Chuyện này vượt qua dự liệu của mọi người.
Hàn Châu làm sao cũng không ngờ tới Khưu Tự trông chừng anh cả buổi, vì tìm được anh mà tốn không ít công sức, cuối cùng lại đi đường vòng đối phó với người khác.
Luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Việc này có chút chênh lệch với kế hoạch ban đầu của bọn họ.” Âu Dương Duệ nói, “Chắc chắn Khưu Tự không thể ngờ giữa đường lại nhảy ra một Nghê Lam, lại theo sát các anh.
Anh ta biết mình không có cơ hội ra tay, thế là làm nội ứng, cung cấp động tĩnh của anh cho những người khác, tự mình đi làm chuyện khác.
Như thế vừa bí mật, lại có thể tranh thủ thời gian cho nhau.”
“Lúc đó người của Kim Khổng Tước lên lầu là muốn đưa nó đi, không phải muốn bắt cóc nó.” Hàn Châu nghĩ lại tình hình lúc đó, “Bọn họ lo lắng cảnh sát sẽ đưa nó đi.”
Âu Dương Duệ hỏi Hàn Châu: “Anh có chứng cứ Kim Khổng Tước có liên quan tới Tổ Ưng không?”
“Không có.” Hàn Châu nói: “Chúng tôi không qua lại trực tiếp với Kim Khổng Tước, ngoại trừ mấy cô ở đó chú Bồi gọi là đến.
Chú Bồi vẫn rất thích đến đó chơi.
Nhưng ma túy, súng, tôi không nghe là có giao dịch với Kim Khổng Tước.
Về ma túy chú Bồi tự mình đi hàng nên tôi cũng không biết.
Nhưng về súng, chỗ tôi quản lý không có giao hàng cho Kim Khổng Tước.”
Hàn Châu dừng một chút, hỏi: “Tối qua Nghê Lam đoạt được hai khẩu súng từ người của Kim Khổng Tước, có ở đây không? Tôi xem một chút được không?”
Âu Dương Duệ kêu người đi tới phòng vật chứng lấy mấy cây súng.
Súng tới, Hàn Châu theo yêu cầu của Âu Dương Duệ, đeo găng tay, mở túi vật chứng ra lấy súng.
Hàn Châu lấy súng ra, nhanh nhẹn thuần tục tháo súng ra.
Động tác thành thạo kia dường như nhắm hai mắt cũng có thể dò được linh kiện.
Hàn Châu không quan tâm nét mặt của nhóm Âu Dương Duệ, anh hỏi bọn họ mượn đèn pin chiếu vào chỗ số hiệu nơi nòng súng, Âu Dương Duệ nói: “Số hiệu đã cạo rồi.”
Hàn Châu nói: “Đây là hàng cho bang Hắc Hổ.
Một lô tháng một đầu năm, lượng không lớn, tám khẩu.
Kim Dương mới nhập về.”
Âu Dương Duệ nhận lấy xem một chút, chỗ số hiệu bị cạo đi không nhìn ra được gì.
“Hàng anh ra?”
“Đúng.” Hàn Châu nói: “Tôi lắp ráp.”
“Các anh xuất hàng cho bang Hắc Hổ, bang Hắc Hổ lại bán cho Kim Khổng Tước?” Âu Dương Duệ không thể lý giải logic này.
Nếu Kim Thụ Bồi đã quen với Kim Khổng Tước như vậy, tại sao lại muốn cho bang Hắc Hổ chen vào giữa kiếm một khoản?
“Anh biết cô này không?” Âu Dương Duệ trở lại ảnh chụp màn hình trên camera, hỏi Hàn Châu.
Hàn Châu lắc đầu: “Không có ấn tượng đã gặp.”
Âu Dương Duệ gửi ảnh chụp cho nhân viên, mỗi người phụ trách một phần, bắt đầu điều tra.
Quan Phàn sắp xếp nhân viên tiến hành lục tìm kho mạng nội bộ cảnh sát, xem có thể tìm được tư liệu của cô gái này thông qua hình ảnh hay không.
Thẻ căn cước, giấy phép lái xe, hộ chiếu, tiền án cũ các loại, vì hình ảnh không rõ mà dữ liệu cần so sánh thì lớn, cần thời gian công tác.
Quan Phàn liên lạc với bộ phận quản lý giao thông, căn cứ vào thời gian camera ghi nhận hình ảnh của Khưu Tự và cô gái kia báo tình huống cho bên giao thông, kêu họ truy tìm tung tích chiếc xe này trên hệ thống camera giao thông.
Bên cư xá, Trâu Úy và Ngô Thuần đang tiến hành điều tra tại chỗ.
Liễu Vân đã ở khu này nhiều năm, khu cư xá diện tích lớn, có tòa nhà, năm cửa ra vào, trong đó có hai cửa bị hư đã cấm từ lâu, mãi vẫn chưa tu sửa.
Camera giám sát ở khu cư xá không đủ, công ty quản lý không nghiêm, cửa vào tòa nhà có bố trí chỗ chờ, nhưng bọn họ cũng không cho khách vãng lai tới đăng ký.
