“Tiền bối, thực ra người là ai? Danh xưng họ tên thế nào? Nguyên lai là người từ đâu?”
Diệp Lạc Hy xoa cằm.
Nàng nói: “Ta họ Cốt, không tên.
Người đời gọi ta là Cốt Tử, Cốt tiên sinh.”
“Không! Ý vãn bối ta không phải như vậy.” Người đeo mặt nạ hoàng kim hỏi nàng: “Tiền bối thần để là gì?”
Nàng lắc đầu, nói: “Chưa phải lúc để các ngươi biết ta là ai.
Ta đến đây chỉ là để làm ba việc.
Một là, thực hiện lời hứa của ta với Chung gia.
Hai là, điều tra cho rõ việc buôn bán nô lệ ở đây.
Và ba chính là….” Nàng đưa tay vuốn ve đứa nhỏ đang ngủ ngon lành kia: “Ngày mốt là sinh thần thứ tư của tiểu tử này.
Ta chính là muốn dẫn hắn đi xem hội ở Quang Minh thành.”
Nghe đến đây, cả bốn người nhìn nhau, không khí ngày càng tệ hơn.
Như nhận ra điểm khác thường, nàng nhíu mày, hỏi: “Không lẽ có gì không được sao?”
“Tiền bối, người đến là muốn buôn bán nô lệ, hay là….” Người đeo mặt nạ hoàng kim, đôi mắt màu xám tro kia lay động dữ dội, nhìn nàng, hỏi.
“Đương nhiên là tra cho ra kẻ đứng đằng sau chuyện này rồi.
Hiện tại, ta đang tìm hiểu xem tại sao hai tiểu oa nhi kia lại bị đem đến bán đấu giá như vậy.” Nàng xoa cằm.
Xét theo tình hình chung, bọn họ cùng vị tiền bối tên Cốt Tử kia có cùng một mục đích.
Hơn nữa, nàng không chỉ không vạch trần sự thật của hoàng thất trước mặt kẻ địch nước láng giềng mà còn hạ kết giới bảo vệ bọn họ khỏi sự trừng phạt mà nàng dành cho kẻ đáng tội kia.
Điều đó đã chứng tỏ rằng, người này không hề có ác ý muốn hại bất cứ ai trong nhóm bốn người bọn họ.
Diệp Lạc Hy nàng thở dài, nói: “Nếu như các ngươi muốn tra việc này, thì hãy để chuyện này lại cho ta đi.
Dù sao các ngươi có giúp đỡ hay không thì ở Đông quốc, thú nhân tộc vẫn là thân phận nô lệ không có tiếng nói mà thôi.”
Bọn họ biết, người trước mặt là một kẻ mạnh, hơn nữa còn là một kẻ mạnh không hề đơn giản.
Đúng là dù bọn họ có cố gắng giúp sức điều tra cũng chỉ tổ phí công vô ích mà thôi, không thể giúp gì nhiều.
Hơn nữa, vị tiền bối này nói đúng.
Dù cho có tra ra đường dây buôn nô lệ của cả nước thì chuyện thú nhân tộc ở Đông quốc không có địa vị vẫn không hề thay đổi.
“Tiền bối, liệu vãn bối có thể hỏi tiền bối vài chuyện được không?” Người nọ ôm quyền.
“Nếu trong phạm vi ta trả lời được thì ta sẽ nói.” Nàng gật đầu.
“Tại sao tiền bối lại tha cho ông ta? Dù cho tiền bối có thực lực mạnh đi chăng nữa, thì thường những kẻ mạnh sẽ không muốn bị xúc phạm mà sẽ thẳng thừng ra tay trừng trị chứ?”
Nàng mới nói: “Tha hay không thì cũng như nhau.
Sớm hay muộn, ông ta cũng sẽ chết trong đau đớn, ta hà tất phải ra tay?”
“Tại sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.
Chuyện này ta không thể nói được.
Có điều, nếu vãn bối ngươi có thể đợi thêm hai năm nữa thì sẽ tự động hiểu thôi.” Nàng mỉm cười.
“Tiền bối, hai đứa trẻ đó, vẫn ổn chứa?” Một trong hai người mặc áo choàng đen đằng sau lên tiếng.
“Người của ta đang chăm sóc chúng rất tốt, ít nhất thì chúng cũng không phải chịu khổ như ở đây.” Nàng khẽ cười.
Hai người mặc áo choàng đen nọ như thở dài, giống như an tâm và nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Nàng nói: “Nếu như không còn gì thắc mắc nữa, hãy đưa ta đến Chung gia đi.
