Thanh âm của Hắn cũng theo đó mà ôn nhu: "Ta cùng với Ngươi giống nhau, đều là thuở nhỏ bị người làm phụ thân vứt bỏ, bất đồng là phụ thân Ta là Quang Huệ đế, phụ thân của Ngươi là Chu Từ Ân mà thôi. Ta biết Ngươi bởi vì chúng ta thân phận cách xa cảm thấy không xứng với Ta, thậm chí sợ vì nguyên nhân này liên lụy đến Ta. Nhưng ngươi lại không biết, lần đi kinh thành này không chừng có một ngày Ta sẽ bị tù đày, thậm chí có thể mất mạng ….. "
Lời của Hắn làm cho Vân Dung sửng sốt. Bạch Hi Thần vẫn như cũ tươi cười ấm áp ôn nhu, giờ phút này tuy đã nhiều lần nhìn vào trong mắt Vân Dung nhưng đây lại là lần đầu tiên có chút hương vị bi thương.
"Vân Dung, tha thứ cho sự ích kỷ của Ta, Ta nghĩ thật lâu thật lâu cuối cùng không thể thuyết phục chính mình thả Ngươi rời đi. Tin tưởng Ta, ở bên cạnh Ta Ta nhất định sẽ hết sức làm cho Ngươi hạnh phúc.......Mà nếu có một ngày Ngươi thật sự không muốn ở lại bên cạnh Ta, Ta nhất định thả Ngươi đi..... Nhưng là hiện tại bây giờ đáp ứng Ta, không cần rời đi........."
Vân Dung nhìn thiếu niên tuấn mỹ như thần tiên trước mắt này, tâm bối rối, thế nhưng dần dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn ánh mắt của Hắn lúc này, làm Nàng không tự giác nhớ tới một câu trong sách: nhìn không thấy nê sa dòng suối nhỏ không cần thiết chính là trong suốt thấy đáy, có lẽ là vì hắn sâu không lường được. (Câu này mình để nguyên nghĩa nha, do mình chỉ hiểu được sơ sơ nên không dám dịch sợ không sát nghĩa)
Lòng dạ Hắn cho tới bây giờ Nàng đều không thể hiểu thấu đáo. Hắn lưu lạc dân gian mười tám năm, ở ngoài vô số lần bị người đuổi giết tình huống như vậy mà trước còn sống, sau đó giống như kỳ tích khôi phục lại thân phận hoàng tử vậy năng lực của Hắn căn bản không cần hoài nghi.
Trong lời nói của Hắn làm cho Nàng một phen xúc động, vì thế nhẹ nhàng hỏi Hắn: "Ngươi xác định chính mình muốn làm như vậy? Ngươi xác định quyết định hôm nay thật là Ngươi muốn?"
Bạch Hi Thần thu hồi tươi cười, nhìn vào ánh mắt của Nàng thật lâu, chậm rãi nói: "Vân Dung, Ta không phải là thần tiên nên cũng sẽ cô đơn đau lòng như người thường........ Thấy bóng lưng của Ngươi cùng với Chu Cẩn Du đi qua rừng trúc, Ta cảm giác ngay cả khí thở cũng rất là đau......."
"Ngươi ở trong rừng trúc thấy được Ta?" Vân Dung có chút không thể tin được, cái gì đều không thể gạt được ánh mắt của người này sao?
Bạch Hi Thần tức giận nhìn liếc mắt Nàng một cái, tay còn di chuyển trên lưng Nàng một phen:"Khó khăn mới dưỡng được thương thế tốt hơn có thể sớm nhìn thấy Ngươi vào ngày này, nhưng mà tiệc rượu bắt đầu, lại duy nhất không nhìn thấy bóng dáng của Ngươi, sau đó lại thấy Chu Cẩn Du trong tiệc rượu lặng lẽ rời đi, trong lòng Ta liền có dự cảm....... Quả nhiên bị Ta đoán trúng."
Vân Dung mặt đỏ lên, cúi thấp đầu xuống: "Bạch Hi Thần, Ta......"
"Ngươi xưng hô với Ta như vậy sao?"
"Vậy phải gọi Ngươi là cái gì?"
"Thời điểm không có người, Ta liền gọi Ngươi là Vân nhi, Ngươi gọi Ta là Thần."
Lông mi của Nàng hơi hơi run run. Tim của Hắn cũng rung động theo. Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Nàng, cúi người tới gần hướng Nàng.....
Nàng cảm giác được trên môi của Nàng có mùi vị của rượu, đó đương nhiên là hương vị của rượu quế hoa ….. Dần dần toàn bộ tim Nàng cũng dần dần tan chảy, mang theo cảm giác say mê........
Bên ngoài trời mưa triền miên không dứt, nhờ ngọn đèn mỏng manh mà trên cửa sổ hiện lên bóng dáng hai người, nam tử cúi người xuống, hôn lên đôi môi nữ tử, thật lâu chưa từng rời đi.
Trong lúc đó cách đó không xa Chu Vân Yên đang cầm chiếc ô màu đỏ đứng trong bụi trúc lẳng lặng nhìn vào bóng hai người bên cửa sổ tiểu lâu phía trước, mạnh xoay người, giận dữ rời đi.
Nhưng Nàng ta không biết, hành động của Nàng vừa vặn rơi vào trong mắt của Sử Ngọc đang tránh ở chỗ tối. Sử Ngọc vẫn nhìn theo bóng dáng của Nàng ta đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất ở rừng trúc, xoay người phân phó nha đầu đang chê ô: "Chúng ta cũng đi thôi."
Trong phòng Bạch Hi Thần buông Vân Dung ra, lại nói nhỏ nói: "Vân nhi, đáp ứng Ta không cần đi."
Vân Dung rốt cục mỉm cười gật gật đầu, nhưng tiếp theo vài giây liền bị Bạch Hi Thần ôm lấy, đi về phía trước cửa sổ hướng vào bên trong phòng.
"Uy, Ngươi muốn làm gì?"