Đáng tiếc là lúc đó ta luôn đội mũ sa, cách một lớp vải, không nhìn rõ được nét mặt của hắn, chỉ nhớ đường nét thanh tú và thẳng tắp của hắn.
Lần cuối cùng gặp nhau, hắn nói hắn phải về kinh thành. Ta rất buồn, hỏi sau này có thể gặp lại hắn không. Hắn nói, "Sơn thủy hữu tương phùng, ngươi muốn nói gì thì sau này hãy viết trong thư."
Ta thậm chí còn chưa kịp hỏi tên hắn, chỉ thấy trong những lá thư gửi từ xa, chữ ký của hắn là "Tiểu Hôi". Từ chín tuổi đến mười bốn tuổi, từ Tiền Đường đến kinh thành, những lá thư nói lên quá khứ của ta và những kỷ niệm với hắn.
Thì ra khi viết thư, Tiểu Hôi là một người nói chuyện rất cởi mở. Ta dần có những tâm sự của thiếu nữ, bóng dáng thanh tú ngoài màn sa thường xuất hiện trong giấc mơ của ta. Mỗi khi gửi thư, ta bắt đầu đếm ngày chờ hồi âm.
Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hiện tại ta chỉ nhớ mơ hồ về cảm giác hồi hộp của thời niên thiếu, nhưng không thể nhớ nổi hình bóng của Tiểu Hôi.
Nghe xong, Trình Nguyên Chỉ im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Vậy bây giờ ngươi vẫn thường nghĩ về hắn chứ?"
Ta gật đầu: "Có chứ. Khi buồn bã lấy ra ngẫm lại, vẫn có thể nếm được chút vị ngọt."
Một tháng sau, tin tức từ Cung Nghi Lộ lan ra rằng Trân phi đã mang thai.
Cung Nghi Lộ trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, thậm chí có người đoán rằng nếu Trân phi sinh ra trưởng Hoàng tử, Hoàng thượng có thể sẽ lập nàng làm Hoàng hậu.Giai quý phi bảo Khương Tử Hiên tìm một con mèo từ Tây Vực mang vào cung nuôi, lấy việc chơi mèo để gi/3t thời gian. Nàng lấy cớ mèo sợ người đông, miễn cho các phi tần đến chào buổi sáng, thực chất là không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào về Trân phi từ miệng người khác.
Thời tiết dần trở nên nóng bức, ta không chịu được cái nóng, bắt đầu trốn trong Cung Thừa Vãn, chỉ ở bên cạnh Tinh Tinh, cùng con bé trưởng thành.
Thật không ngờ, người của Cung Tê Hà lại đến truyền ta, nói rằng Quý phi muốn gặp ta để hỏi chuyện.
Trên đường đi, ta cảm thấy rất lo lắng, không biết lần này Quý phi có trút giận lên ta không.
Khi đến Cung Tê Hà, ta kính cẩn quỳ xuống chào. Con mèo trắng như tuyết nằm trên đùi nàng, lim dim nhìn ta.
Quý phi nhẹ nhàng cầm quạt, lười biếng nói: "Đứng lên, ngồi đi."
Thấy ta vẫn đứng yên, nàng cười nhẹ một tiếng rồi nói: "Không cần phải đề phòng ta đến thế. Hôm nay bản cung gọi ngươi tới chỉ là để nói chuyện thôi."
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày ta có thể ngồi đối diện với Khương Yên Nhiên, cùng nhau nói chuyện một cách bình tĩnh.
Nàng vẫn trang điểm rất tinh tế, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đón chào người kia đến, có thể lập tức đứng dậy cười rạng rỡ chào đón. Nhưng dù lớp phấn son dày đến đâu cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trong mắt nàng.
Khương Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: "Kỷ Nhân Nhi, ta rất không thích ngươi. Nhưng có một việc, trong hậu cung này chỉ có ngươi mới hiểu ta."
Nàng dùng móng tay nâng cằm ta lên, quan sát khuôn mặt ta: "Trong số các phi tần trong cung, người thật sự yêu Hoàng thượng, ngoài ta, chỉ có ngươi."
Ta im lặng. Vừa ngạc nhiên trước sự tinh tế và thấu hiểu của nàng, vừa sợ hãi ánh mắt soi xét khi tâm tư ta bị nhìn thấu.
Khương Yên Nhiên thở dài, hỏi ta: "Kỷ Nhân Nhi, khi Hoàng thượng sủng ái người khác, ngươi làm thế nào để không buồn?"
Nàng vốn kiêu ngạo là thế, ta lại lần đầu tiên thấy trong mắt nàng có sự thấp hèn.
Ta cúi đầu đáp: "Thần thiếp thân phận thấp hèn. Dù trong lòng đau khổ, cũng không dám biểu lộ trước mặt chủ tử."
Giai Quý phi dùng quạt che miệng, cười khúc khích: "Ồ, bản cung quên mất, ngươi chỉ là một phi tần không được sủng ái. Chỉ vì đứa trẻ, mà Hoàng thượng ban cho ngươi chút ân sủng thôi."
Trên ta, nàng lại tìm thấy chút thú vui của kẻ cao hơn một bậc.
"Ta mệt rồi, ngươi về đi." Nàng ôm con mèo trắng đứng lên, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, "Hoàng thượng chỉ tạm thời bị người phụ nữ kia mê hoặc thôi, đợi khi hết mới mẻ, hắn sẽ lại trở về bên ta."
Khi ao sen đầy hoa đã chuyển thành những đài sen, Tinh Tinh lại bị ốm.
Ta dùng khăn lau người cho con bé, đắp kín chăn cho nó.
Tinh Tinh hai má đỏ bừng vì sốt, nắm tay ta yếu ớt hỏi: "Mẫu phi, có phải Tinh Tinh bị ốm thì phụ hoàng sẽ đến thăm Tinh Tinh không?"
Ta nhíu mày, hỏi: "Tinh Tinh, con cố ý sao?"
Tinh Tinh ho hai tiếng, nước mắt chảy ra: "Nếu phụ hoàng đến, mẫu phi sẽ không buồn như vậy nữa."
Ta cứ tưởng con bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó lại hiểu mọi chuyện.
Tinh Tinh dụi dụi vào tay ta rồi hỏi: "Mẫu phi, nếu Trân nương nương sinh em trai, phụ hoàng có còn thích Tinh Tinh nữa không?"
Ta nén lại nỗi đau trong lòng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nàng rồi nói: "Không đâu. Con và em trai đều là con của phụ hoàng, phụ hoàng yêu thương cả hai như nhau. Nhưng em trai còn nhỏ, phụ hoàng sẽ chăm sóc nhiều hơn, Tinh Tinh là chị, nên cùng phụ hoàng chăm sóc em trai nhé."