Ai cũng biết, Cửu Lâu Xà Tà Thần là một kẻ tàn ác đến cùng cực.
Tuy ông ta không ham nữ sắc, thậm chí là chưa từng động đến nữ sắc, nhưng ông ta lại rất thích hành hạ kỹ nữ đến mức chết đi sống lại, đến độ kẻ đó phát điên và phải tự tử.
Đương nhiên, nếu ai tinh ý, sẽ nhìn thấy được những nữ nhân mà ông ta hành hạ có vài nét rất giống nhau.
Nhưng những người này giống ai thì không ai biết.
Thêm vào đó, việc Diệp Đình Tu chưa hề động vào sắc nữ, lấy đâu ra con trai mà có cháu gái thế này?
Ban đầu, khi Diệp Lạc Hy xuất hiện với đôi mắt lờ đờ của kẻ bị thôi miên, tất cả những kẻ có địa vị cao thấp có mặt trong đại sảnh rộng lớn đều cho rằng nàng thực sự chỉ là tay mơ, không có gì đáng sợ.
Chẳng qua nha đầu miệng còn hôi sữa này chỉ là một kẻ tự mình liều lĩnh, lại hại người vô ích mà thôi.
Nhân tài như hai kẻ bị giam trong ngục kia phải thuộc về chủ thượng mới đúng.
Thế nhưng, ngay cái khoảnh khắc Diệp Lạc Hy ra tay giết chết hai tên linh thần đã sử dụng tâm linh thuật lên người nàng, đã khiến ai nấy đều phải dè chừng kẻ này.
Có một vài kẻ nhìn thấy chiếc mặt nạ kia của Diệp Lạc Hy, cũng phần nào đoán được lai lịch của nàng là ai.
Thậm chí, có cả một người còn quá quen thuộc với chiếc mặt nạ này cũng có mặt ở đây, hắn đã vô cùng kinh ngạc đến mức nhíu chặt đôi mày lại khi Diệp Lạc Hy xuất hiện trong bộ dạng này.
Nộ độc là một loại độc bí thuật duy nhất và cũng chỉ có một người duy nhất mới có thể có phương thức hạ độc xuất quỷ nhập thần thế này.
Đó chính là Ưng Đạt Dạ Xoa của Huyền Lạc đại lục – kẻ đã đem lại thái bình thịnh trị nhất cho ba đại lục cùng Đông Hải, Bắc Hải suốt bốn trăm năm trước khi y biến mất không dấu vết.
Chỉ là, đúng như những gì mà Thiên Đế đã từng nói trước các vị chư thần rằng: Cho dù ông có trị vì ở Thiên giới này thêm một đời lần nữa, ông cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tin kẻ vang danh đỉnh đỉnh như Ưng Đạt Dạ Xoa lại là một nữ nhi, thậm chí còn là một nữ nhi mới qua thiên niên.
Khoảnh khắc Diệp Lạc Hy tỏa ra cái thứ gọi là uy áp của chính mình, tất cả những kẻ trong đại sảnh dù cho có ở cảnh giới thấp nhất là linh thần cũng phải ngộp thở.
Kẻ này, chắc chắn nàng ta đã là một Huyễn Vương cường giả từ lâu rồi.
Nhưng, nàng ta có thể trở thành một Huyễn Vương ở cái tuổi này sao?
Thậm chí, khi nàng ta đã thu lại uy áp và ngồi xuống đối diện cùng với chủ thượng một cách tự nhiên và lịch lãm, những kẻ ở gần nàng ta nhất cũng phải run sợ trước ánh mắt lạnh lùng kia của Diệp Lạc Hy.
Ánh mắt đó, thật sự rất giống với chủ thượng của bọn họ.
Tuy nhiên, trên đời này cái việc mà người giống người cũng không thể xảy ra.
Nhưng mà….
“Gia gia, chúng ta đều là những kẻ giống hệt nhau, cần gì phải bày ra bộ dáng thanh cao làm gì? Ở đây cũng không phải Cửu Trùng Thiên, thật sự quá khuôn khổ, ngột ngạt và gò bó.”
Gia gia? Nàng ta gọi chủ thượng là cái gì? Gia gia sao? Là gia gia sao?!
Đám người ở đây ban nãy còn tức giận, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy chủ thượng – kẻ được mệnh danh là khát máu, tàn nhẫn và lạnh lùng nhất thiên hạ này – lại đột nhiên bật ra một tiếng cười vô cùng hào sảng, tựa hồ như từ lâu rồi, ông ta chưa từng cười như vậy bao giờ.
Sau đó, câu nói tiếp theo của Cửu Lâu Xà Tà Thần mới khiến người ta phải kinh hoảng.
