“Biểu tỷ, món này thật ngon.
So với tay nghề ở nhà còn ngon hơn rất nhiều.” A Viên vừa ăn vừa tán dương vô cùng.
Ân, chưa bao giờ hắn được ăn đa dạng loại đồ ăn thế này.
Diệp Lạc Hy cũng gật gù theo.
Đúng là rất ngon, hơn nữa còn có thể thoải mái ăn mà không bị hạn chế.
Cho nên hai tỷ đệ này đêm nay có chút tham lam.
Gọi không chỉ dưới mười món ở hiệu hương lầu nổi tiếng nhất Quang Minh thành, mà một bữa này của họ mỗi người còn ăn quá ba bát.
“Biểu thái bà, no quá đi mất.” A Viên ăn xong đâm ra trộm lười, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nằm ngủ cho đẫy giấc.
Nhưng Diệp Lạc Hy lại không cho phép điều đó.
Cho nên nàng đã nhanh chóng xách đứa nhỏ này đến một nơi.
Chung Gia Các.
Đây là một tòa tháp cao tám tầng, là nơi bán đấu giá những vật phẩm từ cấp thấp nhất đến bậc cao nhất.
Đương nhiên là, trò này Diệp Lạc Hy đã chơi từ rất lâu rồi, nhưng lâu lâu chơi lại cũng được xem như giải trí.
Nàng dắt theo A Viên đến buổi đấu giá tối nay.
“Biểu tỷ, tỷ dẫn ta đến đây để làm gì a?” A Viên còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy nở nụ cười như hồ ly, rất dọa người, dọa cho bảo bảo sợ muốn chết rồi.
Diệp Lạc Hy tuy mang một chiếc mặt nạ màu đen bằng sứ, nhưng tiếng cười khúc khích của nàng, kèm thêm âm căn thay đổi tông giọng từ nữ tử thành nam nhân, khiến điệu cười của nàng so với ác bá còn có phần đáng sợ hơn.
Mà điệu bộ hồ ly của nàng lại càng làm cho A Viên tò mò.
Bình thường biểu tỷ hắn không vùi đầu vào công việc từ khi trời tờ mờ sáng đến tối mịt còn chưa về, thì cũng là một vài ngày nàng sẽ bế quan tu luyện, tầm một tháng đến một năm mới ra.
Phần lớn cuộc đời từ nhỏ đến lớn của A Viên từ khi lọt lòng đến giờ đều sống cùng Tứ Đại Hung Thú, hoặc là Tam Lang, hoặc là Ma Long.
Nói là nàng chăm sóc hắn, nhưng thật ra thời gian một năm hai tỷ đệ họ gặp nhau chắc cũng chỉ có vài tháng sống chung.
Cho nên, hiếm khi nào hắn thấy được nhiều bộ dáng thật sự của biểu tỷ nhà mình, thành ra, đứa nhỏ này luôn thật lòng nghĩ Diệp Lạc Hy là người lương thiện nhất trên đời.
Nhưng sau hôm nay, chỉ vì một điệu cười không giống người của nàng, hình tượng thánh nữ của nàng trong lòng đứa trẻ này triệt để sụp đổ.
Quang Minh thành vốn dĩ không phải là một thành nhỏ, chẳng qua nó không có quá nhiều kẻ để ý vì nguồn tài nguyên tu luyện ở đây thuộc dạng không có mấy thứ cấp cao.
Tuy nhiên, đây lại là nơi giao thương và mua bán rất nhiều vật phẩm từ phế cấp cho đến thượng phẩm.
Vị trí của thành trì này không chỉ nằm trên con đường tơ lụa, mà còn thuộc vào những vị trí trọng yếu quân sự của Đông quốc, cho nên dù nói Quang Minh thành không nổi tiếng trong giới tu luyện, nhưng trong giới thương mại, nó lại vô cùng nổi bật.
Chỉ là, có một bí mật ở Quang Minh thành mà người ta hiếm khi biết được.
Chung gia các.
Nơi này chính là một nơi buôn bán những vật phẩm tu luyện hợp pháp của Đông quốc, chỉ có những cao thủ đạt cảnh giới cao, hoặc có vật phẩm hiếm, hoặc là trực thuộc hoàng thất mới có thể bước vào Chung Gia các.
