Văn Phòng Ẩn Hôn

chương 51

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lớp trưởng của bọn em không phải gọi em như vậy sao?” Anh hơi mỉm cười, sau cùng búng nhẹ tàn thuốc ra khỏi đầu ngón tay, một số bay đi trong gió, một số rơi bên chân bọn họ.

Biệt danh này của cô là do lớp trưởng gọi khi bọn họ cùng nhau tham dự đám cưới của một người bạn học cấp hai, không ngờ anh lại nhớ.

Cô nhếch miệng, “Trí nhớ của anh cũng thật tốt.”

Anh lại rít một hơi thuốc, nghiêng đầu thở ra theo gió, “Xem ra cái tật hồ đồ hồi cấp hai của em vẫn còn nhỉ.”

Những sợi tóc nhẹ nhàng của anh bay trong gió, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy cũng có chút mê ly, cũng không phủ nhận, “Tại vì có một lần em mượn lớp trưởng bài tập về nhà để chép, mà chả hiểu sao lại còn chép luôn cả tên của cậu ấy, bị giáo viên mắng cho một trận tơi bời, nên lớp trưởng đã đặt cho em cái tên này.”

Anh nghe vậy có vẻ thích thú, ngồi xuống chiếc ghế mây trên ban công rồi vẫy vẫy tay ra hiệu bảo cô đến ngồi.

Có lẽ cử chỉ vẫy tay này của anh đã quá quen thuộc, cô thoáng chốc như đang trong lúc làm việc, không kiềm chế được nghe lời anh tiến qua, vừa mới bước đến bên cạnh đã bị anh kéo xuống ngồi ngay trên đùi.

Tư thế này có vẻ quen thuộc, lần trước còn là lúc anh uống say, bây giờ anh đang tỉnh táo làm sao không xấu hổ cho được, nhưng nghĩ lại việc thân mật hơn nữa bọn họ cũng đã làm qua rồi, ngồi trên đùi tính là gì chứ, bọn họ đã là vợ chồng thật sự rồi, nếu như cô vẫn nhăn nhó quá mức thì lại có vẻ thật quái đản.

“Lúc trước lớp K của bọn em ở tầng mấy?” Anh đột ngột hỏi, đây là lần đầu tiên cả hai nói về trường cấp hai kể từ khi kết hôn.

Đồ Tiểu Ninh ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, hơi hơi ngả người ra sau. “Lúc đó mỗi tầng đều có lớp, khóa chúng ta thì lớp A của anh ở tầng ba, còn lớp K của bọn em ở tầng năm. “

Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn trà, “Lớp của bọn anh ở tầng mấy anh còn không nhớ, em lại nhớ rõ như vậy sao?”

Đồ Tiểu Ninh xua tay, “Vốn dĩ em cũng không nhớ được, nhưng lúc đó có một nữ sinh không biết học lớp nào, trong lúc nhất thời suy nghĩ không thông đã nhảy lầu ngay tại của phòng học của bọn em, nên ký ức của em về việc lớp em ở tầng năm rất sâu, đếm ngược một chút còn không phải lớp các anh ở tầng ba sao?”

Kỷ Dục Hằng rõ ràng là vừa mới biết chuyện này, “Còn có chuyện như vậy ư?”

Đồ Tiểu Ninh không hề ngạc nhiên chút nào trước phản ứng của anh, “Học sinh giỏi như các anh chắc chắn là mù tịt về thế giới bên ngoài, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền, may là cô nữ sinh đã nhảy xuống lầu đó được nhà trường phát hiện kịp thời, nhặt lại được mạng sống, năm đó có nhiều lời đồn về vụ việc này, có người cho rằng cô ấy nhảy lầu vì quá căng thẳng không chịu được áp lực học hành, có người cho là bị giáo viên mắng gây tổn thương đến lòng tự trọng, có người còn nói…” Cô đột ngột dừng lại không nói nữa.

Kỷ Dục Hằng không thích nghe nửa chừng, vỗ vỗ đầu cô, “Còn nói gì?”

