Vẫn Thạch Thiên Hàng

chương 10: ngốc đến ngây thơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: LuciferVadden

Ngay lúc Tiêu Phong nghĩ biện pháp nghiêm cấm Hắc Miêu lên mạng, Tề Mộ Vân đã trả tiền xong, lôi kéo Tiêu Phong rời khỏi cửa hàng ngọc thạch.

Tề Mộ Vân tuy rằng không tính là cường tráng, nhưng thân hình thon dài kiện mỹ, cơ bắp đều đặn cũng có cơ bụng, so với Tiêu Phong dáng người gà còi, khí lực lớn hơn nhiều. Tề Mộ Vân lôi kéo Tiêu Phong, Tiêu Phong không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị anh ta kéo đi.

Thấy Tề Mộ Vân kéo Tiêu Phong đi xa cửa hàng ngọc thạch, Diệp Tự Vĩnh cũng đi theo. Cao Tử Mân trong lòng phi thường bất mãn, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì vẻ mặt đúng mực, thật sự là, vất vả!

“Anh Tề, chờ một chút!” Cao Tử Mân mang giày cao gót, đi không nhanh, chỉ có thể kêu.

Tề Mộ Vân kéo Tiêu Phong đi xa cửa hàng ngọc thạch kia một lúc, liền dừng lại, buông cánh tay Tiêu Phong ra.

“Anh Tề, sao đột nhiên phải đi?” Cao Tử Mân thở hồng hộc hỏi, cho dù rất mệt mỏi, ngoài mặt vẫn giữ vững vẻ ưu nhã. Tiêu Phong tán thưởng không hổ là nữ chính, ngay cả thở hồng hộc cũng có thể xinh đẹp ưu nhã như vậy, cũng không biết lúc giết tang thi có thể duy trì hình tượng hay không?

“Ngoài cửa ở đấy có một người điên, tôi theo trực giác muốn tránh xa ra.” Tề Mộ Vân trả lời.

Hắn nhớ tới đoạn thời gian trước ở Tân Huy tiểu trấn có virus kiểu mới, vừa nãy cái người điên kia cắn người giống với những người lây nhiễm loại virus kia, theo trực giác hắn không thể lại gần người nọ.

Cao Tử Mân nghe Tề Mộ Vân giải thích xong, trong lòng dịu đi một chút, kia là tang thi, quả thực phải tránh xa.

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, cái thằng Tiêu Phong thật chướng mắt!

“Nếu bên này có người điên, vậy chúng ta trực tiếp đi phố mỹ thực đi” Cao Tử Mân nói, “Bụng của em đói rồi.” Nói xong dí dỏm cười cười.

Tiêu Phong nhíu mày, nữ chính trong nguyên tác, cười như vậy sao? Hắn nhớ rõ là có cười lạnh, cười ngượng ngùng, tươi cười, cười âm hiểm các loại, chính là không có loại cười cười dí dỏm này.

Chủ nhân người này sẽ không bị đánh tráo đi?

Vô thức đi theo sau lưng Tề Mộ Vân, chờ đến lúc Tiêu Phong hồi thần, bọn họ đã đến phố mỹ thực, hương thơm mê người xông vào mũi, Tiêu Phong hai mắt lập tức phát sáng, nếu có thể đem những đồ ăn vặt này đều đóng gói để vào không gian thì tốt biết bao!

“Em đặt trước một ghế lô ở nhà hàng, nhà hàng kia đồ ăn hương vị mỹ vị mười phần, để đặt trước ghế lô, phải đặt trước vài ngày.” Cao Tử Mân cười nói, trong lòng tràn trề đắc ý.

Đợi lát nữa có lẽ có thể nhìn thấy cái đồ nhà quê Tiêu Phong xấu mặt? Ha ha.

Tiêu Phong chợt nhớ đến một chuyện, Phan Thiểm Cự ở đâu? Cậu ta thích Cao Tử Mân như vậy, hẳn là hận không thể cả buổi tiệc mừng thọ đều cận kề Cao Tử Mân mới phải, càng không cần nói bây giờ có thể có cơ hội cùng Cao Tử Mân chơi đùa, nhưng cậu ta ở đâu?

“Tử Mân, Phan đại thiếu gia đâu?” Tiêu Phong hỏi.

Cao Tử Mân trong lòng hung hăng trừng Tiêu Phong, trên mặt mỉm cười nói: “Cậu ta hình như bị trưởng bối gọi về, em cùng cậu ta không quen, sự việc trong nhà cậu ta em cũng không biết.”

Trong nhà xảy ra chuyện? Hình như kịch bản không có đoạn này, Tiêu Phong lại cảm thấy tế bào não của mình chả đủ dùng.

Nhà hàng Cao Tử Mân đặt trước, là một nhà hàng món ăn Nhật Bản cao cấp.

Một đoàn người tiến vào ghế lô, đến lúc chọn món Tiêu Phong mới phát hiện, mình căn bản không có nếm qua mấy thứ này, cái gì ăn ngon cái gì ăn không ngon cũng không biết, vạn nhất đem ra không ăn được, chẳng lẽ còn phải miễn cưỡng nuốt xuống?

Mắt thấy ba người còn lại đều chọn đồ ăn xong, nhân viên phục vụ ở ngay một bên chờ hắn chọn, Tiêu Phong đành phải tùy tiện chọn mấy thứ, hi vọng sẽ không chọn trúng ngay món hắn không thích ăn.

【Kí chủ, mèo đen nhỏ đói sắp chóng mặt rồi.】Hắc Miêu nói.

【Hiện tại ta đi không được…đúng rồi, ta đi WC cho ăn được mà.】Tiêu Phong nói, con mèo đen nhỏ kia đặt bên trong hệ thống, hắn có tính hay quên rất lớn.