Lại nói, Chung Gia các là nơi như thế nào? Nói nó rộng lớn, đương nhiên vô cùng rộng lớn.
Chỉ tính riêng mỗi đại sảnh lớn, sân đình, gác canh và cả kết giới tầng tầng lớp lớp cũng đã trải dài đến ba ngàn trượng.
Xây lên cao ngất là tám tầng tòa tháp lớn, tứ phương đều có bốn tòa tháp nhỏ, mỗi tòa cao ba tầng, chia ra thành đông, tây, nam, bắc, mỗi tòa đại diện cho một vật khác nhau.
Tòa nhà phía đông là nơi để trao đổi linh dược với các cao thủ bên ngoài.
Tòa phía tây là binh khí.
Tòa phía nam là linh thú.
Và cuối cùng, tòa phía bắc là đạo cụ linh lực, ma năng bổ trợ tu luyện.
Để có thể vào được một cách dễ dàng, nàng liền không lòng vòng, trực tiếp kéo theo A Viên đến trước tòa nhà lớn phía đông.
Sở trường của Diệp Lạc Hy bao gồm năm lĩnh vực: thuật linh sư, kiếm sư, thuần thú sư, luyện đan sư và đồng thuật sư.
Chỉ riêng lĩnh vực Luyện Đan sư, Diệp Lạc Hy bây giờ đã có thể luyện thành thạo và dễ dàng đan dược bát phẩm.
Cấp độ đan dược có đến chín phẩm cấp, lần lượt là từ nhất phẩm đến cửu phẩm.
Trong đó, có ba bậc để định đan.
Nhất phẩm chính là phế cấp.
Nhị phẩm đến tam phẩm được gọi là đan dược bậc trung.
Tứ phẩm đến ngũ phẩm được gọi là cao cấp.
Tuy nhiên, đã có một vài vị linh tôn luyện ra được đan dược lục phẩm, gọi là thượng cấp đan dược.
Đan dược thuộc phẩm cấp này không chỉ hiếm có, khó luyện mà còn vô cùng quý giá.
Bởi vì nguyên liệu để luyện ra dược liệu này vô cùng tiêu tốn tài nguyên, thành ra Luyện đan sư được xem như một lĩnh vực cao quý nhất trong tất cả các lĩnh vực.
Có điều, có tổng cộng chín cấp độ luyện đan.
Thấp phẩm được xem như thần cấp.
Bát phẩm được xem là thượng dược linh đan, là loại đan dược đạt đến cấp độ có linh tính, biết tự chọn chủ nhân của chính mình.
Còn cửu phẩm… Diệp Lạc Hy đã từng luyện ra một viên đan dược cửu phẩm.
Có điều, nàng lại luyện nó ở đời trước, tốn hai phần ba tu vi cả đời, đồng thời công lao còn bị kẻ khác cướp mất.
Thành ra, khi sống lại đời thứ hai, Diệp Lạc Hy rất hiếm khi ra tay luyện đan dược.
Đối với nàng bây giờ mà nói, nàng chỉ dùng nó như một thú vui rảnh rỗi để giết thời gian, còn việc để nàng chú tâm vào luyện dược thì dường như khó có thể xảy ra được.
Đan dược cửu phẩm, không chỉ có thể hồi sinh một vị thượng thần đạt cảnh giới huyễn vương, đem cả tu vi cùng thực lực hoàn lại một cách triệt để, mà còn giúp kẻ đó trải qua độ kiếp vô cùng đơn giản và dễ dàng.
Quá trình hoàn cốt thai cũng chỉ là một giấc ngủ êm đẹp trôi qua, thậm chí kẻ đó còn được nâng cao thực lực lên gấp thập phần.
Hoặc, nếu như không sử dụng viên đan dược ấy, đan dược cửu phẩm có thể hóa hình thành người, đồng thời cũng trở thành một kẻ vô cùng bá đạo.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì trong mười vị cổ thần có trách nhiệm bảo vệ thiên giới, hình như cũng có một vị, bản thân người đó chính là đan dược cửu phẩm thì phải.
Nhưng nàng chưa từng nghe nhiều về hắn, cũng có chút tò mò.
Có điều, tò mò thì tò mò, nàng cũng chẳng muốn gặp vị này một chút nào.
