Phố Fireside mấy năm gần đây là con phố nhục dục sôi động bậc nhất San Francisco. Hễ màn đêm buông xuống, trên đường sực nức mùi nước hoa quện mùi thuốc lá, mục ruỗng và sa sút, từng cặp mắt du đãng lập lòe, màu son bóng nhẫy, dù có là tuyết đêm đông cũng không sao giảm được hơi nóng dâng lên nơi đây.
Tại quán bar Đêm Tuyết, Lương Nhiễm chộn rộn cúi gằm đầu đi về phía trước, ngay cả đi đụng phải người cũng lơ mơ. Đối phương túm chặt vai nó lại, nắm mạnh, “Tiểu Nhiễm, lang thang ra đây làm gì, có khách đang chờ chú mày mang rượu đó!”
Lương Nhiễm mơ hồ liếc qua hắn ta, đầu càng thấp hơn, “Anh Tiểu Vy, phòng nhà B em đưa rượu đến rồi.”
“Còn bên Thiên Thủy Nhân Gian nữa?” Cố Vy chọc trán nó, “Mày xem hôm nay trông mày lếch thếch kiểu gì đây? Biết thừa hôm nay anh Thần đến gọi mày rồi mà còn vận cái quần rách này à? Tẹo qua phòng anh thay đi.”
“Dạ…” Lương Nhiễm đáp lí nhí, dường như đang mất hồn mất vía kinh lắm, bàn tay lo lắng hết nắm lại buông, “Anh Tiểu Vy, em có hơi sờ sợ. Người như anh Thần tại sao hôm nay lại chỉ điểm em? Em vừa đến Đêm Tuyết mới hai ngày thôi, lại còn… chẳng có gì đáng để khách thích…”
“Thằng dốt, người ta gọi đây là có phúc đó.” Cố Vy xoa hông, phiến môi có dặm tầng son càng khiến nụ cười ngả ngớn của hắn ta thêm phần diễm lệ, “Anh mày đây bị người ta chơi bốn năm cũng nào đã được gặp đại chủ chân chính. Huống hồ anh Thần còn là người Hoa, dễ chiếu cố lại càng dễ giao tiếp. Hơn nữa nghe nói, không dễ gì anh Thần lại gọi ai đâu, một khi đã gọi, phân nửa là sẽ đưa người đó ra ngoài. Mày ngẫm xem không phải hên quá trời thì là gì? Mày vào Đêm Tuyết bán thân, sợ gì nữa?”
“Em…”
“Được rồi được rồi, không nghe chú mày càm ràm nữa. Thấy mày còn non và xanh lắm thì anh mới dạy. Tự mình chú ý đi, đừng có đần thối ra để rồi quên việc, bằng không lần đầu tiên chỉ có mày chịu thôi.”
Hắn ta vỗ vỗ vai nó rồi bỏ đi hết sức đỉnh đương. Lương Nhiễm tựa lưng vào tường, chậm rãi thở ra một hơi. “Phục vụ đâu!!!” Bấy giờ nghe trong Thiên Thủy Nhân Gian truyền ra tiếng gọi mất kiên nhẫn, nó bèn cuống quýt chạy vào.
:, con Austin() kiểu dáng mới toanh của Ân Thần Bắc chầm chậm đỗ trước cửa Đêm Tuyết. Y không cần vệ sĩ mà tự mình mở cửa xe bước xuống.
Bông tuyết mịn màng bay đậu trên vai, y đưa tay phủi xuống. Diệp Vân Sắc cầm sẵn áo khoác đứng bên, giúp y choàng lên người.
“Tiểu Diệp.” Nhìn những ngón tay rút về của cậu, y gọi, “Sao lại đeo găng? Chẳng phải anh đã nói rằng anh không thích em đeo găng rồi ư?”
Diệp Vân Sắc cúi đầu cười, cởi găng cất vào túi áo, “Em quên, lần sau sẽ không đeo.”
Ngón tay được lột ra khỏi găng, thuôn mảnh và trắng muốt, móng tay trơn mượt, chỉnh tề, thật sự không soi ra được chút tỳ vết nào. Ân Thần Bắc nhìn lướt qua cậu, đoạn đẩy cửa đi vào.