“Khí chất này của ngươi, lão tử đích thực chính là chất nữ mà ta đã lựa chọn.”
Chất nữ mà ta đã chọn?
Chất nữ?
Chất nữ?!!!!!
“Chờ… chờ đã chủ thượng.
Người nói ả ta là cái gì? Chất nữ của ngài sao?” Một kẻ trông như trưởng lão phải kinh hoảng mà hỏi lại.
“Chủ thượng!” Một vị khác lại phản bác ngay: “Ngài chưa từng động chạm vào nữ nhân, làm sao có thể có con được? Còn nữa, người gọi nàng ta là chất nữ, nàng ta là cháu gái của ngài sao?”
“Chủ thượng! Thật hoang đường! Chuyện này vô cùng hoang đường! Nàng ta dù cho biết ngài là gia gia của nàng, vẫn đem ngài bán đứng cho đám người Thiên giới kia.
Chủ thượng, chuyện này xét ra cũng là vô cùng đại bất kính rồi.
Phải trừng phạt nàng ta!” Một người khác lại dị nghị.
Diệp Lạc Hy nhàn nhã thưởng rượu ở đây.
Ừm, thứ rượu này được ủ gần miệng núi lửa, tuy rằng hương rượu Nữ Nhi Hồng này nồng nàn, lại khiến con người ta ngất ngây, song hậu vị lại rất nóng, khiến người uống vào lại không thoải mái khi rượu xuống bụng.
Thứ này, nếu như dùng để đãi tam quân trước khi lâm trận, có vẻ thích hợp hơn nhiều là ở một bàn tiệc như vậy.
Dường như, những lời gió thoảng qua tai kia, Diệp Lạc Hy nàng đã nghe nhiều rồi.
Bây giờ nghe thêm thì nó cũng chẳng khác cẩu cắn bậy là mấy.
Chịu một chút là được ấy mà.
Tuy nhiên, có một chuyện đã khiến Diệp Lạc Hy phải chú ý.
Trong số chín vị Huyễn Vương cường giả đang có mặt ở đây, lại có một người không hề chỉ trích nàng như những kẻ khác, ngược lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, giống như đang nhìn một giống loài chưa từng xuất hiện từ trước đến nay.
Diệp Lạc Hy lia mắt nhìn về phía người đó, hắn cũng là một trong hai kẻ ngồi gần nàng nhất trong số chín vị cường giả đang có mặt ở đây, ngoại trừ Cửu Lâu Xà Tà Thần.
Kẻ này có một mái tóc xích đỏ, nhưng đôi mắt hắn lại mang một màu tinh lang vô cùng bắt mắt, hơn nữa đôi mắt ấy dường như có ánh sao.
Mặt mũi người này lại có phần hơi yểu điệu, thanh tú.
Nếu như mới nhìn vào, Diệp Lạc Hy còn suýt chút nữa cho rằng hắn là nữ nhi, nếu như không phải chất giọng của người này.
Có điều, đôi thủy mâu màu tinh lang kia, lại gợi cho Diệp Lạc Hy nhớ đến một vị cố nhân quen thuộc.
Rất quen thuộc nữa là đằng khác.
“Ngươi… ta thấy ngươi rất quen.
Không biết là ta đã gặp ngươi ở đâu rồi chăng?” Diệp Lạc Hy ho khan một tiếng, hỏi hắn.
“Ta họ Hàn, tên Trương Vinh.
Người đời gọi ta là Bằng Di Dạ Xoa.” Hắn thản nhiên: “Ưng Đạt Dạ Xoa, lâu rồi không gặp.”
Diệp Lạc Hy đơ người mấy giây, chỉ trong chốc lát, rượu trong miệng nàng tuôn ra như suối sa, lực đạo có thể văng đến cả thước dài.
Nàng sặc rượu lên đến mũi, cái thứ cay nồng này khiến nàng khó chịu, ù hết cả hai bên tai.
Nàng phải kinh ngạc đến mức nào mới không giữ được bình tĩnh mà phun toàn bộ rượu vào mặt người bên cạnh như vậy?
“Ngươi….
Ngươi… Ngươi… Ngươi chính là Bằng Di Dạ Xoa?!” Diệp Lạc Hy kinh ngạc đến mức suýt chút nữa còn tưởng rằng thay vì phun ra rượu, nàng hộc ra cả máu tươi.
“Ưng Đạt, ta không ngờ rằng sau bao nhiêu năm không gặp, ngươi không chỉ biến thành cô nương, lại còn thô lỗ như vậy.” Hắn lấy khăn tay, lau đi rượu trên mặt mình, thật sự là hắn đang nhịn để bản thân không phải bộc nộ mà rút nhuyễn tiên ra, cùng tên này đánh ba trăm hiệp.
