Dĩ nhiên, lúc cô kể cho Kỷ Dục Hằng nghe chuyện này đã lược bớt đi rất nhiều chi tiết.
Anh di chuyển bước chân của mình một chút, hai người họ lại bắt đầu bước đi.
Cô nói: “Lúc đó còn trẻ khờ dại, yêu đương cũng không suy nghĩ gì nhiều tới những chuyện chẳng hạn như liệu có hợp hay không hợp.” Nói ra cũng tốt, ai mà không có quá khứ chứ.
Anh đưa mắt nhìn về phía trước rồi hỏi tiếp: “Rồi sao hai người lại chia tay?”
Đồ Tiểu Ninh cũng không có ý định giấu giếm: “Anh ấy có lý tưởng của anh ấy, em có kế hoạch của em, em không giỏi việc thi cử nên hoàn toàn không có ý định thi lên nghiên cứu sinh, anh ấy thì học y nên chỉ có thi lên nghiên cứu sinh mới là đầu ra. Thực ra thì bọn em đã ra mắt cha mẹ hai bên từ lâu, cũng đã chuẩn bị đính hôn, thậm chí ngày đính hôn cũng đã chọn xong rồi, nhưng anh ấy thi vào trường nguyện vọng một là ở thành phố C, nhưng thành tích không tốt nên anh ấy đã nộp đơn xin điều chỉnh nguyện vọng vào trường ở thành phố Z, cũng là quê nhà của anh ấy. Dự định ở lại thành phố C lúc đầu của anh ấy không thành nên muốn em cùng anh ấy đi về đó, nhưng mà gia đình em thì chỉ có mỗi một đứa con gái là em thôi. Em không thể cứ như vậy mà bỏ mặc hết tất cả để cha mẹ ở lại rồi đi đến một thành phố xa lạ khi tương lai của em vẫn còn rất mờ mịt được. Ít nhất thì cũng phải đợi đến khi một trong hai người ổn định rồi hãy bàn sau. Với lại hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, anh ấy cảm thấy em cứ do dự không quyết đoán không chịu cho anh ấy một câu trả lời nên bọn em chiến tranh lạnh. Anh ấy lựa chọn quay trở về đó và chuẩn bị thi lại, vào cái ngày vốn là buổi lễ đính hôn đó của bọn em, anh ấy lại ra đi trong lặng lẽ.”
Chẳng biết Kỷ Dục Hằng đã dừng bước từ lúc nào, trong ánh hoàng hôn đã dần tối lại, cả vẻ mặt và bóng người của anh đều yên tĩnh, có lẽ là không ngờ tới trong đoạn tình cảm kia của cô, vậy mà cũng có một chuyện hoang đường đến như vậy.
Nhưng khi ấy đối với cô mà nói, đó là nỗi đau tột cùng, nhưng những chuyện đã từng là kỷ niệm đau buồn này bây giờ nhắc lại chúng cũng đã như là gió thoảng mây bay.
“Ngày đó em đã không chút do dự mà lựa chọn chia tay, rất tuyệt tình.” Giọng nói của cô bình thản như thể chỉ đang kể về một câu chuyện cũ không quan trọng trước đây: “Em không hề cảm thấy việc anh ấy bỏ buổi lễ đính hôn khiến em mất thể diện, mà ngược lại em thấy nếu việc ở bên nhau chỉ càng ngày càng khiến cả hai người mệt mỏi, thì không cần phải tiếp tục nữa, không chỉ có mỗi chuyện này, giữa em và anh ấy vẫn còn nhiều khúc mắc khác nữa, anh ấy vẫn luôn là người rất khó để mang đến cảm giác an toàn cho người khác.”
