Ngôn Dục đứng ở cửa siêu thị nhỏ trước bệnh viện mua một chai nước.
Đứng một lúc lâu mới khàn giọng nói ‘Cho tôi một bao thuốc lá và bật lửa, tôi muốn bị sặc.’
Chủ tiệm nhìn hắn không nói gì rồi đi lấy đồ cho hắn.
Ngôn Dục rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng run rẩy châm lửa.
Hắn bị sặc đến chảy nước mắt nhưng vẫn không ngừng hút.
Thế giới này đối với người mập vẫn luôn tràn ngập ác ý.
Đi trên đường, người không quen biết sẽ chỉ trỏ.
Trong xã hội này người mập luôn ở vị trí thấp nhất.
Lúc học sơ trung Tạ Vân Sanh có một người bạn thân là Hồ Tuyết Nịnh, cũng là một người béo.
Đều là người béo, hai người thông cảm thấu hiểu cho nhau cùng nhau quyết tâm giảm béo, cùng nhau an ủi đối phương.
Khi đó bị người ta nói vài câu, bị khi dễ mấy lần cũng coi như không có việc gì, lấy nó là động lực giảm béo.
Về sau Tạ Vân Sanh mới nhìn thấy nhiều vết thương trên người Tuyết Nịnh. Chỗ nào cũng có, vết cũ vết mới, chỗ mới máu còn đang gỉ, lúc đó Tạ Vân Sanh mới chất vấn ‘Chuyện lớn như vậy tại sao cậu không nói cho mình biết.’
‘Bởi vì mình không muốn cậu lo lắng …….. Vân Sanh, mình không sao.’
‘Không được, mình muốn nói cho thầy giáo. Còn muốn nói cho ba ba cậu.’
‘Đừng Vân Sanh, cậu không thể nói cho ba mình biết, không thể.’
‘Bọn họ nói nếu mình đi tố cáo thì sẽ làm ba mình mất hết mọi thứ……..Mình không thể để cho ba biết……’
Nhưng Tạ Vân Sanh lại không nghe lời bạn thân, không quan tâm mà nói cho ba Tuyết Nịnh biết.
Sau khi biết con gái mình bị bắt nạt, ông đã đến tận trường học hỏi chuyện sau đó thì bị người ta trả thù xảy ra tai nạn xe.
Ba bị người khác đâm chết, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Vân Sanh vẫn còn nhớ rõ Tuyết Nịnh hỏi cô vì cái gì mà xen vào việc của người khác.
‘Ba tôi chính là bị cậu hại chết! Chính là cậu.’
‘Nếu cậu không nói gì ……Nếu cậu không nói cho ông ấy, ông ấy sẽ không chết.’
‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi rất hận cậu.’
Chính mắt cô nhìn thấy Tuyết Nịnh nhảy xuống biển.
Hôm đó Tuyết Nịnh hẹn gặp cô ở bờ biển là vì muốn chính mắt cô nhìn cậu ấy chết!
Tuyết Nịnh muốn cô phải sống cả đời trong địa ngục!
Tuyết Nịnh, Tuyết Nịnh ……. Tuyết Nịnh lại đến tìm cô, lại đến nữa.
Không, không thể, Tuyết Nịnh, mình không thể đi theo cậu.
Không, mình không thể! Mình không thể bỏ ba mình.
‘Vân Sanh đừng sợ …… Ba ở đây ……’
Tạ Phùng Lâm vỗ về cô như lúc cô còn nhỏ.
Ngôn Dục đẩy cửa đi vào, nhìn Tạ Phùng Lâm nói.
‘Bác trai, bác về nghỉ ngơi trước đi, để cháu chăm sóc Vân Sanh.’
‘Tôi không sao, tôi vẫn có thể tự trông được. Bạn học, cậu trở về đi học đi.’
‘Con sẽ không rời bỏ cô ấy.’
Tạ Phùng Lâm nghe giọng nói mang chút khổ sở mà ngẩn cả người. Không biết vì sao ông đối với đứa nhỏ này rất có cảm giác tin tưởng.
Nhìn nhìn cậu ta nói ‘Được’
Ngôn Dục ngồi ở bên giường cầm tay cô. Lúc này Tạ Vân Sanh vẫn là người béo, so với năm béo gấp vài lần.
Hiện thực năm
Ngôn Dục giống như mọi hôm đi làm.
Vừa từ phòng giải phẫu đi ra đã thấy y tá sốt sắng đưa điện thoại di động đến, nhìn trên màn hình có mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Đọc xong tin nhắn, hắn thất tha thất thểu chạy tới phòng Tạ Vân Sanh đang cấp cứu.
Cả người run rẩy muốn đi vào nhưng bị y tá ngăn cản bên ngoài.
‘Tôi, tôi đến …..’
‘Bác sĩ Ngôn, xin anh ở bên ngoài chờ, anh không thể ………’
‘Để tôi vào bên trong.’
‘Để cho cậu ta vào.’
‘Viện trưởng….’
Ngôn Dục nhìn vợ nằm trên bàn cấp cứu, cả người giống như rơi xuống vực sâu.
‘Vân Sanh…….Vân Sanh…….. em nhất định phải kiên trì, anh đến cứu em……’
‘Bác sĩ Ngôn, mau lên! Tim có dấu hiệu ngừng đập.’
‘Chuẩn bị hồi sức, tiến hành kích điện!’
‘Để tôi.’
Ngôn Dục nhận đồ trong tay, tiến hành kích điện.
Nhưng tim vẫn không có dấu hiệu đập lại.
‘Tạ Vân Sanh ——-’
‘Tích ——’
‘Có rồi! Có!’
‘Mau!’
Trong mơ năm
Ngôn Dục cầm tay cô dán lên mặt mình.
‘Em nhất định phải tỉnh lại, Thiến Thiến còn đang chờ em, ngày nào nó cũng kêu mẹ….’
‘Anh và Thiến Thiến không thể không có em ……’
‘Còn cả ba nữa….’
Hiện thực năm
‘Người…..thực vật……’
‘Đúng vậy. Có thể là do bệnh về tâm lý, tiềm thức bên trong cô ấy không muốn tỉnh lại.’
‘Sao có thể? Bệnh trầm cảm của cô ấy mấy năm nay đã khỏi rồi….’
‘Cô ấy còn có thể tỉnh lại không. Khi nào cô ấy tỉnh?’
‘Việc này tôi không dám khẳng định, mọi người cố gắng thường xuyên nói chuyện với bệnh nhân có thể sẽ giúp cô ấy tỉnh lại.’
Trong mơ năm
Tạ Vân Sanh mở mắt, phát hiện tay mình được Ngôn Dục cầm áp lên mặt anh.
‘Vân Sanh, Vân Sanh!’
‘Ngôn Dục……’
‘Là anh, anh là Ngôn Dục! Em thấy thế nào?’
‘……Anh, sao anh ở trong này?’
‘Vân Sanh anh ……’
‘Đi ra ngoài!’
‘Vân Sanh!’
‘Đi ra ngoài!’
Tạ Vân Sanh không biết tại sao Ngôn Dục ở đây, tại sao ánh mắt anh nhìn cô đầy thâm tình, chính là….
Bị anh nghe được….
Có phải anh đã biết quá khứ của cô.
Cô là người mập mạp, là kẻ giết người!!
Tại sao lại để anh biết? Tại sao để cho anh biết? Tại sao?
Ngôn Dục giữ chặt cô lại ép xuống.
‘Vân Sanh, nhìn anh.’
Tạ Vân Sanh ngước đôi mắt trống rỗng về phía anh.
‘Tạ Vân Sanh, anh yêu em! Em mau tỉnh lại cho anh tỉnh tỉnh lại!’
Sao anh có thể yêu cô? Không ai sẽ đi yêu một người béo, một người kẻ sát nhân mập mạp……..
‘Tuyết Nịnh mình muốn ăn dâu tây…..’
Tạ Vân Sanh lẩm bẩm nói.
‘Được, anh đi mua cho em. Em ngoan ngoãn nghe lời nằm yên ở đây được không.’
Tạ Vân Sanh nghe lời nằm xuống.
‘Em chờ anh, anh sẽ về ngay……’
Ánh mắt của cô trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.
Trên đó bỗng nhiên xuất hiện bóng người.
‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi rất hận cậu.’
Tạ Vân Sanh nhìn bóng người bay đến trước cửa sổ liền đứng dậy xuống giường.
Bước chân bước đi theo người đó.
‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi rất hận cậu.’
Cô nhìn thấy người kia nhảy xuống cửa sổ. Chạy đến của sổ mở của ra nhìn xuống bên dưới.
Bóng người kia đã ở bên dưới nhưng đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Vân Sanh.
‘Tuyết Nịnh……’
Ngôn Dục không đi thang máy mà nhanh chóng leo cầu thang bộ chạy xuống. Khi bị người khác đụng vào thì đột nhiên dừng lại, quay đầu điên cuồng chạy về phía phòng bệnh.
Vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng Tạ Vân Sanh nhảy xuống dưới qua cửa sổ.
Mắt co rụt lại chạy lên muốn bắt được cô nhưng chỉ tóm được quần áo.
Chỉ nghe thấy tiếng quần áo ‘xoẹt’ một cái.
Đầu óc Ngôn Dục mộng mị, không chút suy nghĩ nhảy theo xuống.
Trong tay bỗng xuất hiện một thẻ trúc.
Nhớ lại lời nhắc của đạo trưởng, khi cảnh trong mơ của Vân Sanh sụp đổ, bẻ gãy thanh trúc mới có thể đi ra ngoài.
Không thể như thế! Hắn sẽ không để cô trong này mãi.
Ngôn Dục bẻ gãy thẻ thanh trúc, đưa tay về phía Tạ Vân Sanh.
‘Vân Sanh ——’
‘Gần một chút nữa! Gần một chút nữa!’
Nếu thật sự có thần linh, van xin người hãy cho con gần cô ấy một chút……
Để con có thể ôm cô ấy …..
Cầu xin người…..
‘Tạ Vân Sanh ——’
Thời điểm rơi xuống Tạ Vân Sanh bị tiếng la hét tỉnh lại, thấy ở trên rơi xuống một người……..Ngôn Dục!
Cô mở to hai mắt nhìn Ngôn Dục.
Cho đến khi được Ngôn Dục ôm vào ngực.
‘Vân Sanh em không thể bỏ anh lại.’
‘Anh yêu em như vậy rất yêu rất yêu em—’
Bốn phía tiếng gió gào thét, xung quanh biến thành màu trắng, Tạ Vân Sanh đang ở trong ngực Ngôn Dục cũng biến mất.
‘Tạ Vân Sanh ——-’
Tạ Vân Sanh ——-
Tạ Vân Sanh ——-
Ngôn Dục ngồi phịch trên mặt đất, tiếng la hét tuyệt vọng vang vọng khắp nơi xung quanh.
‘Ba ba, tại sao con không có mẹ’
‘Ai nói con không có mẹ? Ba không phải là mẹ của con luôn sao.’
Ngôn Dục nghe thấy tiếng nói đi qua.
Một người đàn ông đang ôm một bé gái nhỏ.
Cô bé nói ‘Ba gạt người! Ba là ba ba!’
‘Ba vừa là ba ba vừa là mẹ, tiểu Vân Sanh không thấy ba rất lợi hại sao. Người khác đều có ba ba và mẹ là hai người, một mình ba có thể vừa là ba ba vừa là mẹ.
‘Ba ba thật lợi hại.’
‘Bây giờ ba ba có phải là mẹ không?’
‘Đúng vậy. Bây giờ tiểu Vân Sanh có thể gọi ba là mẹ.’
‘Mẹ, mẹ!!’
……..
Tiếng nói non nớt giòn tan vọng ở bên tai.
Ngôn Dục ngơ ngạc nhìn thấy cô bé mập mạp.
Hiện thực năm
Ngôn Dục không dám đi gặp Vân Sanh
Tạ Vân Sanh trở thành người thực vật, hắn không thể cứu được cô, để cô ở trong bóng tối chờ đợi.
‘Ba, con muốn đi gặp mẹ………oa…oa con muốn đi gặp mẹ…..’
Ngôn Dục uống thêm ngụm rượu.
Hắn dựa lưng vào tường cả người thơ thẩn.
‘Vân Sanh……Vân Sanh, chúng ta về nhà đi……..’
Mẹ Ngôn mở cửa ra, nhìn trên đất một mảnh hỗn độn, vỏ chai rượu lăn lốc ở xung quanh.
Thiến Thiến ngồi dưới đất khóc lớn.
Ngôn Dục từng ngụm từng ngụm uống rượu.
‘Ngôn Dục.’ Lấy chai rượu trong tay anh ra quát lớn ‘Vân Sanh còn chưa có chết! Con đang làm cái gì vậy.’
Ngôn Dục nhìn thấy mẹ đột nhiên khóc lớn lên.
‘Mẹ, Vân Sanh đâu, Vân Sanh ở đâu? Con muốn đi gặp Vân Sanh……’
‘Vân Sanh còn đang ở bệnh viện, con chăm sóc Thiến Thiến như thế này có thể không làm cho nó thất vọng sao.’
‘Mẹ…..Vân Sanh không cần con, cô ấy không cần con…..’
Ba——
‘Con tỉnh lại cho mẹ!’
‘Sao mẹ có thể sinh ra đứa con yếu đuối như con.’
‘Oa…ô….con muốn mẹ…..’
——-
‘Đây là ‘dẫn mộng ký’ giúp người khác có thể vào giấc mơ, mọi người tìm một người tiến vào trong mơ của cô ấy đem cô ấy trở về.’
‘Để tôi, để tôi làm.’
‘Để ba đi, con hãy chăm sóc Thiến Thiến thật tốt.’
‘Ba, để cho con đi đi……..Con thật sự sắp không kiên trì được nữa rồi.’
‘Để cho Ngôn tiên sinh đi đi, cậu ý đi là thích hợp nhất.’
‘Cảm ơn ông……Cảm ơn……’
‘Ngôn tiên sinh không cần như vậy, có thể đến được đây là ý trời. Nhớ lấy, nếu cảnh trong mơ của cô ấy sụp đổ cậu phải bẻ gãy cái này. Nếu không, cậu cùng vợ mình đều không thể tỉnh lại.’
‘Cái này quá nguy hiểm…….’
‘Mẹ, con phải đi …… Bất luận thế nào, con đều phải đi.’
Cảnh trong mơ
‘Tiểu mập mạp, đem tiền trong túi mang ra đây.’
‘Cứ như vậy.’
‘Ôi —– ai đánh tao?’
Ngôn Dục đứmg bên người tiểu Vân Sanh mở miệng: ‘Ta’
‘Anh anh anh …….’ Nhìn thấy người đàn ông lớn hơn mình xuất hiện, mấy đứa trẻ đều bỏ chạy.
‘Anh là ai?’
‘Anh là chồng tương lai của em.’Ngôn Dục ngồi xuống nắm tay tiểu mập mạp.
‘Anh nghĩ tôi ngốc sao?’ Tiểu mập mạp Vân Sanh rút tay ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
‘Anh không phải người xấu. Vân Sanh, sau này em sẽ trở thành vợ anh, chúng ta còn có một bé gái rất xinh đẹp gọi là Thiến Thiến.’
‘Dáng vẻ anh đẹp như vậy chắc không phải người buôn lậu. Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tên tôi.’
Tiểu mập mạp Tạ Vân Sanh nghi hoặc nhìn vị ca ca trước mặt.
‘Vân Sanh muốn ăn ô mai không?’ Giọng nói Ngôn dục đột nhiên có chút trầm thấp.
Tiểu mập mạp Vân Sanh bị hoảng sợ, nghe rõ lời anh nói, cũng biết phải đề phòng người lạ nhưng vẫn không nhịn được ánh mắt tỏa sáng.
‘Tôi không cần đồ của người lạ!’
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một gói ô mai.
‘A, này này này...... Sao lại thế này?’
‘Đây là thế giới của em, em nghĩ cái gì thì sẽ xuất hiện cái đó.’
Vân Sanh không biết suy nghĩ cái gì trong đầu, bên ngoài bỗng xuất hiện các loại đồ vật này nọ.
Mắt sáng lên nói: ‘Có phải tôi là thiên hạ vô địch? Có thể biến thật nhiều đồ vật cho bọn họ, bọn họ có phải sẽ không bắt nạt tôi nữa?’
Cho dù cô có năng lực, cũng chỉ nghĩ làm thế nào để mọi người không bắt nạt mình.
Sao có thể đáng yêu như thế!
‘Em không nghĩ trả thù những người bắt nạt mình sao.’
Ngôn Dục xoa xoa đầu tiểu Vân Sanh.
‘Bởi vì tôi là đứa trẻ mập, bọn họ nói tiểu mập mạp chính là để bắt nạt tôi, tôi cũng bắt nạt các tiểu mập mạp khác......’
Ngôn dục chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Hắn tận lực ôn nhu nói: ‘Tiểu mập mạp không phải dùng để bắt nạt người khác, tiểu mập mạp là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, người khác không thể bắt nạt tiểu mập mạp, em cũng không thể.’
‘Nhưng mà vẫn có người sẽ bắt nạt tôi!’
‘Có anh ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt em……’
‘Nhưng mà không ai thích tiểu mập mạp nha!’
‘Có. Ba em sẽ không thích em sao?”
“Đó là ba em, đương nhiên sẽ thích em!’
‘Anh cũng rất thích em. Tương lai còn có rất nhiều rất nhiều người thích em.’
‘Có thật không? Chờ em lớn lên, anh sẽ đến cưới em sao?’
‘Đúng vậy, anh chờ em lớn lên. Sau này em sẽ là vợ anh.’