Nói thật là đối với những chuyện không quan trọng thời cấp hai, Kỷ Dục Hằng thật sự không nhớ nổi, nhưng cô kể chi tiết như vậy khiến anh có chút hứng thú lắng nghe một chút.
“Không phải em nói thời cấp hai em bận theo đuổi idol không có thời gian quan tâm đến anh sao?”
“Đúng vậy, em không để ý đến anh, lần đó cũng là bị bạn cùng cùng bàn kéo đến hành lang đi ngắm hotboy của trường.” Đồ Tiểu Ninh xòe bàn tay, “Hotboy Kỷ, thật ngại quá, nói ra thật là xấu hổ, lúc đó danh tiếng của anh lọt vào tai em tận ba năm, nhưng đến năm lớp mới lần đầu tiên nhìn rõ anh.” Những gì cô nói đúng là sự thật.
Kỷ Dục Hằng tựa người vào bàn ăn, đầu ngón tay đặt ở mép bàn gõ một cách hứng thú, “Nói nghe xem, cảm nhận của em lúc đó thế nào.”
Đồ Tiểu Ninh cố ý úp úp mở mở, “Lúc đó là, nói thật ra không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ cảm thấy cũng như vậy thôi.”
Anh lại gõ nhẹ đầu cô, “Cũng như vậy là như thế nào?”
Đồ Tiểu Ninh than một tiếng ui da rồi kéo tay anh ra, “Sao anh cứ đánh đầu em thế, vốn dĩ đã không thông minh đánh tiếp ngu hơn thì làm thế nào?”
Hai người ồn ào một lúc rồi anh giục cô đi tắm, cô không chịu, còn đi xuống bếp, nhìn qua tủ thức ăn một lúc, không tìm thấy lon nước có nắp giật, chỉ thấy một lon cháo Bát Bảo.
Tuy nhiên hôm nay cô có chút ám ảnh bởi việc mở lon bằng một tay, cho dù là cháo hộp cô cũng bắt anh phải thử.
Cô bỏ lon cháo vào trong tay anh, “Trong nhà chỉ có cái này, hay là anh thử mở bằng một tay xem đi?”
Kỷ Dục Hằng đẩy lon cháo lại, trách móc, “Nhanh đi tắm đi.”
“Anh xem, một chút nguyện vọng nhỏ này cũng không đáp ứng em.” Đồ Tiểu Ninh có chút không vui.
Kỷ Dục Hằng cười cười, “Đợi em tắm xong thì làm hài lòng em, được chưa.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Đợi Đồ Tiểu Ninh tắm xong mới biết lời anh nói rốt cuộc là ý gì, ngay lúc định bước đi, cô bị anh nhốt lại mấy lần đều không biết nên làm thế nào kiềm chế bản thân, nhà cô là căn nhà cũ, cách âm không tốt, cô sợ bị bố mẹ nghe thấy, đành phải không ngừng đẩy anh ra, cuối cùng lúc sắp khóc mới giơ tay đánh anh.
Giường của cô là chất gỗ bình thường, nhưng không chắc chắn bằng giường gỗ đỏ của nhà anh, đã cũ với lại diện tích nhỏ, Đồ Tiểu Ninh quả thực vừa lo lắng cách âm không tốt vừa lo lắng chất lượng giường không tốt, muôn vàn nỗi băn khoăn lo lắng, toàn thân vô cùng xấu hổ, cứ nhắc nhở anh liên tục, Kỷ Dục Hằng dứt khoát ôm cô ngồi trên bàn học, hai người ầm ĩ không hay biết đã đến sáng.
Nhìn ánh đèn vàng đầu giường, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy anh đang dọn dẹp lại bàn học của mình, nghĩ đến khung cảnh lúc nãy hai người ở kia dây dưa, cô cảm thấy sau này không thể nhìn thẳng vào chiếc bàn đọc sách viết chữ từ lúc nhỏ của mình nữa.
Dọn dẹp xong tất cả anh mới vén chăn lên nằm xuống, Đồ Tiểu Ninh nghiêng người qua, góc độ vừa hay chạm môi anh, hai người lại không kiềm chế được hôn nhau, thân mật dính lấy nhau, rất nhanh hai người rơi vào tình trạng hô hấp gấp gáp, sau một trận nóng bỏng lại bắt đầu một trận dây dưa mới.