Cô đột nhiên nói rất nhiều, gần như là không hề giữ lại trong lòng một chút nào, cô thản nhiên nhìn về phía anh: “Sau khi chia tay, em đã ngay lập tức thay đổi hết tất cả phương thức liên lạc trước đây, rồi chuyện sau đó thì anh cũng đã biết đại khái rồi đó. Em đi cùng Nhiêu Tĩnh đến bệnh viện Nhân Tế để trao đổi về việc giao dịch lương của nhân viên bệnh viện, chị ấy giao cho em phụ trách việc đưa nhân viên tới đó giúp nhân viên y tế kích hoạt thẻ, tình cờ lại gặp được anh ấy, lúc đó em mới biết sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, anh ấy thi vào Nhân Tế và trở về thành phố C. Lúc đó anh ấy đã biết em ở làm DR. Sau khi tiếp cận Lăng Duy Y để hỏi thông tin liên lạc của em nhưng không có kết quả, thì anh ấy đã tìm tới tận ngân hàng, sau đó thì đụng phải anh.”
Hình ảnh anh ra tay giúp đỡ vẫn rõ ràng như chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nếu anh không xuất hiện đúng lúc đó, có lẽ cô cũng không biết nên làm cách nào để né tránh Lục Tư Tĩnh.
Cô lại nói thêm: “Sau đó anh ấy lại tìm tới thêm lần nữa, em nói với anh ấy rằng em đã kết hôn, để anh ấy nhìn về phía trước không cần lãng phí thêm thời gian trên người em nữa.”
Phía sau lại có tiếng xe xình xịnh đang lái tới, từ xa xa đã bắt đầu bấm còi, Kỷ Dục Hằng đưa tay ra kéo cô lại, anh dùng lực hơi mạnh nên cô lập tức va vào ngực anh, có thể nghe thấy được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Đợi chiếc xe đó chạy đi, cô mới lấy đầu ngón tay chọc chọc vào anh: “Sao, chuyện nên nói em đã nói hết rồi, giờ đến lượt anh.”
Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường: “Trước đây em đã hỏi rồi và anh cũng đã trả lời rồi.”
Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, ý của anh là cái lần cô đưa anh đến thăm trường đại học của cô đó sao? Vẻ mặt của cô trở nên có chút khó tin: “Anh, anh nói thật sao? Làm sao có thể?”
Làm sao có thể được chứ? Anh là Kỷ Dục Hằng đó.
Anh bày ra vẻ mặt thảnh thơi hỏi lại: “Anh không biết là loại ảo giác gì đã khiến em cho rằng thời đại học nhất định là anh đã yêu đương rồi, nhưng cho dù em có tin hay không đi nữa, thì đó vẫn là câu trả lời của anh.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy khó tin, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh thôi cũng đã cảm thấy được rằng anh không hề nói dối, giữa vợ chồng với nhau phải có lòng tin tối thiểu.
Anh lại dẫn cô tiếp tục đi về phía trước: “Thời anh còn là học sinh, thời gian là thứ phải tranh thủ từng giây từng phút. Ngay cả khi đi vệ sinh, anh cũng kiểm tra đồng hồ. Sự học không bao giờ có điểm cuối cùng, cho dù là học qua sách vở, thực hành ở ngoài xã hội hay học hỏi ở mọi người. Tất cả đều là môn học hết.” Anh lại kéo nhẹ cô đi vào phía trong để những người đi đường qua lại không đụng phải cô. “Chuyện yêu đương cũng giống như chơi trò chơi. Đều cần phải tốn thời gian và sức lực, nhưng đối với anh mà nói, hai thứ thời gian và sức lực này đều rất quý giá, không thể lãng phí được.”
Lời nói hời hợt của anh khiến cô thấy được, đối với bản thân mình thì anh có yêu rất nghiêm khắc, nhưng đối đãi với người khác thì anh lại rất rộng rãi, thoải mái. Anh là người có mục tiêu rõ ràng. Đó là lý do tại sao thành tựu anh đạt được bây giờ lại xuất sắc đến như vậy. Quả nhiên không có chuyện gì là dễ dàng. Người trẻ tuổi như anh có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc bộ phận kinh doanh DR đều là do sự tích lũy, học hỏi trước đây và sự cố gắng nỗ lực không ngừng ở thời sinh viên của anh, nhưng rất nhiều người chỉ nhìn thấy được một mặt vinh quang của anh mà lại không hiểu được những cay đắng ở phía sau.