Bên trong Đêm Tuyết đang cuồng hoan biểu diễn như thường lệ, nói tục một chút thì là múa thoát y, thiếu niên đang nhảy múa chỉ mặc độc chiếc quần soóc làm vật che đậy, bày ra tư thế mời gọi nhất trên sân khấu, dẫn theo đó là những tiếng huýt sáo, những âm thanh la hét điên cuồng ầm lên tới tấp từ đám đông chung quanh. Ân Thần Bắc trời sinh chúa ghét nơi chốn ồn ào, không khỏi nhíu mày, giây tiếp theo đã thấy quản lý Ur xuất hiện trước mặt, cúi chào y bằng tác phong lễ độ nhất.
Hắn ta là người Anh, tóc quăn da trắng, mắt mang màu lục bích, nhìn từ xa thật giống một con búp bê nếu như không trông thấy quầng thâm dưới mắt và chút ít nếp nhăn mờ nhạt. Hắn thích cười, giọng cũng lanh lảnh hơn so với giọng nam bình thường, chào hỏi Ân Thần Bắc bằng ngôn ngữ Trung Quốc trọ trẹ tiếng Anh, “Anh Thần đã đến.”
Ân Thần Bắc gật đầu, giao áo khoác lại cho Diệp Vân Sắc. Thần sắc y thoạt nhìn tương đối ôn hòa, hỏi Ur, “Brandy () hôm qua tôi gọi, anh chuẩn bị chưa? Có giữ rượu trong nước đá không?”
“Sure, sure. Việc anh Thần giao bao giờ tôi cũng ghi nhớ. Quán không có, tôi liền sai người tìm bên khu Giáo hội, cất trong thùng gỗ sồi, sau đó ngâm rượu trong đá.”
“Dân buôn hàng bên khu Giáo hội cũng có chơi hàng giả đó, anh không sợ bị chúng nó bịp tiền à?” Y trỏ trỏ tay vào hắn, Ur chỉ cười xuề xòa, quay sang chào hỏi người đang đứng sau y, “Anh Tiểu Diệp cũng đến. Anh A Tiến, anh Tiểu Bạch…”
“Rồi rồi, không cần chào họ đâu, họ đâu có gọi người trong quán anh.” Đường nhìn ngạo mạn của Ân Thần Bắc lia từ từ qua đại sảnh, “Thằng bé hôm qua tôi kêu đâu? Tên Nhiễm… Nhiễm gì đó, gọi nó ra đi.”
“Vâng.” Ur đáp, rồi quay qua bảo người đi tìm Lương Nhiễm. Người được cử đi một chốc đã về, “Quản lý, không thấy nó đâu cả, chả hiểu đi đưa rượu cho phòng nào rồi.”
“Hỗn hào!” Ur giậm chân bình bịch, “Anh Thần đến tìm nó mà nó đòi đi đưa rượu khỉ gì!” Đoạn quay lại nhận tội với Ân Thần Bắc, “Phiền anh Thần đợi lát vậy, giờ tôi phải đi tìm nó, anh, và anh Tiểu Diệp nữa, tôi gọi người đi mở chai rượu kia nhé.”
Thấy hắn ta rối bù, cũng hiếm được dịp Ân Thần Bắc không tỏ ra sốt ruột, “Ừ đi đi, nhưng mà tốt nhất là nhanh lên.”
“Vâng.”
Ur lui đi, Ân Thần Bắc vẫy vẫy mấy tên đàn em, “Sang kia chơi đi, đừng dính vào mấy đứa bệnh tật là được. Tiểu Diệp ở lại với anh.”
Đám vệ sĩ liền mừng rỡ, dù sao cũng có Diệp Vân Sắc ở cạnh y rồi, thế là cả đám hòa mình vào cuộc vui. Ân Thần Bắc đánh mắt sang Diệp Vân Sắc vẫn đang đứng thẳng, “Em không ngồi à?”
Cậu nở nụ cười, ngồi xuống cạnh y.