Chuông cửa nhà của Liễu Vân đã hư từ lâu, góc máy camera cũng không đúng, chỉ có thể chụp được một nửa cửa lầu một.
Từ camera cửa lầu không thể tìm thấy bóng dáng cô gái văn phòng với valy hành lý, nhưng trong camera thang máy có, cô gái kia đi lên lầu xuống lầu khoảng cách phút.
Cũng trong phút này, cô vào phòng Liễu Vân, khống chế bà, nhét vào valy hành lý, kéo ra ngoài.
Ngô Thuần có chút ảo não, anh cảm thấy mình đã sơ sót, chỉ lo chú ý Liễu Vân có hành động khác thường đáng nghi hay không, căn bản không để ý đến những người giống dân văn phòng đi ra vào tòa nhà.
“Tôi không có ấn tượng quá sâu với cô ta.” Ngô Thuần nói: “Tôi nhớ có người mang hành lý ra ngoài, tôi không để ý.
Tôi chỉ nhớ là nữ, dáng vẻ đó giống như chuẩn bị ra nhà ga hay sân bay đi công tác, tôi hoàn toàn không liên hệ cô ta với Liễu Vân.”
Đồng sự của Ngô Thuần, Lê Phong lại cảm thấy hơi oan uổng, anh nói nếu cô gái này lên lầu xuống lầu trong thời gian ngắn, lại thêm một valy hành lý, có lẽ anh sẽ lưu tâm thêm.
Nhưng anh cảm thấy không phải cùng một người.
Bảy tám giờ là thời điểm nhiều người ra vào tòa nhà, ăn xong tản bộ, dân đi làm các loại, anh đều quan sát rất cẩn thận.
Nhưng camera thang máy đã bày chứng cứ ra, nói những thứ này giống như trốn tránh trách nhiệm.
Lê Phong khó chịu ra mặt, lầm bầm vài câu rồi không nhắc đến nữa.
Nhóm nhân viên cảnh sát còn tìm ra vật chứng mới trong nhà Liễu Vân.
Trong tủ kéo phía dưới tủ quần áo bọn họ tìm thấy một tập hồ sơ, trong tập hồ sơ có hợp đồng mua nhà và giấy sở hữu tài sản, tất cả đứng tên Liễu Vân.
Giống như nhóm người Hàn Châu, Liễu Vân cũng nhận được một căn bất động sản.
Liễu Vân còn nhiều hơn bọn họ một thứ, một album ảnh cưới.
Bộ ảnh kia là một album cũ, cũng khóa trong ngăn kéo đó.
Trong ảnh Liễu Vân còn trẻ, bên cạnh bà là Triệu Hưng.
Liễu Vân mặc áo cưới, cười ngọt ngào, Triệu Hưng mặc vest, nhìn cũng rất đẹp trai.
Trong tấm ảnh hai người nhìn giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường, có tấm ngồi ngay ngắn, có tấm nhìn nhau thắm thiết.
Tấm đầu tiên trong album ảnh viết: Liễu Vân, Trần Cương, hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.
Trong album ảnh còn kẹp hai tấm hình, một tấm Liễu Vân ôm Trần Hân ba tuổi trong công viên, một tấm khác là Trần Hân ngồi trên vai Trần Cương ăn kem cây, hai cha con cùng quay đầu nhìn ống kính.
Tấm hình Liễu Vân ôm con gái từng bị xé, nhưng đã được dán lại cẩn thận.
Tấm ảnh hai cha con Trần Cương, Trần Hân rõ ràng cũng bị vò qua, cũng được vuốt lại thẳng thớm.
Mặt sau hai tấm hình đều viết sinh nhật con gái Trần Hân ba tuổi, chụp ở công viên nào đó.
Ngược lại trong phòng Trần Hân có không ít hình, đại khái từ lúc tuổi, hàng năm sinh nhật đều có hình chụp chung với Liễu Vân, hai người đi công viên, đi nhà hàng, hai mẹ con cười rất tươi, nhìn qua tình cảm rất tốt.
Trần Hân qua đời đã hai năm, căn phòng của cô còn được giữ rất khá, mọi thứ đều sáng bóng sạch sẽ, ngăn nắp chỉnh tề, có thể thấy được Liễu Vân thật sự thương con gái.
Nhưng đồ liên quan đến Triệu Hưng hay còn gọi Trần Cương trong phòng này ít tới đáng thương.
Ngoại trừ ảnh chụp với cô dâu, với một tấm chụp chung với con gái, không còn gì khác.
Trâu Úy nhanh chóng báo cáo tình huống: “Triệu Hưng thôn Đại Hà có hai thân phận giả, một là đại ca xã hội đen Lưu Hồng Giang, một là Trần Cương chồng của Liễu Vân, ông ta với Liễu Vân có một người con gái, Trần Hân.
Không có giấy hôn thú, không có giấy tờ nào chứng minh ba thân phận của Triệu Hưng.”
Vì việc này Âu Dương Duệ nói chuyện với Nghê Lam và Lam Diệu Dương.
Ban đầu Nghê Lam rất nghiêm túc điều tra những chuyện tự thuật của Liễu Vân.