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh một cái, lúc này mới hắng giọng, “Còn có người nói là do cô ấy tỏ tình với hotboy bị từ chối, nhưng tình cảm sâu nặng không biết làm sao, nên lấy cái chết ra để uy hiếp.”

Kỷ Dục Hằng nháy mắt quay người lại, trọng tâm của cô không ổn định khiến cô suýt ngã xuống bể bơi.

Cô bị dọa tới mức ôm chặt cổ anh, “Anh đó, em cũng đâu có nói hotboy đó là anh đâu.”

“Anh chỉ đứng lên thôi, em căng thẳng làm gì?” Kỷ Dục Hằng nói.

Đồ Tiểu Ninh sợ ngã nên ôm cổ anh sống chết không buông, lại lắc lắc anh, “Không có việc gì anh đứng dậy làm chi?” Sau đó cô hỏi: “Chẳng lẽ thật sự là đã tỏ tình với anh sao, anh làm chuyện có lỗi với người ta, sau nhiều năm bị cắn rứt lương tâm sao? Chột dạ rồi?”

Kỷ Dục Hằng trực tiếp đưa cô đến mép bể bơi, làm bộ như muốn buông tay.

Đồ Tiểu Ninh ngay lập tức dùng cả hai chân hai tay quấn lấy anh như một con gấu túi, sợ hãi nói: “Em sai rồi, em sai rồi.”

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, bám chặt vào người anh, thắt lưng sớm đã tuột ra, vạt áo cũng buông lỏng, có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong không sót thứ gì, lúc này cô ở trước mặt anh mặc cũng như không mặc.

Anh bị cô quấn chặt toàn thân đều nóng lên, Kỷ Dục Hằng đứng cho gió thổi một hồi lâu, đến khi cô hắt xì mới ôm cô trở về phòng.

Ném cô lên giường, anh nói: “Sau này ít nghe mấy tin đồn vớ vẩn lại.”

Đồ Tiểu Ninh trốn trong chăn lầm bầm, “Đó toàn là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, ai bảo anh lúc đó là nhân vật tâm điểm chứ.” Nói xong cô còn chưa ngưng, lại cảm thán một tiếng: “Nếu như lúc đó biết tương lai anh sẽ là chồng em, em còn cần theo đuổi ngôi sao nào nữa, em cũng theo đuổi anh luôn cho rồi, cũng có thể trải nghiệm cảm giác được cả trường quan tâm cao độ là như thế nào. “

Kỷ Dục Hằng đang đóng cửa ban công lại, hành động của anh cùng lúc với giọng nói của cô, anh quay lại, “Em nói cái gì?”

Đồ Tiểu Ninh đương nhiên sẽ không nói lại lần nữa, giả vờ ngớ ngẩn, “Em nói, lúc đó em bận rộn theo đuổi ngôi sao không có thời gian để ý tới anh.”

Kỷ Dục Hằng kéo rèm cửa lại, không khỏi thích thú, “Vậy các ngôi sao đó của em, đã theo đuổi được chưa?”

Đồ Tiểu Ninh mặt mày ủ ê nói: “Nói ra mới thấy bất tài, ngay cả buổi liveshow của người ta em còn chưa được xem qua.” Sợ bị anh cười nhạo, cô giải thích, “Đó là do thời sinh viên em không có tiền mua vé đi xem thôi, nếu là bây giờ, chỉ cần họ mở là em sẽ đi xem. “

Anh quả nhiên khịt khịt mũi, “Sao vậy? Bây giờ em giàu rồi à?”

“Bây giờ cũng không có tiền, có điều để mua vé VIP đi xem thì dù có đập nồi bán sắt em cũng phải moi ra cho đủ!” Nói đến đây tình cảm ấp ủ lâu năm của cô gái đã nổi dậy, khó tránh được vô cùng phấn khích, cô vỗ vỗ vào chăn, “Hơn nữa em còn bất chấp tất cả để đi xem!”

Anh đứng ở đầu giường nhìn cô từ trên xuống, “Ai cho phép em bất chấp tất cả chứ? Dám bỏ việc thử xem?”