Diệp Lạc Hy phải phản bác lại ngay: “Câu đó phải để ta nói mới đúng! Rõ ràng lúc đó ngươi chính là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng thật chuẩn đi mà! Sao… Sao mới có vài trăm năm không gặp, ngươi lại trở thành một tên thô bỉ thế hả?!”
“Ngươi!” Người này nghiến răng, sau đó lại quát ngược lại nàng rằng: “Rõ ràng là ta hỏi ngươi mới đúng! Tại sao ngươi lại là một tiểu cô nương cơ chứ?! Ta nhớ rõ ràng lúc đó ngươi là một nam tử hán, đại trượng phu, nữ nhân khắp Huyền Lạc đại lục đều muốn trèo lên giường ngươi đấy, biết không? Khi ngươi tuyên bố với thiên hạ rằng sẽ không để nữ nhân nào bên cạnh mình, ngươi có biết là trong thiên hạ này có nhiều nữ nhân đã phải xuống tóc đi tu không?”
Diệp Lạc Hy liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn mà nói rằng: “Trong đó bao gồm có ngươi chứ gì?”
“Ngươi!” Bằng Di Dạ Xoa đỏ lựng cả mặt, sau đó lại đập bàn cái rầm mà nói rằng: “Vì lúc đó ta hãy còn là loại người đến giới tính cũng bất phân, ngươi bảo ta làm sao có thể không động lòng vì ngươi?!”
Bằng Di Dạ Xoa này có tên thật là Hàn Trương Vinh, nguyên lai là hậu duệ của Xích Long và Giao Long, lại sở hữu sức mạnh và sự ban phước của Nữ Oa, cho nên hắn cũng là một kẻ vô cùng mạnh.
Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy nhớ rõ mồm một rằng, khi đó cho dù là kẻ mù cũng có thể nói rằng: Hàn Trương Vinh là nữ nhân xinh đẹp biết chừng nào.
Thậm chí, còn có giai thoại mà nhân gian dệt lên rằng, trong bốn vị Dạ Xoa, nếu như Ưng Đạt Dạ Xoa làm tan nát cõi lòng nữ nhân thì chính Bằng Di Dạ Xoa này lại là một kẻ câu hồn nam tử.
Vậy, rốt cuộc là vì cái lý nào mà Diệp Lạc Hy nàng cùng Hàn Trương Vinh này lại có giới tính đi ngược với nhan sắc thế nhỉ? Đúng là đời quá bất công.
Mà đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tên này đoạn tụ, nhưng đối tượng đoạn tụ của hắn lại là nàng.
Thế thì rốt cuộc là hắn cong hay thẳng đây?!
Hàn Trương Vinh nhìn Diệp Lạc Hy đang nghiêm túc suy nghĩ và phân tích chính hắn, chỉ cảm thấy thật may mắn.
Năm đó Hàn Trương Vinh vì bảo toàn chính mình, bảo vệ dòng máu Giao Long trong người mình mà cải trang thành Xích Long thuần, rồi cải trang thành nữ nhân mà trốn đến lục địa thất hải.
Đương nhiên là sau đó, Hàn Trương Vinh cũng xây dựng lại thế lực cho chính mình.
Lúc này, ở Lục Địa Thất Hải nổi danh lên tên tuổi của các vị Dạ Xoa.
Đương nhiên, hắn cũng có một phần trong đó.
Vào một ngày, hắn đã nhận được một bức thư, nói rằng bốn vị Dạ Xoa đều tập hợp lại với nhau, để hợp tác và ngăn chặn yêu thú đạt cảnh giới đế hoàng.
Lúc này, Bằng Di hắn chỉ ấn tượng rằng, Ưng Đạt Dạ Xoa là một kẻ cực kỳ mạnh, lại vô cùng thông minh.
Tuy nhiên, đây lại là một tên lăng nhăng có tiếng.
Nhưng mà có ai ngờ rằng, Bằng Di hắn lại đổ đứ đừ tên này chứ? Đã vậy còn không màng liêm sỉ mà leo lên giường người ta.
Kết quả lại leo nhầm nơi, chính là thuộc hạ bên cạnh Ưng Đạt Dạ Xoa: Ma Long.
Sau đó chẳng hiểu vì sao hắn bị thuộc hạ còn lại của nàng đuổi đánh suốt ba ngày ba đêm liên tục.
Có điều, hắn chỉ cảm thấy may mắn chính là, bây giờ thì rõ ràng Diệp Lạc Hy là nữ nhân rồi.