Quần áo ngủ của cô lại bị vén lên, anh cúi xuống hôn, cô bị nụ hôn làm cho mê mẩn, không kìm được duỗi tay cởi đồ ngủ của anh, anh một tay cởi ra, lộ ra thân trên khỏe mạnh, nhìn thấy cô điên đảo thần hồn, giống như dây leo quấn lấy dính vào người anh.
Cuối cùng Đồ Tiểu Ninh mềm nhũn nằm trên ngực anh, mọi người luôn nói phụ nữ mới như sói với hổ, cô vẫn chưa tới tại sao đã có xu hướng này rồi, trước đây cô mơ hồ với chuyện này, nhưng sau khi xác định được tâm ý của mình, thì phát hiện cùng người mình thích ở cùng nhau mới chân chính lĩnh hội được điều tuyệt vời khi làm chuyện này, loại cảm giác hòa quyện lúc đó khiến cô nguyện ý dành trọn trái tim mình cho anh
“Tắm lại lần nữa không?” Bàn tay Kỷ Dục Hằng vuốt nhẹ ở trên lưng trần cô, cuối cùng dừng lại ở bờ mông nhỏ nhắn của cô.
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Lúc này mf đi tắm cha mẹ chắc chắn biết chúng ta làm chuyện gì.”
Anh vén tóc cô, “Em nghĩ không tắm là cha mẹ không biết à?”
Đồ Tiểu Ninh vẫn xấu hổ, “Dù sao em cũng không tắm.”
Anh ôm cô, “Vậy ngủ thôi.”
Cô nép mình vào trong vòng tay của anh, còn có chút thất vọng, “Anh vẫn chưa biểu diễn mở lon bằng một tay cho em.”
“Đợi lần sau có cơ hội.”
“Lần sau là lần sau.”
Đồ Tiểu Ninh khẽ đấm anh một cái, “Thế mà cũng nói.”
Kỷ Dục Hằng giữ lại đôi tay không an phận của cô, “Đừng làm loạn.”
Cô không trêu chọc anh nữa, cô nằm trên người anh, đôi chân nhỏ cuộn ở giữa đùi và eo anh.
Hô hấp của Kỷ Dục Hằng lại có hơi nặng nề, vỗ mông cô, “Không muốn ngủ nữa có phải không?”
Nhưng cô vẫn nằm ở trên người anh giống như một chú mèo, cọ sát vào người khiến anh không kìm được.
Anh ôm chặt lấy cơ thể cô, thấp giọng nói, “Không ngủ thì đừng ngủ nữa.”
Đồ Tiểu Ninh đã an phận, vùi đầu vào xương quai xanh của anh, cảm thấy xương quai xanh của anh rất đẹp, không kìm được chạm vào, rất muốn cắn anh một phát, đương nhiên chỉ là trong suy nghĩ của cô.
Kỷ Dục Hằng lại vỗ mông cô, “Ngủ đi.”
Tay Đồ Tiểu Ninh vẫn đang mò mẫm xương quai xanh của anh, trong lòng nghĩ anh là đàn ông mà xương quai xanh lại còn đẹp hơn của phụ nữ, anh cứ để cô chạm vào, cô cứ nghịch như thế rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, một lúc sau vẫn nửa tĩnh nữa mơ lẩm bẩm.
“Chồng ơi.”
“Ừ?”
“Thời cấp hai anh….”
Anh nhìn nhìn cô, cô đã từ từ nhắm mắt lại, như đã sắp chìm vào giấc ngủ.
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng hỏi, “Sao cơ?”
Cô đấu tranh vật lộn, tiếp tục nói mê, “Thực ra….”
“Thực ra cái gì?”
Cuối cùng cô rên lên một tiếng như con muỗi, “Rất đẹp trai.” Sau đó im lặng chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Dục Hằng siết chặt cánh tay, đắp chăn cho cô, vuốt ve lông mày và đôi mắt nhắm chặt của cô, trong bóng tối, ánh mắt trong veo của anh, bất giác mỉm cười.
