Đồ Tiểu Ninh không ngờ, sáng sớm, trong thời điểm đi làm cao điểm nhất, bà Hình khí thế hùng hổ trực tiếp đến đơn vị tự tay dằn mặt tiểu tam.
Kỷ Dục Hằng nói không sai, Hình tổng quả nhiên không còn vui vẻ được mấy ngày, nhưng còn chưa cần lãnh đạo ngân hàng động tay, đã có chuyện rồi.
Quý Giai trốn trong văn phòng không dám ra, bà Hình muốn xông vào trong lại bị Hình tổng đi ra cản trở, anh ta còn giả vờ giả vịt, đưa tay đẩy vợ một cái, “Em phát điên cái gì? Sáng sớm đến chỗ làm của anh làm gì?”
Bà Hình bị chồng đẩy lùi về phía sau vài bước, bên cạnh có một đồng nghiệp nam trẻ tuổi giơ tay đỡ lấy cô, khuyên nhủ, “Chị dâu, chị dâu, chị về trước đi, có chuyện gì chờ chúng tan làm về nhà rồi nói sau, chỗ làm nhiều người, chị không cần giữ thể diện cho Hình tổng nhưng cũng phải giữ thể diện cho mình chứ.”
Bà Hình rút tay lại và run rẩy, “Thể diện? Chồng tôi mỗi ngày ở co quan cùng cấp dưới làm loạn, anh ta đã không biết xấu hổ thì tôi còn cần mặt mũi gì? Tôi còn cần mặt mũi nào nữa!”
Hình tổng nghe nghiến răng nghiến lợi, tay chống nạnh nhìn mấy người đàn ông ở gần đó, “Mấy người chết hết rồi à? Đưa cô ấy ra khỏi đây đi!”
Sau đó, những người đàn ông ở các bộ phận chạy ra để kéo vợ anh ta, chị ta khàn giọng hét lên, “Để xem hôm nay ai dám động vào tôi!”
Không ai dám di chuyển nữa, vợ anh ta lại rơi nước mắt, “Tôi muốn tìm sếp của anh! Tôi muốn anh ta phải đứng phân xử việc này! Tôi muốn xem xem nếu làm to việc này lên, lãnh đạo của các người có chịu quản hay không!”
Càng ngày càng có nhiều người tập trung tại hành lang, thậm chí còn có các đồng nghiệp khác ở tầng khác đi thang máy tới tầng sáu để xem náo nhiệt.
Kỷ Dục Hằng vừa báo cáo công việc ở phòng tổng giám đốc xong, vừa đi ra đã thấy cửa văn phòng đứng chật cứng người, có người ở trong hành lang một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh và Triệu Phương Cương trong đám người, từng bước đi qua, dùng báo cáo gõ nhẹ vào đầu Triệu Phương Cương.
Triệu Phương Cương không hiểu gì bị đánh một cái, trong miệng mắng “m” vừa quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Dục Hằng.
“Lão, lão đại?”
Kỷ Dục Hằng nghiêm túc nói, “Làm gì ở đây? Quay về phòng.”
Triệu Phương Cương ôm đầu, trong miệng chỉ biết “ồ ồ”, rồi vội vàng kéo Đồ Tiểu Ninh đi, Đồ Tiểu Ninh bị Triệu Phương Vừa kéo đi, định thần lại mới phát hiện Kỷ Dục Hằng đang đứng ở trước mặt.
“Bị lão đại tóm được rồi, bảo chúng ta nhanh chóng về phòng làm việc.” Triệu Phương Cương vừa đi vừa xoa bóp gáy.
Đồ Tiểu Ninh cũng chột dạ đi về phía trước, phía sau truyền đến một số âm thanh hỗn loạn, cô và Triệu Phương Cương len lén quay đầu lại, nhìn thấy trưởng phòng nhân sự đã đi ra rồi.