Cho nên, Bằng Di Dạ Xoa hắn không hề đoạn tụ, phải không?
Mà trên kia, Cửu Lâu Xà Tà Thần dường như nhìn thấu điều gì đó, liền cho tất cả mọi người đều lui ra ngoài, để ông cháu hai người bọn ông có thời gian nói chuyện với nhau hơn.
Hàn Trương Vinh đi ngang qua Diệp Lạc Hy, lưỡng lự giây lát rồi mới quyết định ra ngoài.
Thật ra, hắn lại muốn ở lại và lắng nghe xem, Diệp Lạc Hy đang có âm mưu gì.
Dù sao thì từ xưa tới nay, Ưng Đạt Dạ Xoa là một kẻ khôn ngoan đều không phải là điều mà không ai không biết.
Hơn nữa, nếu như Cửu Lâu Xà Tà Thần đã nhận định Diệp Lạc Hy là chất nữ của ông ta, khẳng định rằng Ưng Đạt Dạ Xoa đại danh đỉnh đỉnh đó có cơ sở để trở thành kẻ đại cường ngạch, dù cho chỉ là linh tôn nhưng thực lực có thể ngang ngửa một linh thần.
Chỉ là, Hàn Trương Vinh vĩnh viễn không ngờ được rằng, sẽ có một ngày hắn nhìn thấy ái nhân mà hắn luôn mong ngón suốt bao nhiêu năm nay, lại chính là kẻ trực diện đối đầu với hắn.
Cánh cửa lớn khép lại, dường như dập tắt hoàn toàn ánh nhìn của Hàn Trương Vinh.
“Nè Hàn thiếu, kẻ đó là ai, sao ngươi và hắn dường như có vẻ quen biết.” Một kẻ vỗ vai hắn, khẽ nhíu mày, gặng hỏi.
“Nàng chính là Ưng Đạt Dạ Xoa mà ta đã thường nói cho các ngươi hay.” Hàn Trương Vinh khẳng định, ánh mắt vẫn không dời khỏi cánh cửa đã khép chặt kia.
Ai nấy nghe một lời này của Bằng Di Dạ Xoa, kinh ngạc đến trợn mắt, há miệng.
Nhưng sau đó, mọi người bắt đầu hiểu ra sự sai lệch của câu chuyện mà Bằng Di kể nó đi tới đâu.
Ưng Đạt Dạ Xoa – kẻ làm tan nát cõi lòng biết bao nhiêu thiếu nữ, rốt cuộc lại là một nữ nhân.
Còn Bằng Di Dạ Xoa – kẻ câu hồn biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ - lại là một nam nhân.
Giai thoại này, nếu để lịch sử biết được, sợ rằng nó sẽ trở thành trò cười vô cùng… Vô cùng khiến người ta phải phát khóc.
“Nhưng mà ta nghe nói, Lạc Hy thượng thần không phải bị cả Cửu Trùng Thiên đang bảo rằng nuôi nam sủng sao?” Một tiểu hài tử khác, bộ dáng lạnh lùng, lém lỉnh lại phúng phính, cao ngạo tựa cửa, nhìn Hàn Trương Vinh như một kẻ thua cuộc.
Hắn nghe xong, liền nói rằng: “Ta tin vào phẩm giá con người của Ưng Đạt Dạ Xoa.” Hàn Trương Vinh gật gù, khẳng định.
“Còn có lời đồn, Quận Chúa Ma Giới từng tỏ tình với nàng ta, rốt cuộc lại phát hiện nàng ta là nữ nhi thì nàng ta hoàn toàn đoạn tuyệt với nam nhân luôn.” Lại một tên đại lực sĩ khác nói thêm vào.
“Ta vẫn tin vào phẩm giá con người của Ưng Đạt Dạ Xoa.” Hắn vẫn một dạ trước sau chung thủy khẳng định.
“Nàng ta nuôi không chỉ một mà là đến bốn nam sủng.
Còn nghe nói, Ma Tôn lúc trước bị Bạch Liên tiên tử hại, cho nên đoạn tình ý còn chưa kịp bày tỏ cho nàng ta bị chôn vùi.
Haizz, thật sự là quá đau lòng cho Ma Tôn rồi đi.” Một kẻ khác lại lấy khăn tay chấm nước mắt.
Hàn Trương Vinh: “….” Mấy người cố ý làm lung lay lòng tin của ta đấy phỏng?
Chúng nhân xung quanh: Bọn ta hãy còn là cẩu độc thân thì ngươi đến cả người trong tim cũng đừng hòng có.
Xùy!.