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra được bóng dáng cô độc của anh ở trong trường đại học, có ngồi trong thư viện, có bôn ba ở trong công ty thực tập và còn có giao thiệp với đủ loại người. Câu hỏi tại sao anh lại có sự chững chạc và trầm lắng hơn so với tuổi thật, vào giờ phút này cũng đã cho cô có được một câu trả lời thực sự.
Từ khi còn học tiểu học anh đã bắt đầu một cuộc sống không có cha, anh trở thành tất cả hy vọng của mẹ, càng về sau bệnh tình của mẹ anh ngày càng nặng, anh vứt bỏ cả tương lai đầy hứa hẹn của mình để trở về làm một người con hiếu thảo, đã phải gồng gánh gia đình từ khi còn nhỏ. Thật ra thì anh đã rất mệt mỏi, phải không?
Cô vô thức nhích người lại gần bên cạnh anh, bàn tay vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay anh cũng không khỏi nắm chặt lấy đầu ngón tay của anh.
Hai người cứ như vậy mà đi dọc theo con đường hẹp quanh co của bờ biển này, cả hai người đều không nói thêm lời nào nữa, nhưng cảm thấy khoảng cách giữa họ bây giờ gần như đã xích lại gần hơn một chút.
Trở về khách sạn, dùng bữa xong, cô đề nghị đi dạo một chút.
Anh đồng ý, hai người đi đến bãi biển riêng của khách sạn, thực ra thì đây cũng là một trong những đường bờ biển của bãi biển Jimbaran nổi tiếng ở đảo Bali, khách sạn này vừa vặn được xây dựng ở đây.
Sóng biển về đêm có lẽ ấm hơn ban ngày một chút, nhưng nghe thấy tiếng “Rào rào rào rào” vẫn khiến cho người ta cảm thấy thật là dễ chịu.
Cô đột nhiên muốn đi dạo trên bãi cát nên cởi giày định giẫm lên, anh không ngăn cản mà chỉ nói: “Cẩn thận.”
Cô thuận thế kéo anh xuống cùng, dường như anh không muốn làm bẩn giày, nhưng không thể làm gì được cô cho nên cuối cùng cũng giẫm lên cùng cô.
Cô đi lại gần nơi có nước biển một chút, nhưng anh lại kéo cô quay trở lại khoảng cách an toàn, từng đợt sóng tràn lên trên bãi cát rồi lại rút đi, nhưng đều không vượt qua hai chân cô, họ chôn vùi chân ở trong cát mịn, giống như đạp lên một miếng bọt biển, vừa mềm mại lại vừa thoải mái.
Cô vén vạt váy lên, để cho nước biển cũng tạt vào trên chân cô, tận hưởng sự yên tĩnh có một không hai này, anh đứng ở ngay bên cạnh cô, đột nhiên lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu.
Nhìn lại, vì giữ cô mà giày của anh cũng đã ướt sũng nên cô lập tức lùi lại về phía sau.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?” Cô hỏi.
Anh đi theo cô: “Ngày mai không có sắp xếp kế hoạch gì đặc biệt hết. Hai ngày nay đã mệt lả rồi, nên chúng ta nghỉ ngơi ở khách sạn đi. Đây là khách sạn nghỉ dưỡng, cái gì cũng có hết.”
“Vậy thì ở lại khách sạn đi. Ai bảo nó đắt như vậy chứ, nếu sớm biết vậy thì mấy ngày trước em cũng không đi ra ngoài chơi đâu, ở cho bõ tiền thuê.” Cô nói xong thì lại thấy tiếc tiền.