Liễu Vân nói mình với chồng Trần Cương thương nhau nhiều năm, sau cùng thành người nhà, vì sức khỏe bà không tốt, rất vất vả mới sinh được Trần Hân.
Lấy tên Trần Hân là biểu hiện sự hạnh phúc của hai vợ chồng họ.
Nhưng trời không chiều người, năm Trần Hân năm tuổi, lúc bọn họ đang sống rất hạnh phúc, thì chồng Trần Cương đi công tác trượt chân ngã chết, để lại bà và con gái.
Bà vất vả nuôi con gái lớn, cho cô học xong đại học, tưởng rằng cuộc sống rốt cuộc có thể thở phào thì con gái lại gặp tai nạn xe mất mạng.
Nghê Lam điều tra tài liệu hộ tịch của Liễu Vân và Trần Cương, tra được thẻ căn cước của Trần Cương, giấy chứng tử, thẻ căn cước của Trần Hân, tin tức báo đài, giấy chứng tử.
Còn đưa Giang Húc Hồng hỏi thăm hàng xóm của Liễu Vân và trường học của Trần Hân, hỏi thăm bạn bè Trần Hân các loại, còn đi đến trường học Liễu Vân nói Trần Hân mở huấn luyện, lúc này mới xác nhận lời Liễu Vân là thật.
Chỉ là chứng cứ hiện tại đã lật đổ toàn bộ chứng thực kia rồi.
Nghê Lam giao ra toàn bộ tài liệu ban đầu điều tra được, cung cấp cho Âu Dương Duệ tiếp tục điều tra.
Suy đoán trước đó của Âu Dương Duệ hẳn là chính xác, Liễu Vân ủy thác Nhị Lam Thần tra u hồn của Trần Hân, hẳn là có ý thăm dò.
Nếu như khi đó bọn họ tra ra có gì không đúng, chắc chắn sẽ hỏi bà.
Bà ta sẽ nghĩ kỹ đối sách, chỉnh lại quá khứ, sau đó kết thúc ủy thác, Nghê Lam và Lam Diệu Dương sẽ không cảm thấy có gì sai ở đây, cũng không báo cảnh sát, càng không truy tra.
Nhị Lam Thần không tra ra được vấn đề, thế là Liễu Vân cứ yên tâm lớn mật diễn tiếp.
Đứng sau đương nhiên có ý của Triệu Hưng, toàn bộ đều là chỉ thị của Triệu Hưng.
Triệu Hưng hẳn là Kền kền.
Ông ta muốn khống chế Liễu Vân.
Ông ta đưa bà ra khỏi thôn Đại Hà, cho bà một cuộc sống mới, ở thành phố lớn xa hoa trụy lạc, có nhiều tiền, được tôn trọng.
Thậm chí còn lừa gạt tình cảm hứa hẹn hôn nhân, lại cho bà một đứa con.
Nhưng Triệu Hưng không thể bị một đứa con gái trói chặt, cũng không thể cùng một người phụ nữ trải qua cuộc sống bình thường.
Đợi lúc ông ta đứng vững, đã nắm giữ chắc được Liễu Vân, ông ta đổi lại lời giải thích cái gì vì an toàn của hai mẹ con, vì làm ăn, tóm lại ông ta đổi một thân phận khác, kêu Liễu Vân yểm trợ cho ông ta, kêu Liễu Vân tiếp tục cống hiến cho ông ta.
Âu Dương Duệ và Nghê Lam thảo luận đến đây, có suy nghĩ: “Phải điều tra cái chết của Trần Hân một lần nữa.”
Lúc này Lam Diệu Dương tán thành: “Điều này rất quan trọng.
Bọn họ muốn giết Tiểu Hồng, có lẽ cũng bởi vì chuyện này.
Rốt cuộc Trần Hân gặp tai nạn xe ngoài ý muốn, hay là giống những người khác, bị diệt khẩu?”
Nghê Lam nói: “Có lẽ đây cũng là một nghi vấn nằm mãi trong lòng Liễu Vân.
Mục đích bà ta tìm chúng ta điều tra, tìm kiếm u hồn con gái, có phải phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng ta? Tình cảm của bà ta với Trần Hân rất tốt, nếu như Triệu Hưng thực sự giết con gái, lại lừa bà ta, có phải bà ta cũng đang tìm kiếm chân tướng? Giống như bây giờ bà ta cũng bị giết hại, nhưng vì ủy thác của bà ta, chúng ta vẫn truy cứu rốt cuộc tại sao Trần Hân chết.”
“Cũng có khả năng.” Lam Diệu Dương nói.
“Đoán nhiều như vậy, không phải chờ Tiểu Hồng tỉnh dậy là biết sao?” Hàn Châu ở bên cạnh nói.
Nghê Lam há to miệng rồi ngậm lại.
Giang Húc Hồng gửi tin tức tới, phẫu thuật đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Thời gian phẫu thuật dài như vậy, tình hình không quá lạc quan.
Hàn Châu nhìn biểu cảm của Nghê Lam, mím chặt miệng, không nói gì thêm nữa.