“Brandy năm , từng uống chưa?” Y chỉ tay vào chai rượu đã mở, rót một ít vào ly, “Muốn nếm thử không?”
“Không.” Cậu cười, “Tửu lượng em không tốt, anh Thần cũng biết mà.”
“Thật là. Em cái gì cũng biết làm, nhưng cứ khăng khăng không chịu uống rượu.” Y lắc lắc chiếc ly trong tay, màu rượu trong ly sóng sánh, “Tiểu Diệp, em theo anh bao nhiêu năm rồi?”
“Hai năm.” Diệp Vân Sắc trả lời.
“Vậy đã bao giờ em uống rượu chưa?”
“Chắc là có… Lâu rồi, em không nhớ nữa.”
“Hà hà.” Ân Thần Bắc cất một tiếng cười ngắn ngủi, “Em mà cũng có chuyện không nhớ được ư? Đầu óc em chả khác gì cái ổ cứng G. Có điều, anh lại rất muốn được thấy em say một lần.”
Diệp Vân Sắc cúi đầu, tóc mái rũ xuống, giấu ánh mắt cậu lại trong tối khuất, giọng nói cậu vẫn hàm chứa ý cười, “Anh Thần muốn xem, em sẽ say một lần cho anh xem.”
“Thật không?” Ân Thần Bắc dùng ánh mắt quan sát cậu, ánh mắt không ác độc cũng không hung hiểm, chỉ lạnh toát, “Nếu em nói thật thì tu cạn chai rượu này đi.”
Hai đầu lông mày cậu tức thời nhíu chặt, lại nhoẻn cười, thấy mắt y vẫn sát sao dừng lại trên mặt mình, cậu bèn nói từ tốn, “Không thành vấn đề, chỉ là sự an toàn sau đó của anh Thần, ai sẽ bảo vệ đây?”
Ân Thần Bắc lạnh lùng cười, “Khỏi lo, hẵng còn đám Tô Tiến Tiểu Bạch nữa cơ mà.”
“Nếu vậy thì em uống.” Diệp vân Sắc cười tươi, đưa tay cầm lấy chai rượu. Đường cong duyên dáng của cái chai tản mác ánh sáng ngọc lưu ly trong bàn tay cậu càng tôn lên làn da trắng đến trong suốt của cậu hơn bao giờ hết. Ngay lúc cậu đưa chai rượu lên miệng…
Đột nhiên vọng tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Cậu nhanh chóng bỏ chai xuống, đứng dậy che chắn trước người Ân Thần Bắc. Chả mấy chốc các vệ sĩ khác cũng xộc tới đây, vây quanh bảo hộ Ân Thần Bắc. Âm thanh náo động tràn ngập nơi nơi mới rồi dường như cũng đứt đoạn theo tiếng kêu nọ, mọi người đều chấn động nhìn về hướng phát ra tiếng thét. “Bật đèn lên.” Diệp Vân Sắc trầm giọng phân phó.
Không rõ A Lý phụ trách nguồn điện ở quầy bar nghe được mệnh lệnh chẳng tính là to này bằng cách nào, thoáng sựng một chút, anh chàng luống cuống bật đèn. “Cạch” một tiếng, đèn đóm sáng trưng.
Mà ngay tích tắc ấy, từ bên hành lang nhà B có bóng người loạng quạng chạy tới, vóc dáng không cao lắm, còn gầy gò, càng chạy càng khiến bộ đồng phục có vẻ rộng thùng thình hơn. Chạy chưa được bao bước, từ đằng sau đã xổ ra một gã dữ tợn giật tóc nó, đạp nó ngã lăn kềnh ra đất, “Chạy à? Bố cho mày chạy này, chạy này!”
Nó cố gắng bò về phía trước, bởi mái tóc bị túm nên bắt buộc phải ngửa đầu, khuôn mặt vừa trẻ trung vừa thanh tú, hiềm nỗi hốc mắt bầm dập, miệng còn rướm máu.
“Cứu!!!” Nó đau khổ la lên.
