Vẫn Thạch Thiên Hàng

chương 5: nữ chính

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: LuciferVadden

Lạp xưởng, thực phẩm đông lạnh, đồ uống, nước khoáng, cơm trưa thịt, mì ăn liền, đồ hộp, chocolate, hoa quả vân vân, Tiêu Phong ở trong siêu thị càn quét, một xe đầy ắp đồ ăn, người đi qua nhường đường vô cùng kinh ngạc.

Từ lâu đã muốn càn quét trong siêu thị thế này.

Tiêu Phong nghĩ mình trước tiên phải thuê một chỗ để đồ vật này nọ, bởi vì còn muốn thuê taxi đến thôn nhỏ mua chăn bông và áo bông, phần lớn đồ bên trong của cửa hàng lớn nhìn được nhưng không dùng được, ngày đông giá rét thực sự tới, phải dùng bông làm quần áo mới có thể dùng.

Nghe nói thịt khô ở thôn nhỏ kia hương vị không tồi……….

Bận cả ngày, Tiêu Phong len lén thu toàn bộ mấy thứ kia vào không gian mới tuyên bố chấm dứt.

Trong miếng ngọc thật sự có năng lượng, ngọc càng tốt thì năng lượng càng nhiều, ngọc hắn mua buổi sáng, một cái đổi thành điểm năng lượng, một cái điểm. Tiêu Phong lo lắng ngọc sau khi ở tận thế, dù sao sau khi tận thế ngọc này hay đồ vật này nọ, mấy chục cái cũng không thể đổi được một bao mì ăn liền.

【Hắc Miêu, ta muốn thuê không gian.】Tiêu Phong dừng chân ở một khách sạn, thuê một đêm.

【Muốn không gian cấm thời gian, không gian không cấm thời gian hay là muốn không gian có thể trồng trọt chăn nuôi động vật】Hắc Miêu hỏi.

【Loại nào rẻ nhất?】Tiêu Phong hỏi.

【Không gian không cấm thời gian, m vuông h , điểm năng lượng. Đồ ăn để bên trong giống để ở hiện thực, không thể để quá lâu bằng không sẽ thối rữa meo~ 】Hắc Miêu trả lời.

【Vậy không gian cấm thời gian?】Tiêu Phong không quá vừa ý cái kia.

【m vuông h , điểm năng lượng meo~, có thể trồng trọt nuôi động vật h điểm năng lượng】Hắc Miêu nói.

Tiêu Phong tính một cái, mét vuông h rất rẻ, nhưng là diện tích lớn sử dụng lâu dài, rất đắt!

【Chờ không gian ta đầy rồi nói sau.】Tiêu Phong nói.

Đúng rồi, con mèo đen nhỏ kia, Tiêu Phong suýt nữa quên mất!

【Hắc Miêu, con mèo đen kia đâu?】Tiêu Phong vội vàng hỏi.

【Meo~ ta cho là ngươi đã quên nó. 】Hắc Miêu khinh bỉ nói.

【…】Một giây sau, một con mèo đen nhỏ bỗng xuất hiện, rơi vào ngực Tiêu Phong.

“Meo~” mèo con tinh thần không hề tốt đẹp gì, nhớ tới Tiêu Phong đã một ngày không cho nó đồ ăn!

【Ngươi bây giờ nên tin tưởng động vật hệ thống xuất phẩm cùng động vật trong cuộc sống của các ngươi không đồng dạng đi chứ meo~ nếu bình thường vừa mới ra đời cho uống một ít sữa bò như vậy, lại một ngày không cho ăn, đã sớm chết meo~】Hắc Miêu nói.

【…】Tiêu Phong cũng nghĩ vậy, lấy ra một hộp sữa bò cùng một cái chậu nhỏ, đem sữa bò đổ vào từ trong không gian, mèo con nhất thời sáng mắt lên, bổ nhào vào cái chậu bên cạnh, lập tức chúi đầuvào uống, xem ra đói thật thảm rồi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Phong, mèo con không bao lâu đã uống cạn sạch toàn bộ sữa bò kia, sau đó nhìn Tiêu Phong, ý bảo còn muốn. Tiêu Phong dùng tay sờ sờ bụng mèo con, không có tròn!

Nghi hoặc lại lấy ra một hộp sữa bò đổ vào, nhìn mèo con lại uống xong toàn bộ, đánh cái nấc.

Bởi vì ngày mai còn phải lên đường, vì vậy đơn giản giải quyết bữa tối, liền trực tiếp lên giường đi ngủ, cho nên Tiêu Phong cũng không nhìn thấy trên trán con mèo con kia “mọc” ra một cái bớt, giống mặt trăng lưỡi liềm, đang hấp thụ ánh trăng, không bao lâu lại biến mất.

Ngày thứ hai hành trình của Tiêu Phong đều sắp xếp đến đầy kín, từ một cái huyện này chạy đến một cái huyện khác, từ chỗ thành phố này đến thành phố kia…

Bởi vì không gian cuối cùng cũng tràn đầy, Tiêu Phong bảo Hắc Miêu thuê không gian, tạm thời thuê mấy giờ, chờ đến nhà rồi đặt ở trong nhà, bỏ vào không gian.

Tiêu Phong khi về đến nhà Lưu Hạ vừa vặn gọi điện cho hắn.

“Tiêu Phong à, cậu hai ngày nay sao lại không đến trường học hả! Bỏ lỡ trò hay nhá~” Tiêu Phong vừa kết nối Lưu Hạ liền lớn giọng hét, Tiêu Phong lập tức cầm điện thoại đưa hơi xa một chút.

