Xe của Kỷ Dục Hằng là xe hạng B, không gian cũng đủ rộng, Đồ Tiểu Ninh chỉ cần hơi co người lại là có thể nằm ở hàng ghế sau. Còn anh thì đẩy ghế phụ ra sau một chút rồi ngủ trên ghế phụ.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy một người chân dài cao m như anh, mà ngồi ngủ trên ghế phụ chắc không thoải mái, vì vậy cô quỳ xuống vươn người lên trên ghế phụ hỏi anh, “Ông xã, hay là anh ngủ chung với em ở hàng ghế sau đi.”
Kỷ Dục Hằng mới nhắm mắt, anh từ chối ngay.
Đồ Tiểu Ninh biết nếu có anh nữa thì chỗ sẽ nhỏ hơn, “Không sao, em gầy, mình nằm chật tí.”
“Thôi, bệnh viện có camera giám sát.”
“Hả?” Đồ Tiểu Ninh nghe vậy cũng ló đầu ra xem, một lúc sau mới hiểu ý của anh. Mặt cô liền đỏ bừng, vỗ vai anh, “Em đâu có ý đó. “
“Ý nào?”
Đồ Tiểu Ninh xua tay, không nói chuyện với anh nữa, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng. Lúc nào anh cũng ỷ mình thông minh mà đi bắt nạt cô.
Cô nằm xuống lại ghế sau, đắp trên mình bộ vest của anh,còn anh thì đắp một chiếc áo khoác mỏng luôn để phòng hờ trong xe. Cô lo anh sẽ bị lạnh, nên gọi: “Ông xã.”
“Ơi?”
“Cái áo vest này trả lại anh đi, em sợ nửa đêm anh lạnh.”
“Anh khỏe hơn em, ngủ đi.” Giọng anh trầm lắng, có vẻ hơi mệt mỏi.
Đồ Tiểu Ninh không quấy rầy anh nữa, mới đó cô đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Thế là cô lại nhẹ nhàng trèo lên ghế trước, dưới ánh trăng trong vắt, cô nhìn thấy hàng lông mày rậm và sống mũi thẳng tắp của anh, dù anh đang ngủ cũng đẹp trai ngời ngời. Tim cô đập thình thịch, anh ấy chắc chắn mệt lắm rồi, hơn nữa anh còn hơi nhíu mày, trông anh như có tâm sự gì đó.
Đồ Tiểu Ninh muốn đưa ngón tay vuốt thẳng lại, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ chạm nhẹ vào đôi lông mày của anh, chúng giống như một thứ gì đó vô cùng quý giá tinh xảo, khiến cô phải rất chăm chú tỉ mỉ.
Cũng không biết cô đã giữ nguyên tư thế này bao lâu, mãi đến khi cô cảm thấy chân mình tê hết cả, nhưng đôi mắt cô vẫn lưu luyến không muốn rời mắt khỏi gương mặt thanh tú của anh. Nhìn đôi môi mỏng của anh chỉ đang cách mình rất gần, cô không kìm nén được nữa mà cúi đầu xuống hôn anh. Cô chỉ hôn nhẹ, như một chú chuồn chuồn vô tình khe khẽ chạm vào mặt hồ. Rồi cô lật đật rút về hàng ghế sau nằm xuống, như thể mình mới vừa làm chuyện xấu hổ, cô vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình trong bộ vest của anh. Trái tim cô lúc này đạp loạn xạ như trái tim thiếu nữ vừa mới biết yêu.
Tiếng hít thở đều đặn của anh vẫn vang đều đều, mũi cô vẫn ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc trên bộ đồ vest của anh. Cánh tay cô siết chặt bộ đồ như thể đang ôm anh, ngửi cái mùi đặc biệt chỉ có ở anh. Sự ngọt ngào trong lòng của một cô nhóc lém lỉnh vừa hôn anh thành công đang tràn ra, giống như làm thế rồi thì cô sẽ vui lắm.
Bời vì, bời vì đây chính là mùi của ông xã cô.
