói; "Ví dụ như, ta biết trong này có một bộ hỷ bào, tủ bên cạnh rỗng không, bình rượu trên bàn chỉ còn lại nửa bình, góc tường sau giường có một vò rượu… Ta biết hết tất cả những thứ đó."

Yến Hạ không truy vấn ngay mà bình tĩnh đi đến chiếc tủ Nam Cung Huyền chỉ.

Mở chiếc tủ đầu tiên, bên trong đúng là có đặt một bộ hỷ bào, nàng khẽ nhướng mày rồi tiếp tục mở tủ thứ hai, bên trong không có gì y như lời Nam Cung Huyền nói. Tiếp đó, nàng nhấc bình rượu trên bàn lên xem, quả nhiên chỉ còn nửa bình.

Cuối cùng nàng bước ra sau giường cũng trông thấy vò rượu mà Nam Cung Huyền nói.

Tất thảy không chút sai sót, dường như hắn rất quen thuộc với nơi này, quen thuộc đến mức tất cả mọi thứ đều lưu giữ trong ký ức của hắn.

"Sao ngươi biết những chuyện này?" Yến Hạ khó hiểu hỏi.

"Là mơ." Nam Cung Huyền nói một cách không chắc chắn, đến khi nói lần thứ hai hắn mới kiên định hơn một chút, gật đầu nói: "Là mơ, ta đến nơi này trong mơ, thậm chí còn ở trong đó rất lâu, ngoài ta ra còn có…"

Yến Hạ hỏi: "Còn có?"

Ký ức của Nam Cung Huyền bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn sờ trán, lẩm bẩm nói: "Còn có một cô nương."

"Một cô nương?"

Nam Cung Huyền gật đầu, gương mặt ngại ngùng đỏ ửng, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng xuống nói: "Là… một cô nương rất xinh đẹp."

Yến Hạ chớp mắt nhìn hắn, một lúc sau cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, nàng mỉm cười nhìn quay căn phòng, hỏi: "Cho nên đây là phòng tân hôn của hai người? Các ngươi thành thân ở đây?"

Nam Cung Huyền ho càng kịch liệt hơn, hắn liên tục lùi ra sau, đỏ mặt phất tay: "Tông chủ! Đó… chỉ là giấc mơ thôi mà, ta cũng không biết là sao nữa, cơ mà…"

Tuy đang mỉm cười nhưng lời nói của Yến Hạ chẳng có chút ý cười đùa nào, trong lúc Nam Cung Huyền nghẹn lời, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi thích nàng ấy không?"

Nam Cung Huyền sửng sốt.

Yến Hạ hỏi tiếp: "Đó là cô nương thế nào?"

Nam Cung Huyền chìm vào trong hồi ức, hắn cúi đầu nhìn chiếc bóng nhạt nhòa của ánh nến đang cháy rực trên bàn, nét mặt dịu dàng khó phát giác ra, hắn nói: "Nàng là một cô nương rất thông minh, nàng thích cười, thích nói chuyện, ở cạnh nàng sẽ không bao giờ thấy chán, trong mơ chúng ta sống ở đây một khoảng thời gian rất dài, dài như cả một đời, dù ở đây chỉ có chúng ta nhưng chúng ta chưa bao giờ thấy buồn chán."

Nói đến đấy, hắn khẽ thở dài, nhìn sang Yến Hạ nói: "Ta cùng nàng sống trọn một đời trong mơ nhưng ta cứ cảm thấy một đời vẫn chưa đủ."

Sau đó Nam Cung Huyền không lên tiếng nữa, hắn im lặng chờ Yến Hạ hồi đáp.

Nhưng Yến Hạ vẫn mãi chìm vào những lời kể của Nam Cung Huyền, hồi lâu sau nàng mới cười cười, hơi ngưỡng mộ nói: "Thật là một giấc mộng đẹp." Đây cũng từng là giấc mộng của nàng.

Nam Cung Huyền cũng cười, nhưng nụ cười đầy chua xót: "Nhưng đây chỉ là giấc mộng thôi."

"Ngươi nghĩ chỉ là mơ thật à?"

Âm thanh đột nhiên vang lên làm Nam Cung Huyền ngẩn người, hắn nhìn về hướng người vừa nói, trông thấy Minh Khuynh đã mở mắt từ lúc nào. Thấy Nam Cung Huyền hoang mang nhìn mình hắn cũng chẳng có ý định giải thích, hắn liếc Yến Hạ một cái rồi bày ra vẻ ta đây không muốn nói chuyện với đám phàm nhân các ngươi rồi nằm quay lưng lại với hai người.

"..." Yến Hạ cảm thấy mình càng ngày càng hiểu cách làm việc của Ma quân đại nhân rồi, nàng tiếp nhận nhiệm vụ giải thích từ chỗ hắn, nói với Nam Cung Huyền: "Nơi ngươi từng thấy trong mơ đang ở ngay trước mắt, nếu ngươi đã có thể tới được đây vậy ngươi có nghĩ là… có lẽ người ngươi gặp trong mộng cũng đang ở đây."

Nam Cung Huyền mím môi, toàn thân khẽ run, cuối cùng buông lỏng bàn tay đặt bên người, hắn nếm mùi vị chua xót trên môi, giọng khàn khàn nói: "Ta từng nghĩ vậy, nhưng ta… không dám nghĩ."

Bởi vì quá đẹp đẽ cho nên không dám nghĩ, không dám thừa nhận vì sợ thất vọng.

Yến Hạ hiểu, nhưng nàng càng hiểu một điều.

"Nếu thích thì hãy đi tìm nàng đi, cho dù thất vọng cũng đừng để bản thân phải hối hận về sau."

Trước đây nàng cũng thích một người, nàng luôn nhìn ngắm hắn từ xa, luôn nhút nhát đi theo sau hắn, chưa bao giờ dám mở lời thổ lộ tâm ý của mình.

Sau này nàng mới hối hận, bởi vì nàng còn chẳng biết người đó có từng thích nàng hay không.

Minh Khuynh vẫn quay lưng lại với Yến Hạ, không có động tĩnh nào khác, nhưng đôi mắt đen đặc trầm lắng đã mở ra, không tí cảm xúc.

- Hết chương -

NNPH lảm nhảm:

Hóng biến mỗi ngày mà mãi hông thấy biến đâu.

Truyện Chữ Hay