“Xin nghỉ có việc mà.” Tiêu Phong đem chuyện chính nói ra, “Trò hay gì?”

Lưu Hạ thấy Tiêu Phong muốn nghe cái này, lập tức kích động nói: “Chính là học sinh chuyển trường kia đó, lần trước Phan đại thiếu gia không phải vừa thấy đã yêu cô ta sao, cô ta hôm nay vậy mà chạy đến cửa lớp chúng ta, tặng bánh quy cho một nam sinh lớp chúng ta là Diệp Tự Vĩnh, mình nhìn thấy học sinh chuyển trường kia, dáng dấp thật sự không tệ đâu…” Lưu Hạ miêu tả hình dạng học sinh chuyển trường kia, Tiêu Phong càng nghe càng giống Cao Tử Mân, mà việc này lại, trên nguyên tác cũng từng có…

“Sau đó thì sao?” Tiêu Phong hỏi.

“Sau đó thì Phan đại thiếu gia biết, lập tức nổi trận lôi đình. Thế nhưng cậu đoán thế nào? Phan đại thiếu gia kia với học sinh chuyển trường kia vậy mà tách ra, và ở chỗ đó nói Diệp Tự Vĩnh dụ dỗ người của cậu ta haha…. Kịch ấy nha, hiện trường phim truyền hình ha ha…” Lưu Hạ cười đến không thể tự kiểm soát.

Nội dung đằng sau nguyên tác dường như cũng là như vậy…

Tiêu Phong tiếp tục hỏi: “Kết quả thì sao?”

“Kết quả hả, Diệp Tự Vĩnh kia ngay cả liếc mắt cũng không cho Phan đại thiếu gia, chỉ nói một câu, mạc danh kỳ diệu, tuồng hay kia trong nháy mắt liền yên tĩnh mấy giây…” Lưu Hạ tiếp tục kể hoài kể mãi, Tiêu Phong phía trước nghe thì ứng với cốt truyện, nhưng mà đằng sau, Diệp Tự Vĩnh không thèm để ý học sinh chuyển trường, cũng không nhận bánh quy, này khiến Tiêu Phong không thể đoán được học sinh chuyển trường kia rốt cuộc có phải Cao Tử Mân hay không.

Diệp Tự Vĩnh là một trong hậu cung của Cao Tử Mân.

Ngày mai sẽ là tiệc mừng thọ lão nhân, hắn hẳn là có thể nhìn thấy Cao Tử Mân, đến lúc đó xác nhận một chút.

Sớm biết ngày kia sẽ tới, bỏ lỡ việc này, chậc chậc, nói cho cùng Tiêu Phong cũng là một người thích nghe cùng xem bát quái.

Sáng sớm ngày thứ hai Tiêu Phong đến trường, không nhìn thấy học sinh chuyển trường kia, buổi chiều, Tiêu Phong liền bị lão nhân đón đến biệt thự của lão nhân. Lại nói từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ nhất lão nhân để hắn – cỗ thân thể này tham gia tiệc mừng thọ, Tiêu Phong nghĩ mãi mà không rõ tại sao.

Đến biệt thự, nhìn thấy người xung quanh tinh thần phấn chấn, Tiêu Phong trong lòng rất khẩn trương, chính là một tiểu lão dân chúng, càng thêm sợ hãi đợi lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

【Meo~ ta nhìn thấy Cao Tử Mân】Hắc Miêu đột nhiên lên tiếng, dọa Tiêu Phong suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Sau khi phản ứng lại, Tiêu Phong liền vội hỏi, 【Cao Tử Mân ở đâu?】

【Bên cạnh tay phải của ngươi meo, chính là cô gái mặc váy tím, trên tay mang một cái vòng tay màu trắng.】Hắc Miêu trả lời.

Tiêu Phong nhìn bên phải, từ trong đám người tìm ra cô gái Hắc Miêu miêu tả.

Nhân vật chính đúng là nhân vật chính, khoác lên một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, nghiêng nghiêng tóc cắt ngang trán vừa vặn từ bên trên mí mắt của cô ta lướt qua, lông mi thật dài rung động theo chớp mắt, con mắt xinh đẹp sáng ngời, cái mũi nhỏ nhắn cao vừa phải, trang điểm điềm đạm, môi thoa son đỏ, vẻ mặt mỉm cười như có như không, lễ phục dạ hội màu tím càng tôn cô ta lên giống như thiên tiên.

Quả nhiên sẽ là người nhìn một chút liền nhớ kỹ, hơn nữa có một loại khí chất…

Bất quá sao lại cảm thấy khí chất thiếu nữ kia là lạ?

Trong sách Cao Tử Hồng trải qua giết chóc, khí chất không nên vô hại sạch sẽ như thế, hơn nữa còn không có bất kỳ cảm giác áp bách.

Cao Tử Mân đứng cạnh một người thiếu niên dáng dấp anh tuấn, có thể nhìn ra người thiếu niên kia thích Cao Tử Hồng.

【Người kia là ai?】Tiêu Phong hỏi Hắc Miêu.

【Phan Thiểm Cự.】Hắc Miêu nói, hễ là trong sách viết đến nhân vật nào, nó đều có thể đoán được.

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhìn thế nào cũng không giống như là trong sách kia, sẽ làm ra nhiều sự việc ngớ ngẩn.

LV: Thật muốn edit tới giữa truyện, tang thi ới tang thi…

Truyện Chữ Hay