Cả đêm mơ mộng, Đồ Tiểu Ninh không ngủ được. Trời vừa hửng sáng là cô tỉnh dậy ngay, cũng không định ngủ thêm. Không biết là do Kỷ Dục Hằng cũng ngủ không ngon, hay là do tiếng sột soạt của cô đã làm anh thức giấc. Anh mở mắt ra, chuyện đầu tiên anh làm là quay lại nhìn cô.
“Em làm phiền anh rồi sao?” Đồ Tiểu Ninh cũng đang nhìn anh.
Kỷ Dục Hằng giơ tay che ánh nắng sớm mờ ảo, “Không phải, do đồng hồ sinh học của anh đúng giờ thức giấc.”
Đồ Tiểu Ninh ngồi xuống, cô xếp chiếc áo vest lại ngay ngắn, “Gần đây anh bận lắm đúng không?”
“Ừ, năm mới đang đến gần, đó cũng là nút giao bắt đầu của một mùa cao điểm kinh doanh, bộ phận mình sắp sửa tiến vào trạng thái nước rút.”
Cô hơi do dự, rồi hỏi anh: “Anh, anh thật sự sẽ trở thành giám đốc của chi nhánh ở Tân Thành sao?”
“Không thì em nghĩ tại sao anh lại đến bộ phận phát triển thị trường này?” Anh thậm chí nói luôn mà không thèm phủ nhận.
“Cho nên, bộ phận phát triển thị trường chỉ là bàn đạp cho anh thôi sao?”
Anh chỉnh ghế phụ cho thẳng lại “Cũng có thể nói là vậy, nhưng không hẳn là như vậy.”
Đồ Tiểu Ninh cũng nghiêng người về phía trước: “Anh Triệu nói gần đây bộ phận đang đấu thầu một dự án tiền gửi chính phủ.”
Kỷ Dục Hằng mệt mỏi xoa hai hàng lông mày, “Đó là kinh phí được cấp xuống từ việc xây dựng đường sắt. Tổng cộng có mười mấy ngân hàng đấu thầu, và cuối cùng chỉ có hai ngân hàng được lựa chọn dựa trên lợi thế về lãi suất.”
“Thế ngân hàng chúng ta có cơ hội chiến thắng không?”
“Cũng khó nói, so với các khoản tiền gửi tùy chỉnh mục tiêu của các ngân hàng nhà nước, thì các sản phẩm của ngân hàng mình có vẻ đơn lẻ.”
“Hạng mục này do anh đích thân phụ trách sao?”
“Trọng tâm công việc của anh chính là đầu tư dự phòng dự án từ năm ngoái. Số tiền này hơi lớn, cộng với việc chưa có kinh nghiệm đấu thầu nên một mình anh tự làm sẽ an toàn hơn.”
Đồ Tiểu Ninh không chịu nổi nữa, cô vươn tay bóp vai giúp anh, “Anh chắc là giám đốc bộ phận đầu tiên của DR đích thân làm hồ sơ mời thầu.”
“Công việc tất nhiên phải có người đứng ra làm, ai làm cũng vậy thôi.”
Đồ Tiểu Ninh lại xoa bóp cổ anh, nói nhẹ nhàng, “Anh Triệu nói nếu đấu giá thành công, anh sẽ chia tiền gửi cho mọi người trong bộ phận, mà em là người được chia nhiều tiền nhất à?”
“Anh Triệu của em còn nói gì nữa?” Kỷ Dục Hằng hỏi ngược lại. Đồ Tiểu Ninh bắt gặp ánh mắt hơi ranh mãnh của anh qua gương chiếu hậu.
Đồ Tiểu Ninh không dám bán đứng đồng nghiệp nữa, “Không, hết rồi, không nói gì nữa.”
Đôi mắt Kỷ Dục Hằng híp lại, “Xem ra Triệu Phương Cương cứ lanh chanh cái miệng, mai mốt anh phải nói anh ấy mới được.”