Anh chỉ giơ tay lên xoa nhẹ tóc cô, lòng bàn tay ấm áp.
Cô lại đi thêm vài bước, đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi anh.”
Động tác của anh ở trên tóc cô hơi chậm lại: “Hả?”
Đồ Tiểu Ninh nói có chút không lưu loát, nhưng vẫn nói với anh: “Buổi chiều em, cố tình gây sự, xin lỗi anh.”
Cô xin lỗi anh vì sự nóng nảy lúc trước của mình. Cảm xúc bất chợt ập đến đến đó đến bây giờ cô cũng không thể giải thích được, đây là loại cảm giác không thể nói rõ ra được. Có lẽ trong tiềm thức cô đã xem anh như là một người thân thiết, nên đã phát tiết toàn bộ với anh, bây giờ nghĩ lại thì cô có chút không đúng.
“Không sao đâu. Nhưng mà sau này cũng không cần phải xin lỗi.” Anh nói.
Cô ngước mắt lên thì bắt gặp được ánh mắt của anh, anh nói là sau này sao?
Tay anh vẫn còn luồn vào trong tóc cô, trong con ngươi của anh có bóng dáng của cô.
“Giữa anh và em cần gì phải khách sáo như thế.”
Trong lòng lại giống như bị cái gì đó đánh trúng, nhưng cô biết rằng ý của anh là hai người họ là vợ chồng, đúng vậy, giữa vợ chồng còn nói tới chuyện khách sáo hay không khách sáo gì nữa chứ, như vậy thì thật là cứng nhắc, không thân mật gì hết.
Cô khẽ “Vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Quay trở về phòng thì Lăng Duy Y gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Thật là, hôm nay vừa nghĩ đến cô ấy, cô ấy đã tìm tới rồi, chỉ có thể nói là “thần giao cách cảm”.
v của nhà họ Tề: “Sao rồi, có mặc bồ đồ bơi mà tớ cho cậu mượn chưa? Chồng cậu có nhìn đến nỗi không chớp mắt luôn không?”
Quả chanh nhiều C: “Tớ không có xuống nước.”
v của nhà họ Tề: “Chết tiệt, vậy cậu chỉ đi dạo trên bờ biển và dọc cát thôi đó hả?”
Quả chanh nhiều C: “Ai nói tới biển thì nhất định phải đi bơi chứ?”
v của nhà họ Tề: “Đồ Tiều Ninh, cậu đúng là cái đồ đầu gỗ, cậu thực sự cho rằng cậu đang đi du lịch à? Cậu phải làm cho chồng cậu mê mệt sắc đẹp của cậu chứ, như vậy thì cậu mới có thể nắm chặt trái tim của anh ấy được!”
Quả chanh nhiều C: “…”
v của nhà họ Tề: “Dũng cảm lên một chút đi, cô gái! Ồ không, cô vợ người ta chứ.”
Điện thoại sắp hết pin, Đồ Tiểu Ninh để nó xuống tủ đầu giường, thấy Kỷ Dục Hằng đang hút thuốc ở trên ban công nên cô chuẩn bị đi tắm trước.
Cô cởi chiếc váy lụa quấn quanh eo xuống, chiếc váy lụa tuột xuống rơi trên sàn nhà, đôi chân thon dài, trắng nõn của cô lộ ra ngoài, cô lại cởi chiếc áo choàng tua rua ra để lộ ra bộ đồ tắm lộ rốn không tay. Giờ phút này có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn được chiếc bụng phẳng lì không chút mỡ thừa và vóc người tuyệt vời của cô.
Cô lại giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của mình, cô cảm thấy tóc mình cũng đã hơi bết dầu sau khi phơi nắng cả một ngày, vừa mới chuẩn bị bước chân trần vào phòng tắm thì thấy Kỷ Dục Hằng đang dựa vào cửa sổ sát đất ở ban công chăm chú nhìn mình.
