Tru Tiên Đài tử huyệt của thần tiên, ánh sáng của nó có khả năng giết chết bất cứ ai chẳng may ngã xuống.
Vốn dĩ Tru Tiên Đài là một nơi để dành trị tội những phản thần, những kẻ mang tội lỗi nặng nhất của thiên giới, khiến chúng vĩnh viễn hồn phi phách tán, không thể siêu sinh.
Tru Tiên Đài ngự tại một nơi vô cùng cao, từ trên nhìn xuống không thấy đáy, không khí xung quanh lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Ánh sáng của nó giống như muôn vàn đạo thiên lôi đánh chết bất cứ ai nhảy xuống, khiến bọn họ chết đau chết đớn, bị cắn nuốt tới tận linh hồn.
Không hề có bộ y phục rách tả tơi rướm máu.
Không hề có một cơ thể không lành lặn, lỗ chỗ vết thương.
Cũng không có xiềng xích giam cầm chính mình.
Nhưng Diệp Lạc Hy lại vận một bộ y phục trắng mỏng tanh, mái tóc dài thường được nàng buộc gọn gàng, nay lại xõa xuống như suối sa, bay phấp phới trong gió lạnh.
Nàng đứng một cách lặng lẽ và trầm ngâm nhìn xuống vực sâu của Tru Tiên Đài.
Cảm giác giống như chỉ mới hôm qua, nàng vẫn còn đứng ở đó vậy.
Nữ Oa, tỷ nỡ lòng nào bỏ ta lại mà đi cùng tên vô lại kia như vậy cơ chứ? Thật là tức chết ta mất thôi.
Nàng lặng lẽ nhìn xuống vực sâu hun hút bên dưới Tru Tiên đài.
Lạnh lẽo.
Thật sự nơi này quá mức lạnh lẽo, lạnh đến mức nó ăn sâu vào cốt tủy của nàng.
Rốt cuộc thì nàng đã trọng sinh về đến ba năm, tuy nhiên trong ba năm đó, nàng chưa từng bao giờ có được một khắc bình yên, cũng chưa từng cho phép bản thân mình nghỉ ngơi.
Nàng luôn lo sợ bởi những cái chết còn chưa xảy ra.
Chỉ là, Nữ Oa đã đi rồi.
Khoảnh khắc Nữ Oa mỉm cười nhìn nàng rồi tan biến như tro bụi, cõi lòng của Diệp Lạc Hy lại thêm một lần nữa tan nát.
Hai đời.
Trải qua hai đời, rốt cuộc nàng vẫn là một kẻ thất bại.
Nàng vẫn chẳng thể bảo vệ được ai.
Sắp tới, thiên hạ sẽ có được một khoảng thời gian bình yên đến mức người ta quên mất đi chiến tranh là gì.
Nhưng nó cũng chỉ có thể xảy ra trong vòng vài ngàn năm.
Vài ngàn năm ấy nó cũng chỉ đơn giản là gió thoảng mây trôi.
Sau đó, Thiên đế đột nhiên ngã bệnh, quyền lực của Thiên giới nằm hoàn toàn trong tay của Thiên Hậu, khiến Thiên giới căn cơ lung lay mãi không vững, thiên hạ lầm than, Ma giới vì Ma Tôn ăn chơi trụy lạc, người duy nhất gồng gánh cả Ma giới lúc đó chỉ có một mình nàng, khiến cả Ma giới cũng suýt chút nữa rơi vào tay của Thiên hậu đương nhiệm.
Và còn cả….
à, còn có rất nhiều chuyện xảy ra.
Diệp Lạc Hy vô thức đưa tay ôm lấy bụng của mình, mệt mỏi và kiệt ngã.
Nàng vô thức nhìn xuống Tru Tiên Đài, tựa hồ như cảm nhận được có thứ gì đó đang mời gọi nàng, như đang kéo nàng xuống tận cùng của chúng.
Cổ ngữ màu đỏ lại một lần nữa từ trái tim nàng xuất hiện, nó bắt đầu chạy khắp cả người nàng.
