Bạch Hi Thần bước vài bước đi tới bên cạn Vân Dung, một câu như gió thổi mây trôi khiến co vẻ mặt đang tức giận của Chu Từ Ân biết mất không còn thấy tăm hơi đâu.
"Vậy làm phiền Bạch công tử." Chu Từ Ân vuốt chum râu dài trước ngực, xoay người nhìn Vân Dung nói: "Cũng là do Bạch công tử yêu cầu nên Ta mới cho Ngươi đi thôi."
Bạch Hi Thần nâng tay phải lên, mi tâm nhíu lên một cái, tựa hồ cũng không thể ngờ được Chu Từ Ân lại nói như vậy với Vân Dung. Lẳng lặng âm thầm quan sát phản ứng của tiểu nha đầu.
Quả nhiên, Vân Dung tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét giận dữ hướng Chu Từ Ân nói: "Ngươi thật sự là phụ thân Ta sao?" Nói xong liền đi đến chỗ Chu Cẩn Du.
Nhưng là mới đi được vài bước, liền có cảm giác tay mình bị người nào đó nắm chặt lấy. Quay đầu lại, thì ra là Bạch Hi Thần.
"Đại ca!" Vân Dung cảm thấy cổ tay bị Bạch Hi Thần cầm, muốn tránh thoát, nhưng không thể nào thoát ra được.
Chu Cẩn Du không thể kềm chế được thần sắc giờ khắc này, sắc mặt ngưng trọng. Hắn cũng không có ngăn Bạch Hi Thần lại, mà không nhanh không chậm tiêu sái đến trước mặt Vân Dung, hạ giọng: "Người Đại ca này nhất định sẽ thực hiện lời nói tối hôm qua." Sau đó không nhìn mọi người, trở lại đi vào Chu phủ.
Tối hôm qua?
Bạch Hi Thần trong lòng một trận phiền muộn. Đêm qua, thời điểm Hắn chạy trở về lại nóc nhà tìm kiếm khắp nơi nhưng không có một bóng người. Nguyên lai, khi Hắn đi rồi, là Chu Cẩn Du mang Vân Dung đi. Cho nên hôm nay hai người có ước hẹn đi cùng là chuyện bình thường. Nghĩ đến điều này bàn tay nắm ở cổ tay của Vân Dung tăng thêm chút lực đạo.
...............
Lên xe ngựa, Vân Dung trong lòng còn thay Chu Cẩn Du bất bình. Mặc dù là nghĩa tử, cũng không thể đem việc không phải là huyết thống tùy tiện nói ra để đả thương người khác. Vậy mới thấy Chu lão gia thật sự là người rất lãnh huyết, đối với Nàng như thế, đối Chu Cẩn Du cũng giống như thế. Xem ra, Chu phủ thật đúng là nơi nên sớm rời đi mới tốt. Nhưng tại sao Chu Từ Ân lại đối với Bạch Hi Thần lại có thái độ cung kính như vậy? Nghĩ đến đó, Vân Dung không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng của Bạch Hi Thần. Mà lúc đó Bạch Hi Thần cũng đang nhìn Vân Dung nên bốn mắt chạm vào nhau. Vân Dung nhớ đến cảnh hôm qua cùng Hắn ôm hôn thì bất giác đỏ mặt. Bạch Hi Thần thì vẫn như cũ không có nhiều biểu tình trên mặt, chỉ lộ ra vẻ mặt cười thản nhiên. Trong thiên hạ có một loại khoảng cách, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không biết phải nói gì. Vậy đó sẽ là tình cảnh gì đây?
Cuối cùng là Vân Dung đánh vỡ trầm mặc, "Bạch Hi Thần, tạc.... chuyện tình hôm qua, Ta sẽ quên..... à, Ngươi... Cũng... nên quên đi." Nói đến này, trong lòng Vân Dung lại một trận ảo não, có lẽ người ta cũng sớm không còn nhớ rõ....Trong lòng buồn phiền, nước mắt đã muốn đã tràn ngập hai mắt. "Ta trên đời không có gì gọi là thân nhân, thậm chí ngay cả nhận thức người khác cũng không nhiều. Từ lúc Ta mất trí nhớ tới giờ Ngươi là người thứ nhất trong lòng Ta. Cho dù Ngươi không thích Ta, chúng ta còn có thể là bằng hữu. Ngươi rất nhanh sẽ đi kinh thành, Ta có khả năng cũng sẽ rời Chu phủ, nói không chừng từ nay về sau chúng ta không bao giờ có cơ hội gặp mặt nữa......"
"Ngươi phải rời khỏi Chu phủ?" Bạch Hi Thần luôn luôn tin tưởng vào trực giác của chính mình. Một thiếu nữ như Nàng làm như thế nào rời đi được? Nhất định là Chu Cẩn Du. Nhìn nàng mới vừa rồi vẻ mặt buồn bã, thật muốn đem Nàng ôm vào trong ngực, nhưng mà lý trí nói cho Hắn biết Hắn không thể làm như vậy. Nàng nói, Nàng phải rời khỏi Chu phủ, từ nay về sau có lẽ khó có duyên gặp lại, Bạch Hi Thần tâm giống bị vét sạch rất khó chịu. Nàng đi rồi, kiếp này còn có thể gặp được một người nữ tử chân thật, sinh động như Nàng sao?.