Trong miệng anh vẫn còn đang ngậm khói, đốm lửa rõ ràng đã bị dập tắt, giống như ánh mắt lúc này của anh vậy, khuôn mặt của Đồ Tiểu Ninh không khỏi đỏ bừng, bị anh nhìn thẳng như vậy thật là xấu hổ.
“Em đi tắm đây.” Cô vừa nói vừa ôm lấy bộ quần áo mang theo để thay muốn chạy trốn.
“Chờ một chút.” Nhưng anh lại mở miệng nói, giọng nói cũng rất bình thường, “Em không biết bơi sao?”
Cô gật đầu.
“Muốn học không?” Theo động tác mở miệng của anh mà cũng có một ít khói phả ra từ trong mũi anh, giờ phút này rõ ràng là anh có cảm giác không thể kiềm chế được, nhưng mà cô lại đẹp mắt chết người.
“Buổi tối thế này mà học bơi á?” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy học bơi vào buổi tối rất là kỳ quái.
Anh tiếp tục hút thuốc một cách thờ ơ, hàng lông mày tuấn tú hơi nhướng lên: “Vừa đúng lúc em mặc đồ bơi còn anh đang mặc quần bơi. Bình thường còn phải thay đồ tới lui, phiền phức.”
Anh nói như vậy cô cũng cảm thấy hơi có lý, dù sao cũng đã mặc rồi không nên lãng phí, chiều ngày mốt là sẽ rời đi rồi, sau này có thể không còn có cơ hội mặc nữa.
“Học có khó không?” Cô hỏi.
Anh đứng thẳng người dậy, hút nốt một hơi thuốc cuối cùng rồi điếu thuộc bị đè tắt ở trong gạt tàn: “Không khó.”
Đồ Tiểu Ninh bán tín bán nghi bước tới.
Ai dè nó lại cực kỳ khó!
Lúc cô ở trong nước, cái mông lúc nào cũng cong lên, Kỷ Dục Hằng đỡ eo cô, nói: “Hít vào, hóp bụng.”
“Làm sao hóp được?” Cô cảm thấy mình hóp đến sắp không còn bụng tới nơi luôn rồi.
“Em thả lỏng ra một chút, lúc chân đạp nước phải chú ý đến góc độ, như thế này.” Anh đưa tay ra nâng chân cô lên thực hiện mẫu động tác.
Hai người dựa rất sát vào nhau, anh dạy rất nghiêm túc và cô cũng rất tập trung học, chẳng qua động tác qua lại khiến cô không khỏi khẽ run lên, tư thế đó học cũng không đúng lắm, cô hơi căng thẳng nắm lấy thành hồ bơi nhưng trơn trượt quá nên cô tuột xuống, trong nháy mắt đã bị uống mấy ngụm nước.
Lúc được anh kéo lên, cô dán chặt lên người anh chán nản nói: “Không học nữa, không học nữa. Khó quá.”
“Kiên trì một chút nữa.”
Cô lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy anh, hai chân vốn là đang đạp nước bởi vì động tác dựa sát lại gần nhau của hai người nên cô cũng quấn chân quanh hai bên hông anh, một tay anh dùng sức ôm cô, để cho cô tìm được một chút cảm giác an toàn.
Nhưng cô quấn chặt như vậy khiến cho anh hơi không chịu nổi nữa, anh đè hai cái chân nhỏ đang không yên ở dưới nước của cô lại: “Đừng lộn xộn.”
Vẻ mặt của Đồ Tiểu Ninh vô cùng ngơ ngác “Em đâu có lộn xộn.” Cho đến khi cô cảm thấy chân mình chạm đến thứ gì đó cứng rắn, khuôn mặt cô lập tức nóng lên như lửa đốt.
Tiêu rồi, không phải là do cô cố ý đâu.