Kỷ Dục Hằng đã đứng ở cửa phòng bộ phận, một tay anh đút vào trong túi quần, một tay dùng góc của tệp tài kiệu gõ lên cửa một cái, một mặt nghiêm túc chờ bọn họ, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo họ.
Triệu Phương Cương và Đồ Tiểu Ninh bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, giống như lúc còn là học sinh trốn học đi chơi, lúc trở về phòng học phát hiện chủ nhiệm lớp đang đứng ở cửa chờ bắt mình vậy.
Hai người mặt mũi xám xịt đi vào văn phòng, Triệu Phương Cương tiến lên phía trước, anh ấy vừa bước vào cửa đã bị Kỷ Dục Hằng cầm tập giấy đập lên đầu một cái, không nhẹ cũng không nặng, ngay sau đó anh nhìn sang Đồ Tiểu Ninh giơ tay lên, cô nhắm mắt đợi một cái cốc đầu giống như Triệu Phương Cương, tập giấy hạ xuống, nhưng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào tóc cô.
Triệu Phương Cương chứng kiến tất cả thì ôm đầu kêu lên, “Lão đại, anh trọng nam khinh nữ!”
Cánh tay Kỷ Dục Hằng đã hạ xuống lại cử động, Triệu Phương Cương vội vàng ôm đầu nhanh chóng chuồn về chỗ ngồi của mình, Đồ Tiểu Ninh theo sau trở về vị trí của mình, những người khác đã sớm đến, cũng nhìn một chút sự kiện bên ngoài, chỉ là nhìn thấy Kỷ Dục Hằng thì lập tức chạy về nên không bị bắt.
Kỷ Dục Hằng vẫn đứng ở cửa như trước, anh trầm giọng cảnh cáo: “Những chuyện ở bộ phận khác không liên quan gì đến mọi người, làm tốt công việc của mình, cẩn thận lời nói, chuyện hôm nay đừng để tôi nghe được một chữ nào là từ bộ phận của chúng ta nói ra.”
Khi tất cả mọi người đáp lại, anh bước vào văn phòng của mình.
Sau đó Triệu Phương Cương nhướn mày giơ điện thoại ra hiệu cho mọi người, Nhậm Đình Đình còn chưa hiểu chuyện gì, lập tức đến gần Triệu Phương Cương, “Sư phụ sư phụ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỷ Dục Hằng ở trong văn phòng ho một tiếng, Triệu Phương Cương lập tức chắp tay một cái, bái lạy cô, “Bà cô của tôi ơi, tôi cầu xin cô đừng hỏi nữa, tôi nói chuyện lại sẽ bị lão đại đập đấy.”
Quả nhiên hôm đó hai người Hình tổng và Quý Giai đã bị lãnh đạo gọi đi nói chuyện, buổi chiều cũng không đi làm, nhân lúc Kỷ Dục Hằng đi vắng, Triệu Phương Cương mới dám nói mấy câu, “Ôi mẹ ơi, buổi sáng tôi nhận được tin nhắn từ n đồng nghiệp gửi đến wechat, đều đến hỏi tôi về quả dưa lớn này.”
Hứa Phùng Sinh cũng chuyển điện thoại di động đang liên tục rung lên sang chế độ im lặng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đừng nói là anh, đồng nghiệp trước kia của tôi ở thành phố D đều nhắn tới, tốc độ lan truyền này quá đáng sợ.”
Nhiêu Tĩnh cũng để điện thoại ở chế độ im lặng, “Loại chuyện này người vợ luôn là người biết cuối cùng, chuyện tốt không ra ngoài chuyện xấu truyền ngàn dặm, thông tin trong ngành truyền rất nhanh chóng, gây ra chuyện lớn như vậy, không chừng hai người này đều phải nghỉ việc.”
“Sẽ xảy ra chuyện gì?” Đồ Tiểu Ninh nhịn không được hỏi.