“Cứu? Ở đây mày đòi ai cứu?!” Gã kia cười hềnh hệch, “Hạng bán thân còn vờ vịt ngây thơ? Dám làm người của tao bị thương! Mày đã không muốn làm trong phòng thì diễn luôn ở đây cho toàn thể ngắm đi!” Mồm thì mắng, tay gã bắt đầu xé dây nịt và quần nó. Người trên đất cố gắng vùng vẫy, nhưng người ngợm nó còi vậy, căn bản đâu phải đối thủ gã kia. Rất nhanh dây nịt đã bị giật ra, vạt áo vén nửa lộ ra đường cong gò mông của thiếu niên.
“Đừng… Đừng… Cứu với…” Tiếng gào thét cầu cứu của nó đã trở nên rời rạc, nước mắt lăn dài hai má, thế rồi, trong tầm mắt nó bất chợt xuất hiện một đôi giày da, kèm theo nó là một giọng nói điềm tĩnh vô kể, “Thả cậu ấy ra.”
Cái gã đang xé quần thiếu niên sửng sốt, tay vẫn không ngừng lại, chỉ quạu quọ quăng một câu, “Mày giở giọng ra với ai đấy. Cút mẹ ra chỗ khác mau!”
Tay gã liền bị người kia đè lại, bàn tay ấy đeo một đôi găng đen kịt, chủ nhân của nó chỉ nhẹ nhàng nói, “Tôi đang nói với anh, thả cậu ấy ra.”
“Khửa!” Gã kia xấc xược thẳng lưng dậy, đứng trước mặt gã là một chàng trai trẻ tuổi, dong dỏng cao, vận bộ đồ Tây màu đen đang lạnh nhạt nhìn gã. Gã run bắn, nhấc tay giụi giụi mắt.
Đâu ra một đứa con trai đẹp đến vậy chứ, chí ít cũng đẹp hơn gấp bội cái đứa đang nằm trên đất! Vầng trán trơn láng, rèm mi dày, dáng mũi tuyệt hảo, và cả bờ môi thơm mọng… Chậc chậc, gã nhếch mép cười, người này hợp bị đè ra mà yêu thương cỡ nào đây. Xem ra đồn đại rằng Đêm Tuyết chuyên cung cấp mỹ nhân quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mất hứng với đứa dưới thân, gã bỏ tay ra, tập trung mọi lực chú ý ở Diệp Vân Sắc, nheo mắt càn rỡ, “Ờ hớ, anh thả nó rồi này, thế cưng theo anh nhớ?”
Cậu làm như mắt điếc tai ngơ với lời cợt nhả từ gã, chỉ nhìn sang Lương Nhiễm chật vật đứng dậy, kéo lại quần áo, hiền hòa hỏi, “Em là Lương Nhiễm hả? Anh Thần bên kia kìa.”
Lương Nhiễm vô cùng lấy làm biết ơn người đã cứu mình, cúi rạp người chào cậu. Cậu gật đầu với nó, toan đi khỏi, cái gã không sợ chết đằng sau cậu lại sấn sổ, “Kìa, cưng đừng đi chứ, phòng anh thuê mé kia.”
Tay gã vừa định đặt trên vai Diệp Vân Sắc, cậu lập tức nhíu mày, quay phắt lại.
Tốc độ quay người của cậu chớp nhoáng không gì sánh nổi, gã vừa mới nhích ra, mũi giày của cậu đã gí sát rạt chóp mũi gã, thấp thoáng trong giọng nói còn là ý cười dịu dàng, “Cút đi, đừng làm bẩn giày tôi.”
“Mày… mày…” Gã bị dọa cho ngây người, một chữ cũng tắc nghẹn. Phía sau gã ồ lên, đồng bọn gã chạy vội tới cùng quản lý Ur và Cố Vy. Bắt gặp cảnh này, Ur bật thốt, “Anh Tiểu Diệp, xin hạ thủ nương tình…!”
Mấy người sau hắn rú lên như bệnh dại, thậm chí có kẻ cầm dao vọt tới, “Nhãi nhép chán sống! Đại ca bang Đông Hưng mà dám chọc vào ư? Ông dạy mày một trận!”