Ta cần thực hiện lời hứa với Chung Tử Phàm, cứu vớt hậu duệ của hắn.”
“Hả?”
Vị tiền bối này, đã nói gì cơ?
“Tại sao người muốn đến Chung gia?” Người cao lớn kia dò hỏi.
“Thì năm xưa, tên họ Chung đó cũng vì độc căn quá mạnh, lại không biết áp chế, suýt chút nữa trong trận chiến với Đại Kình Ngư thì hắn tự bạo độc mà chết rồi.
Cũng may lúc đó thuộc hạ của ta nhặt hắn về kịp, ta mới có cách vớt nửa cái mạng hắn về, tuy rằng sau đó độc căn ấy đã hủy hoại mất một bên mắt của hắn.” Nàng mỉm cười: “Có phải muội muội của ngươi đã thức tỉnh độc căn, nhưng không biết áp chế, mỗi lần cố gắng gắng gượng đều là trích máu lấy độc, bây giờ lại tự nhốt mình trong phòng mãi không chịu ra ngoài không?”
“Đúng rồi! Tiền bối.
Liệu người có cách gì cứu được muội ấy sao?” Hắn mừng rỡ.
Nàng gật đầu: “Dù cho ta không thường hay xuất hiện ở Quang Minh thành, nhưng Chung gia chính là hậu duệ của Chung Tử Phàm.
Ta đã từng đáp ứng hắn sẽ bảo vệ Chung gia lúc cần thiết.
Cho nên bây giờ ta về đây cũng là vì thế.”
Chung Nhược Đông cúi đầu rơi nước mắt.
Hóa ra trong gia phả có lời cụ tổ truyền cho con cháu trước phút lâm chung có nói rằng, Chung gia sau này nếu như không trụ nổi độc căn thì sẽ có người đứng ra cứu giúp chính là ý này sao?
Nghĩ đến đây, hắn chợt giật mình.
Người hứa bảo hộ cho Chung gia? Đó… đó… đó chẳng phải là Ưng Đạt Dạ Xoa sao? Đột nhiên, không hiểu vì sao, Chung Nhược Đông đột ngột ngồi phịch xuống đất, giống như cả người mất hết năng lượng vậy.
“Ngươi sao thế?” Một trong hai người đằng sau hỏi hắn.
Hắn mới nghĩ, không, không thể kết luận vội.
Người này lai lịch bất minh, lúc nào cũng tỏ vẻ bản thân thần thần bí bí, không đáng tin.
Dù cho hắn có luyện thành Tẩy Tủy Đan bậc lục phẩm đi chăng nữa, nhưng động vào muội muội yêu dấu của hắn, hắn nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này.
“Người có gì để chứng minh việc người đã hứa với lão tổ rằng sẽ đến bảo vệ Chung gia vào lúc nguy cấp không?” Chung Nhược Đông vẫn là không tin tưởng lắm.
Diệp Lạc Hy gật gù.
Đúng là Chung gia dạy dỗ con cháu rất đúng.
Vẫn nên là biết hoài nghi một chút, để tránh cho bản thân mình sau này còn bị lừa a.
Nàng phất tay một cái, trước mặt bọ họ xuất hiện một thanh kiếm.
Nó có màu đỏ, lưỡi kiếm bạc ánh lên ánh sáng giống như ánh dương.
Kiếm như có linh khí, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra khí tức bức người, đồng thời cũng tỏa ra một lương nhiệt vô cùng mãnh liệt, tựa hồ như có thể thiêu chết đối phương.
“Ưng Đạt ta đã hứa với lão Chung, vào phút tộc nhân của hắn không thể khống chế được độc căn như hắn, ta sẽ xuất hiện để ứng cứu.” Nàng mỉm cười.
Nhật Luân Kiếm.
Hình tượng của Ưng Đạt Dạ Xoa, Ma Long và Tam Lang, cùng thanh Nhật Luân Kiếm được cụ tổ hòa thành tranh, con cháu tạc thành tượng, để thờ trong bàn thờ tổ trong nhà.
Ghi chép của sử gia cũng ghi chép và miêu tả vô cùng tỉ mỉ và chi tiết về Nhật Luân Kiếm.
Thậm chí cũng mô tả rõ ràng rằng, đấy là một thanh kiếm tỏa ra khí nóng bức người, cấp bậc của thanh kiếm cũng được xếp vào hạng thần binh.
Đột nhiên, Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm đều quỳ xuống trước mặt Cốt Tử, đồng loạt hô: “Đại Thánh đại giá quang lâm, chúng con có mắt nhưng không thấy thái sơn, kính mong đại thánh xá tội.”
Diệp Lạc Hy đỡ trán.
Vốn là nàng muốn dùng Nhật Luân kiếm để lấy lòng, lấy niềm tin của đám hậu bối này, giải quyết cho nhanh chuyện của Chung gia và vụ nô lệ ở đây, sau đó nàng sẽ xóa ký ức tất cả những kẻ có liên quan và rút quân.
Nhưng cảnh tượng nàng ghét nhất chính là người ta quỳ xuống và tung hô mình như thần thánh.
Từng là một kẻ thần thánh, nàng chán ghét cảm giác được tôn thờ.
“Tam Thiên Lệnh”.
Cái lệnh vừa kỳ cục vừa chết tiệt đó, dù cho nó cho người ta tiền tài, địa vị, phú quý cao ngất trời, nhưng nó chẳng khác nào xiềng xích nặng nền, gông cùm đeo vào cổ người ta cả.
Nàng mới xua tay: “Đứng dậy cả đi.
Ta không thích kẻ khác quỳ lạy tung hô ta như thần thánh.
Năm xưa ta là Ưng Đạt Dạ Xoa, nhưng còn bây giờ ta chẳng qua cũng chỉ là Cốt Tử mà thôi.
Các ngươi cứ theo lệ, gọi ta một tiếng “Cốt tiên sinh” là đủ rồi.”
Bốn người họ nhìn nhau, đều chỉ có thể ôm quyền gật đầu, thuận ý tuân theo.
Sau đó, nàng nói: “Có thể muội muội yểu mệnh của ngươi chết không phải là do bị người khác hạ độc hại chết.
Mà là do chính độc căn của mình hại chết cũng nên.
Ta không thể kết luận chính xác được.
Trước hết cứ để ta đến khám cho nàng xem thế nào đã.”
“Vâng! Đa tạ đại ân đại đức của đại thánh.” Chung Nhược Đông dập đầu liên tục, luôn miệng nói đa tạ.
Nàng đỡ trán, lại nghĩ đến bốn tên phu quân ở nhà, lại thở dài chán nản.
Nàng lại tiếp: “Nhưng mà, có ba điều kiện nhỏ, bốn người các ngươi cần phải đáp ứng ta.” Nếu không, bọn hắn nổi cơn tam bành lên, ta đỡ không nổi đâu.
“Vâng, có việc gì xin đại thánh cứ nói.” Chung Nhược Đông ngẩng đầu.
Nàng đưa ra ba ngón tay, nói: “Đó là khi đến Chung gia, các ngươi phải đáp ứng ta ba không.
Không dùng kính ngữ với ta.
Không gọi ta là đại thánh.
Không được tiết lộ thân phận của ta.
Thế nào, yêu cầu này các ngươi làm được không?”
Bọn họ nhìn nhau, chợt hiểu.
Ưng Đạt Dạ Xoa đã biến mất gần cả ngàn năm rồi.
Nay tự dưng lại nói một người xa lạ như vậy là Ưng Đạt Dạ Xoa, khó có ai tin được.
Mà cho dù có người tin thì chính chuyện này sẽ nổi lên dị nghị cho rất nhiều nơi không chỉ Huyền Lạc đại lục.
Đến lúc đó thì làn sóng xoáy động lại nổi lên, vô cùng phiền phức.
“Vâng.
Nhưng lúc đó, chúng ta phải gọi ngài như thế nào?” Chung Nhược Đông thắc mắc.
“Cứ gọi ta là Cốt tiên sinh, hoặc Cốt công tử đi.
Nếu có ai hỏi họ tên ta thì cứ nói ta là một luyện đan sư, không có tên, chỉ có họ, gọi là Cốt Tử đi.” Nàng nói.
“Vâng! Cốt tiên sinh.” Bọn họ đều đồng thanh.
Đông quốc tuy không phải là quốc gia lớn nhất trong Ngũ Đại cường quốc tọa lạc ở Huyền Lạc đại lục, nhưng là một quốc gia có nhiệm vụ và trách nhiệm cân bằng thế lực giữa năm quốc gia với nhau, tạo nên thế gọng kìm vô cùng vững chắc giữa các thế lực của Huyền Lạc đại lục, tránh cho chiến tranh lục địa xảy ra đến nay cũng đã được cả ngàn năm rồi.
Đông quốc do chính vị Dạ Xoa nổi tiếng thành lập, với mục đích chính là cân bằng thế lực của Huyền Lạc đại lục, đồng thời để các vị cường giả cai trị vì.
Có tổng cộng bốn vị cường giả đã cùng bắt tay với Ưng Đạt Dạ Xoa xây dựng lên Đông quốc.
Chung gia với vị cường giả độc kiếm sư nổi tiếng Chung Tử Phàm.
Hắn chính là một vị tinh tướng kiệt xuất với những chiến thuật và đường lối quân sự vô cùng đúng đắn.
Đông Phương gia với vị cường giả Đông Phương Cảnh Ngôn.
Hắn chính là một luyện đan sư vô cùng thiên tài cùng thiên phú hỏa căn vô cùng độc đáo.
Hơn hết, hắn tu luyện song song hai lĩnh vực, chính là thuần thú sư và luyện đan sư.
Nhạc gia với vị cường giả Nhạc Linh Đan.
Nàng là một thuật linh sư với thiên phú phong – lôi – thổ, với khả năng đơn phương độc mã vô cùng cường hãn.
Phong gia với vị cường giả Phong Giang Thành.
Hắn không chỉ là một thuật linh sư, mà còn là một kẻ có đầu óc kinh doanh vô cùng phong phú.
Bốn người, bốn lĩnh vực khác nhau.
Tuy nhiên, lý do Đông Phương Cảnh Ngôn là người lên ngôi hoàng đế là bởi vì, Phong Giang Thành là một tên đam mê kiếm tiền hơn là theo đuổi sức mạnh.
Nhạc Linh Đan lại có thiên phú trong việc trồng trọt và nuôi nhốt gia thú cho thật tốt.
Chung Tử Phàm lại là một kẻ cuồng sức mạnh và có tài điều binh khiển tướng rất thần tốc.
Tuy nhiên, xét về tài lãnh đạo và nhìn xa trông rộng, Đông Phương Cảnh Ngôn lại nổi bật hơn hẳn ba người còn lại.
Cho nên dưới sự ủng hộ của ba vị cường giả kia, Đông Phương Cảnh Ngôn đã lên ngôi, trở thành một vị minh quân lỗi lạc nhất của lịch sử Đông quốc suốt hàng vạn năm qua.
Đến với Đông quốc hiện tại, người ta thường sẽ truyền miệng, truyền tai nhau thế này.
Đừng chọc giận công chúa Đông Phương Nhược Vi.
Hai vị thái tử, vương gia nhất định sẽ lột da ngươi.
Đừng làm Chung đại tiểu thư khó chịu.
Hai vị thống lĩnh đại tướng quân và thái phó sẽ xử đẹp ngươi.
Đừng khiến Nhạc thiếu gia ghét ngươi.
Nhạc gia sẽ lấy tiền đập chết ngươi.
Đừng bao giờ có tình cảm với Chiến vương gia Đông Phương Viêm.
Phong gia đại tiểu thư nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Căn phòng khách sáng trưng đèn đuốc, một vị khách đeo mặt nạ sứ ngồi trong phòng, đối diện hắn còn có hai vị tinh anh của Chung gia và hoàng tộc Đông Phương gia, chính là vị thái tử trong lời đồn và vị tể tướng của triều đình hiện tại, Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông.
Diệp Lạc Hy đặt chén trà xuống, tặc lưỡi nói rằng: “Ta chẳng biết là thời gian hai tên đó vừa tạ thế xong, hậu thế của hắn phát triển thành cái dạng gì mà bây giờ các ngươi lại có những tin đồn thật khó diễn tả thành lời đến thế a?”
“Đại Thánh, khiến ngài chê cười chúng con rồi.
Này là do….” Chung Nhược Đông vốn dĩ muốn lên tiếng để bào chữa hộ Đông Phương Diễm, lại bị Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh lắc đầu nói: “Thôi không sao.
Dù sao hai tên đó cũng còn tai tiếng hơn đám hậu bối các ngươi nhiều, yên tâm.”
Hậu bối câm nín.
Tai tiếng đến mức vị trưởng bối trước mặt hai người họ đây cũng lười không muốn nói, thì hẳn là rất đáng sợ a.
Bởi vì bây giờ trời đã khuya, cho nên vốn Diệp Lạc Hy sẽ nghỉ lại trong phủ, đợi sáng mai rồi mới đến khám bệnh cho vị Chung tiểu thư kia.
Nhưng nàng chỉ vừa mới tới nơi, đã bị hai cái vãn bối này quấn lấy, chỉ muốn trò chuyện cùng nàng.
Nói một hồi thì cái tên lắm mồm Chung Nhược Đông lại nói luôn cả lời đồn nổi tiếng về tứ đại gia tộc ở Đông quốc hiện tại, khiến Diệp Lạc Hy cũng chỉ có thể chép miệng cảm thán.
Nàng vừa ngồi nghe hai vãn bối dãi bày, lại vừa nghe hai đứa báo cáo tình hình của Đông quốc suốt quãng thời gian qua.
Được một lúc thì trời cũng đã quá khuya.
Nàng liền đuổi hai cái vãn bối nhiều chuyện này về phòng, còn bản thân thì leo lên giường, nằm ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Lúc nàng vừa nhắm mắt ngủ thì đột nhiên, trong phòng lại một lần nữa phát ra ánh sáng.
“Chẹp, gặp lại vãn bối thì cũng trò chuyện ít thôi chứ.
Bây giờ là giờ sửu rồi mới chịu đi ngủ, thật là!” Người này tặc lưỡi, chống hông muốn mắng người.
Đêm nay là đêm hắn đến kiểm tra lão bà nhà mình.
Nhưng vì nàng cứ mãi nói chuyện với đám hậu bối, khiến cho Đào Ngột hắn vô cùng bứt rứt tay chân lâu rồi nha.
Nếu như đám vừa rồi không phải là hậu bối của bằng hữu nàng, hắn đã nhất định sẽ nhai đầu hai tên nhãi con nhiều chuyện như mấy vị phu nhân ngoài chợ rồi.
“Ngủ cũng chẳng chịu ngủ cho đàng hoàng, thật chẳng an tâm với nàng mà!” Hắn vừa nói, vừa phất tay lấy chậu nước nóng cùng chiếc khăn ẩm.
Giúp nàng tháo buộc tóc, giày và lớp y phục bên ngoài ra, chỉ để lại lớp trung y cùng nội y bên trong, chỉnh lại góc nằm cho nàng rồi mới nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau người giúp nàng.
Hắn làm được một nửa thì Diệp Lạc Hy lật người lại, khó chịu “ư, a” vài tiếng.
Đương nhiên, chuyện đó nó cũng sẽ chẳng có gì ám muội nếu như nàng không phát ra những âm thanh đó vào buổi đêm, trong lúc bản thân ngủ một cách không phòng bị thế này.
Chuyện này khiến “tiểu huynh đệ” của Đào Ngột có dấu hiệu thức giấc a.
Hắn cố gắng nhịn xuống.
Đêm nay nàng đang ở bên ngoài.
Một tháng hắn nhất định không được động vào nàng, hắn sẽ phát cáu mất.
Nhưng hắn đã hứa rồi, không thể nuốt lời lại được.
Đột nhiên lúc này, tiểu hầu tử - đứa trẻ đáng thương bị biểu tỷ phu phân biệt đối xử, quấn chặt trong một cái chăn khác, quăng vào một xó – lúc này lại đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, nhìn qua bên phải.
“Đại ma vương, ngươi làm gì ở đây?” Hầu tử nhíu mày.
“Chăm sóc phu nhân của lão tử.” Hắn đáp, một cách cộc lốc.
“Hừ.” Đứa nhỏ khịt mũi: “Phân biệt đối xử.”
“Ngủ đi.” Hắn nói: “Một tháng sau khi ngươi về Quang Minh đỉnh, nhất định sẽ không bắt ngươi chép chữ luyện tay.”
Đứa trẻ bốn tuổi dễ dụ kia nghe vậy, liền kéo chăn trùm kín qua đầu, nói: “Vâng, biểu tỷ phu.
Tối hảo.
Ta đi ngủ đây.
Ta chưa thấy gì hết, chưa nghe gì hết, cũng chưa biết gì hết.”
Đào Ngột cũng chỉ có thể lắc đầu, lại nhìn lão bà nhà mình ngủ ngon lành kia, thở dài.
Nương tử ngốc a.
Nàng quên rằng bọn hắn và nàng chính là khế ước linh hồn.
Trong không gian của nàng bọn hắn đều có thể đến, và đương nhiên khi bọn hắn bước ra chính là đang ở cùng nàng rồi.
Dù nàng có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể nào thoát được bọn hắn đâu.
Sau khi xong việc, hắn đắm chăn chỉn chu lại cho nàng rồi mới đứng dậy, nhìn thành quả của mình mà tự hào.
Xong rồi, thoải mái như vậy ngủ mới ngon chứ.
Bình thường nàng ngủ được rất ít, hôm nay để nàng ngủ thoải mái hơn đi.
Rốt cuộc vẫn là hắn nhịn không được, cúi xuống là hôn nàng một cái.
Sau đó, hắn mới luyến tiếc dứt ra, giúp nàng thổi nến.
Lại nhìn về phía cánh cửa kia, thở dài.
Phất tay một cái, liền niệm phép cho cánh cửa khóa cẩn thận lại một chút, tránh cho có kẻ nào lại vào làm phiền nàng a..