Triệu Phương Cương lắc lư con chuột còn đang vi vu trên diễn đàn của đơn vị, “Ngân hàng vốn đã cấm nhân viên yêu đương, nếu vi phạm, một khi bị điều tra ra, cũng không ép buộc nhiều, hoặc là tự mình thức thời đề cập đến việc từ chức, ra đi còn coi như có thể diện, hoặc là bị đuổi việc cả hai, không thương lượng.”
Nhậm Đình Đình “Hả?” Một tiếng, “Không có nhân tình như vậy sao? Tại sao?”
“Nhân viên tài chính, chính sách né tránh người nhà, phòng ngừa lợi dụng quyền hạn để gian lận tư nhân, nếu là hai người cùng làm thì sẽ rất không ổn, còn không sa thải định giữ lại ăn tết hay gì?”
Nhậm Đình Đình cúi đầu ủ rũ, “Vậy em tốt nghiệp cũng không thể xin vào DR.”
Nhiêu Tĩnh nhịn không được bật cười một cái, Triệu Phương Cương lấy báo cáo gõ đầu Nhậm Đình Đình, “Đi xem báo cáo này thật tốt, trước khi tan làm kiểm tra trình độ phân tích dữ liệu tài chính của em.”
“Vầng.” Nhậm Đình Đình bĩu môi tiếp nhận.
Mọi người đi làm việc của mình, bộ phận yên tĩnh trở lại, chỉ có một mình Đồ Tiểu Ninh bị câu “đuổi việc” của Triệu Phương Cương làm đảo lộn suy nghĩ.
Buổi tối khi Đồ Tiểu Ninh đi thăm mẹ chồng thì thấy người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh đang thu dọn đồ đạc, cô buông túi xuống ngồi xuống hỏi mẹ chồng, “Giường bên cạnh được xuất viện rồi ạ?”
Mẹ chồng lắc đầu, “Đã đi chiều nay rồi.”
Sống lưng Đồ Tiểu Ninh cứng đờ, người bệnh nhân ở giường bên cạnh, mỗi lần họ đến đều vui vẻ chào hỏi bọn họ, rõ ràng trạng thái tinh thần rất tốt, làm sao có thể?
Cô nắm lấy tay mẹ chồng im lặng một lúc, một lát sau một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, người đàn ông vừa tiến vào đã điên cuồng tát vào mặt mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Người phụ nữ này chắc là vợ anh ta, nhìn anh ta tự đánh mình thì vội đi kéo anh ta, “Anh đừng như vậy.”
Giờ phút này người đàn ông cũng không quan tâm trong phòng bệnh còn có người khác, anh ta ôm đầu khóc lóc, “Mẹ đi rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con liều mạng đi làm kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Nó có ích lợi gì?!”
Vợ anh ta cũng khóc theo, anh ta lại đấm ngực, “Con không nên chỉ quan tâm đến công việc, con nên đến thăm mẹ mỗi ngày, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không gặp được, cũng không gặp được.”
Đồ Tiểu Ninh cũng rơi nước mắt, cô nắm chặt tay mẹ chồng không buông, mẹ chồng cũng đỏ hoe khóe mắt, biết cô sợ cái gì, nên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Mẹ còn có thể chống đỡ, mẹ còn muốn nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái nhỏ của mẹ chào đời nữa.”
Đồ Tiểu Ninh như một đứa trẻ nằm gối lên đầu giường bà, mẹ chồng sờ tóc cô, hai người không phải mẹ con mà nhìn lại còn giống mẹ con hơn.
“Dục Hằng từ nhỏ đã không biết cách biểu đạt, đôi lúc có chút hiếu thắng, có chấp niệm nhất định với một số chuyện, con thông cảm cho nó nhé.” Sau một thời gian mẹ chồng mở miệng.
“Anh ấy rất tốt với con” Đồ Tểu Ninh nói với mẹ chồng.
Mẹ chồng gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, các con tốt mẹ cũng vui vẻ, nhưng mà hai đứa công việc đều quá bận rộn, phải chú ý đến sữa khỏe của mình.”