Nét cười trên mặt Diệp Vân Sắc không hề suy suyển, dù chỉ dùng một chân chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể nhưng cậu vẫn đứng thẳng tắp, không bị lảo đảo tẹo nào. Ánh sáng êm dịu của ngọn đèn chiếu trên người cậu, dáng đứng của cậu giờ phút này tựa thể một con hạc vẫy cánh, toàn thân toát ra vẻ đẹp và sức mạnh hài hòa đủ để mê hoặc ánh mắt tất thảy. Ngay lúc đám kia lao lên, chân cậu cử động.
Không ai thấy rõ cậu hành động ra sao, họ chỉ kịp nhìn một kẻ trong số kia bắn đi đụng sầm vào cái bàn, một kẻ thì bay vào tường, đập rơi cả bức họa lừng danh treo trên đó. Còn một kẻ ngã sóng soài trên đất ôm bụng, kẻ nữa thì văng ra quầy bar, âm thanh ly cốc chai lọ rơi vỡ loảng xoảng.
Mà chân đá của Diệp Vân Sắc vẫn dừng trên mặt đại ca bang Đông Hưng, dưới mũi chân là chóp mũi gã.
“Cút.” Lần này cậu chỉ phun ra một chữ.
“ÁÁÁ!!!” Gã đại ca bị dọa vãi cả ra quần, ré lên kinh hãi rồi ba chân bốn cẳng chạy biến đi. Diệp Vân Sắc đứng thẳng, những lúc cậu bất động, khí chất nhã nhặn thanh tú thật không khác một cậu sinh viên là bao, ai mà ngờ được cậu lại có thân thủ kiệt xuất đến thế.
“Khoan.” Người nãy giờ vẫn ngồi trong góc bỗng lên tiếng. Diệp Vân Sắc căng thẳng hơn, cao giọng gọi, “Gượm đã.”
Mấy kẻ đang muốn chạy như bị ếm phép đóng đinh, đứng sững.
Diệp Vân Sắc trở về góc nọ, khom người với người ngồi thưởng rượu nơi ấy, “Anh Thần có gì phân phó?”
Ân Thần Bắc hơi nâng mắt, chuyển sang hướng Lương Nhiễm, “Cậu tên là Lương Nhiễm?”
“… Dạ…” Lương Nhiễm sợ sệt gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Ân Thần Bắc điềm nhiên hỏi.
Trên mặt Lương Nhiễm trưng vẻ bi phẫn và thống khổ, “Tôi đi đưa rượu cho họ, họ… kéo tôi, muốn tôi… muốn tôi… Tôi nói không được, họ cùng xông lên chặn tôi, tôi định chạy trốn, cửa Thiên Thủy Nhân Gian lại bị khóa ngoài, tôi đáp bình hoa làm bị thương một người trong số họ, thì họ đánh tôi, còn… còn…” Tức giận làm câu từ trở nên lắp bắp, mắt nó ầng ậng là nước. Ân Thần Bắc gật đầu, khóe mắt đảo qua Tô Tiến, Tô Tiến hiểu ý lui đi. Ân Thần Bắc thong dong hỏi, “Cậu có nói cho chúng rằng cậu là người của tôi không?”
“Tôi…” Lương Nhiễm đỏ mặt, ấp úng, “Tôi chưa nói, tôi không biết hôm nay anh Thần có tới tìm tôi thật không…”
“Xem ra cậu chưa đủ tin tưởng tôi rồi, cậu không biết lời của tôi hễ nói ra, tuyệt đối không sửa đổi.” Y xoay xoay chiếc nhẫn đeo bên ngón, hỏi Diệp Vân Sắc, “Em thấy sao?”
Cậu thản nhiên đáp, “Người thuê chung phòng không thể tự mình khóa ngoài được.”
Ân Thần Bắc cười cười, “Tô Tiến.”
“Dạ.” Tô Tiến kính cẩn bước ra, “Anh Thần, đây là sợi ni lông tìm được bên ngoài lô đó, bị cắt đứt ở đoạn giữa.”