Nhưng khác với tốc độ nhanh khủng khiếp như lúc trước, nó lại chỉ đơn giản là xuất hiện, sáng lên, siết lấy và siết lấy cả người nàng.
Đôi mắt của Diệp Lạc Hy trở nên vô hồn.
Cả người nàng dần mất đi thăng bằng, ngã về phía trước, nơi vách đá sâu như hũ hút trước mặt.
Bỗng dưng, có thứ gì đó đã ngăn nàng lại.
Một vầng sáng cửu sắc đã đẩy nàng trở lại, để nàng không rơi xuống dưới.
Vầng sáng ấy ấm áp và nhẹ nhàng, tựa hồ như đang có một vòng tay ôm lấy nàng.
Diệp Lạc Hy nương theo, dựa đầu vào vầng sáng ấy.
Trước khi nghe thấy tiếng của tứ đại hung thú đang gọi nàng, Diệp Lạc Hy ngất lịm, chìm vào tiềm thức của mình.
Lạc Hy.
Ta giao lại con của chúng ta cho muội.
Xin hãy thay ta chiếu cố chúng.
Diệp Lạc Hy lại chìm vào mê man suốt nhiều ngày trời, trong sự lo lắng tột độ của mọi người xung quanh nàng.
Bọn hắn đều biết, Diệp Lạc Hy xem Nữ Oa như mẫu thân, và còn hơn thế nữa.
Cái chết của Nữ Oa thành ra như vậy, khiến Diệp Lạc Hy đả kích chí mạng.
Nhưng thật lòng để nói thì, Diệp Lạc Hy chỉ đang làm việc quá sức mà thôi.
Mọi chuyện vừa qua đều là ý nàng tự quyết, đến bọn hắn cũng bị thần lực của nàng – nhờ vào khế ước linh hồn – mà cưỡng chế bọn hắn, mọi sự đều là nàng một mình gánh vác.
Bây giờ thì nàng lại quá sức và mệt mỏi.
“Nàng tỉnh rồi?”
Diệp Lạc Hy nghe thấy tiếng của Thao Thiết hỏi nàng.
Nàng trở mình ngồi dậy, nhìn bọn hắn một lúc, rồi đột nhiên, nàng khẽ nở một nụ cười ngây ngô mà nói rằng: “Ta muốn rời khỏi thế giới này một thời gian.”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“Đi cùng ta, được không?” Nàng hỏi hắn, đồng thời cũng nhìn đến ba người còn lại trong phòng.
“Nàng muốn đi đâu?” Bọn hắn hỏi nàng.
“Dẫn theo yêu ma vạn phương, quay về lục địa thất hải, vĩnh viễn rời khỏi Tam thiên.
Ta muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Nàng khẽ cười.
Hỗn Độn nở nụ cười ôn nhu, hôn lên mí mắt nàng, nói rằng: “Hảo.
Chỉ cần nàng muốn đến chân trời góc bể, chúng ta cũng đi cùng nàng.”
Diệp Lạc Hy gật đầu.
Hỗn Độn nhẹ nhàng nâng nàng lên bằng hai tay, hết mực nâng niu mà nói rằng: “Phu nhân, chúng ta đi thôi.” Hắn khẽ cười.
Hỗn Độn đưa Diệp Lạc Hy ra khỏi phòng, Đào Ngột xóa sự hiện diện của bọn họ, Thao Thiết và Cùng Kỳ đi sau cùng, khẽ khép lại Bích Liêm Động.
Cứ như vậy, năm người lặng lẽ rời khỏi Thanh Khâu.
==== Đôi lời của tác giả ====
Hè lu các độc giả thân yêu của Lạc mỗ.
Bộ truyện đến hôm nay cũng xem như đã đi hết được phần I của câu truyện.
Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ Lạc trong thời gian qua.
Sang tháng Lạc vẫn sẽ viết tiếp bộ truyện này như vậy, nhưng từ chương trở đi, nó sẽ bắt đầu ss của bộ truyện.
Cảm ơn các nàng đã đồng hành cùng lạc trong suốt tháng qua.
Rất mong các nàng vẫn sẽ đồng hành cùng ta cho đến hết bộ truyện..