Đồ Tiểu Ninh lại vươn ra hàng ghế trước, “Đừng mà, đừng mà! Làm vậy là anh bán đứng em đó?”
Anh ngồi thẳng người, cô nhìn qua gương chiếu hậu nên không nhìn thấy biểu cảm của anh, cô chỉ cảm thấy anh có vẻ như đang cười, “Em tưởng anh giống em sao?”
Đồ Tiểu Ninh vỗ cái ‘bốp’ vào lưng anh.
Bọn họ quậy nhau ồn ào một lúc, rồi Đồ Tiểu Ninh nói với anh một cách nghiêm túc, “Anh nên chia đều số tiền kiếm được. Em không muốn trở thành người đặc biệt.”
Chính xác thì cô muốn tự mình đạt được bằng thực lực, cũng không muốn anh bị người ta bắt chẹt trong tương lai.
Kỷ Dục Hằng yên lặng nhìn cô một lúc, đưa tay lên xoa đầu cô, cũng không hỏi gì, chỉ nói đúng một từ, “Ừ.”
Sau đó thì Kỷ Dục Hằng ra cửa bệnh viện mua đồ ăn sáng, Đồ Tiểu Ninh đến phòng bệnh tìm mẹ. Bà quả nhiên cũng rất chu đáo, đã dậy từ sớm rồi.
“Không biết tối hôm qua cha con ngủ có ngon không, thuốc tê tan hết rồi có bị đau không.” Mẹ cô vẫn lo lắng cho cha cô, mắt bà đã có quầng thâm.
“Chủ nhiệm đã nói có y tá chăm sóc rồi mà?”
“Nói thì nói vậy, nhưng đâu phải mình bỏ tiền ra mời người ta tới, thì làm sao người ta tận tâm được.”
Mẹ cô lại vỗ đùi nói: “Ôi! Hôm qua mẹ sơ suất. Mẹ nên hỏi chủ nhiệm xem là cô y tá nào đang trực, để tới phòng ICU tặng ít tiền cho người ta.”
“Y tá mà cũng phải lo lót tiền sao?” Đồ Tiểu Ninh không có ý coi thường các y tá, nhưng cô nghĩ rằng chỉ có bác sĩ trong bệnh viện mới cần phải lo lót tiền thôi.
Mẹ cô nheo mắt nhìn cô ấy, “Trời ơi ai bảo con tôi đang làm trong ngành dịch vụ thế, vài ba cái quy tắc ngầm này mà cũng không biết.” Mẹ cô lại làm động tác tay như đang đếm tiền, “Tuy rằng không phải lúc nào lo lót rồi cũng là xong chuyện, nhưng nếu không lo lót thì chắc chắn sẽ không xong chuyện đâu. Nói chung làm gì đi nữa thì tốt nhất vẫn nên lo lót một chút cho mọi chuyện dễ dàng hơn.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Kỷ Dục Hằng đã mua bữa sáng về. Nhìn dáng vẻ anh mặc một bộ vest bảnh bao nhưng lại cầm theo bịch đồ ăn sáng trên tay, thấy chẳng giống ai. Chuyện này mà đồn vào ngân hàng thì ai cũng phải há to miệng kinh ngạc cho mà xem.
Trước cửa bệnh viện chỉ có món bánh quẩy ăn với sữa đậu nành, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bánh quẩy nhiều dầu mỡ nên cô chỉ cắn vài miếng rồi bỏ chúng sang một bên.
Mẹ cô tiết kiệm quen rồi nên trừng mắt nhìn cô, “Con là thiên kim đại tiểu thư hả? Mới cắn vài miếng là không ăn nữa? Đừng có lãng phí! Ăn hết cho mẹ.”
Đồ Tiểu Ninh trề môi miễn cưỡng cầm bánh quẩy lên, nhưng nhìn cái bánh quẩy mà cô khó nuốt quá. Trong khi cô còn đang băn khoăn không biết nên ăn hay không thì Kỷ Dục Hằng đã cầm lấy nó từ tay cô, lại đưa sữa đậu nành cho cô, “Uống sữa đậu nành đi.” Rồi anh ăn những cây bánh quẩy còn thừa của cô, anh ăn tự nhiên ăn ngon lành hết chiếc bánh.
