"Nhị hoàng tử?" Đầu óc ông một tiếng, Vân Dung mở to hai mắt nhìn, há to miệng, quay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Hi Thần, cả kinh nói không nên lời.
Trách không được, Chu Từ Ân đem Nhã Viên thiết lập thành cấm địa không cho người khác đi quấy rầy. Trách không được, hôm nay buổi sáng Hắn nhìn thấy Bạch Hi Thần thì thái độ sẽ có thay đổi lớn như thế, nguyên lai Chu phủ, không là toàn bộ Hoài Nam lại là sự ẩn cư của một vị có thân phận tôn quý đến cực điểm, là hoàng tử điện hạ.
Cúi đầu, bĩu môi, chóp mũi truyền đến một cỗ ghen tuông, một loại ủy khuất tự nhiên sinh ra. Hắn là hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, nếu mà sớm biết thân phận của Hắn, tối hôm qua sẽ không tự rước lấy nhục. Nhưng là, cho dù Ngươi đường đường là hoàng tử điện hạ, Ta có thân phận con gái riêng hèn mọn, Ngươi quyền giống vừa rồi cứ như vậy nhục nhã Ta sao? Nghĩ vậy, Vân Dung chậm rãi bỏ bàn tay của Bạch Hi Thần đang nắm ở vai của mình ra.
"Đừng nhúc nhích." Bạch Hi Thần trong miệng hô ra hai chữ này, Vân Dung không thể bỏ tay Hắn ra, lại còn bị Hắn nắm càng chặt.
"Nhị hoàng tử nhã hứng thật sâu, tại vùng đồng bằng hoang vắng này lại cùng vị tiểu cô nương này tình chàng ý thiếp, xem ra mới vừa rồi còn chưa đủ tận hứng nha?" Bên cạnh lại có một nam tử y phục màu xanh đối với Bạch Hi Thần cùng Vân Dung cười nhạo.
Bạch hi thần nháy mắt mấy cái, khẩu khí không gợn sóng không sợ hãi, thậm chí có chút lười biếng, hướng về phía Bạch y nhân mới vừa rồi cười nói: "Xem ra Thái tử lúc này thật là rãnh rỗi, muốn đưa Ta vào chỗ chết sao?"
Bạch y nhân dáng người cao gầy khuôn mặt lạnh lùng, tiếng nói có chút trầm thấp, mũi kiếm nhoáng lên một cái, nhíu mày nói: "Làm sao, bất quá là lấy đạo của người trả lại cho người, Thái tử điện hạ hai canh giờ trước cũng không phải thiếu chút nữa bị thương bởi cao thủ do nhị hoàng tử phái tới sao?"
Bạch Hi Thần suy nghĩ trong lòng một chút, có lẽ sát thủ buổi sáng bọn họ phái đi đã thất thủ bị bắt. Cúi đầu, nhìn thoáng qua tiểu nha đầu bên cạnh. Sáng sớm trước cửa Chu phủ nhìn thấy Vân Dung muốn cùng Chu Cẩn Du đi ra ngoài nhưng bị ngăn cản nên mới có ý định mang Nàng đi theo.
Chính là không nghĩ tới, Sát thủ của bọn họ phái đi không ám sát thành công Bạch Tử Hiên, ngược lại làm cho Bạch Tử Hiên nhanh như vậy nắm giữ hành tung của mình. Giấu ở chung quanh chỉ có một người ám vệ, nếu lúc này Hắn hiện thân cùng với Bạch Hi Thần thì lực lượng cũng chỉ có hai người, căn bản không có khả năng dành phần thắng. Nhưng nếu là để ám vệ trở về dẫn người đến. một mình Hắn cũng không có khả năng kéo dài tới khi Hắn dẫn người đến.
Đang hết sức trầm tư, người đối diện đã muốn xuất kiếm ra, Bạch Hi Thần vội vàng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, một tay gắt gao bảo vệ Vân Dung, một mặt cùng bọn họ đối mặt. Né qua kiếm phong trước mắt, Bạch Hi Thần thì thầm ở bên tai Nàng: "Ôm chặt Ta."
"A?" Vân Dung chưa hiểu được hết sức, bên hông đã bị cánh tay Hắn ôm chặt. Một đạo hàn quang hiện lên, áo choàng trắng như tuyết chảy ra một vết máu đỏ tươi. Bạch Hi Thần nhíu mày, lớn tiếng quát: "Ôm chặt Ta."
Vân Dung như bừng tỉnh, cắn răng một cái, hai tay mở ra gắt gao ôm lấy cổ của Hắn, vùi đầu vào trong ngực của Hắn. Trong thời gian ngắn ngủn, hai cỗ thân thể lại tiếp xúc trong nháy mắt, làm cho hai người trong lòng có một trận rung động. Bạch Hi Thần đem sức lực của mình để thi triển khinh công nhanh đến cực hạn bay đến hướng phía trước.
"Bắn tên!" Phía sau một người hét lớn.
Vân Dung ôm thắt lưng Hắn, thắt lưng Hắn rất nhỏ, bả vai thực kiên cố, cho dù tại đây nhiều bóng đao kiếm, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác an bình. Trong đầu nhớ tới Nhã Viên trong Chu phủ, Hắn nhìn Nàng tựa vào trong ngực của Hắn, từng chút từng chút đem chua sót trong miệng Nàng hòa vào trong nước…. Nhưng mà nơi này chung quy không thuộc về Nàng.
"卟!" Một búng máu phun ở trên mặt Vân Dung.
Nàng còn chưa kịp lau đi vết máu trước mắt, đã theo Bạch Hi Thần ngã nhào xuống đất. Nàng ngã ở trên người Hắn. Vân Dung hoảng sợ đem tay lau đi vết máu trên mặt, trợn mắt nhìn Bạch Hi Thần đang nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Nàng bối rối nhìn xem bốn phía. Khắp núi đều yên tĩnh, tiếng gió ẩn ẩn. Trong trời đất lúc này lại chỉ còn lại có một mình Nàng, Nàng cúi đầu nức nở: "Bạch Hi Thần, Ngươi làm sao vậy?"
Dùng lực đưa Hắn ôm vào trong ngực, trên tay một mảnh máu đỏ tươi. Thấy một ám khí hình thoi cắm trên lưng Hắn. Bạch Hi Thần chỉ cảm thấy phía sau một trận đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều đau đến không thể chịu đựng nổi. Ý thức cũng trở nên mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung ở trước mắt cũng lúc ẩn lúc hiện, dùng sức mở to mắt, ngón tay run run chỉ về xe ngựa phía trước nói với Nàng:". Mau... Đi...... Bọn họ muốn giết.... Là... Ta......"