Đồ Tiểu Ninh quên mất chuyện này, lập tức bò qua, khóc không ra nước mắt, “Đừng mà sếp, cầu xin anh hãy làm người tốt đi, người tốt sẽ sống một đời bình an đó sếp!” Cô suýt chút nữa ôm lấy đùi anh.

Kỷ Dục Hằng xốc chăn ngồi lên giường, đẩy cô, “Đừng chơi chiêu này với anh, vô ích thôi.”

Đồ Tiểu Ninh lại bộ dạng chân chó tiến lại gần, một giây sau đã dính chặt lên người anh, có chút nũng nịu, “Ông xã.”

Cô chưa từng làm vậy trước đây, anh hơi sững người i, ngồi sát vào đầu giường và “Hửm?” một tiếng.

Đồ Tiểu Ninh dựa vào vai anh, với giọng điệu nghiêm túc, “Xem một buổi liveshow của thần tượng là ước mơ của em khi còn nhỏ.”

Anh hạ cằm xuống dựa vào trán cô, “Ước mơ của em thật đơn giản.”

Đồ Tiểu Ninh biết anh sẽ nói vậy, cô bĩu môi: “Anh không thể dùng thước đo của học sinh giỏi các anh để so sánh với học sinh yếu bọn em được, lúc em còn đi học cũng không có tham vọng cao cả gì, nhưng thời học sinh em rất hạnh phúc, tất cả những gì không vui đều theo tiếng hát của thần tượng mà bay đi, em đã sớm qua cái tuổi đu idol rồi, không thể hét lên hay phấn khích khi thấy tin tức của họ như hồi đó nữa, và em cũng không còn thời gian cùng sức lực, nhiệt huyết và yêu thích những người nổi tiếng như hồi còn trẻ, những tâm tình trong lòng khi ấy cũng theo sự trưởng thành của em và sự gột rửa của xã hội mà dần trở nên khác biệt, nói đi xem buổi biểu diễn không bằng nói là đi tưởng niệm lại cái thời vô tư vô lo của bản thân, giản đơn mà hạnh phúc, cô bé ngốc nghếch mỗi ngày cùng với đám bạn cùng lớp tán dóc về những câu chuyện phiếm trong trường và theo đuổi những ngôi sao.” Cô lại nghiêng nghiêng đầu, “Lúc còn nhỏ, khát vọng lớn nhất là được trưởng thành, cảm thấy khi trưởng thành thì có thể thoát khỏi sự kiểm soát của người lớn, muốn làm gì thì làm, nhưng khi trưởng thành em mới thực sự phát hiện thế giới của người lớn có quá nhiều bất lực và phiền não, mơ ước trước đây của em đến hôm nay chỉ còn lại khuôn mặt ủ rũ, nếu như có thể, em rất muốn quay lại thời học sinh, lấy lại trái tim thuần khiết của mình, không bị quấy rầy bởi xã hội phức tạp, người ta thường nói khi bạn bắt đầu hồi tưởng về quá khứ thì bạn đã già rồi, quả thật bây giờ càng ngày càng thấu hiểu, lúc bản thân ao ước trở thành người lớn mới chính là quãng thời gian đáng ao ước nhất của đời người.”

Anh yên lặng không nói gì, cô nghĩ anh đã ngủ, nhìn lên thì nhận ra không phải, anh đang nhìn cô, đôi mắt sâu không nhìn ra được cảm xúc vẫn y như trước, một lúc sau anh lên tiếng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, “Nói cả nửa ngày cũng không biết ngôi sao mà em theo đuổi là một người hay hai người.”

Đồ Tiểu Ninh duỗi ra ba ngón tay, “Ba người, là một nhóm, em thích nhất người hát chính.”

Anh ấn vào tay cô, “Ngày mai phải ra khơi rồi, đi ngủ sớm thôi.”

Đồ Tiểu Ninh ngoan ngoãn “ừm” một tiếng nói, hỏi tiếp: “Vậy còn buổi hòa nhạc?”

“Chờ khi nào mở rồi nói.”