Hơi nóng từ sữa đậu nành ở đầu ngón tay truyền đến, mẹ cô than thở, “Dục Hằng, con đừng có chiều con bé hoài như vậy, chiều hư con bé đó, rồi con bé càng ngày càng hư cho mà xem.”
Kỷ Dục Hằng chỉ đành cười trừ mới mẹ.
Nụ cười của anh giống như ánh bình minh mới ló dạng mà Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy sáng nay, vừa trong trẻo vừa tươi sáng, khiến lồng ngực cô ấm áp như cốc sữa đậu nành trên tay, cô nhấp một ngụm. Rõ ràng là một cốc sữa đậu nành bình thường, nhưng sao mà cô lại thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Ăn sáng xong, bọn họ đến đợi ở cửa phòng ICU. Một lúc sau đúng là có một anh y tá đẩy cha cô đang nằm trên giường di động đi ra.
Mẹ cô chạy nhào lên, bà gọi ông Đồ rồi hai mắt bà đỏ hoe, cha cô cũng năm trên giường vươn tay ra nắm lấy tay mẹ, hai người nắm chặt lấy tay nhau.
“Cho ông chừa, coi mốt ông có dám uống rượu nữa không!” Rõ ràng là bà đang rất lo lắng, nhưng bà vẫn trách móc ông.
Lúc này, cha cô mới nhận lỗi như một đứa trẻ, nhưng sau ca mổ ông vẫn còn yếu, giọng nói thì đờ đẫn. “Không uống nữa, không uống nữa, sạn thận không phải bệnh, lúc nó đau thì có chết người thôi.”
“Được rồi, được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, mau đưa bệnh nhân về phòng bệnh đã.” Y tá bước ra nói.
Họ mau chóng lùi lại nhường đường, Kỷ Dục Hằng đi bấm thang máy, Lúc y tá đẩy cha vào thang máy, anh ấy còn mỉm cười gật đầu chào người y tá.
Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy cảnh này, nhưng lúc đó tâm tư của cô đều dồn vào cha mình, nên cũng không để ý lắm.
Khi cha cô trở về phòng bệnh và mọi việc đã ổn định, Đồ Tiểu Ninh nhìn đồng hồ rồi nói với Kỷ Dục Hằng, “Cha không sao rồi, anh đi làm trước đi.”
Kỷ Dục Hằng nói: “Không vội đâu.” Anh ở lại với cô một lúc cho đến khi anh nghe hết mấy cuộc điện thoại, rồi anh bị mẹ giục đi làm ngay.
“Đi làm đi Dục Hằng, có mẹ với em ở đây.”
Kỷ Dục Hằng nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Vậy thì em chăm sóc cha mẹ nhé.”
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, anh mới cầm điện thoại mở cửa phòng bệnh bước ra.
“Chờ đã.” Đồ Tiểu Ninh đuổi theo.
Anh dừng lại, cô nhón chân buộc lại cà vạt cho anh, vuốt phẳng áo sơ mi cho anh rồi ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm.
“Được rồi đấy.”
Trong mắt anh là bóng hình của cô, anh còn đứng nán nán lại đó một lúc.
Đồ Tiểu Ninh đẩy anh đi rồi nhẹ giọng nhắc nhở: “Đến lúc phải đi rồi đấy.”
“Ừ.” Anh thôi nhìn cô và quay người đi.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy anh đã khuất bóng trong hành lang dài, thì cô mới quay trở lại giường của cha mình.
Mẹ nhìn cô, “Hay là con cũng đi làm đi? Mẹ nghĩ Dục Hằng mệt lắm. Cuối năm chắc ngân hàng bận lắm phải không?”
“Đầu năm với cuối năm thì ở ngân hàng làm việc bất chấp ngày đêm.” Đồ Tiểu Ninh tìm một cái ghế, ngồi xuống.