“À há.” Ánh nhìn Ân Thần Bắc quét về phía sảnh, người nào người nấy im thin thít, mắt trợn trừng. Ur bỗng hô to, “Là do tôi cắt… Lúc tôi đến thì cửa đã bị đống này buộc chặt, tôi lấy kéo cắt, không thì Lương Nhiễm… cũng không thoát khỏi đó đâu…”
“Tốt lắm.” Ân Thần Bắc cười như là khen ngợi, “Vậy là ai buộc nào?” Y chầm chậm nhìn khắp mọi người, “Cần ta hỏi từng người từng người một chăng?”
Giữa đám đông, có người rụt mình lại. Thân hình Tiểu Bạch nhoáng cái đã xông đến trước mặt hắn, nhấc chân đạp hắn ra khỏi đám người. Cả thảy xôn xao hô lên, người kia định bụng chạy trốn lại bị đòn rung cây nhát khỉ này dọa sợ.
Ân Thần Bắc đánh giá con người đang run lẩy bẩy đằng trước, “Là ngươi buộc?”
Mũi chân y nâng cằm người kia lên, rõ ràng là Cố Vy.
Lương Nhiễm nhác thấy, vội biện hộ, “Anh Thần, không phải anh Tiểu Vy đâu. Anh ấy là người đối xử tốt nhất với tôi ở Đêm Tuyết, không phải anh ấy làm đâu.”
Ân Thần Bắc ném cho hắn một cái nhìn trào phúng, “Thế à?” Ánh mắt như rắn rết chòng chọc nhìn hắn, da đầu hắn run lên lại bị sự uy hiếp từ y làm cho không thể trốn, bất thình lình bộc phát, hét tướng lên, “Đúng!!! Là tao thì đã sao! Cùng lắm cứ giết tao đi!!!”
“Gì cơ?!” Lương Nhiễm khiếp sợ giật lùi ra sau, khó tin quá đỗi.
“Đúng, chính là tao…” Cố Vy dùng sức cào tay xuống đất, hận thù tự đáy mắt không thèm giấu giếm, “Tao bị người ta đùa bỡn bốn năm, còn nó? Dựa vào cái gì nó được anh Thần ưng ý? Vì nó sạch ư?! A, ha ha… Tao cũng từng sạch đấy… Tao cũng có! Lần đầu tiên tao bị chơi đến xỉu, hôn mê đến tối lại phải dậy làm việc, ai để mắt đến tao?! Đám lắm tiền nhiều của chúng mày chỉ biết chơi đùa bọn tao thôi…” Hắn tự dưng quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Ân Thần Bắc, “Anh Thần, anh Thần, anh từng nói anh không cần những đứa bị người ta chạm vào rồi cơ mà. Anh thấy chưa, nó cũng bị người ta sờ soạng rồi, quần cũng bị tụt một nửa rồi, anh…” Nghe hắn nói đến đây, sắc mặt Ân Thần Bắc bỗng chốc sầm xuống. Từ vẻ biến sắc của y, một nòng súng lạnh lẽo trỏ giữa trán Cố Vy, Diệp Vân Sắc bình thản hỏi, “Cần em giết hắn không, anh Thần?”
“Không… Không…” Cố Vy liều mạng lắc đầu, nói không ra hơi, ai ai cũng sợ ngây, Ân Thần Bắc lại phì cười, “Bỏ đi, tha hắn. Chỉ có điều kể từ hôm nay, hắn sẽ không kiếm được bát cơm nào ở San Francisco nữa, có bán thân cũng không được.”
Mắt y lại dời sang đám người thuộc bang Đông Hưng đang run rẩy, “Đại ca bang Đông Hưng à? Tên tuổi oai phong quá.”
Gã đại ca kia quỳ phịch xuống, “Anh Thần tha… tha mạng… tha mạng…”
“Mỗi kẻ để lại một bàn tay đi. Đấy là trừng phạt thấp nhất dành cho những kẻ đã chạm vào người của ta.” Y uống xong ngụm rượu cuối cùng, bảo Ur rằng, “Lần này lấy rượu của anh nhé, lần sau trả. Tôi mang người đi, quầy hàng tùy anh xử lý.”