“Tôi đi WC một chuyến.” Tiêu Phong nói với ba người, kéo cửa ra khỏi ghế lô.

Hồi nãy không hỏi nhà vệ sinh ở đâu…

Tiêu Phong không biết đi hướng nào, chỉ có thể chậm rãi tìm, lúc đi ngang qua một ghế lô, Tiêu Phong chợt nghe thấy tiếng Phan Thiểm Cự! Thế là Tiêu Phong dừng bước lại, cẩn thận nghe.

“Cha, Cao Tử Mân là chân ái (tình yêu đích thực) của con! Mà cô ấy lại là cháu gái ruột của Cao lão, có địa vị, tại sao không thể cưới?” Phan Thiểm Cự trong giọng nói không khó nghe ra có phẫn nộ cùng khó hiểu.

“Cao Tử Mân kia không phải dạng tốt lành gì, con đừng có mơ mộng…” (Khúc này tôi chém, xin lỗi tác giả rất nhiều vì sửa cả câu này…)

Bộ mặt thật của ngài đây rồi, Tiêu Phong nghĩ.

“Không có khả năng, Tử Mân cô ấy nhất định cũng thích con!” Phan Thiểm Cự lớn tiếng nói, “Cô ấy có nói với con chỉ cần đến đúng lúc thì sẽ kết hôn với con!”

Mình bó tay rồi, Phan Thiểm Cự thật đúng là, ngốc đến ngây thơ, Tiêu Phong lắc đầu.

Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, trong nguyên tác tính cách Cao Tử Mân không phải như vậy, cô ta đối với Phan Thiểm Cự không có cảm giác, cho nên ngay lúc đầu liền cự tuyệt cậu ta, dù cho sau đó Phan Thiểm Cự làm rất nhiều chuyện khoa trương theo đuổi cô ta, cô ta cũng cự tuyệt.

Qua tận thế, cô ta nói cho Phan Thiểm Cự là đã có người thích, so sánh một phen, Phan Thiểm Cự mới không tiếp tục theo đuổi cô ta nữa.

Nhưng mà hiện tại, sao lại cảm thấy Cao Tử Mân là người ách, là thứ nữ nhân cặn bã lừa gạt?

“Ta trước kia dạy con như thế nào! Con lúc nào thì ngây thơ như vậy! Con thật sự muốn chọc ta giận chết mới chịu hả! Không thấy những tiểu thư thế gia kia đều không có thân cận cô ta sao! Đồ ngu!” Cha Phan thật nghĩ không ra tại sao con của ông ta lại ngu như vậy, bình thường cũng đâu thấy nó thiếu tâm nhãn như vậy đâu.

Phát giác được cha Phan dường như sắp mở cửa, Tiêu Phong không muốn bị phát hiện, liền nhanh chóng rời đi.

Lại nói WC rốt cuộc ở đâu? Tiêu Phong không muốn con mèo đen nhỏ kia thật sự bị hắn làm cho chết đói, nhìn thấy một người nhân viên viên phục vụ, lên tiếng hỏi đường, rồi mau chóng đi tới.

Đóng cửa WC lại, thả mèo đen nhỏ ra, thấy dáng vẻ mèo đen nhỏ như sắp chết, trong lòng có chút hoang mang. Lấy sữa bò và đĩa từ không gian ra, đổ vào xong sau đó liền để dưới miệng mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ vốn dĩ không có tinh thần lập tức liều mạng uống sữa tươi.

Tiêu Phong mất trọn vẹn hộp sữa bò! Vẫn là số lớn!

【Hắc Miêu, con này khẩu vị quá tốt rồi phải không, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?】Tiêu Phong có chút bận tâm.

【Yên tâm meo~ sức ăn của nó đâu có lớn.】Hắc Miêu trả lời, lời nói ám chỉ rằng chờ sau khi nó thoát khỏi được kỳ tuổi nhỏ, sức ăn kia mới gọi là lớn.

“Meo~” mèo đen nhỏ uống xong liền muốn đi ngủ, ghé vào giữa hai chân Tiêu Phong, Tiêu Phong liền đem nó đưa vào bên trong hệ thống, sau đó quay lại ghế lô.

“Tiêu Phong, anh chậm quá, đồ ăn lên hết rồi”. Cao Tử Mân thấy Tiêu Phong quay lại cười nói. “Đồ ăn anh chọn, thử một chút đi.”

Hắn chọn, có mấy thứ hơi đắng, còn có mấy thứ vô cùng cay, ha ha.

“Ừm.” Tiêu Phong nhìn thấy mỹ thực trên bàn, muốn ăn nhiều hơn, nhưng sau khi nhìn đến đồ ăn mình chọn, có cảm giác muốn chạy trối chết.

Cái đồ ăn kia ấy à, sao nhiều trái ớt như vậy…

“Thử cái này xem.” Tề Mộ Vân kẹp một cái sushi hoa anh đào cho Tiêu Phong.

Người tốt! Tiêu Phong trong nháy mắt bị một cái sushi mua chuộc rồi.

Tiểu nhân trong lòng Cao Tử Mân giãy giụa.

Ăn ngon! Tiêu Phong nghĩ người nước R (日本: Rìběn: Nhật Bản), nhân phẩm mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng mà bọn họ làm đồ ăn cũng không tệ, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với nhân phẩm của họ. (Chẳng muốn edit đoạn này tí nào(; ̄ェ ̄))

Lúc đang định ăn cái thứ hai, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

___________________

LV: Chương này thật mệt a, nhất là lúc đọc ngay đoạn rối tung rối mù kia

(((o(゚▽゚)o))) sẽ cố gắng hoàn chỉnh thật sớm đoạn đó ~

Truyện Chữ Hay