Nhìn nét chữ, rõ ràng là bút tích của Triệu Minh Huy.
Ta hơi sững sờ. Ngô công công bên cạnh cúi đầu chào, nói: "Bảo Lâm, đây là bút tích của Hoàng thượng từ vài năm trước, ra lệnh cho nô tài mang đến Như Ý quán để bảo dưỡng."
Ta do dự hỏi: "Người này là ai?"
Ngô công công cúi đầu, kính cẩn nói: "Ý của Hoàng thượng, nô tài không dám suy đoán. Bảo Lâm cũng xin đừng tìm hiểu sâu, nô tài nói vậy là vì tốt cho người."
Trong lòng ta như bị chặn lại, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, trao lại cuộn tranh cho hắn.
Ta mỉm cười nói: "Ta chỉ muốn gặp công chúa, giờ đã gặp rồi, ta về trước."
Trong tâm trí ta dần hiện ra một ý nghĩ. Đêm đó, ta nài nỉ Trình Nguyên Chỉ, cùng nàng ngủ chung với ta.
Chúng ta nằm bên nhau, ta thở dài nói: "A Chỉ, ngươi không nói thật với ta."
A Chỉ dùng cánh tay chống nửa người lên, nhìn ta nói: "Nhân Nhi, ngươi nghe thấy gì rồi?"
Ta cười tự giễu, nói: "Ngươi từng nói Hoàng thượng thích những cô gái có đôi mắt hoa đào. Nhưng thực ra, Hoàng thượng đã từng có một người thích, và mắt của ta giống cô ấy, đúng không?"
"Nhân Nhi, ta không cố ý giấu ngươi." Trình Nguyên Chỉ yên lặng gật đầu, nói: "Chỉ là chuyện này, ta cũng nghe đồn. Khi ta mới vào cung, lão ma ma dạy ta quy củ từng hầu hạ tại tiềm để. Bà ấy nói với ta, Hoàng thượng thời niên thiếu theo tiên đế du hành về phía nam, từng gặp một cô gái ở Giang Nam, sau khi trở về kinh thành, vẫn còn thư từ qua lại vài năm. Nhưng không biết vì sao, khi Hoàng thượng đăng cơ, lại không đưa cô gái đó vào cung."Ta nhắm mắt, điều này không khác với suy đoán của ta. Khi nhìn thấy bức tranh đó, ta đã hiểu, ta chỉ là cái bóng của người khác.
A Chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Nhân Nhi, ngươi đã ngủ chưa?"
Ta lắc đầu: "Không ngủ được."
Nàng ôm lấy tay ta hỏi: "Nhân Nhi, ngươi có phải rất buồn không?"
Ta lại cười: "Có gì mà buồn? Tình yêu của đế vương vốn không thể bền lâu. Ta hiểu mà."
A Chỉ bên cạnh ta ngủ thiếp đi, hơi thở dần đều đặn. Nhưng ta lại nhìn trần màn, mở mắt đến sáng.
Ta muốn đánh cược một lần. Nếu ta giống hệt cô gái trong tranh, liệu tình yêu của Hoàng thượng dành cho ta có thể kéo dài hơn không? Để đứng vững trong hậu cung, để có thể đối kháng với Khương Yên Nhiên, cho dù làm kẻ thay thế cả đời, thì có sao đâu.
Tháng ba, đến yến tiệc mừng thọ.
Giữa tiệc rượu, ta lặng lẽ rời khỏi, đến điện phụ thay bộ y phục lụa và mũ sa đã chuẩn bị sẵn. Ta mang theo đàn tỳ bà, giả làm nhạc công vào đại điện, gảy dây đàn, ngón tay ta chảy ra một khúc nhạc miền Nam dịu dàng, là bài "Tây Châu khúc" mẫu thân ta thường hát cho ta nghe khi còn nhỏ.
"Hái sen tại ao Nam, hoa sen vượt đầu người. Cúi đầu nhặt hạt sen, hạt sen trong như nước."
Triệu Minh Huy từ từ đứng dậy. Đội mũ sa, ta không nhìn rõ sắc mặt hắn, nhưng khi hắn đứng dậy, vô tình làm đổ chén rượu trên bàn.
Khúc nhạc kết thúc, ta đứng dậy hành lễ. Triệu Minh Huy lập tức bước tới, trước mắt mọi người, nắm lấy tay ta. Ta thậm chí cảm nhận được ngón tay hắn khẽ run, ta chưa bao giờ thấy một đế vương có thể mất bình tĩnh như vậy.
Sau một hồi im lặng, hắn cẩn thận vén tấm khăn che mặt của ta. Khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn lập tức lạnh lẽo, như phủ một lớp sương giá.
"Sao lại là nàng?"
Hắn từ từ siết chặt tay, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát cổ tay ta.
Ta kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng cúi chào hắn và nói: "Thần thiếp chúc bệ hạ vạn thọ vô cương."
Hắn nhếch môi lạnh lùng, nâng tay hất tung mũ sa của ta. Ánh đèn trong đại điện sáng như ban ngày chiếu lên mặt ta, ta theo phản xạ nheo mắt lại, nhưng thấy trong mắt Triệu Minh Huy đầy vẻ chế giễu.
"Ngươi có tâm lắm, Kỷ Bảo Lâm."
Ta trở về chỗ ngồi của mình, lo lắng ngồi nốt phần còn lại của yến tiệc. Ta cảm thấy mình như đã đánh cược thua, thậm chí còn đụng đến nghịch lân* của Triệu Minh Huy.
*Nghịch lân: Đây là vùng rất nhạy cảm, nếu ai đó chạm vào hoặc làm tổn thương nghịch lân của rồng, rồng sẽ trở nên vô cùng giận dữ và có thể tấn công bất cứ ai gây ra điều đó.
Sau khi yến tiệc mừng thọ kết thúc, Ngô công công đến tìm ta, nói rằng Hoàng thượng muốn tắm, triệu ta đến hầu hạ.
Ta cầm theo bộ đồ lót của Hoàng thượng, đi chân trần vào phòng tắm. Qua những lớp rèm lụa, hơi nước ấm áp tỏa ra, xuyên qua màn sương dày đặc, ta thấy Triệu Minh Huy đang nằm tựa đầu vào thành bồn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta bước đến quỳ bên bồn tắm, nhẹ nhàng lấy nước vẩy lên người hắn.
Triệu Minh Huy không mở mắt, nhưng đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh, ta ngã nhào vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe, ta sặc một ngụm nước, theo phản xạ bám vào cổ hắn để giữ thăng bằng. Hắn uống chút rượu tối nay, làn da săn chắc ngưng tụ từng giọt nước, hơi ửng đỏ.
Triệu Minh Huy bóp cằm ta, ép ta phải nhìn vào mắt hắn.
"Trẫm chưa bao giờ biết rằng gia giáo nhà họ Tống lại tốt như vậy. Một nữ tỳ nhỏ nhoi, mà kỹ thuật chơi tỳ bà lại có thể sánh ngang quốc thủ."
Ta nhìn vào mắt hắn, trả lời: "Mẫu thân của thần thiếp từng là nghệ sĩ tỳ bà tại Sở Quán, sau khi mẫu thân qua đời, thần thiếp mới đến Tống phủ làm tỳ nữ của Lam Sung Viên."
Triệu Minh Huy lười biếng "ồ" một tiếng, nhưng ta cảm thấy hắn không tin lời ta.