Một lúc sau, con trai và con dâu của giường bên cạnh đi rồi, y tá tiến vào tiêm thuốc cho mẹ chồng, chào Đồ Tiểu Ninh, sau đó nói với mẹ chồng cô, “Cô giáo Ngô, vẫn là cô có phúc khí, con dâu mỗi ngày đều đến, nào giống như giường bên cạnh, bình thường cũng không thấy bóng dáng, hiện tại người không còn mới biết hối hận, có ích lợi gì.”
Mẹ chồng nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn, có con dâu giống như con gái ruột.”
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, Kỷ Dục Hằng bước vào.
Y tá lại cười, “Nhìn kìa, con trai hiếu thảo của cô cũng tới rồi.”
“Mẹ.” Kỷ Dục Hằng gọi mẹ, trao đổi ánh mắt với Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh đứng dậy muốn nhường chỗ cho anh ngồi, lại bị anh đè bả vai ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang nhìn mẹ.
“Hôm nay thế nào?”
“Cũng ổn, ăn ít hơn mọi khi một chút.” Y tá chủ động nói cho anh biết, sau đó lại nhìn kỹ hai vợ chồng bọn họ, “Ồ? Hai người làm cùng một chỗ à? Đồng phục có chút giống nhau.”
Cô nói như vậy, ngay cả mẹ chồng chưa bao giờ để ý cũng nhìn về phía họ.
Đồ Tiêu Ninh phản ứng rất nhanh, nhìn với cô cười cười, “Chị không biết đấy thôi, hiện tại ngân hàng, cơ quan hành chính và tổ chức làm việc gì, đều là một công ty may mặc ở thành phố C độc quyền, chuyên làm đồng phục, làm nhiều khó tránh khỏi có mấy đơn vị sẽ có cách thiết kế giống nhau, trên thực tế vẫn có một chút khác biệt, bộ đồ của tôi có đường kẻ, của anh ấy không có.
Cô y tá cũng nhìn ra, lại nói với mẹ chồng: “Con trai của cô Ngô ở cơ quan nhà nước, con dâu làm ngân hàng, đều là những nơi tốt.”
Đồ Tiểu Ninh kéo chăn bông cho mẹ chồng, “Đâu có, ai làm việc cũng đều vất vả.”
Cô y tá cảm thấy cô thật khiêm tốn, “Vất vả mấy nhưng cũng chưa bằng làm trong bệnh viện.”
Đồ Tiểu Ninh trả lời, “Đều là ngành dịch vụ mà khách hàng là thượng đế cả, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng. Bây giờ có ngành nào là dễ sống đâu? Với những người tự lập nghiệp, nhìn vào thì thấy anh ta sống trong một biệt thự sang trọng, lái một chiếc xe sang trọng. Nhưng có bao nhiêu người trong số họ không vay nợ? Vẫn là sướng trước khổ sau thôi, họ cũng có những buồn phiền của họ.”
Y tá gật đầu đồng ý, “Nói vậy cũng đúng.”
Khi y tá rời đi, mẹ chồng bình thường cũng không quan tâm hỏi cô làm việc gì lên tiếng hỏi: “Tiểu Ninh, con làm công việc gì trong ngân hàng vậy?”
Đồ Tiểu Ninh đang cắt táo, bây giờ cô đã thành thạo hơn trước nhiều, “Người quản lý dịch vụ khách hàng ạ.”
Mẹ chồng cô hiển nhiên không hiểu gì về mấy vị trí trong ngân hàng, lại hỏi lại: “Quản lý dịch vụ khách hàng là công việc gì?”
Đồ Tiểu Ninh giải thích với bà một cách dễ hiểu, “Mẹ, người quản lý này không phải là loại quản lý cao siêu mà mẹ hiểu. Đó chỉ là tên gọi chung cho một vị trí, giống như quản lý tiền sảnh là người hướng dẫn khách ở khu vực sảnh vậy, người quản lý dịch vụ khách hàng của chúng con là quản lý tín dụng, hướng dẫn cho vay tiền, nói một cách đơn giản đó là hướng dẫn khách hàng tạo một khoản vay.”