Đồ Tiểu Ninh biết điều này nghĩa là anh đã không ý kiến, cô như đã nhìn thấy hy vọng, vui vẻ không nhịn được ôm lấy anh, “Cảm ơn ông xã.”

Kỷ Dục Hằng giữ cô lại không để cô động đậy nữa, sau đó kéo chăn lên và tắt đèn.

Ánh đèn mờ đi, Đồ Tiểu Ninh lại chui ra khỏi chăn, cô nhìn Kỷ Dục Hằng, thật sự là nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Cô không khỏi suy nghĩ về tình trạng hôn nhân hiện tại của họ, tuy rằng cô là một người vợ không mấy đạt yêu cầu, nhưng với tư cách là một người chồng, có thể nói anh hoàn hảo về mọi mặt.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu thời trung học cô để ý nhìn anh nhiều như những nữ sinh khác, liệu cô có thích anh không?

Nghĩ đến đây cô lập tức dừng lại, lại nghĩ gì vậy không biết, lúc đó cô còn là một cô bé đơn thuần như vậy, còn không hiểu tình yêu là gì, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy bạn nam này thật khôi ngô anh tuấn, nhưng tình yêu… khi thốt ra hai từ này cô không biết vì sao lại bối rối hoảng sợ, vội vàng đi tìm điện thoại để chuyển hướng chú ý, chấm dứt những suy nghĩ lung tung tiếp theo.

Cô lướt lướt xem những bức ảnh chụp hôm nay, đột nhiên dừng lại ở một tấm ảnh, đó là bức ảnh tự chụp của cô lúc cô ở dốc Tình yêu chiều nay, bây giờ xem kỹ lại mới phát hiện anh ở phía sau cũng lọt vào trong khung hình, có lẽ ngay lúc anh ngẩng đầu lên, ở góc độ đó giống như tầm mắt anh đang dừng trên người cô, con ngươi được ánh nắng chiều phản chiếu tạo nên vẻ ấm áp, đây là dáng vẻ dịu dàng hiếm có của anh.

Cô lại phóng to để xem, không nhịn được dùng đầu ngón tay chạm vào mặt anh trên màn hình, đến tận bây giờ cô vẫn còn chút hoài nghi, một người xuất chúng như anh sao lại có thể trở thành chồng cô chứ?

Cô đăng nhập thêm một tài khoản nhỏ, đăng bức ảnh này lên, cứ coi như đó là một bức ảnh chụp chung của bọn họ đi, lại đính kèm một câu thơ.

— Trời chiều đẹp vô hạn, nhưng thời gian tồn tại ngắn ngủi…

Lòng thầm nghĩ, câu thơ này thực sự phù hợp với tình trạng hiện tại của họ.

Ngày hôm sau, họ ra khơi đến đảo Blue Dream.

Trước khi khởi hành, hướng dẫn viên đã nhắc nhở người bình thường hay bị say xe không được ở ngồi đầu và đuôi thuyền, tốt nhất nên ngồi giữa, nếu không sẽ bị say sóng.

Đồ Tiểu Ninh hơi yếu, khi đến bến đã uống thuốc chống say sóng.

Vì hôm nay toàn bộ đều là các hoạt động dưới nước nên cô mặc một bộ đồ bơi ở bên trong, bộ áo tắm mà Lăng Duy Y cho cô mượn vô cùng tinh tế, phía trên là một chiếc áo ôm không tay hở rốn, phía dưới là quần bơi nữ, nhưng lại có một lớp lụa mỏng bên ngoài, như vậy mặc trước mặt mọi người cũng không nhìn ra là đồ bơi, nó giống váy đi biển hơn, chỉ là cô không thích mặc áo không tay hở rốn ở chỗ đông người, nên phía trên lại khoác thêm một chiếc áo khoác len lua tua rộng rãi mua ở bãi biển lúc đi với cha mẹ sang Thái Lan chơi trước đây, như vậy cô mới không cảm thấy mất tự nhiên.

Kỷ Dục Hằng vẫn mặc áo phông trắng như trước, chỉ là hôm nay đi biển nên đã đổi một chiếc quần đi biển, Đồ Tiểu Ninh cẩn thận quan sát hai chân của anh, trong màu da trắng đượm nét nam tính, vừa thon thả lại mang vẻ rắn chắc cường tráng, quan trọng là không có nhiều lông chân, hẳn là người này lúc đầu thai đã được ông trời thiên vị tặng hết tất cả gen tốt cho rồi.

Ánh mắt nhìn thoáng qua cánh tay của anh, cô không thể không nói, “Liên tiếp vài ngày đều là những hạng mục dưới nước, để em xem thử khi nào tay anh mới lành được.”

“Tối qua anh có xem, đã đóng vảy rồi.” Kỷ Dục Hằng dựa lưng vào lan can cầu tàu, uể oải chống khuỷu tay.

Bộ dạng nhàn nhã lúc này của anh so với vẻ tinh anh tỉ mỉ thường ngày đúng là một trời một vực, trong thoáng chốc Đồ Tiểu Ninh thật sự muốn chụp lại hình anh gởi vào nhóm để Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương xem thử.

Trên cầu tàu có vài người đẹp mặc bikini, lúc này đang đứng bên cạnh lan can mà Kỷ Dục Hằng dựa vào, liên tục tạo dáng trên nền trời xanh mây trắng.

Bọn họ nhảy múa và lắc lư, ngực vừa trắng vừa to, một số người đàn ông không nhịn được tháo kính râm xuống nhìn ngắm.

“Nhìn đâu vậy hả?” Sau đó là bị vợ mình nhéo lỗ tai.

Kỷ Dục Hằng không nhìn bọn họ, nhưng Đồ Tiểu Ninh lại nhìn, sau đó nhìn lại bản thân, ngực của bọn họ sao lại được như thế chứ, đúng là nếu không so sánh thì sẽ không có tổn thương.

Lúc này thuyền đã đến, cô và Kỷ Dục Hằng bước lên, cô nhớ tới lời dặn của hướng dẫn viên nên chọn vị trí chính giữa, còn là chỗ kế bên cửa sổ, Kỷ Dục Hằng ngồi bên cạnh cô.

Một hàng có chỗ ngồi, có thể ngồi thêm một người nữa, một lúc sau mấy cô gái mặc bikini cũng lên thuyền, không chụp hình nữa nên họ đều khoác áo chống nắng, nhìn thấy chỗ cô còn một ghế trống, một trong số họ lập tức ngồi xuống.

Đồ Tiểu Ninh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, thuyền còn chưa chạy mà cô đã cảm thấy hơi choáng váng.

Cô gái này cũng khá thân thiện, có lẽ thấy hai người họ còn trẻ nên bắt đầu bắt chuyện rất tự nhiên, hỏi bọn họ có mấy người, đi bao nhiêu ngày, ở khách sạn nào, tất nhiên đều là Đồ Tiểu Ninh trả lời.

Cô gái còn đặc biệt quan sát Đồ Tiểu Ninh, sau đó mỉm cười, “Em gái trông giống như học sinh nhỉ? Em mua chiếc áo khoác này ở đâu vậy, nhìn rất đẹp?” Cũng không biết vô tình hay cố ý mà tư thế tay cô ta vươn qua người Kỷ Dục Hằng, bộ ngực đẫy đà nhìn bằng mắt sẽ thấy muốn chạm vào cánh tay anh.

Đồ Tiểu Ninh lập tức chủ động tiến qua, cô trực tiếp đè lên người Kỷ Dục Hằng, vừa hay ngăn cản cô ta, đổi lại bằng ngực của mình chen vào giữa hai cánh tay của anh.

“Lúc trước em mua nó ở Thái Lan, chị cũng thích nó à? Vậy thì gu thẩm mỹ của hai chúng ta cũng thật giống nhau.” Sau đó đứng dậy vỗ vai Kỷ Dục Hằng và nói với giọng điệu tế nhị, “Ông xã à, chúng ta đổi chỗ ngồi đi? Em muốn nói chuyện với chị gái nhỏ xinh đẹp có duyên này một chút. “

Truyện Chữ Hay