Giải đấu bóng rổ ngành ngân hàng của thành phố C chính thức mở màn vào thứ bảy tuần này tại nhà thi đấu, trận khai mạc chính là ngân hàng DR với ngân hàng A
Đồ Tiểu Ninh vốn dĩ cho rằng trước đây Triệu Phương Cương nói khán đài toàn là nữ nhân viên ngân hàng là giả, ai ngờ là thật, cũng may bộ phận bọn cô đến sớm, nếu không thì sẽ không có chỗ ngồi, ngay cả Đường Vũ Hủy cũng đến, lần đầu tiên ngồi cùng bọn cô, còn cố ý ngồi bên cạnh Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh thực ra không hề muốn ngồi cùng cô ta, nhưng không còn cách nào khác, cùng một bộ phận, cần giữ thể diện.
Không lâu sau cầu thủ hai bên đã ra sân, khán đài bắt đầu hò hét.
Đồng phục đánh bóng của ngân hàng DR là màu trắng tinh, rất tươi mát, làm cho làn da mỗi người vừa trắng vừa nổi bật, đồng phục của ngân hàng A là màu đỏ, cũng rất bắt mắt.
Đồ Tiểu Ninh nhìn thoáng qua đã thấy Kỷ Dục Hằng trong đoàn người, dáng người cao lớn đẹp trai xuất chúng, lúc vừa ra sân ngay cả nhân viên nữ ngân hàng khác ngồi bên cạnh đều kinh ngạc ca thán, “DR không hổ danh là nơi giá trị nhan sắc cao nhất của giới tài chính, ai ai cũng đều đẹp trai.”
“Đúng vậy, số đẹp trai nhất.”
Sau đó rất nhiều người nghe thấy thì tập trung nhìn người số nói trên, vừa thấy đươc anh thì một nhóm nữ bắt đầu la hét.
“A a, thật sự rất đẹp trai! rTong vòng năm phút tôi cần biết tất cả tin tức của anh ấy!”
Một lúc sau có người đến chỗ ngồi của bọn họ hỏi, “Người số của ngân hàng các bạn là ai vậy?”
Người được hỏi là một nhân viên quầy của bộ phận doanh nghiệp, cô ấy nói với vẻ mặt đắc ý, “Anh ấy sao, anh ấy là hotboy bảng hiệu của ngân hàng DR chúng tôi.”
“Bộ phận nào, tên gì vậy? Trước đây sao chưa từng thấy?”
“Kỷ Dục Hằng, giám đốc của bộ phận phát triển thị trường số một, mới từ bên giám sát ngân hàng chuyển đến, hiện tại là giám đốc trẻ tuổi nhất của ngân hàng DR chúng tôi.”
“Là giám đốc sao?”
“Phải~”
Nhiêu Tĩnh nghịch nghịch đồ cổ vũ trong tay, vừa lắc vừa nói một cách tinh nghịch: “Vàng không giấu được, Kỷ Tổng sắp nổi rồi.”
Đồ Tiểu Ninh không nói gì, lực chú ý luôn ở trên sân bóng, nói thật là cô cũng không hiểu luật bóng rổ, dù sao nhìn thấy DR vào bóng cứ thế hô theo là được.
Đội trưởng Triệu Phương Cương là tiền đạo, Kỷ Dục Hằng là hậu vệ ghi điểm, cả hai phối hợp ăn ý, lúc bắt đầu Triệu Phương Cương đã chuyền bóng cho Kỷ Dục Hằng trực tiếp đưa vào trong rổ, DR ghi trước hai điểm, toàn sân nhốn nháo.
Triệu Phương Cương và Kỷ Dục Hằng ở trên sân vỗ tay nhau, Nhậm Đình Đình nhìn thấy mặt đỏ tim đập, không kìm được đứng lên hét lớn, “Sư Phụ! Cố lên! Sư phụ! Cố lên.”
Làm cho rất nhiều người nhìn về phía cô.
Nhiêu Tĩnh tức giận cầm lấy chiếc túi che mặt mình, nhanh chóng kéo Nhậm Đình Đình ngồi xuống, “Tiểu Nhậm, sư phụ m đang thi đấu không nghe được đâu.”
Nhậm Đình Đình vẫn ngoan cố bênh vực, “Rõ ràng là sư phụ em chuyền bóng rất tốt, nhưng tại sao mọi người chỉ cổ vũ cho Kỷ tổng chứ?”