Y gật gật đầu với Lương Nhiễm rồi nhấc gót ra cửa, Diệp Vân Sắc theo sát y. Tiểu Bạch kéo Lương Nhiễm còn đứng cứng ngắc đi theo. Tô Tiến ra khỏi cửa chót cùng, thấy họ lên xe hết rồi mới xoay người lại, bày vẻ cười nhuốm máu, “Các vị, tiến hành mau lên thôi.”
Xe Ân Thần Bắc chỉ có ghế của y và Diệp Vân Sắc. Y không thích dùng tài xế, vả lại tay lái của y cũng thuộc hạng nhất. Không lâu sau, xe vững vàng quẹo vào lãnh địa nhà y, kế đó dừng trước cửa nhà.
Người hầu giúp y mở cửa, cung kính thưa, “Thiếu gia, tiểu thư Toudou ghé thăm, chờ ngài trong phòng khách đã lâu.” Ân Thần Bắc chỉ ừ, hỏi Diệp Vân Sắc bên cạnh, “Sao cô ta lại đến nữa rồi, ban sáng vừa đưa về mà?”
Cậu mỉm cười lắc đầu, ngụ ý em cũng không biết.
Căn phòng khách tráng lệ chỉ có Toudou Kei đang ngồi uống rượu, ly rượu trước mặt cô đã rỗng hai chiếc, giờ đang nhấp ly thứ ba. Thấy họ bước vào, cô cười đon đả, “Về muộn thế, tôi đợi hai tiếng rồi.”
“Thế mà muộn?” Ân Thần Bắc vắt áo khoác lên sô pha, nhấc bình rượu cô mở lên ngửi, “Cô lại uống Vodka của tôi. Uống như uống nước lã, thật phí phạm.”
“Vodka nhà anh có gì đặc biệt chứ, bên nhà tôi ủ suốt bốn mươi năm cũng bị anh nốc sạch còn gì.” Toudou vỗ tay, “Nhưng mà, uống rượu một mình đúng là chán chết được, anh lại lề mề mãi mới chịu về.” Cô dùng tư thế duyên dáng rút ra một thiệp mời từ túi xách, “Ông già nhờ tôi đưa anh nè. Ông ấy tham dự một tiệc rượu, anh đi cùng đi.”
“Lại tiệc rượu.” Ân Thần Bắc hừ một tiếng, chẳng buồn liếc tấm thiệp kia nửa cái, “Ông già nhà các cô tháng này vời tôi đi dăm cái tiệc rượu. Lần sau ông ấy làm ơn hỏi ý kiến tôi trước đã được không?”
“Thì ông ấy coi anh như con còn gì. Ổng muốn con mình làm việc, bộ còn phải gọi điện xin chỉ thị trước chắc?” Cô thả tay, tấm thiệp bay như cánh bướm, đáp trên sô pha, “Thôi kệ đó, đây xong việc rồi.” Sau đó cồm cộp bỏ ra ngoài. Vừa tới cửa, lại gặp Diệp Vân Sắc đứng sẵn, cùng Lương Nhiễm bên cạnh cậu.
“Ý da.” Cô nhướng mày, “Tiếp tục chạy đi kiếm vịt mang về nhà. Anh hơi bị thiếu thốn ấy nhỉ.”
“Toudou Kei, im mồm đi.” Ân Thần Bắc lạnh lùng nạt.
“Bớt mấy trò quá thể giùm.” Toudou ngắm nghía cậu thiếu niên gầy còm, “Con nhà người ta còn chưa lớn hẳn, anh đã lôi về ném lên giường.” Cô quay sang quàng tay Diệp Vân Sắc, “Tôi về đây, Tiểu Diệp lái xe tiễn chị nhé?”
“Được.” Diệp Vân Sắc mỉm cười, gật đầu.
Ân Thần Bắc dựa vào sô pha uống nốt nửa ly Vodka còn lại. Y quăng tấm thiệp xuống đất, ra lệnh với Lương Nhiễm đứng trơ như khúc gỗ, “Tắm rửa đi, phòng tắm lầu trên.”