Bởi lẽ, nếu kẻ đó nếu tồn tại thì chắc cũng chẳng phải là người bình thường nữa đâu.
Chung Dược Đài – đây là đài cao chuyên gia thẩm định đan dược, đồng thời cũng là nơi mua bán đảm bảo uy tín và sòng phẳng.
Thấy nàng dắt theo một hài tử bước vào, một dược sư thấy thế liền niềm nở chào đón.
“Chào mừng khách quan, xin hỏi, khách quan là muốn đổi dược, mua dược hay là muốn đấu giá?” Vị ấy rất ân cần và niềm nở đây.
Diệp Lạc Hy cũng phải ngạc nhiên.
Thật hiếu khách quá chừng.
Lâu rồi nàng mới có thể đến một nơi ngoài nơi nàng quản lý mà bọn họ lại hiếu khách đến thế.
“Ta muốn đến đây bán đấu giá đan dược mà ta luyện ra.” Nàng mỉm cười.
“Ồ, hóa ra là cô nương muốn bán đấu giá đan dược sao? Không biết là cô nương đang muốn bán loại dược thế nào? Phẩm cấp ra sao?” Người này mỉm cười hỏi.
Diệp Lạc Hy vờ xoa cằm, nàng nói: “Ta cũng chẳng biết nữa.
Nhưng loại đan dược ta muốn bán là tẩy tủy đan.
Nếu như các hạ không phiền, có thể kiểm định giúp ta.”
Rồi đặt lên bàn một lọ sứ trắng đựng hai viên Tẩy Tủy Đan bậc lục phẩm.
Người bán dược cầm lấy lọ sứ, mở ra.
Nắp lọ vừa mở, hương thơm của đan dược lan tỏa ra khắp nơi xung quanh, còn khiến cho nhiều người xung quanh đó phải ngoái đầu lại nhìn.
Không chỉ có hương thơm mà linh lực nồng đượm tỏa ra từ lọ đan dược cũng phải khiến cho người ta quay đầu.
Đây… đây là đan dược gì?
Vị dược sư nọ vội vàng đóng nắp lọ dược lại, sau đó thái độ của hắn không còn là hiếu khách nữa mà là kinh sợ người trước mặt.
Sau đó, hắn nhìn nàng, đầy khó nói.
“Xin các hạ cứ nói.
Đan dược của ta không có vấn đề gì chứ?” Nàng mỉm cười.
Dược sư vừa nghe, liền lau mồ hôi trán, sau đó ôm quyền nói: “Cao nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn.
Đan dược này lực ta không đủ kiểm định.
Xin ngài đợi một chút, ta sẽ gọi người đến kiểm tra ngay cho ngài.”
Nói rồi, liền cẩn thận đặp lọ đan dược vào một cái hộp, bảo quản cẩn thận rồi đặt ở đó, còn bản thân thì ù té chạy vào bên trong, nhanh chóng gọi người chưởng sự ra.
Vị chưởng sự già bên trong nghe vị dược sư ấy nói lại rằng có cao thủ luyện dược liền không tin mà phải bước ra xem thử.
Trước mặt ông ấy là một vị luyện dược sư trẻ tuổi, cùng với một đứa trẻ.
Thoạt nhìn thì có vẻ như hai người họ là khách từ phương xa tới.
Phong cách ăn mặc và dáng người cũng không giống với người của Quang Minh thành.
“Nghe nói các hạ có dược muốn bán?” Ông ấy vuốt râu, ánh mắt đầy tò mò cùng phấn khích với người này.
Tuy hắn che giấu khí tức rất tốt, nhưng tiểu tử bên cạnh thiếu niên kia lại không hề che giấu, thực lực cũng không hề tồi chút nào.
Diệp Lạc Hy nhìn thấy ông ta, cũng cúi đầu cung kính: “Xin dược sư kiểm định giúp ta.”
Ông ấy gật đầu, sau đó đem lọ dược lần nữa mở nắp, đổ viên đan dược trong bình ra.
Bên trong là hai viên tẩy tủy đan xếp vào bậc thượng cấp đan dược.
Hơn nữa, viên Tẩy Tủy đan này, trên đan còn có hoa văn tinh xảo.
Cả đời của vị luyện dược sư già ấy đã nhìn thấy rất nhiều đan dược, đến cả đan dược bậc lục phẩm cũng đã từng được nhìn thấy qua.
Nhưng loại Tẩy Tủy Đan vừa có hoa văn tinh xảo trên đan, lại tỏa ra mùi hương cùng khí lực nồng đậm thế này là lần đầu.
So với viên đan dược lục phẩm mà bọn họ bán vào ba tháng trước, ông thật sự nổi lên tính hoài nghi về độ xác thực kiểm định của mình.
Đột nhiên, hai hàng nước mắt của ông lão lăn dài.
Ông cẩn thận, nhẹ nhàng đặt lại hai viên đan dược vào trong lọ, rồi quỳ xuống trước mặt nàng, ôm quyền mà nghẹn ngào: “Cao nhân, đan dược lục phẩm này quá quý giá.
Ngài bán đi như vậy thực uổng phí công lao cả một đời luyện dược sư.
Đây là sự xúc phạm vô cùng lớn, xin người hãy suy nghĩ lại.”
A Viên phải tròn mắt, hết nhìn biểu tỷ nhà mình lại nhìn đến lão già kia.
Già quá, lão ấy lẩm cẩm rồi sao? Đây chẳng phải là quà vặt mà cứ ba ngày, mấy tên hỗn thế ma vương kia lại cho hắn ăn một lần như điểm tâm à? Một lần hắn ăn cũng không phải là một viên, mà là không dưới mười viên, liên tục suốt năm hắn ba tuổi.
Đến năm hắn lên bốn thì dừng hẳn, không cho hắn ăn nữa.
Hầu tử đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Hắn bắt đầu hoài nghi về tất cả những thứ mà từ nhỏ đến lớn hắn được biểu tỷ phu cho ăn a.
Diệp Lạc Hy đỡ lão ấy đứng dậy, cũng bày ra vẻ thật lòng đau khổ nói rằng: “Ta cũng không đành lòng bán chúng đi.
Chẳng qua người nhà của ta ở nhà bị bệnh sắp chết rồi.
Dù cho có là tâm huyết cả đời ta cũng không thể nhắm mắt nhìn người nhà của ta chết thảm được.”
Dược sư ấy nghe được câu chuyện của người trước mắt, liền hiểu ra ngay vấn đề.
Nhiệt huyết sục sôi, ông nói: “Hảo! Hảo! Lão già này đã không thể hiểu tấm lòng của cao nhân rồi.
Là ta thất lễ.
Cao nhân.
Đan dược này chưa hề có giá trên thị trường.
Nếu người muốn bán đấu giá thì trả cho chúng tôi hai phần mười số tiền ngài kiếm được.
Không biết, ý ngài thế nào?”
Diệp Lạc Hy chỉ chờ có thế, nàng liền gật đầu, nói: “Bán thế nào cũng được, các ngươi nhận được bao nhiêu ta không quan tâm.
Ta chỉ cần gấp một số tiền để cứu người nhà.
Không biết đêm nay có thể…”
Nàng còn chưa nói hết câu, ông ấy đã gật đầu như giã tỏi: “Được! Có thể! Hoàn toàn có thể!”
Rồi, liền quay sang dược sư trẻ đứng bên cạnh, nói: “Mau lấy lệnh bài khách quý đến đây!”
Dược sư kia vừa chạy đi, ông ấy đã nói: “Nãy giờ luôn thất lễ, thật xin lỗi cao nhân vì ta quá mức xúc động bởi đan dược này quá mức quý giá, bán đi cũng thật tiếc biết bao.
Ta họ Chung, gọi là Chung Hàm Chiêu.
Là người đứng đầu của Chung Dược đài này.
Không biết cao nhân xưng hô thế nào?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ta không có tên, chỉ biết mình họ Cốt, thường gọi là Cốt Tử.
Chung tiên sinh, đa tạ tiên sinh giúp đỡ.”
Dược sư kia vừa đi liền quay lại, đồng thời mang theo một tấm thẻ hoàng kim.
Lão ấy nhận lấy tấm thẻ vừa được mang tới, cung kính đưa cho Diệp Lạc Hy, cúi đầu mà chân thành: “Cốt công tử, đây là thẻ phòng khách quý của chúng ta.
Xin người hãy đi theo Chung Hàm Tùng, gia hỏa con ta để đến sảnh chính.
Hắn sẽ hướng dẫn cho ngài.”
Nàng thở dài, làm động tác khẽ gỡ mặt nạ ra, không để cho ai thấy mặt mình, nhưng vẫn đưa tay quệt qua ánh lệ trên mí mắt.
Có thể từ hai bên mắt của chiếc mặt nạ, đối phương nhìn thấy vị công tử trẻ có đôi mắt u trầm ban đầu, bây giờ lại long lanh ánh nước, giống như hắn vừa làm được một chuyện vô cùng trọng đại với mình xong.
Vị Chung Hàm Chiêu và hai vị dược sư trái, phải đều bị thần tình này của Cốt công tử làm cho rơi nước mắt theo.
Có lẽ, người nhà kia vô cùng quan trọng với Cốt công tử, cho nên hắn dù bán đi đan dược quý giá của mình, không hề tiếc rẻ một chút nào.
Nhưng khi hắn biết mình có tiền, có thể mua được thuốc, hoặc là dược liệu, hoặc là bảo vật nào đó để cứu người nhà mà nam tử lại rơi lệ, khiến người ta không khỏi cảm động.
Chỉ có tiểu hài tử mười tuổi đi cùng vị Cốt công tử này đã sớm bị người ta lãng quên.
Nhìn xem, mắt hắn tròn như hai quả trứng sắp tòi ra khỏi tròng, miệng hắn há đài đến mức có thể bỏ vừa một quả trứng ngỗng vào, thiếu nước sái cả quai hàm.
Diễn xuất này, sao mà giống cái tên đại ma vương Hỗn Độn kia mỗi lần bị biểu tỷ làm cho ủy khuất là thế nào?!
Diệp Lạc Hy gật đầu, sau đó như nhẹ lòng hơn mà nói: “Không cần đâu.
Ta tự đi cũng được.
Dù sao thì ta nghe nói giờ đấu giá còn hai canh giờ nữa lận.
Chung tiên sinh, đạ tạ.” Rồi đa tạ tất thảy mọi người ở đó, cầm theo thẻ hoàng kim, dắt theo tiểu A Viên mà rời đi.
A Viên được Diệp Lạc Hy xách ra xa khỏi Dược Đài, còn ngẩn tò te, cái mặt hài tử non choẹt đờ đẫn như ông cụ non, đăm chiêu hoài nghi về nhân sinh suốt bốn năm đầu đời của hắn.
Đột nhiên, hắn kéo tay Diệp Lạc Hy, hỏi nàng: “Này biểu tỷ, ta hỏi, ngươi trả lời thật cho ta nhé?”
Diệp Lạc Hy cúi xuống nhìn A Viên, hỏi y: “Sao thế? Đi lạ người, lại có quá nhiều nhân loại không giống ngươi, cho nên không quen sao?”
“Không phải!” Hắn lắc đầu: “Điều ta muốn hỏi không phải là chuyện đó.
Mấy ngày nay về Quang Minh đỉnh, ở nhà bọn họ bắt cái gì cho ta ăn vậy?”
Diệp Lạc Hy xoa cằm một lúc, rồi nói: “Chỗ thịt mà ngày đầu tiên chúng ta về Quang Minh đỉnh ăn chính là thịt thủy quái mà bọn hắn tìm thấy dưới biển đấy.”
A Viên: Hộc máu tại chỗ.
Ha, bốn năm đầu đời của hắn, nhân sinh quan vỡ nát hết rồi.
Cho nên, Diệp – diễn xuất giỏi – Lạc Hy vừa vui vẻ kéo A Viên đến sảnh chính, vừa nghĩ đến những thứ mà mình có thể mua được từ buổi đấu giá này.
Chỉ là, nàng nhớ đến vị Chung Hàm Chiêu và Chung Hàm Tùng kia.
Hai người họ là hai cha con chuyên lĩnh vực luyện dược sư.
Ấy vậy mà ông tổ của hai người họ lại là một tay kiếm sư đỉnh cao lão làng.
Chẹp, không biết tên đó sống lại, nhìn thấy hậu nhân của mình quá nửa bỏ võ theo văn, hắn có tức hộc máu chết không ta?.