Đồ Tiểu Ninh đang uống nước khoáng thiếu chút nữa bị sặc, cô bé này quả nhiên là fan cuồng của Triệu phương Cương.
Thực lực của đội Ngân hàng A cũng không thể đánh giá thấp, rất nhanh đã đuổi kịp tỷ số, bọn họ ý thức được sự lợi hại của Triệu Phương Cương và Kỷ Dục Hằng, lập tức thay đổi chiến thuật, cho người phòng ngự kèm chặt hai người bọn họ. Nhưng Triệu Phương Cương là người có khả năng tùy cơ ứng biến, đối phương nhắm vào bọn họ, anh ta lại chặn lại, mỗi lần bóng được chuyền đến tay Kỷ Dục Hằng, anh ta sẽ nhanh bước chặn người ngăn cản Kỷ Dục Hằng lại, để Kỷ Dục Hằng nhanh bước di chuyển đến vị trí trống ném bóng.
DR vừa vào một quả, ngay cả Nhiêu Tĩnh đều hét lên đẹp trai, dường như anh chính là trời sinh thống trị toàn bộ hội trường trận đấu.
Đối phương lần đầu thi đấu với Kỷ Dục Hằng, ngay sau khi thua hai quả chuẩn bị thay đổi chiến thuật lần nữa, bọn họ xin phép tạm dừng trận đấu.
DR cũng nhân tiện điều chỉnh chiến thuật, cả nhóm đến khu vực nghỉ ngơi riêng, nhân viên hậu cần nhanh chóng đưa nước khoáng và nước tăng lực.
Kỷ Dục Hằng một tay chống eo đứng thẳng, có chút thở hổn hển đang nghe Triệu Phương Cương bố trí phương án tác chiến từng bước một, hậu cần đưa nước đến, những người khác đều uống nước khoáng trước, chỉ có Kỷ Dục Hằng chọn một lon nước tăng lực, sau đó anh ngước mắt nhìn lên khán đài bắt đầu tìm kiếm.
Lúc ánh mắt giao nhau với Đồ Tiểu Ninh, cô cảm thấy hô hấp của mình sắp ngưng, chỉ thấy lòng bàn tay trái anh nắm lon nước, duỗi ngón trỏ đặt trên nắp bật, đầu ngón tay móc vào kéo về sau, sau cùng thuận lợi mở ra, có thể xem là động tác mở nắp lon bằng một tay đẹp nhất, anh đưa lon nước lên ngẩng đầu uống một ngụm, cảm thấy yết hầu nhô lên, toàn bộ đấu trường lập tức hét lên, giống như năm đó.
Bọn con gái của ngân hàng bên cạnh đang ôm lấy sự kích động hoan hô, “Aaaaa! Mở nắp lon bằng một tay! Còn là tay trái mở nắp lon! Đẹp trai quá..!”
Mà DR bên này chuyển ánh nhìn qua nhìn bọn họ, vẫn đang bàn tán, “Kỷ Tổng vừa nãy đang nhìn ai vậy?”
“Còn có ai chứ, Đường Vũ Hủy đó!”
Chỉ là tiếng bàn tán của bọn họ quá lớn, toàn bộ truyền vào trong tai bọn cô, Đường Vũ Hủy nghe thấy sự bàn tán của mọi người, ngồi bên trong nhẹ nhàng thẳng lưng đậy, còn vuốt vuốt mái tóc dài, tự hào như thường và cũng bất giác khẽ mỉm cười, như thể đúng giống như trong lời nói của người khác.
Mà Đồ Tiểu Ninh lúc này mỗi một vị trí trong thân thể giống như nước có ga vị đào mật đang không ngừng sủi bọt, lòng cô cũng giống như viên kẹo vừa ngọt vừa mềm, cô ngồi đó, ánh mắt cứ nhìn theo anh, dường như tất cả mọi người trong hội trường đều biến mất, trong ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy anh, chỉ có thể dung nạp anh.
Mở lon bằng một tay, đây là ám hiệu của bọn họ, anh làm cho cô nhìn, khóe miệng cô nhịn không được cười ngọt ngào, bởi vì toàn hội trường chỉ có cô biết người đang tỏa sáng chói lóa kia, là người đàn ông của cô.