Mẹ nhíu mày, “Trên đời này làm gì có chuyện gì là dễ dàng, thành quả luôn tỷ lệ thuận với sự cố gắng.” Bà lại thở dài, “Mẹ nói này, hai đứa bọn con kiếm đủ tiền tiêu là được rồi, cần gì mấy triệu làm chi? Suy cho cùng thì sức khỏe mới là thứ quan trọng nhất, kiếm nhiều tiền hơn mà không có sức khỏe thì có ích lợi gì đâu? Lúc gặp Dục Hằng con phải nói với Dục Hằng đừng có quá liều mạng như vậy.”
Đồ Tiểu Ninh nghe nhưng không nói gì, trên đời này làm gì có nghề nào dễ dàng? Đều là phải ra sức đào hố mới có được một củ cải cả, giống như mình uống ly nước, chỉ có mình mới biết nó lạnh hay ấm.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, cô thấy màn hình cuộc gọi là Nhiêu Tĩnh, cô đi ra ngoài hành lang để nhấc máy.
“Tôi qua điện thoại chị bị đứa cháu gái nhỏ chơi, rồi làm rơi xuống bồn vệ sinh, phải đem cắm trong thùng gạo cả đêm mới mở máy được. Chị thấy em gọi cuộc, có chuyện gì vậy em?” Nhiêu Tĩnh hỏi.
“Cha em đã phẫu thuật sỏi thận lần hai ở Nhân Tế, đêm qua bỗng có chuyện không ổn. Em nghĩ chị từng làm việc với bên tài chính của bệnh viện này, nên em định nhờ chị hỏi tình hình cha em giúp em, nhưng bây giờ ổn cả rồi.” Đồ Tiểu Ninh tóm tắt câu chuyện.
“Hả?” Nhiêu Tĩnh tự trách bản thân, “Sao lại đúng vào ngay đêm qua mà bị dính nước cơ chứ, cha em bây giờ thế nào rồi?”
“Cha em chỉ bị một chỉ số nhỏ bất thường sau ca phẫu thuật thôi, làm em hết hồn, nhưng hôm nay cha em đỡ hơn rồi.”
“Vậy thì sáng nay em đừng đi làm nữa, chị xin phép Kỷ tổng giúp em.”
“Vâng, em cảm ơn chị Nhiêu.”
“Không sao đâu, yên tâm chăm sóc cho cha của em đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồ Tiểu Ninh quay trở lại phòng bệnh, vừa đúng lúc cô thấy y tá vừa nãy thay ca đang đẩy giường của bệnh nhân bên cạnh vào phòng mổ, vừa nhìn thấy mẹ của cô thì anh y tá liền lễ phép cười, hỏi: “Chàng trai vừa rồi là con trai của bà phải không?”
Mẹ cô nói, “Đó là con rể của tôi.”
“Con rể của bà sao?”
Người đó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh nhảu giơ ngón tay cái lên, “Con rể của bà nhiệt tình thật đó, đêm qua anh ấy cứ như suýt nữa là tóm lấy tôi luôn vậy đó, mới vừa nhìn thấy tôi là anh ấy đã hỏi rằng tôi có phải là y tá trực trong phòng ICU không, rồi lại hỏi có bệnh nhân tên Đồ Thạch An ở trong đó không.”
Mẹ sửng sốt, anh y tá tiếp tục nói, giọng anh ta như đang kể công, “Dù sao thì đêm qua chồng của bà cũng không bị gì cả. Tôi đắp chăn cho ông ấy ba lần, cho ông ấy uống nước hai lần, thậm chí khi ông ấy đi vệ sinh, tôi còn bưng bô tiểu cho ông. Tôi làm y như những gì con rể bà dặn, tôi chăm sóc mà ông ấy thoải mái sạch sẽ lắm luôn đó.”
Nhìn anh y tá là biết ngay đã nhận tiền của Kỷ Dục Hằng rồi.
Lúc này, Đồ Tiểu Ninh với mẹ đều có phản ứng như nhau, hai mẹ con nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.