“Ồ ồ.” Nói đơn giản như vậy mẹ chồng cũng hiểu rồi, “Vậy thì bên con có chỉ tiêu gì không? Như kiểu mỗi tháng cần đạt chỉ tiêu tiền gửi bao nhiêu chẳng hạn?”
Đồ Tiểu Ninh cắt táo thành từng miếng nhỏ đưa cho bà, sau đó lại gọt tiếp. “Tất nhiên có rồi ạ, chúng con không chỉ có mời gửi tiết kiệm, mà còn phải tiếp thị khách hàng, tiếp thu đánh giá nữa.”
Bà Kỷ cầm miếng táo lên ăn, “Tiếp thị? Có phải là cùng khách hàng đi ăn tối không?
“Có khi cần, có khi không ạ, tùy thuộc vào sự sắp xếp của lãnh đạo.” Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng cắt táo đưa cho Kỷ Dục Hằng, còn ngẩng đầu nhìn anh.
Mẹ chồng không khỏi lo lắng. “Con gái vẫn là ít ra ngoài xã giao sẽ tốt hơn. Các cô gái trong ngân hàng của con đều xinh đẹp như vậy. Nếu gặp phải một kẻ xấu thì sao? Lãnh đạo của con là người thế nào? Không phải dạng thường xuyên bắt nhân viên của mình đi tiếp khách chứ?”
“Lãnh đạo của con?” Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng, giọng điệu còn cố ý kéo dài.
Kỷ Dục Hằng một tay tiếp nhận quả táo, một bàn tay khác vốn đặt trên vai cô nhẹ nhàng nắm lấy xương bả vai cô, không đau nhưng làm cho người ta cảm thấy nhột nhột, Đồ Tiểu Ninh lại không thể động thủ trước mặt mẹ chồng, đành phải nhịn, “Lãnh đạo của con tốt lắm, rất chăm sóc cho các nhân viên nữ, việc gì một mình anh ấy có thể làm được thì chắc chắn sẽ không gọi theo chúng con.”
Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, “Lãnh đạo này khá ổn, sợ nhất là loại lãnh đạo biết đối phương không có ý tốt mà vẫn bắt nhân viên nữ đi tiếp khách, vì tiền đồ của mình mà đẩy người khác vào nguy hiểm.” Bà lại nắm tay Đồ Tiểu Ninh, “Lãnh đạo của con là người tốt, hiện tại người như này ngoài xã hội không nhiều lắm, sắp sang năm mới rồi, hay là tặng cho anh ta một chút quà tết? Cảm ơn người ta bình thường chăm sóc mình. Đúng rồi, anh ta kết hôn chưa?”
“Mẹ.” Kỷ Dục Hằng cuối cùng cũng lên tiếng, “Ngân hàng có quy định nghiêm ngặt, không thể lén tặng quà cho lãnh đạo.”
Mẹ chồng nhíu mày tỏ ra không hiểu, “Lãnh đạo đó là kẻ ngốc sao? Tiểu Ninh không nói anh ta không nói thì ai biết?”
Đồ Tiểu Mịch ở một bên sắp cười không chịu được, cố ý nói, “Lãnh đạo của con là một người sống rất cẩn thận tỉ mỉ, thủ thân như ngọc, là một người rất có giáo dưỡng.”
Mẹ chồng ồ một tiếng, “Như vậy thì cuộc sống của người này chắc là chán lắm.”
Chỉ có Kỷ Dục Hằng vừa duy trì nụ cười trước mặt mẹ, vừa bắt đầu vỗ nhẹ vai Đồ Tiểu Ninh, từng chút từng chút một, tỏa ra “mùi cảnh cáo”.