Mưa càng rơi xuống càng lớn, thỉnh thoảng có sấm chớp hiện lên, làm cho trên nóc nhà mái ngói lạnh rung rung động. Vân Dung lại ngủ thập phần an ổn, ác mộng ngày xưa của Nàng cũng không còn xuất hiện... ban đêm mưa gió sấm chớp luôn chớp hiện này lại không hề làm ảnh hưởng đến Nàng. Khóe miệng Nàng hơi hơi cong lên hoàn toàn đắm chìm ở bên trong mộng đẹp.
Bạch Hi Thần đôi mắt như mực, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Dung đang gối lên khuỷu tay Hắn, tay kia thì chậm rãi nắm ở eo của Nàng. Vân Dung lui vào trong ngực của Hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ giống tiểu bạch thỏ im lặng dán vào trong ngực Hắn!
Hắn thích cùng Nàng thân mật, tự nhiên ôm Nàng, tùy ý Nàng giống như trẻ con bình thường, tham luyến ấm áp của Hắn, trêu chọc trái tim của Hắn, trong cơ thể Hắn cảm giác đang có một loại cảm xúc khác thường trào ra, nhịn không được cúi xuống ở trên mặt của Nàng nhẹ nhàng hôn một cái.
Ngày hôm sau khi trời chưa sáng rõ, sớm liền tỉnh, Hắn lẳng lặng ngồi ở đầu giường nhìn Vân Dung đang ngủ say.
Trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, Bạch Tử Hiên mấy ngày trước đã cũng hồi kinh, chính mình nếu không phải có thương tích trong người, chỉ sợ cũng đã sớm rời Chu phủ đi. Nhưng nếu là như vậy, có lẽ cuộc đời này sẽ bỏ qua Nàng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Nàng, hắn tưởng bên trong có lẽ hết thảy thật là đã sớm có an bài.
Mới vừa rồi khi Hắn vừa động thân, Vân Dung liền tỉnh, nhìn Hắn đứng lên, lại còn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Dung mở hai tròng mắt, hỏi.
"Ngươi phải đi?"
"Ân."
"Ta cũng có thể được cùng Ngươi đi kinh thành không? Ngươi có biết, Ta một ngày cũng không muốn lưu ở nơi này." Nói xong, Vân Dung bĩu môi ủy khuất, một đôi mắt to chờ đợi nhìn Hắn.
Bạch Hi Thần vươn tay phải, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Vân Dung, hận không thể đem Nàng đặt ở cái túi gấm đeo ở bên hông của mình, nhưng trước mắt thật sự không thể mang Nàng cùng tiến lên kinh.
Miệng bất đắc dĩ nói: "Vân nhi......"
Vân Dung nhìn bộ dáng xấu hổ kia của Hắn nhịn không được xì ra một tiếng cười: "Chính Ngươi đi kinh thành chỉ sợ còn không biết trụ làm sao, Ta cũng không muốn đi theo Ngươi chịu tội, chờ Ngươi thu thập xong Vương Phủ, lại đến đón Ta đi."
Một câu vui đùa nói ra làm cho Bạch Hi Thần dở khóc dở cười, "Ngươi này quỷ nha đầu...."
Vân Dung mở trừng hai mắt nói: "Ngươi nếu mà tới chậm, Ta liền đi theo đại ca du sơn ngoạn thủy, cho Ngươi rốt cuộc không tìm thấy Ta."
Nào biết Bạch Hi Thần lại nói: "Chu Cẩn Du bị Ta mang đi kinh thành, Ngươi không cơ hội." Nói xong hung hăng thổi lên chóp mũi của Vân Dung một chút.
Tin tức này thật làm cho Vân Dung cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ chốc lát hai người thị nữ tiến vào, hầu hạ hai người rửa mặt thay quần áo, nhìn đến quần áo trên người của hai người nhiều nếp nhăn, hai người thị nữ không khỏi hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc
Điểm tâm qua đi, Chu phủ đem mọi người đều tập kết ở trước cửa chính, cung tiễn nhị hoàng tử quay về kinh, làm cho Vân Dung cảm thấy sai biệt là ở đoàn xe quay về kinh Nàng phát hiện là có cả Tương vương Sử Hướng Phong cùng nữ nhi của Hắn là Sử Ngọc, điều này làm cho trong lòng Vân Dung cực kỳ không được tự nhiên.
Ngơ ngác nhìn đoàn xe thật dài, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt của Nàng.
............
Ngày thứ ba sau khi Bạch Hi Thần rời đi, Chu Từ Ân bởi vì có chuyện quan trọng cần giải quyết nên không thể không rời khỏi Chu phủ, trước khi đi đem Vân Dung cũng gọi vào phòng chính.
Vân dung nghe hắn nói chuyện với Chu phu nhân: "Nhị hoàng tử lúc đi nói chậm thì một tháng lâu thì hai tháng, lúc đó sẽ quay về mở yến tiệc. Đến lúc đó, Ta nếu là không kịp trở lại, Ngươi cần phải đem mọi việc an bài chu toàn, thiết đừng thất lễ."
Chu phu nhân gật đầu xưng phải
Nhưng thời điểm Nàng quay đầu lại nhìn Vân Dung, trong mắt lại chứa một cỗ hàn ý làm cho Nàng không tự chủ được giật mình một cái.
Đảo mắt đã qua hơn mười ngày có một việc đại sự, cũng đúng hạn tới. Kia đó là đã đến hôn kỳ của đại tiểu thư Chu Vân Phương cùng con trai độc nhất của Tể tướng.
Một ngày này, đội ngũ đón dâu đã muốn đến trước cửa Chu phủ.
Vân Dung vội vàng đuổi tới chỗ ở của Chu Vân Phương ‘bao quát Phương Hoa’. Thấy trên giường là y phục tân nương màu đỏ tươi, vài tỳ nữ đang gíup Chu Vân Phương chải đầu, trang điểm.
Vừa nhìn thấy Vân Dung đến đây, Chu Vân Phương trong mắt lại lóe ra lệ quang, đối với mấy người kia nói: "Còn lại để tiểu muội làm giúp Ta, các ngươi trước đi ra ngoài đi."
"Vâng" nói xong, tỳ nữ liền lui ra ngoài.
Chu Vân Phương đứng lên, một phen giữ chặt cánh tay của Vân Dung: "Tiểu muội, Ngươi như thế nào giờ mới đến?"