Vân Dung cảm giác mình bị một đôi tay bắt lấy cánh tay của mình. Lập tức cả người rơi vàolòng của một nam tử. Trên người của Hắn có một cỗ hương khí rất lạnh nhạt. Vân Dung đối mùi hương căn bản hoàn toàn không biết gì cả, nhưng lại cảm thấy loại hương vị này, lại làm Nàng có một cảm giác quen thuộc. Cố gắng suy nghĩ, nhưng lại giống như nhớ lại án mộng đầu đau như muốn nứt ra. Ngẩng đầu nhìn dung mạo thanh tú của nam tử, đầu lại có mũ được làm bằng kim loại. Quần áo đều là sợi tơ thượng hạng, Nàng không thể chịu nổi há miệng phun lên áo choàng của nam tử một ngụm máu tươi. Người ôm Nàng đúng là thái tử Bạch Tử Hiên.
"Điện hạ, cô gái này là người của Bạch Hi Thần, mới vừa rồi thay Hắn cản một kiếm."
Hắn không nói gì, một màn vừa rồi đã sớm rơi vào trong mắt của Hắn.
Nàng là nữ nhân của Bạch Hi Thần, không ngoài mục đích nào khác là hôm nay Nàng nhất định phải chết. Nhưng khi thấy bóng dáng nho nhỏ đơn độc, bóng lưng gầy yếu của Nàng, Hắn kìm không nổi hai chân chính mình, nhịn không được đi qua bên đó, lại đem Nàng ôm lấy.
Động tác của Hắn không chỉ có làm cho mọi người ở đây kinh dị, mà tự như ngay cả chính Hắn cũng không biết vì sao lại làm như vậy. Hôm nay, hắn muốn là mạng của Bạch Hi Thần, nhưng mà mới đuổi tới nơi này, liền thấy tình hình tiểu nữ tử này phấn đấu quên mình thay Bạch Hi Thần chắn kiếm.
Trường hợp kia làm cho người ta rất rung động. Bạch Hi Thần chính là hoàng đệ lưu lạc bên ngoài mười tám năm của Hắn, nhưng lại bất ngờ gặp gỡ một người nữ tử trong nhân gian có thể vì Hắn mà chịu chết .
Trong lòng dâng lên một loại bi ai không hiểu. Hắn cũng từng có một nữ tử yêu thật sâu đậm...... Một đoạn cảm tình như vậy làm Hắn đến nay vẫn không thể tin, nàng đã táng thân trong biển lửa, biến thành một linh hồn không nơi nương tựa.
Vân Dung không nâng đầu dậy nổi, thậm chí mắt mở không ra, nhưng thanh âm này Nàng nhớ rõ. Trong cái đêm mưa không lâu kia, là thanh âm của một nam tử mang theo mặt nạ màu bạc. Tuy rằng chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng thanh âm này lại khắc sâu bên trong bộ não của Nàng.
"Thái tử...... Bạch..... Tử Hiên....."
Nàng chữ được chữ mất mơ hồ không rõ, nhưng là hai chữ Tử Hiên vừa ra khỏi miệng, liền nghe thấy nam tử dùng khẩu khí không thể tin kinh hoảng kêu: "Vân nhi......" Hai chữ này vừa từ trong miệng Hắn nói ra, Vân Dung đã cảm giác được hai tay của Hắn tăng thêm lực đem đầu Nàng chôn thật sâu vào trong ngực của Hắn.
"Không cần giết... Hắn..... Không cần......."
Một câu, làm cho Bạch Tử Hiên cảm thấy bên trong người lạnh băng. Nữ tử này làm sao có thể là Vân nhi được? Nàng là người của Bạch Hi Thần.
"Giết hắn."
"Vâng!"
Một tiếng ra lệnh, tất cả trường kiếm đều chỉ về hướng thiếu niên áo trắng đã sớm té xỉu. Hắn không có buông Vân Dung ra, ôm lấy cả người Nàng xoay người rời đi.
Cảnh tượng đổ máu như vậy kỳ thật Hắn cũng không vui khi chứng kiến. Ở Hoài Nam này chung quy là Hắn đã thắng nhưng tại sao trong lòng Hắn không cảm thấy vui vẻ?
"A.....". Phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, Bạch Tử Hiên quay đầu lại, thấy những người vây quanh ở Bạch Hi Thần đã bị tên bắn ngã xuống. Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng vó ngựa, mới chỉ chớp mắt, liền có mấy trăm người cưỡi kỵ mã, đưa bọn họ bao bọc vây quanh.
"Hộ giá." Còn lại những người khác lập tức vọt tới bên người Bạch Tử Hiên.
Phía trước rừng cây một con ngựa màu đỏ thẫm chở một nữ tử bận váy hồng, giống một đoàn Hồng Vân bình thường ( khúc này mình không hiểu cho lắm nên để nguyên văn nha, ai hiểu giải đáp dùm mình với), chạy vội tới bên cạnh Bạch Hi Thần, xoay người xuống ngựa, vươn ngón tay ngọc điểm mấy chỗ huyệt đạo của Hắn. Từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đem một đan dược đổ vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào trong miệng Hắn. Bạch Hi Thần nuốt xuống, thân thể có chút buông lỏng, nữ tử đem đầu Hắn tựa vào người, nhưng khi nghe rõ những người kia trong miệng, đôi mi thanh tú gắt gao dừng lại một chỗ.
Tác giả đề lời nói với người xa lạ: thích nhắn lại, cất chứa nha