Lương Nhiễm cảm giác nửa người dưới của mình đứng sắp tê liệt tới nơi, ráng mãi mới leo lên được trên lầu, tức khắc bị số lượng phòng đồ sộ làm giật nảy. Đây mà là nhà ở ư? Có mà là khách sạn năm sao xa hoa thì có.
Người hầu mặc đồng phục trắng thấy nó thẫn thờ bèn giục, “Phòng tắm bên này, mời theo tôi.” Giống như chuyện này đã quá quen thuộc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nó là bạn tình thiếu gia tìm về. Người hầu lục một bộ đồ tắm sạch đưa nó, chuẩn bị nước, xong xuôi mới khép cửa. Cánh cửa vừa đóng lại, Lương Nhiễm xuội lơ ngồi bệt xuống đất.
Đêm nay nó đã trải qua quá nhiều chyện, nhiều hơn cả những gì con tim mười bảy tuổi của nó có thể gánh vác. Bị một đám người thô lỗ bao vây ức hiếp, bị đánh… Cái người cứu nó thật sự rất đẹp, tuy rằng là nam… Nhưng mà, cũng không thể tìm thấy cô gái nào sánh được với người ấy. Còn cả anh Thần, cũng vô cùng tuấn tú, nhưng dễ khiến người ta sợ, đó tuyệt nhiên là nhân vật không thể trêu chọc… Rồi còn Cố Vy, vì sao lại phản bội mình? Lẽ nào là bởi mình được anh Thần bao… A! Nó sực nhớ ra anh Thần còn đang ở dưới lầu đợi nó, chậm nữa sẽ khiến Ma Vương đó nóng nảy mất thôi! Nó sợ đến nỗi run bắn, tắm táp mình bằng tốc độ nhanh nhất và choàng áo lên. Sau rồi, nó phát hiện mình bị lạc, cửa nào cửa nấy đều giống nhau y tạc… Sau rồi, nó đành phải nhờ một người hầu dẫn nó xuống.
Ân Thần Bắc đứng trước khung cửa sổ sát sàn thưởng thức cảnh đêm San Francisco, trên người đã thay sang bộ áo ngủ mềm mại. Tóc vừa gội, tạo thành kiểu hỗn độn, ẩm ướt lại càng giúp y tăng phần nguy hiểm và quyến rũ. Lương Nhiễm rón rén đến gần, mắt y đảo qua cái cổ nhẵn nhụi của nó, nó đỏ mặt, cúi nhanh đầu xuống. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mà hấp dẫn kia hỏi, “Cậu thích làm ở đâu? Trên sô pha, trên bàn, hay là đứng? Không thì thảm cũng được. Tôi thích làm tư thế mới.” Y từng bước một đi về phía nó.
Lương Nhiễm trợn to mắt hoảng hốt, muốn lùi về sau, lại phát hiện mình vô phương động đậy. Ngay sau đó, eo nó bị một cánh tay vững chãi đỡ lấy, người kia cho nó một nụ cười trấn an, rồi cùng nó ngã xuống tấm thảm thật dày.
. /.
Chú thích:
. Austin: dòng xe của Anh.
mình thấy dáng xe của dòng này hơi buồn cười, tựu trung là thấy không hợp với Ân Thần Bắc, nên thôi chả ảnh ọt:)))
. Brandy là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.
Brandy được ngâm trong thùng gỗ nhằm cho phép ôxy hoá nhẹ rượu, ngấm màu của gỗ để trở thành màu hổ phách và hấp thụ hương thảo mộc từ gỗ. Nó luôn được coi là một đồ uống quý tộc, thanh tao và thường được uống sau giờ ăn tối. Là một loại đồ uống thích hợp với xì gà, thông thường theo truyền thống chỉ uống không đá và sử dụng ly brandy.
Căn cứ theo Vân Sắc tác giả sáng tác năm , thì Brandy của Ân Thần Bắc là thuộc loại Brandy X.O. (Extra Old), khá đắt, tuổi rượu thường trên năm, chất lượng cao:)) ví dụ: